Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 34: Khó Khăn Chia Lìa




=====================

Tối nay bầu trời nhiều sao, ánh trăng mơ hồ, bầu trời thoạt nhìn thật sáng.

Nhận được điện thoại trong lúc TV đang phát quảng cáo, âm lượng có chút lớn, sau khi nghe rõ lời đối phương, Khương Vân sửng sốt chớp mắt một cái. Người này hiện tại hẳn là đang ở thành phố bên cạnh công tác mới đúng, trời tối đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà cũ làm người khác có chút không biết làm sao.

Khương Vân nhấp nhấp môi, không xác định mà nhẹ nói: "Lục Niệm Chi?"

Bên kia lập tức trả lời: "Uhm".

Khương Vân ngẩn ngơ, "Sao lại trở về rồi?"

Đối phương đáp lại câu gì đó nhưng điện thoại bị bể lúc này hoàn toàn không thể nghe được gì, chỉ có âm thanh u u chói tai. Khương Vân vỗ vỗ điện thoại, vẫn như cũ chỉ có tiếng u u.

Cô nghĩ cúp máy gọi lại thử coi nhưng màn hình đơ rồi, hoàn toàn không dùng được, rốt cuộc hư hoàn toàn, bị ném như vậy, có thể kiên trì đến bây giờ đã rất khá rồi.

Chần chờ một lúc Khương Vân cách tường rào nhìn ra bên ngoài. Đèn đường lối nhỏ bị hư còn chưa có ai tới sửa, không có ánh sáng soi rọi bên ngoài liền đen như mực, trừ bỏ cây cổ thụ trong sân cùng ánh sao thì cái gì cũng không thấy.

Hình ảnh trên TV vẫn luôn chuyển động, quảng cáo rất lâu, cũng rất ảo, mỗi cái một dạng, nghe thật ồn ào. Phòng khách không mở đèn, cô cả buổi đều ngồi trên sô pha, còn chưa kịp hoàn hồn đã như bây giờ, nghĩ nghĩ, cô vẫn đứng lên, lê đôi dép, bật đèn, đi ra mở cửa.

Tối hôm nay thời tiết mát mẻ, độ ẩm thấp, so với mấy ngày trước thì thoải mái hơn nhiều. Lục Niệm Chi đứng ở ngoài cửa, một thân tây trang công sở, dưới chân mang giày cao gót, trên mặt trang điểm tinh tế chỉ có tóc tương đối loạn bộ dáng như là mới vừa vội vàng công tác xong gấp gáp trở về.

Cửa vừa mở, nàng lập tức mở miệng nói: "Còn tưởng em không ra, nửa ngày cũng không thấy động tĩnh".

Khương Vân đem cảm xúc giấu đến thật sâu không biểu lộ ra, nhẹ giọng hỏi câu vừa mới nghĩ kia: "Như thế nào đột nhiên trở lại, không phải đi công tác sao?"

Lục Niệm Chi nghiêng người vào cửa, "Đêm nay ký hợp đồng, không có chuyện gì khác phải làm nên về đây trước".

Đi thành phố bên cạnh công tác, ký xong hợp đồng liền quay về, mọi việc sau đó đều buông tay mặc kệ, bà chủ có khác.

Khương Vân lấy kinh nghiệm chính mình lúc còn đi làm, rõ ràng loại chuyện ký hợp đồng như thế này có bao nhiêu phiền toái, cho dù đã bàn bạc rõ ràng ký luôn hợp đồng hết rồi cũng còn một đống việc cần xử lý, không thể ký xong liền rời đi, một là để phòng hờ biến cố, hai là như vậy sẽ không thành ý, để lại ấn tượng không tốt cho đối tác.

Bất quá cô cũng không nhiều lời, nghe xong liền ừ một tiếng.

Lục Niệm Chi không giải thích bản thân vì sao phải tới đây, Khương Vân cũng không hỏi, ai cũng không đề cập tới vấn đề này.

Đóng cửa rào lại, vào nhà, không cần đóng cửa phòng, cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào hơi lạnh.

Phòng khách sạch sẽ, đèn trắng dễ chịu, không có bày nhiều đồ chỉ có trên sô pha để tấm chăn mỏng cùng gối ôm các loại đồ linh tinh lộn xộn. Mà trên bàn trà phía trước sô pha để một ly nước lọc, không có gì khác, sạch sẽ quá mức.

Một ngày này Khương Vân từ lúc rời giường đến giờ chỉ uống ly nước trước mặt, mà chỉ uống có mấy ngụm, cái khác cũng chưa đụng tới. Lục Niệm Chi vừa vào nhà nhìn bàn trà rồi lại nhìn khắp nơi xung quanh một vòng, lập tức đoán được.

Lúc tâm tình tuột dốc, cả người đối với những gì bên cạnh đều không có gì thiết tha, cô cũng từng trải qua cảm giác này. Khương Vân đến trước bàn, muốn rót ly nước cho Lục Niệm Chi, làm ấm nước, bỗng quay đầu lại hỏi: "Uống nước lọc hay cái khác? Đồ uống trong tủ lạnh có, ở phòng bếp, cô đi vào bên tay trái là phòng bếp. Chị muốn uống thì tự mình lấy".

Lục Niệm Chi nói: "Nước lọc".

Khương Vân gật gật đầu, thanh âm nhẹ đến nghe không rõ: "Uhm".

Vô lực, không có sức sống.

Hai người đến sô pha ngồi xuống, tiếp tục xem TV, quảng cáo đã kết thúc, đang chiếu phim bộ, là một bộ hài kịch nhẹ nhàng. Kịch cười ồn ào, vui vẻ mà hòa thuận. Trái ngược với phòng khách, không khí trầm thấp.

Từ sau khi vào cửa, Khương Vân cũng chưa thật sự nhìn kỹ nhìn Lục Niệm Chi một chút, không giống như trước đây. Tuy rằng trước kia có đôi khi cô cũng không thích nói chuyện, tương đối an tĩnh nhưng hoàn toàn không giống hiện tại, không phải lạnh nhạt, chính là làm người khác cảm thấy không giống cô, thiếu vài phần sức sống.

Lục Niệm Chi ngồi xuống gần cô, vô tình thoáng nhìn thùng rác bên cạnh có một hộp thuốc, bên trong có vài đầu lọc. Phòng khách mùi thuốc không nặng, nhìn dáng vẻ không phải mới hút. Khương Vân sau khi ngồi xuống sô pha liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm TV, mắt cũng chưa chuyển, điện thoại bể nát đặt bên trái sô pha, hoàn toàn tắt ngủm.

Hẳn là không muốn nói tới những chuyện đó, Khương Vân cả người đều đặc biệt trầm lặng, nhìn không ra chút đau thương hay thống khổ, cảm xúc không dao động nhiều, mới nhìn thì không khác ngày thường gì hết.

Lục Niệm Chi cầm điều khiển từ xa trên sô pha, một câu cũng chưa nói thì đổi kênh, không cho cô xem loại hài kịch vui cười ầm ỹ này, đổi qua kênh phim truyện. Điện ảnh đang chiếu một phân cảnh thanh xuân vườn trường, hình ảnh tương đối tĩnh rất nhiều, Kênh phim chiếu bộ thanh xuân vườn trường hình ảnh khá yên tĩnh, bầu không khí trong phòng khách cũng thoáng chốc thay đổi.

Buông điều khiển từ xa, Lục Niệm Chi nhẹ giọng nói: "Hôm nay hút nguyên gói thuốc?"

Khương Vân nâng mắt, tầm mắt thì vẫn nhìn TV nhưng dư quang lại liếc nhin thùng rác, một hồi lâu mới nói: "Không có, chỉ hai điếu".

"Nhìn ít nhất có năm sáu điếu". Lục Niệm Chi nói.

"Máy hôm trước hút, chưa có đổ rác", Khương Vân trả lời, ngừng một chút, như tìm từ để nói, lát sau mới tiếp tục, "Tôi đang cai thuốc, không dám hút nhiều, hút nhiều quá sẽ nghiện thêm, càng không cai được".

Lục Niệm Chi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn sườn mặt cô như thoáng suy tư gì đó, một thoáng suy nghĩ phiêu dạt, không biết đang nghĩ gì, thật lâu sau mới đột nhiên ý vị thâm trường hỏi: "Có thể bỏ sao?"

Nghiện thuốc khó cai, muốn bỏ thật sự không dễ dàng, có người cai rất nhiều năm đều không cai được. Ai cũng biết hút thuốc lá có hại cho thân thể nhưng khả năng có thể thật sự từ bỏ cũng không nhiều, tùy vào mỗi người.

Khương Vân không hé răng, qua hai ba phút nói: "Có thể..."

Lục Niệm Chi quay đầu nhìn cô: "Thật có thể?"

Khương Vân gật đầu, nghiêm túc nói: "Uhm".

Lục Niệm Chi ánh mắt khẽ động, như vậy trong nháy mắt hiện lên cảm xúc khác, mang theo ý tứ người khác không hiểu rõ. Hai người đều hiểu đối phương đang nói về gì, ý tứ gì. Có chút lời trực tiếp hỏi sẽ khó nói, cần nói cách khác, nếu hỏi qua việc cai thuốc, ám chỉ hàm nghĩa khác, hai người các nàng có thể hiểu ý lẫn nhau.

Lục Niệm Chi bưng lên cái ly uống một ngụm nhỏ, nhấc mí mắt xem TV, cứ vậy ngồi cạnh Khương Vân. Lối nhỏ có người đi ngang, tiếng nói chuyện khá lớn, đi ngang qua cửa thanh âm truyền vào, nghe không rõ cụ thể đang nói gì, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được là tiếng của dì Châu.

Khương Vân theo bản năng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ngay sau đó chợt nhớ cửa rào đã đóng, nhìn cũng không thấy gì, chỉ có thể thấy bờ tường cùng cửa rào đóng chặt. Cô thu hồi ánh mắt lại nhìn chằm chằm TV, cả người điều không có tinh thần.

Lục Niệm Chi đem biến hóa của cô thu hết vào mắt, đặt ly nước xuống, hỏi: "Có muốn ăn chút gì không?"

"Không đói, tạm thời không muốn ăn". Khương Vân nói.

"Tôi nấu cho em, đợi chút có thể ăn". Lục Niệm Chi nói xong liền đứng dậy đi tới phòng bếp.

Bất quá bị Khương Vân kéo lại. Khương Vân sắc mặt không đổi, có chút bình thản mở miệng thở dốc, đôi môi chuyển động, nhẹ nhàng nói: "Thật không cần, nấu cũng không muốn ăn".

Cô hơi ngẩng đầu nhìn nhìn, giây lát lại nói: "Ngồi đi, trước đừng đi".

Lục Niệm Chi đôi mắt thật sâu, nhìn cô trong chốc lát rồi giơ tay sờ sờ sườn mặt cô, lòng bàn tay ở trên cằm cô vuốt ve, lúc nhẹ lúc nặng. Khương Vân không né tránh, tùy ý để nàng vuốt.

Hai người rốt cuộc đối diện nhau chỉ là ai cũng chưa đánh vỡ bầu không khí.

Lục Niệm Chi thay Khương Vân sửa sửa lại tóc, giúp cô vén tóc ra sau tay, nhẹ giọng nói: "Chu Duẫn Hoài buổi chiều gọi điện cho tôi nói ở đường Giang Khê nhìn thấy em, nói em một mình bên ngoài hoảng loạn thật lâu mới rời đi".

Chu Duẫn Hoài, ông chủ quán cà phê lần trước.

Anh ta chiều nay vừa lúc đi ra ngoài mua đồ một chuyến, đến đường Giang Khê đặt mua đồ, trùng hợp ở nơi đó nhìn thấy Khương Vân nhưng lúc đó còn có việc vội, làm xong đi ra lái xe về lại thấy Khương Vân vẫn còn ở đó.

Dáng vẻ Khương Vân nhìn không tốt lắm, Chu Duẫn Hoài gọi điện cho Lục Niệm Chi thuận miệng nói ra.

Khương Vân hơi chần chừ, môi mấp máy, "Không có hoảng loạn, chỉ là không có gì làm nên đi ra ngoài một chút mà thôi".

Không nói lời thật, không muốn đề cập chuyện lúc sáng. Nhưng Lục Niệm Chi vẫn có thể đoán được đại khái, nàng vỗ về mặt Khương Vân, hai tay nựng cô, lòng bàn tay ở khóe môi Khương Vân chạm chạm, chung quy vẫn hỏi: "Cô ấy tìm em?"

Khương Vân không nói lời nào, cũng không nhúc nhích. Lục Niệm Chi lại hỏi: "Có phải hay không Tần Chiêu tới tìm em?"

Khương Vân bình tĩnh nhìn nàng, một chốc không biết nên nói như thế nào đây, cô thật ra rất loạn. Ầm ỷ một lúc sau đó cả hai điều không còn gì nữa, theo lý thuyết cô hẳn nên cảm thấy vui sướng mới đúng, rốt cuộc không còn cần cùng Tần Chiêu giằng co, gút mắt hai cô đã kết thúc nhưng cô không vui mừng nỗi, ngược lại cảm thấy khổ sở.

Không phải cô để ý chính là có chút nghẹn khuất đến hoảng, ngặn chặn trong lòng cô. Cảm tình phức tạp quấy phá, quanh quẩn không tan. Mà hiện tại đối mặt Lục Niệm Chi bôn ba trở về gấp, trong lòng cô cảm thụ càng khó lý giải, nói không nên lời cũng không biết nói tiếp thế nào.

Thật lâu sau cô chớp chớp mắt, tránh không đáp câu hỏi vừa rồi, đổi thành hỏi Lục Niệm Chi: "Công tác lần này có thuận lợi hay không?"

Hợp đồng cũng ký rồi, khẳng định là thuận lợi. Lục Niệm Chi hướng gần cô một chút, "Không có vấn đề lớn, mọi chuyện đều xử lý tốt".

Khương Vân kéo tay trái nàng xuống, nhẹ nhàng nắm lấy không buông, không dùng sức nhéo nhéo. Lòng bàn tay Khương Vân nóng rực. Lục Niệm Chi để tùy ý cô một lát lật lại đem tay cô nắm lấy, gắt gao nắm chặt.

Lòng bàn tay hai người đều nóng, nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau.

Gió đêm bên ngoài không giảm, càng mạnh hơn, âm thanh một trận rào rạt, thổi đến lá cây tung bay, xột xoạt tiếng vang.

Hai nàng khoảng cách thật gần, gần đến có thể tùy thời chạm tới đối phương.

Lông mi dày của Khương Vân rung rung, thấp giọng hỏi: "Vì sao muốn tới đây?"

Lục Niệm Chi không trả lời mà khom xuống ngậm lấy môi cô, lại tinh tế thâm nhập mà hôn, ngón tay trên vành tai cô vuốt vuốt lại dần dần đi xuống, đặt trên ngực cô.

Hôn đủ rồi, khó khăn chia lìa mà rời khỏi, chậm rãi hỏi lại: "Đêm nay muốn tôi ở lại không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.