Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 89




Hộp bánh bể nát rơi xuống chân Tô Noãn, Mẫn Nhu đột nhiên dừng lại vì Cơ Tố Thanh đã hờ hững xoay người bỏ đi, ở phòng tranh tiếng cửa nặng nề đóng lại, chiếc chuông gió lay động phát ra âm thanh thanh thúy.

Mùi kem hòa vào không khí, vừa ngọt ngào lại chua xót.

Mẫn Nhu nhìn bóng lưng Tô Noãn, cô ấy vẫn đứng đó không hề di chuyển, Mẫn Nhu cảm thấy thời gian như lắng động không ngờ Tô Noãn đột nhiên xoay người, đôi mắt mọng nước.

Khi cô ấy nhìn thấy Mẫn Nhu đứng cách đó không xa liền kinh ngạc, ngũ quan sạch sẽ dính chút kem vừa khiến người ta buồn cười vừa đồng tình, Mẫn Nhu mấp máy tính an ủi, cô bước lên đưa cho Tô Noãn khăn giấy.

“Lau đi”

“Cảm ơn cô”

Cổ họng Tô Noãn có hơi khàn khàn, lúc nhận lấy khăn giấy thì đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào da thịt ấm áp của Mẫn Nhu, cô ấy thoáng lúng túng xoay người tính bỏ đi.

“Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu để tôi kêu tài xế đưa cô đi”

Mẫn Nhu cảm thấy một cô gái gầy gò lại lẻ loi đi trên đường rất khó để khiến người ta không thể cảm thấy đáng thương, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng cô ấy thế này mọi người sẽ càng chỉ chỉ chõ chõ.

“Không cần”

Tô Noãn khẽ cong môi, không đáp ứng ý tốt của Mẫn Nhu. Cô ấy đi lướt qua Mẫn Nhu, mỗi bước đi đều chậm chạp có vẻ hơi khó khăn trong việc di chuyển, nhưng cô ấy không hề quay đầu lại, không ngừng bước đi.

Mẫn Nhu nhìn bóng Tô Noãn xa dần, không khỏi thở dài rồi xoay người đi vào phòng tranh, món quà giữ thật chặt trong tay không hề dừng lại nữa.

Bên trong hành lang của phòng tranh không thấy bóng Cơ Tố Thanh, chỉ có vài nhân viên đang sửa sang lại bức tranh, thấy Mẫn Nhu đi vào liền lễ phép chào hỏi, dĩ nhiên so với thái độ nhiệt tình lần trước, hôm nay rõ ràng đều trở nên khép nép.

“Thiếu phu nhân, cô mau lên xem cô Cơ đi, hình như tâm trạng cô giáo không tốt lắm”

“Tôi biết rồi, mọi người làm việc đi”

Mẫn Nhu tìm thấy Cơ Tố Thanh ngồi ở phòng vẽ tranh, bà chỉ im lặng ngồi trước giá vẽ, bàn tay che trên tờ giấy vẽ, gương mặt mang theo nỗi bi ai vô hạn, thậm chí Mẫn Nhu đạ tới gần bà cũng không nhận ra, một mình đắm chìm trong hồi ức.

Lặng lẽ đi tới sau lưng Cơ Tố Thanh, Mẫn Nhu nhìn bản phác thảo trên tờ giấy, vẫn chỉ có một nửa gương mặt, xem ra so với lần trước không hề vẽ thêm. Nét bút bên trên tờ giấy có chút mờ dần, có lẽ bị tay chạm vào quá nhiều lần.

Mẫn Nhu quay đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đột nhiên cô giật mình sáng tỏ. Mắt Cơ Tố Thanh vẫn còn vươn lệ, là nỗi nhớ của một người mẹ dành cho con mình, có lẽ bên trong đó con mang theo chút oán hận, nếu đúng như cô suy nghĩ Lục Thiếu Thần mất đi vì…

Cơ Tố Thành phát giác Mẫn Nhu liền vội vàng trấn tĩnh lại cảm xúc, che giấu tình cảm của mình. Vẫn như mọi ngày, bà cười rất dịu dàng, dù trong đáy mắt vẫn lưu lại sự chua xót nhưng không nguyện bày tỏ ra trước mặt người khác.

Cơ Tố Thanh không muốn nhắc tới chuyện Lục Thiếu Thần, Mẫn Nhu cũng không hỏi nhiều, tránh gợi lên chuyện khiến bà thương tâm. Cô im lặng làm bạn với Cơ Tố Thanh, thỉnh thoảng nói đùa để khiến bà vui vẻ, cố ý giúp bà tâm trạng tốt trong ngày.

Cơ Tố Thanh thấy Mẫn Nhu ra sức cười nói cũng nhận rõ mọi thứ, nhìn vẻ bối rối trên mặt Mẫn Nhu, bà rũ lông mày xuống, u oán thở dài;

“Thật ra, mợ cũng không quyền đối xử với cô ấy như vậy. Cô ấy là người Thiếu Thần đã chọn. Nó thích cô ấy như vậy, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, nếu biết mợ đối xử với cô ấy như vậy chắc nó sẽ rất đau lòng”

Mẫn Nhu biết “cô ấy’ trong lời Cơ Tố Thanh nói tới là ai. Cô nhìn Cơ Tố Thanh, đôi mắt bà xa xăm nhìn ra cửa sổ, giống như đang nhìn về một thế giới xa xôi, sự im lặng kéo dài một lúc lâu. Mẫn Nhu chủ động cầm tay Cơ Tố Thanh, muốn mang đến chút ấm áp cho người mẹ cô độc này.

“Cháu tin, Thiếu Thần không hi vọng mợ ba sống trong một thế giới đầy oán hận như vậy. Chú ấy cũng mong mỗi ngày mợ đều được vui vẻ, cho dù đã ra đi”

Cơ Tố Thanh quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Mẫn Nhu, bàn tay cầm ngược lấy Mẫn Nhu, nỗi ưu thương cũng tan dần.

“Nếu cháu không chê mợ phiền, sau này thường xuyên tới phòng tranh giúp mợ. Nếu thích vẽ, mợ có thể đem những kinh nghiệm tích lũy cả đời dạy lại cho cháu”

Mẫn Nhu biết Cơ Tố Thanh là thật lòng. Điểm này hai người đều biết rõ, đối với lời đề nghị của Cơ Tố Thanh, Mẫn Nhu chưa kịp cự tuyệt, mỉm cười tính nói gì đó thì nghe tiếng gõ cửa, hai người quay đầu nhìn lại thấy thấy nhiên viên đứng ở cửa.

“Thiếu phu nhân, dưới lầu có người tìm cô, là người phụ nữ tự xưng mình là chị cô”

Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao Mẫn Tiệp lại tới tìm cô. Mẫn Nhu nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm, chẳng lẽ cô ta muốn tới đây gây sự?

“Nói với cô ấy bây giờ không tiện, Thiếu phu nhân lúc nãy đã về rồi”

Cơ Tố Thanh lên tiếng mở miệng, giúp Mẫn Nhu từ chối yêu cầu gặp mặt. Ngày đó, Mẫn Tiệp và Mẫn Nhu ở dưới lầu phát sinh tranh chấp, có lẽ từ nhân viên Cơ Tố Thanh cũng biết được vài điều, bằng không lúc này cũng sẽ không từ chối Mẫn Tiệp.

“Vâng”

Với khả năng quan sát của nhân viên tất nhiêu hiểu ý Cơ Tố Thanh, không dám hỏi nhiều mà theo chỉ thị chạy xuống lầu, nhắn lại với người đang đứng dưới chờ đợi.

Tiệc sinh nhật của Cơ Tố Thanh được tổ chức ở nhà hàng. Khi trời sập tối, Mẫn Nhu cùng Cơ Tố Thanh đi tới nhà hàng đã đặt sẵn. Vì Cơ Tố Thanh có xe riêng, nên Mẫn Nhu cũng không kêu tài xế hay Lục Thiếu Phàm tới đón.

Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh vừa ra khỏi phòng tranh, liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng đậu bên đường, cửa xe mở ra ngay khi Mẫn Nhu từ trong bước ra, người bước ra khỏi xe ngoài Mẫn Tiệp ra còn ai?

Bị nhân viên đuổi đi, Mẫn Tiệp không thật sự bỏ về mà vẫn canh giữ bên ngoài phòng tranh, vừa thấy Mẫn Nhu thì lập tức xuống xe, chân đi giày cao gót chạy đến chắn trước mặt Mẫn Nhu.

Mẫn Nhu trước sau vẫn duy trì cảnh giác với con người ác độc thâm hiểm Mẫn Tiệp. Lúc cô ta chạy tới, cô liền lui về sau vài bước, Cơ Tố Thanh cũng chủ động nghiêng người che cho Mẫn Nhu, không vui nhìn Mẫn Tiệp.

“Mẫn Nhu, coi như chị xem em, cầu xin em đừng khởi tố mẹ chị”

Mẫn Tiệp chân thành cầu khẩn, hình tượng hiếu nữ của Mẫn Tiệp Mẫn Nhu chưa từng thấy qua. Hôm qua còn giương nanh múa vuốt, nhưng cũng không lạ, nếu như cô đoán không sai, ngày mai đoàn luật sư của Mẫn thị sẽ đệ đơn khởi tố lên tòa, như vậy Hồng Lam xem như đã ngồi tù.

Mẫn Nhu nhìn Mẫn Tiệp tính tới gần lại bị Cơ Tố Thanh cản lại, cô cũng không mềm lòng đồng ý với Mẫn Tiệp, thản nhiên nói:

“Chuyện này chị không nên tới cầu xin tôi. Tôi chỉ làm việc theo lẽ công bằng, bảo vệ lợi ích của mọi cổ đông trong công ti, người mà chị nên cầu xin có lẽ là tòa án, tới lúc đó mong họ thủ hạ lưu tình”

Sắc mặt Mẫn Nhu liền tái nhợt, giống như không thể tin Mẫn Nhu lòng dạ lại sắt đá như vậy, tính nói tiếp thì bị Mẫn Nhu cắt ngang.

“Hôm nay cho dù là ai tham ô công quỹ, tôi đều sẽ khởi tố. Nếu chị cho rằng tôi nhân cơ hội này báo thù riêng thì tôi cũng không còn gì để nói”

Mẫn Nhu nói như vậy trực tiếp tuyên án tử hình đối với lời cầu xin của Mẫn Tiệp, không còn gì để nói cô xoay người đi, không để ý tới ánh mắt oán hận của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh đi về phía xe.

“Mẫn Nhu…”

Mẫn Tiệp mắt thấy Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh bỏ đi, liền dùng tay túm lấy cánh tay Mẫn Nhu, lực khá mạnh khiến cho Mẫn Nhu rất bất an, bàn tay liền ôm lấy bụng, nghiêng người dùng hết sức hất bỏ tay Mẫn Tiệp.

Cô không biết Mẫn Tiệp kéo cô làm gì, nhưng là một người mẹ, khi gặp nguy hiểm cận kề, Mẫn Nhu không dám gỡ bỏ cảnh giác, nặng nề đẩy Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp lảo đảo người, giày cao gót đạp phải người đang lui tới ngã xuống đất.

Tất chân bị rách một mảng, trên đầu gối xuất hiện vài vết máu. Mẫn Nhu nhíu mày, không để ý vẻ mặt đau đớn của Mẫn Tiệp, kéo Cơ Tố Thanh đi tới bên cạnh xe.

“Tiểu Nhu, cháu không sao chứ?”

Trước khi lên xe, Cơ Tố Thanh thoáng nhìn sắc mặt Mẫn Nhu hỏi. Mẫn Nhu mỉm cười ra hiệu cho Cơ Tố Thanh yên tâm. Cơ Tố Thanh nhẹ nhàng thở hắt, đưa mắt nhìn Mẫn Tiệp ngã dưới đất không hề có một câu quan tâm, lời khởi động xe chạy đi.

“Mợ nhìn cũng biết cô ta không phải người tốt, Tiểu Nhu về sau nếu tránh được thì tránh, đừng suốt ngày cùng cô ta tranh cãi”

“Vâng ạ”

Mẫn Nhu xoa nhẹ bụng đã bắt đầu gồ lên, trong lòng đồng ý với cách nói của Cơ Tố Thanh. Vì sự an toàn của con, cô phải cảnh giác, nhất là với người nham hiểm như Mẫn Tiệp, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách.

Nhà hàng đãi sinh nhật không xa hoa, nhưng phong cảnh rất đẹp phục vụ lại chu đáo. Lúc Mẫn Nhu và Cơ Tố Thanh, khách cũng đã tới không ít, đều là họ hàng Lục gia, cũng không mấy ai xa lạ.

Lục Thiếu Phàm thấy cô tới liền bỏ ngang cuộc trò chuyện, đi ra cửa, gương mặt anh tuấn nở nụ cười ôn hòa, cầm bàn tay lành lạnh của Mẫn Nhu để vào bàn tay ấm áp của mình.

“Bên ngoài lạnh như vậy sao em không mặc thêm áo?”

Mẫn Nhu cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, bên trong là áo lông cừu, bên ngoài là áo khoác lông dài nhìn cô tròn như một con chim cánh cụt, vậy mà người đàn ông này lại chê cô ăn mặc chưa đủ nhiều, giọng nói trách cứ khiến cô không khỏi bật cười.

“Không sao, bên trong chẳng phải có lò sưởi sao?”

Trong lúc vợ chồng son đang khe khẽ nói, thì trong mắt người khác lại là một gia đình hạnh phúc ngọt ngào. Mẫn Nhu phát hiện mình và Lục Thiếu Phàm đang trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, mặt liền lúng túng, khẽ mỉm cười kéo Lục Thiếu Phàm đi về phía góc phòng, giảm bớt sự chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.