Lục Quốc Chi Tranh

Chương 3: bị phục kích






"Ai có thể trêu chọc con! Tại nữ nhi nhớ mẫu hậu..." Lạc Bắc Thần bây giờ là hình dáng của một nữ hài mới vài tuổi đang làm nũng với mẫu thân của mình.

"Mới có một tháng không gặp miệng lưỡi lại trơn tru hơn rồi." Thái Hậu đẩy nhẹ nàng ra, ngón tay chỉ lên trán nàng một cái rồi nói.

"Nữ nhi nào có như mẫu hậu nói, con là nhớ người thật mà." Lạc Bắc Thần bĩu môi, cầm lấy tay mẫu thân của mình phản bác.

"Thôi được rồi, bớt làm bộ dáng hài tử đi!" Thái Hậu liếc nàng, nhìn bộ dạng yêu nghiệt còn thêm làm nũng ủy khuất thật sự nổi da gà, tính cách thì lúc nắng lúc mưa lúc nghiêm lúc ngoạn, nhưng với bà tính tình lại như hài tử không khác là bao.

"...Mùi này thật dễ chịu!" Lạc Bắc Thần nhìn bà duỗi đầu lưỡi cười ngọt ngào một tiếng, nhưng khi phản ứng lại cái mũi nàng nhảy nhảy lên, hương gì đây? Thật thơm thật dễ chịu.

"Đây là hương đến từ Tây Vực, Nhạc Tề mới tiến cống từ nửa tháng trước, chỉ có một ít." Thái Hậu nhìn vẻ mặt nữ nhi của mình thì minh bạch cho nàng.

"Mùi hương này rất hữu ích cho mẫu hậu." Lạc Bắc Thần đáp, mùi hương này ngửi vào có thể làm cho đầu óc minh mẫn thoải mái thả lỏng hơn, hiệu quả lại rất nhanh, hiệu quả cao với người lớn tuổi.

"Mẫu hậu có chuẩn bị một ít cho con, một lát sẵn tiện đem về." Thái Hậu mỉm cười, tay vuốt ve khuôn mặt của nàng ôn nhu nói.

"Đa tạ mẫu hậu!" Lạc Bắc Thần nhìn mẫu hậu cười nói cảm ơn, mẫu hậu tính tình là không thể nào từ chối, nên nàng phải nhận, cái này có lợi chứ không hại nha.

"Thần nhi?" Thái Hậu trầm ngâm một lúc thì nhìn đến nàng.

"Ân mẫu hậu?" Lạc Bắc Thần nhìn Thái Hậu nghi hoặc.

"Thời gian tới con phải hết sức cẩn thận!" Thái Hậu xoa đầu nàng dặn dò một câu.

"Mẫu hậu xin yên tâm, nữ nhi đã an bài hết thảy." Lạc Bắc Thần vỗ nhẹ lên tay bà bảo không cần lo lắng, nếu là người lúc trước thì có thể, nhưng nàng thì không, cao thủ không bằng tranh thủ, tiên hạ thủ vi cường.

"Con nên chú ý Liễu Thừa Tướng cùng Liễu Quý phi phụ tử bọn họ!" Thái Hậu nghe nàng nói thì trong lòng lo lắng tiêu tan đi một nửa, bà nhìn nàng lại nhắc nhở thêm.

"Dạ, nữ nhi đã biết." Lạc Bắc Thần gật đầu, hình như nàng chưa từng gặp qua Liễu Quý phi đó, mà nghe đồn đãi đâu nữ nhân này không khác Tô Đát Kỷ gì mấy, nói chung là yêu nữ hại dân hại nước.

Còn Liễu Nghị ông ta tính tình trầm ổn, là một con cáo già lão luyện, gặp chuyện bất loạn, gặp nguy bất hoảng, nói chung người này cần phải chặt chẽ chú ý, với lại năm nay ông ta thường xuyên thêm bè kết cánh bên Quan Văn lẫn cả Quan Võ.

"Thần nhi đến Long Lân Điện chơi cùng Hoàng huynh con đi." Thái Hậu mệt mỏi phất tay nói, bà muốn ngủ một lát.


"Vậy con đi trước." Lạc Bắc Thần đứng dậy khom người cung kính nói.

"Vương gia." Trương ma ma cầm một hủ nhỏ bằng sứ cúi người dâng lên cho nàng.

"Đa tạ ma ma." Lạc Bắc Thần cầm lấy, nói cảm ơn xong rồi đi ra tẩm cung.

"Cung tiễn Vương Gia!" Trương ma ma nhìn bóng lưng của nàng đi thì hô lên, tất cả tỳ nữ thái giám trên đường đều hành lễ khom người.

Lạc Bắc Thần bung ra chiết phiến phe phẩy mà đi, muốn đi đến Long Lân Điện phải đi qua Phượng Vân Cung của Hoàng Hậu, Lạc Bắc Thần nhớ đến vừa rồi trong ánh mắt của Vũ Dạ Ca hiện lên tia chán ghét nho nhỏ thì cảm thấy kỳ lạ, bản thân nàng nhớ đâu có gây thù chuốt oán với nàng ta đâu.

Lạc Bắc Thần cất đi hủ hương vào tay áo, chậm rãi mà đi, Hoàng Gia đúng là Hoàng Gia, khí thế đều không thể xem thường, nàng cũng biết vì sao nhiều người mơ ước lên vị trí một người trên vạn người này rồi, một vị trí có thể làm cho tư tưởng con người trở nên móp méo lệch hướng, một vị trí có thể khiến con người sa vào vực thẳm vạn kiếp bất phục...

Lòng tham luôn là thứ đáng sợ nhất trên thế gian, chỉ cần lý trí bị tham vọng ăn mòn, bản thân ngươi sẽ trở thành một nhân vật không còn là chính ngươi nữa, một kẻ ma quỷ máu lạnh không hơn không kém...

Bước qua Phượng Vân Cung, binh lính canh gác vội vàng hành lễ, Lạc Bắc Thần dư quang nhìn vào bên trong nhưng không thấy gì cả, nàng đáp một tiếng rồi đi tiếp.

Long Lân Điện

"Tham kiến Vương Gia." Thị vệ bên ngoài gặp Lạc Bắc Thần thì quỳ xuống.

"Đứng lên đi." Lạc Bắc Thần phất phất tay cho họ đứng lên, bản thân một mạch chạy vào trong, cũng không quản quy củ quy tắc này nọ.

"Vương gia." Tên công công bên cạnh Hoàng Đế thấy nàng đi vào thì hô lên.

"Thần nhi tới rồi." Lạc Bắc Khanh đang phê tấu chương thì gấp lại bỏ sang một bên, nhìn muội muội của mình đi đến từ sắc mặt nghiêm túc chuyển sang ôn nhu nói một tiếng.

"Hoàng huynh đang bận sao?" Lạc Bắc Thần đúng là Lạc Bắc Thần, nàng phất tay cho thái giám rồi đi đến long ỷ chỗ ca ca ngồi, đẩy hắn ra một chút rồi bản thân ngồi xuống kế bên.

Thái giám bên cạnh hơi kinh ngạc, lúc trước Vương Gia không có càn rỡ như hiện tại, dù được bệ hạ sủng ái cũng có chút chừng mực nha.

"Chỉ vài tấu chương không mấy trọng yếu." Lạc Bắc Khanh nhìn hành động này chỉ cười cho qua, lại nhìn tấu chương thì đáp.

"Ca ca cùng muội chơi cờ đi, một ván một ngàn lượng." Lạc Bắc Thần vuốt vuốt râu suy nghĩ, mà cái cằm ngoài trơn bóng nhẵn nhụi thì có cộng lông tơ nào, hành động này rơi vào mắt Hoàng Đế cùng thái giám, đúng thật là khả ái còn đâu Lạc Vương yêu nghiệt nữa rồi, thái giám cười khẽ còn Hoàng Đế thì cười lớn, Lạc Bắc Thần nghe tiếng cười thì quay sang trừng mắt Lạc Bắc Khanh, tay nhanh đưa tới bứt vài sợi râu của hắn.

"Đau..." Lạc Bắc Khanh thấy tay nàng định đưa tới lần nữa, thật nhanh đứng dậy, tay che lại râu của mình la lên.

"Mộ Công Công dâng cờ." Lạc Bắc Thần ngồi trên long ỷ quay sang vị công công kế bên đang nhịn cười ra lệnh.

"Nô tài tuân lệnh." Mộ Công Công lấy lại nghiêm túc, khom người bước vào bên trong.

"Huynh có ý kiến không?" Lạc Bắc Thần nhìn ca ca đang đứng ai oán nhìn mình thì hất mặt lên hỏi, hôm nay nhất định phải bỏ túi một mớ mới được.

"Ý kiến gì? Ta làm sao dám ý kiến, nếu không muội bứt sạch chùm râu của ta thì sao?" Lạc Bắc Khanh khuôn mặt trung niên uất ức, tay xoa xoa chòm râu liếc muội muội của mình ai oán nói.

"Hoàng huynh đúng là hiểu muội nha." Lạc Bắc Thần nhìn hắn vẻ mặt thâm tình nói.

"Bệ hạ, Vương gia." Mộ Công Công đi đến hai tay dâng lên một bàn cờ.

"Được rồi, lui đi." Lạc Bắc Thần lấy bàn cờ rồi cho lui.

"Nô tài xin cáo lui." Mộ Công Công đáp rồi xoay người bước ra ngoài.

"Huynh tìm ghế đi." Lạc Bắc Thần nhìn ca ca của mình cười cười nói.

"Không biết ta là ca ca hay muội là tỷ tỷ nữa!" Lạc Bắc Khanh hừ nhẹ một tiếng rồi đi lấy ghế cho mình.

"Thì ai bảo huynh là ca ca." Lạc Bắc Thần nhún nhún vai nói.

"Muội cờ đen, vậy đi bắt đầu!" Lạc Bắc Thần thấy ca ca của mình đã tọa vị ở đối diện, tay liền hạ xuống một quân đen ngẩng đầu nói.

"Huynh nhất định sẽ thắng muội cho xem!" Lạc Bắc Khanh chắc chắn nói, tay đồng thời hạ xuống một quân trắng.

"Muội chờ." Lạc Bắc Thần bắt đầu nghiêm túc tiến nhập chuyên môn, ở Hiện Đại nàng được xem là lão tông sư, chưa một ai có thể đánh bại nàng đâu.

Hai người một vàng một đỏ ngồi đối diện nhau, tiếng hạ cờ liên tiếp vang lên giữa bầu không khí im lặng.

"Huynh thua, một ngàn lượng đem ra." Một tiếng nói hưng phấn vang lên, sau đó là âm thanh đòi tiền.

"Chơi tiếp, tiền đây!" Giọng nói khác lại vang lên, sau đó là tiếng giấy đập lên bàn.


Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời cũng sắp lặn, Hoàng Đế mặt càng ngày càng khó coi đến cực điểm, trên trán là tầng lớp mồ hôi, mày cau chặt nhìn phía dưới quân trắng bị quân đen bao vậy không có một kẽ hở.

Lạc Bắc Thần vươn vai một cái, nhìn ngân phiếu chất cao một bên, lại nhìn ca ca mình đang nhăn mặt, nàng nhàm chán a, đánh toàn ăn dễ dàng thì còn gì thú vị.

"Ta nhận thua, thật là đánh không lại muội." Hoàng Đế bực mình buông cờ uể oải nói, đánh mấy canh giờ nhưng chưa bao giờ thắng được một bàn.

Lạc Bắc Thần nhìn ca ca của mình bĩu môi cười nói: "Ca ca dở hơi Ha ha."

Hoàng Đế trừng mắt nàng, sao hắn lại có một muội muội tinh ranh như thế này chứ, cười trên nỗi đau người khác, dáng vẻ Vương Gia của muội đâu rồi!

"Huynh có biết ai kỳ nghệ siêu phàm giống muội không?" Lạc Bắc Thần suy nghĩ một lát thì nâng đầu tự luyến hỏi.

"Liễu Quý phi kỳ nghệ rất tốt, Sư muội Hoàng Hậu cũng vậy." Lạc Bắc Khanh lập tức trả lời.

"Liễu Quý Phi? Hoàng Hậu?" Lạc Bắc Thần lẩm bẩm hai cái danh xưng này.

"Họ chơi rất giỏi." Lạc Bắc Khanh đáp một tiếng rồi khen ngợi.

"Giỏi sao bằng muội!" Lạc Bắc Thần siêu cấp tự luyến phản bác.

"Muội muội của ca ca là giỏi nhất!" Lạc Bắc Khanh nghe nàng tự luyến, liền cười phụ họa theo.

Lạc Bắc Thần ngồi một lúc thì đứng dậy, nhìn ca ca của mình kế bên nói: "Muội phải về." Nói xong liền bước xuống bậc thềm đi ra đại điện.

"Không ở đây thêm một lát sao?" Lạc Bắc Khanh nhìn bóng lưng của nàng hỏi.

"Đã trễ rồi, huynh xử lý công vụ đi." Lạc Bắc Thần nâng tay lên vẫy vẫy trả lời, nhưng không có quay đầu lại.

"Cung tiễn Vương gia." Ra ngoài điện thì Mộ Công Công khom người nâng cao giọng, mọi người có ở đó đều hô theo.

Lạc Bắc Thần đi một lúc thì dừng tại Ngự Hoa Viên đầy cảnh sắc, nàng nhìn những bông hoa đang nở rộ tỏa hương phía trước thì cảm thán, thật thơm, thật đẹp.

Ánh nắng chiều tà rọi thẳng vào người Lạc Bắc Thần tạo nên một mỹ cảnh ma mị mê đảo lòng người, mờ ảo giữa nhân gian một bóng dáng phong hoa tuyệt đại.

Phía đằng xa, một nữ nhân vận hồng y váy dài lả lướt dung mạo yêu mị mười phần, nữ nhân vẻ mặt không tránh khỏi si mê nhìn một màn phía trước, cung nữ thái giám phía sau không thấy chủ tử đi tiếp thì ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của nàng.

"Thật đẹp!" Bọn người phía sau vừa nhìn liền bị quang nhan sở nhiếp, âm thầm trong lòng mói một câu.

Lạc Bắc Thần đang nhắm mắt hưởng thụ không khí tươi mát, thì cảm giác có một đoàn người phía sau đi tới, nàng thấy không có ác ý nên cũng không quan tâm.

Nữ nhân bất tri bất giác theo bản năng đi đến gần mỹ nam tử phía trước, cung nữ phía sau vẫn giữ vị trí không dám bước theo.

"Đúng là mỹ cảnh!"

Lạc Bắc Thần nghe âm thanh trong trẻo êm dịu như suối chảy vang lên bên tai, nàng mở mắt ra xoay người lại, phút giây này khoảnh khắc chạm mắt cả hai đều bất động, bốn ánh mắt chạm nhau, đồng tử Lạc Bắc Thần nổi lên sóng ngầm, nữ nhân này ánh mắt vì sao lại đẹp như thế, đẹp đến nàng không muốn chớp mắt, dung mạo cũng thật tinh xảo, xứng danh với hai chữ tuyệt sắc, còn mang theo bảy phần câu nhân, đuôi mắt vừa mị hoặc vừa sắc bén, hai cánh môi căng mọng hồng hào béo mập, cắn vào có phải hay không sẽ tan chảy rất ngon? Lạc Bắc Thần nuốt nước miếng, ánh mắt lại dời xuống phía dưới, nữ nhân này ăn mặc rất khác, từ trên nhìn xuống hai luồng ngực trắng như tuyết đập vào mắt, nàng nhìn thấy như bị đóng đinh tại chỗ.

Liễu Linh Nhã từ ánh mắt mê mẩn chuyển thành tiếu ý liếc ai đó đang không kiêng nể gì nhìn chằm chằm ngực mình, nàng lắc lư người nhẹ nhàng bước đến gần Lạc Bắc Thần, hai tay đặt lên vai dùng sức, chân nhón lên môi hướng tai Lạc Bắc Thần thổi khí như lan: "Ta đẹp không?"

"Đẹp." Mùi hương trên người Liễu Linh Nhã xông vào mũi Lạc Bắc Thần khiến nàng một trận mê muội, mùi này rất dễ chịu pha thêm một chút gì đó làm người ta say mê, theo bản năng đáp một tiếng, tay nàng vô thức siết chặt vòng eo mềm mại ôm Liễu Linh Nhã vào lòng.

Do tỳ nữ cùng thái giám cúi đầu, nên không thể nhìn đến hai người ôm nhau.

"Ta là phi tử của Hoàng Đế, ôm ta như vậy gia tộc ngươi sẽ mất đầu." Liễu Linh Nhã lười biếng nằm trong lòng một người xa lạ, nàng như tiểu miêu mà ngọ ngậy, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên kèm theo lời nói lơ đãng.

Lạc Bắc Thần nghe xong thì bừng tỉnh, vội vàng đẩy ra nữ nhân trong lòng.

Đang muốn chạy trốn thì bị một bàn tay kéo lại.

"Chiếm tiện nghi ta rồi muốn chạy?"

Liễu Linh Nhã hai tay vòng qua cổ Lạc Bắc Thần kéo xuống, đến khi bốn cánh môi thật sự chạm vào nhau nàng mới buông lỏng.

Lạc Bắc Thần trợn mắt, đại não nháy mắt trống rỗng, nhưng mùi vị thật ngọt, môi nữ nhân này thật mềm mại, nàng không muốn dừng lại...

Liễu Linh Nhã định dứt khỏi nụ hôn, nhưng có một bàn tay trụ gáy nàng lại, hai người bắt đầu dây dưa, môi lưỡi quấn lấy nhau triền miên không rời.

Lạc Bắc Thần không biết bản thân bị làm sao, nàng chỉ biết mình thật thích mùi vị này, mút nhẹ rồi cắn hai cánh môi đỏ mọng kia, lưỡi xông vào cạy mở hàm răng, thành công vào trong lướt qua cuốn lấy tất cả mật ngọt.


"Ưm..." Liễu Linh Nhã khẽ rên một tiếng, đẩy Lạc Bắc Thần vẫn còn đang tham lam ra, sau đó hai người cùng nhau thở.

Một lúc sau.

"Không phải muốn chạy sao?" Liễu Linh Nhã lấy lại bộ dáng điềm nhiên, mấp máy hai cánh môi sưng đỏ của mình, ánh mắt chứa ý cười nhìn nàng hỏi.

"Ân vậy ta đi về." Lạc Bắc Thần ánh mắt vẫn còn mơ màng, hít một hơi thật sâu, nghe hỏi thì đem chiết phiến đánh nhẹ vào ót một cái nói, sau đó xoay người thật nhanh ly khai, không phải đi nữa mà là chạy.

Liễu Linh Nhã nhìn bóng lưng vội vã của Lạc Bắc Thần không nhịn được cười một tiếng, một lát sau nàng thu tầm mắt xoay người trở về tẩm cung.

Thân to như vậy, nhưng gan lại là chuột...

Lạc Bắc Thần lắc đầu bỏ đi suy nghĩ không nên có, xem như chưa từng xảy ra mà bước ra khỏi Hoàng Cung.

Nhưng nàng không biết nàng và nữ nhân kia tại đây chính thức bắt đầu một đoạn duyên phận khắc cốt ghi tâm.

Binh lính thấy nàng đều hành lễ.

"Hồi phủ." Lạc Bắc Thần phất tay nói với người của mình.

Sắc trời muốn nửa canh giờ nữa sẽ sập tối, Lạc Bắc Thần cùng đoàn người của mình hồi phủ, trên đường dân chúng cũng tách ra hai bên tránh đường.

Qua con hẻm phía trước là tới Vương phủ, nhưng không khí xung quanh lúc này lạnh lẽo quỷ dị, những bóng đen nấp trên mái nhà ánh mắt sắc bén nhìn đoàn người Lạc Bắc Thần, một nữ nhân đeo mặt nạ bạc ở phía xa cách bốn con đường nhìn đến có thể bao quát rõ cảnh phía dưới.

"Chờ bản Vương đã lâu đi." Lạc Bắc Thần dừng bước, ngữ điệu thản nhiên nhìn lên trên cười nói.

Binh lính vương phủ đồng loạt rút kiếm lấy Lạc Bắc Thần làm trung tâm, ngưng trọng cảnh giác nhìn lên mái nhà.

Không có nghe thấy tiếng đáp lại nhưng thay bằng một hồi sáo trúc sắc bén truyền vào không khí.

Sưu..sưu..vút...

Sau đó là hàng chục mũi tên xé không như mưa lao vút xuống, tâm điểm chính là Lạc Bắc Thần.

Thị vệ dùng đao chém loạn xạ trên không trung ngăn chặn tên bay tới.

"Bảo vệ Vương Gia!" Một tên thị vệ hét lớn, mấy tên còn lại xông lên phía trước cùng nhau chặn tên.

"Aa!...." Vài người trúng tên hét lên, nhưng biến hóa kế tiếp mới làm mọi người kinh hoảng, những người trúng tên cả thân thể đều biến xanh, môi tím đậm, nhìn rất kinh dị.

Bọn thị vệ còn lại run lên, cố gắng trấn định bản thân tránh những mũi tên bay tới.

Lạc Bắc Thần vẻ mặt không mấy tốt lắm, thật sự là ai muốn lấy mạng nàng, sử dụng loại độc thật ngoan tuyệt!

Mưa tên vừa dứt, từ trên mái nhà phóng xuống hơn ba mươi bóng đen, tất cả đều đeo mặt nạ, chỉ có ánh mắt đầy sát khí lộ ra ngoài.

Ba mươi hắc y nhân bao vây Lạc Bắc Thần đám người lại, trên tay họ không cầm kiếm hay đao mà là dùng một sợi hắc xích, đầu xích gắn với bàn tay sắt được đúc rèn điệu nghệ, năm ngón sắc bén đến dị thường.

"Bản Vương không nhớ mình đắc tội với kẻ nào." Lạc Bắc Thần đánh giá xong kẻ địch, giọng nói ẩn chứa hiếu kỳ vang lên giữa bầu không khí căng thẳng, nàng còn dửng dưng cầm chiết phiến phe phẩy.

"Xuống dưới mà hỏi Diêm Vương!" Một tên trong đó trầm âm phun ra một câu, hắc xích từ tay hắn không cánh mà bay đánh tới Lạc Bắc Thần.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.