Hồng Lam bị
cảnh vệ kéo đi, bà ta vừa nhìn thấy Lục Thiếu Phàm gương mặt đang lo
lắng bỗng trở nên vui mừng như vớ được cành cây, ra sức đẩy hai cảnh vệ
đang cố gắng kéo bà ta ra khỏi phòng.
“Thị trưởng Lục, xin cậu hãy thả Tiểu Diệp ra, tôi xin cậu”
Dù Hồng Lam
có tham lam quyền thế nhưng bà ta đối với Mẫn Tiệp hết sức lo lắng, vừa
ra khỏi phòng giam có được một ngày để ra ngoài liền chạy tới đây cầu
xin giúp Mẫn Tiệp.
Mẫn Nhu nhìn thấy Hồng Lam té xuống đất không còn chút tự tôn, lúc đó cô cảm thấy,
Mẫn Tiệp kiêu căng vô pháp vô thiên như hôm nay chủ yếu đều do Hồng Lam
quá dung túng cô ta. Khi Hồng Lam quỳ xuống thay Mẫn Tiệp cầu xin cô
cũng không hề cảm động hoặc yếu lòng.
Lục Thiếu
Phàm không hề nhìn Hồng Lam thấp hèn cầu xin, anh đi ngay tới bên giường Mẫn Nhu, giúp cô đắp chăn lên, ôm cô vào lòng, sau đó hỏi thăm tình
hình ngày hôm nay qua dì Mai.
“Dì Mai, lát nữa dì cứ về ở đây, ở đây có tôi được rồi”
“Vâng thưa cậu”
Dì Mai nghe
Lục Thiếu Phàm dặn xong, liền đưa mắt nhìn trộm nụ cười hiền hào trên
mặt Lục Thiếu Phàm, cẩn trọng gật đầu. Sau đó, Dì Mai cũng dọn dẹp mọi
thứ cần mang về nhà, lúc xoay người không quên đưa mắt nhìn cảnh vệ đang lôi kéo Hồng Lam.
“Anh vẫn chưa ăn tối sao? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn được không?”
Mẫn Nhu như
cô gái nhỏ tựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, ngẩng đầu lên, đưa cánh tay trái lên giúp Lục Thiếu Phàm chỉnh cổ áp, làm nũng nói.
“Được”
Dáng vẻ Lục
Thiếu Phàm phục tùng, đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Mẫn
Nhu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới chiếc áo bệnh nhân rộng
thùng thình, môi cong lên, một chữ nói ra thật êm tai, khóe miệng cong
lên cười sung sướng.
Hai người
thân mật với nhau cố tình bỏ lơ Hồng Lam đang phát điên, ngoài kia cảnh
vệ vẫn cùng bà ta dây dưa. Mẫn Nhu rúc đầu vào vai Lục Thiếu Phàm, ánh
mắt đảo về phía cửa thấy Hồng Lam không chịu rời đi, gương mặt vẫn còn
trẻ trải qua nhiều năm chăm sóc kĩ xuất hiện mấy vết rách đỏ, có lẽ là
bị thương trong lúc giằng co.
“Anh đã liên hệ với bệnh viện Tích Đàm ở đó có bác sĩ giỏi về tay, đợi chú Ba và chú Út thu xếp xong, chúng ta sẽ đi Bắc Kinh”
Mỗi lần Lục
Thiếu Phàm nhìn lướt qua cổ tay bị thương của cô, thì mắt lại lóe lên
cảm giác đau đớn, quan tâm quá mức nên mới đau lòng khi thấy cô như
vậy. Bất kể anh đưa ra quyết định gì cô cũng không phản đối, lo lắng
nhìn ánh mắt xót xa của anh.
“Được, anh cứ sắp xếp đi”
Mẫn Nhu cười yếu ớt nắm bàn tay Lục Thiếu Phàm, mặt áp vào ngực anh, cảm thụ sự bình an mà Lục Thiếu Phàm mang tới, lời còn chưa nói hết đã bị giọng Hồng
Lam cắt ngang.
“Tiểu Nhu, dù sao Tiểu Tiệp cũng là chị ruột của con, xin con hãy bảo thị
trưởng Lục thả nó ra được không, bỏ qua cho nó lần này đi”
Chị ruột của cô? Hiện tại còn có mối quan hệ này sao, bà ta không cảm thấy lời nói này rất nhảm nhí sao?
Còn nữa, ý Hồng Lam là sao?
Mẫn Nhu đang vui vẻ liền trở nên u ám vì mấy tiếng la hét của Hồng Lam. Gương mặt
cũng không còn giữ nổi vẻ hiền hòa, cô nhìn Hồng Lam đang dung tay vịn
chặt khung cửa mãi không buông, bĩu môi lạnh lùng nói:
“Bà
lại muốn đi khắp nơi đồn đại cái gì đây, là Thiếu Phàm bắc cóc Mẫn Tiệp
hay vợ chồng chúng tôi hùa nhau hãm hại con gái bà, muốn đẩy cô ra vào
chỗ chết”
Hồng Lam
cũng nhận ra Mẫn Nhu đã giận, nghe câu chất vấn của Mẫn Nhu xong sắc mặt liền trắng bệch, môi mấp máp tính nói gì đó nhưng vừa thấy ánh mắt u ám của Mẫn Nhu thì do dự cắn môi, mở miệng ăn nói rất khép nép.
“Mẹ
không phải có ý này, Tiểu Nhu, mẹ cầu xin con, nói đỡ với Lục thị
trưởng, nói cậu ấy rộng lượng bỏ qua cho Tiểu Tiệp lần này”
“Dù
tôi có tha thứ cho chị ta thì cũng có ích gì. Tôi còn nhớ bà và con gái
bà từng nói, ghét nhất những người như tôi lợi dụng quyền cao chức trọng mà tư lợi, vì vậy, đành phải xin lỗi bà lần này tôi không giúp được”
Lục Thiếu
Phàm thay Mẫn Nhu mở miệng, giọng nói hờ hững không chút để tâm khiến
cho mọi hi vọng của Hồng Lam như đóng băng, bà tay suy sụp hai tay thả
lỏng ngã xuống đất, sau đó bị cảnh vệ kéo đi.
Môi Lục
Thiếu Phàm hơi nhếch lên, rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị, anh nhìn Hồng Lam chật vật kéo đi, tùy ý nói thêm vào.
“Bà yên tâm, tôi đảm bảo con gái bà sẽ giữ được tính mạng, dù vụ án bắt cóc này là do cô ta chủ mưu/
Hồng Lam
đang xụi lơ nghe Lục Thiếu Phàm nói như vậy thì hai mắt mở to, tròng đen co lại, trong mắt phản chiếu hình ảnh Lục Thiếu Phàm đang dịu dàng ôm
lấy Mẫn Nhu. Bà ta đột nhiên tỉnh ngộ, điên cuồng phản kháng.
“Lục Thiếu Phàm, mày là ma quỷ, tao có chết cũng không bỏ qua cho mày”
Mẫn Nhu nghe những lời ác độc của Hồng Lam, gương mặt sa sầm, vu khống coi như không tính bây giờ còn nguyền rủa ác độc như vậy. Nếu không phải cô đang
bệnh, cô sợ mình sẽ ngồi dậy đi qua tát cho Hồng Lam không còn răng ăn
cơm.
TRên thực tế, Mẫn Nhu đúng là làm vậy, chẳng qua cô không tự mình làm, mà giao việc này cho hai người cảnh vệ.
“Chặn miệng bà ta lại, lôi đi”
Nhìn cảnh vệ dung vũ lực bịt miệng Hồng Lam lại, hai mắt mở to trừng trừng nhìn họ, Mẫn Nhu cũng không giận lên, mà còn cười:
“Bà
yên tâm, tôi nhất định sẽ ra tòa làm chứng, tuyết đối không che giấu sự
thật, con gái bà chắc chắn sẽ có được phán quyết công bằng nhất”
Lục Thiếu
Phàm lòng dạ độc ác thì sao, anh cũng là chồng cô, là người yêu cô chân
thành nhất, cũng là người mà cô yêu nhất, dù anh là ác quỷ, cô cũng
không cho phép ai buông lời nhục mạ.
Tuy rằng,
Mẫn Nhu trong lòng cũng đoán được hay có thể chính Hồng Lam cũng suy
nghĩ như vậy, nhưng cô sẽ không bị Hồng Lam làm cho hoảng sợ, vì yêu Lục Thiếu Phàm nên cô sẽ tin anh vô điều kiện.
Nhìn gương
mặt trắng bệch của Hồng Lam, tay Mẫn Nhu cầm lấy bàn tay to của Lục
Thiếu Phàm, là ác quỷ thì sao. Anh ở trong mắt cô vĩnh viễn như khi mới
gặp, lúc nào cũng phi thường tài giỏi, mang đến cho cô sự ấm áp.
Âm thanh gào thét của Hồng Lam xa dần, Mẫn Nhu dần dần thu hết lửa giận lại, nhắm
mắt làm ngơ, không có người quấy rối phòng bệnh an bình không ít, nhưng sự yên tĩnh chưa duy trì được năm phút thì bị Mẫn Chí Hải cắt ngang.
Đối mặt với
Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cũng không biết mình nên dung thái độ gì, là nên
kính trọng ông nhưng hai mẹ con Hồng Lam đã dựng nên một cây cầu mà hai
cha con không thể vượt qua, nếu nói hận cũng chưa tới mức đó, khiến cô
phải oán hận chính cha mình, oán ông lấy đại cục làm trọng lựa chọn nhân nhượng!
Mẫn Chí Hải
nhìn thấy HỒng Lam trên hành lang nhưng không ra tay giúp. Khi ông xuất
hiện, Mẫn Nhu cũng nhìn thấy thái độ của ông đối với Hồng Lam có vẻ giận và xem như Hồng Lam gieo gió gặt bão, cô cũng nhìn thấy xấp văn kiện
trên tay ông.
“Tiểu Nhu, đây là thủ tục nhập viện của bệnh viện Tích Đàm, cha đã nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa bên đó, ông ấy sẽ đích thân chữa trị cho đến khi tay con bình phục.
Mẫn Chí Hải
không ngồi xuống ghế sô pha, ông nới lỏng caravat, trên tây phục cũng
xuất hiện nếp nhăn. Gương mặt già nua cũng tỏ vẻ mệt mỏi, nhìn ông đưa
văn kiện tới, Mẫn Nhu không nhận ngay, trong lòng rối loạn.
Cô có thể
thấy Mẫn Chí Hải tốn rất nhiề công sức, khi ông nhìn thấy cổ tay quấn
băng của cô, lúc nhắc tới vị bác sĩ trưởng thì rất vui mừng. Mẫn Nhu im
lặng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt yêu thương
của ông.
KHi cô còn
bé, cô luôn nghĩ, nếu không có Hồng Lam và Mẫn Tiệp, dù mẹ cô đã mất hai cha con cô cũng sẽ nương tự nhau mà sống, hay cha cô sẽ lấy người khác, hai người sẽ giống như bao cha con khác, hạnh phúc sống với nhau.
“Làm cha phí công rồi, chuyện này thật sự không cần phiền đến cha”
Lục Thiếu
Phàm khiêm tốn nhận lấy thủ tục nhập viện thay cho Mẫn Nhu, anh hơi cười khiến cho Mẫn Chí Hải đnag lung túng vì vẻ lạnh nhạt của Mẫn Nhu mà trở nên hòa hoãn vài phần, ông bối rối nhìn chằm chằm tay Mẫn Nhu, lẩm bẩm
nói:
“Đây là chuyện mà cho thể làm cho Tiểu Nhu…”
Giọng nói áy náy của Mẫn Chí Hải vang lên trong phòng bệnh, tay Mẫn Nhu cứng đờ,
quay đầu nhìn Mẫn Chí Hải vì những đả kích gần đây mà già đi không ít,
cô khách khí lễ phép nói:
“Cám ơn cha đã giúp con”
Giọng nói
Mẫn Nhu xa cách không hề che giấu, đôi mắt Mẫn Chí Hải ánh lên sự xót
xa, ông cũng không thể ngồi mãi đây, sự quan tâm của ông bây giờ xem ra
cũng là giả dối, chẳng qua muốn bao che đứa con gái mình thật sự trân
trọng.
“Thiếu Phàm, vậy con chăm sóc Tiểu NHu cho tốt, cha còn có việc, phải đi trước.”
Mẫn Chí Hải
nhìn vẻ bình thản của Mẫn Nhu, không đợi Lục Thiếu Phàm tiễn thì vội vã
rời đi. Sau đó, ông nghe tiếng Mẫn Nhu gọi giật, ông dừng lại nhưng
không quay người sang, bên tai là giọng Mẫn Nhu.
“Cha, nếu cha thật sự thương con, chuyện Mẫn Tiệp xin cha đừng nhúng tay vào”
Mẫn Nhu cũng không phải ăn cả ngã về không, cô sớm đã không còn chút tình cảm với
Mẫn Tiệp, Mẫn Chí Hải dù có đồng ý hay không cô cũng không thể nhân
nhượng. Nhưng cô muốn tỏ rõ lập trường của mình, với Mẫn Tiệp cô tuyệt
đối không tha thứ.
“Tòa án xử thế nào thì liền thế ấy, cha sẽ không nhiều lời, đây là nghiệt do Tiểu Tiệp tạo nên, con bé cũng nên vì tội lỗi của mình mà trả giá”
Chỉ cần Mẫn Chí Hải không thiên vị Mẫn Tiệp như vậy xử lý vụ án này cũng bớt đi trở ngại, nếu như Mẫn Tiệp thật sự…
“Đói bụng rồi đúng không, anh đi mua cơm, em đợi anh một lát”
Lục Thiếu
Phàm cúi người, ngón tay thon dài hất mái tóc cô ra sau tai, môi chạm
nhẹ vào môi cô, dường như muốn trấn an cô. Khi anh xoay người tính rời
khỏi thì một cánh tay mảnh mai ôm vòng lấy phía sau anh, ngăn cản không
cho anh đi.
“Bà xã đang làm nũng sao?”
Lục Thiếu
Phàm đứng lại, giọng nói vui mừng từ phía trên đầu truyền tới, bàn tay
ấm áp ph lên tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, Mẫn Nhu cong môi, cọ cọ vào
thắt lưng Lục Thiếu Phàm, hai tay siết chặt, giọng nói kiên định đầy tin tưởng.
“Thiếu Phàm, dù chuyện gì xảy ra, em muốn chúng ta cứ như vầy cả đời”
Trải qua hai ngày tịnh dưỡng, Mẫn Nhu cũng đã hồi phục tám chính phần, trừ vết băng
nơi cổ tay chứng tỏ cô là bệnh nhân thì sắc mặt đã hồng hào không khác
người thường mấy.
Nắm mãi
trong bệnh viện, Mẫn Nhu đã rất chán, liền cùng dì Mai đi dạo ở dưới lầu bệnh viện. Cô hít lấy luồng không khí trong trẻo, lúc quay về phòng
bệnh gặpy tá, vì lời nói của họ mà Mẫn Nhu đang bình tĩnh liền trở nên
rung động.
“Lục phu nhân, cô cũng ở dưới lầu sao, vậy hẳn là gặp Kỷ tiên sinh?”
Mẫn Nhu kinh ngạc trước câu hỏi của vị y tá lạ, mày nhíu lại, ba chữ Kỷ tiên sinh
này kết hợp với vẻ tiều tụy của Kỷ Nguyệt Hân mấy ngày trước, cô cũng
nghĩ tới Kỷ Mạch Hằng, anh ta nằm viện thì liên quan gì cô?
Y tá cũng nhận ra sự ngạc nhiên của Mẫn Nhu, vừa tính mỉm cười nói tiếp thì dì Mai ở cạnh Mẫn Nhu đã nhắc:
“Y tá, thiếu phu nhân nhà tôi cũng mệt rồi, cần về phòng nghỉ ngơi, có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp”
Dì Mai vội
vàng cắt ngang, gương mặt còn biến sắc khiến Mẫn Nhu rất dễ nhận thấy,
xem ra dì Mai đang che giấu gì đó, chỉ sợ là cùng một chuyện lúc trước
Thẩm Tấn Hàm không cho Chân Ni kể.
“Xin lỗi, Lục phu nhân, tôi không quấy rầy cô nữa”
“Khoan đã, cô chờ một chút”
Y tá ngại
ngùng cười cười, dì Mai thì biến sắc, cô y tá thức thời chào tạm biệt,
muốn quay về phòng bệnh kiểm tra tiếp tục thì bị Mẫn Nhu gọi lại.
“Thiếu phu nhân”
Dì Mai tính cản Mẫn Nhu nói chuyện với cô y tá, nhưng Mẫn Nhu lại đi trước, tới trước mặt y tá, chân thành hỏi:
“Cô y tá, vị Kỷ tiên sinh mà cô vừa nhắc có liên hệ với tôi sao?”
Y tá khó xử
nhìn Mẫn Nhu rồi lại nhìn dì Mai, trong lòng thầm nghĩ cũng biết miệng
mồm của mình đã gây ra chuyện, xem ra vị Lục phu nhân này căn bản không
biết chuyện, bằng không vị đại thẩm kia cũng đâu trừng mắt nhìn mình.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc cô phẫu thuật, vì số lượng máu ngân
hang máu cung cấp thích hợp với máu của cô còn thiếu 800cc, hơn nữa bác
sĩ nói, lúc phẫu thuật nếu có đủ máu thì tỉ lệ tử vong sẽ giảm xuống
30%, cho nên..”
Cho nên, Kỷ Mạch Hằng làm anh hung cứu mỹ nhân, không sợ chết đưa tay hiến 800cc máu.
Mẫn Nhu
trong đầu tiếp nhận lời cô y tá nói, ống tay áo dưới tay nắm thành
quyền, cô nhớ lại lúc tỉnh dậy có thấy ở miệng Lục Thiếu Phàm có vết
thương. Cô cảm thấy giấc mơ đó kì quái, Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu,
lặng lẽ xoay người, không hề để ý tới vẻ lo lắng của cô y tá và dì Mai,
trong lòng trầm ngâm, đi thẳng về phòng bệnh.
Dì Mai trách cứ nhìn cô y tá, vội vàng đuổi theo, không quên giải thích..
“Thiếu phu nhân, chuyện này cũng không thể trách thiếu gia, người đàn ông kia dặn chúng tôi không được nói cho cô nghe…”