Nghiêm Liệt biết Ngụy Tịnh nói đúng.
Tính cách cô và Ngụy Tịnh rõ ràng không hợp nhau, bất kể là tính cách hay là quỹ đạo cuộc đời, thế giới các cô hoàn toàn khác nhau.
Nếu không phải vì tình cảm níu giữ, các cô thậm chí không biết nên trò chuyện những gì.
Nhưng Nghiêm Liệt không thể nào chống cự sức hấp dẫn đến từ Ngụy Tịnh.
Mặt Trời có sức hấp dẫn thật lớn, không ngừng thiêu đốt, tóm được những hành tinh vốn tự do tự tại.
Từ đó, hành tinh không thể rời xa mặt trời, cả ngày lẫn đêm, chuyển động xung quanh Mặt Trời. Mà thế giới của hành tinh vốn là một màu đen kịt, cũng được nó chiếu sáng.
Nhưng đáng buồn chính là có lực hút thì cũng có lực đẩy, hành tinh một mực vây quanh mặt trời, nhưng không có cách nào đến gần, vĩnh viễn, đều phải giữ khoảng cách trống vắng.
"Tôi cũng không muốn thích người như em."
Không biết là lòng tự ái đang kiểm soát, hay là những nguyên nhân khác, cho dù Ngụy Tịnh nói đúng, cuối cùng Nghiêm Liệt vẫn lựa chọn nói ra những lời này.
Cô có chút hận Ngụy Tịnh, cô hối hận mình biết Ngụy Tịnh, chính là cái người này, khiến cô trở nên càng ngày càng không giống mình.
Cô phiền muộn loại khát khao trông chờ mòn mỏi này, chán ghét phải khom lưng quỳ gối như vậy.
Tại sao, dựa vào cái gì, Ngụy Tịnh có thể làm cho cô ưu tư thất thường đến mức độ này?
Nhưng cô không có cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự.
Vừa mới thấy Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt chỉ muốn ôm lấy người kia thật chặt.
Trời mới biết sáng nay cô phải nhẫn nhịn như thế nào!
Thân thể Ngụy Tịnh hơi đung đưa, cô hô hấp thật sâu, cứng cỏi ép mình nặn ra nụ cười, dường như vô cùng đồng ý với lời Nghiêm Liệt, đáp lại:
"Cho nên, tôi nói, hay là chúng ta cách xa nhau một chút. Nếu không tận lực muốn gặp nhau, cuộc sống của chúng ta căn bản sẽ không có giao điểm. Nghiêm tiểu thư cũng có thể không phải gặp người khiến chị ghét như tôi."
"Nếu như có thể thực sự ghét em thì tốt, đáng tiếc, không có cách nào... Ngụy Tịnh, em tới nói cho tôi, làm sao để tôi ghét em nhiều hơn?"
Đôi môi Ngụy Tịnh run rẩy, không trả lời được.
Ngụy Tịnh không biết bị Nghiêm Liệt ôm bao lâu, cho đến khi Nghiêm Liệt vuốt ve đầu cô, lúc môi tiến đến gần tai cô lần nữa, cô mới như mới tỉnh từ trong mộng, vội vàng giãy giụa từ trong ngực Nghiêm Liệt ra, nhanh chóng thoát đi.
Ngụy Tịnh xin giám đốc nghỉ, buổi chiều cô cũng không đi làm nữa.
Gặp mặt Nghiêm Liệt lần nữa không giải quyết được gì, Ngụy Tịnh trở về chính thức bắt đầu phát sốt.
Cô nằm trên giường khó ngủ suốt đêm, ánh mắt nóng như có thể phun ra lửa.
Không biết ngủ mê man bao lâu, trong mộng Ngụy Tịnh nghe được tiếng gõ cửa mấy lần. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cô lại có thể nghe được không phải Nghiêm Liệt từ tiết tấu gõ cửa, nên không đi mở.
Mộng rất nặng, đè lên trên người cô.
Vô số lần giấc mơ kéo cô trở lại trên Trường Thành, kéo trở lại trong ngực Nghiêm Liệt, khiến cô khó chịu, nóng ran, lại không thể rời bỏ...
Vương Nhược Khê đến tìm Ngụy Tịnh mấy lần, Ngụy Tịnh đều giả vờ nhà không người.
Ngụy Tịnh biết Vương Nhược Khê muốn trả tiền lại cho cô, nhưng cô không muốn.
Tiểu Khiết không có ở đây, cô cảm thấy mình không cần phải giả vờ khách sáo lễ độ.
Mặc dù sinh bệnh, nhưng giờ học vẫn là phải đi, cô không muốn học năm nhất đại học một lần nữa.
Ngụy Tịnh vô lực nhoài người đến trong góc hàng cuối cùng, hàng cuối cùng đều là nam sinh tới ngủ bù, một cô gái xuất hiện ở đó cũng đủ làm người khác chú ý.
"Bạn học, cậu không sao chứ?" Một nam sinh lại gần, Ngụy Tịnh không thấy hình dáng đối phương, chỉ nghe giọng nói nam sinh, cô không được tự nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
"Không sao, cảm ơn."
"Bạn học, khó chịu chỗ nào có thể nói với tôi mà, tôi có thuốc đây."
Ngụy Tịnh "Bịch" một cái đứng lên, ngồi vào hàng trước.
Ngụy Tịnh cảm thấy mình có chút kỳ quái, cô đã từng không cảm thấy phái nam khiến mình khó chịu, nhưng kể từ lúc cùng với nữ, khí tức nam sinh càng ngày càng làm cô không thể thích ứng.
Đây dường như là một thói quen rất xấu, nhưng đã không có cách nào thay đổi.
Trong giờ học, học tỷ đến tìm Ngụy Tịnh, vốn định hẹn cô tan học chơi bóng, thấy mặt cô đỏ lên, tìm tòi trán cô, sợ hãi kêu:
"Trời ạ! Em nóng thành như vậy rồi còn tới học?"
Ngụy Tịnh lại coi như không có gì: "Không sao, em đã uống thuốc hạ sốt."
"Em mau về nhà đi, chị bảo người xin nghỉ cho em."
Ngụy Tịnh thấy sau lưng là nam sinh vừa đến gần cô. Hắn đứng ở trong hành lang cùng một đám nam sinh nhing về phía cô cười, cô cảm thấy mình nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Học tỷ nói: "Buổi chiều chị không có lớp, để chị đưa em về nhà đi."
Ngụy Tịnh cảm thấy mình cũng không mảnh mai đến mức cần người hộ tống, liền xin lỗi, nói tự mình trở về là được.
Học tỷ khăng khăng muốn đưa cô về, cô cũng không thể
từ chối nữa.
Thật may nhà Ngụy Tịnh một năm bốn mùa đều dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, bất cứ lúc nào khách tới cũng không đến nỗi thất lễ.
Học tỷ luôn rất thích tủ sách của Ngụy Tịnh, mỗi lần tới đều phải ngồi ở bàn bên cạnh tủ sách đọc.
Học tỷ thật sự thích đọc sách, bởi vì cô đều cầm sách trong tay, vừa nhanh chóng lật sách vừa nói chuyện phiếm với Ngụy Tịnh.
Lần này tới học tỷ vẫn chiếm đóng tủ sách trước tiên, tùy ý cầm lên quyển sách nào đó của Ngụy Tịnh bắt đầu lật, vừa lật còn vừa than phiền với Ngụy Tịnh rằng công ty thực tập ức hiếp người.
Ngụy Tịnh ngồi trên sàn nhà nghe học tỷ lải nhải, nghe một hồi liền cảm thấy mệt nhọc.
"Ai, Ngụy Tịnh, em hẳn là biết Nghiêm tổng đi." Học tỷ vặn vẹo nửa ngày, quay sang Ngụy Tịnh.
"Nghiêm tổng? Hả? Nghiêm Liệt?" Ngụy Tịnh hỏi.
"Đúng vậy, chính là thiên kim công ty Nghiêm Trọng, bây giờ chính là Nghiêm Liệt đang quản lí Nghiêm Trọng!"
Ngụy Tịnh hoàn hồn, hóa ra công ty thực tập vừa rồi học tỷ chửi chính là công ty Nghiêm Trọng của Nghiêm Liệt.
"Có thể coi là biết." Trong đầu Ngụy Tịnh nghĩ, tại sao lại lượn về cái đề tài này? Học tỷ vẫn không buông tha.
"Ngụy Tịnh..." Học tỷ kéo cánh tay Ngụy Tịnh lắc lắc, giọng điệu nói chuyện cũng chuyển sang nũng nịu, "Em xem chị có phải rất tốt với em không? Hả? Em giúp chị nói với Nghiêm tổng đi mà, chị rất muốn ở lại công ty Nghiêm Trọng, nhưng cấp trên kia của chị thật là phiền chết, chị không muốn ở ngành của hắn. Không phải quan hệ của em và Nghiêm tổng rất tốt sao, giúp chị nói một chút đi mà."
Ngụy Tịnh bị học tỷ kéo, tóc cũng rối loạn: "Không phải vừa rồi chị còn nói công ty ức hiếp người à? Sao bây giờ lại muốn ở lại?"
"Dù thế nào đi nữa đều là công ty lớn đó!" Học tỷ vô cùng phấn khích, lại thấp giọng nói, "Nói với em cái này, cô gái ngồi cạnh chị mới nhậm chức một năm, tiền lương cũng phải đến 8 ngàn, hơn nữa hàng năm du lịch nhân viên đều được ra nước ngoài chơi! Tốt biết bao nhiêu!"
"..."
Ngụy Tịnh có chút cạn lời, hóa ra bây giờ con người am hiểu nhất chính là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Mặc dù miệng vừa nói không nên, không được, nhưng nhìn đến số tiền vẫn là rất muốn.
Học tỷ thấy Ngụy Tịnh không nói lời nào, cũng biết cô hơi khó xử, vì vậy vòng vo nói:
"Như này đi, nếu em sợ nói trực tiếp sẽ ngượng ngùng, vậy em giúp chị hẹn cô ấy ăn cơm là được, tự chị sẽ nói."
"Hả?"
"Mời cô ấy bữa cơm đó! Cho dù không thể giúp chị đổi ngành, nhưng nói không chừng cũng sẽ để chị ở lại. Dù sao công ty cô ấy lớn như vậy, công ty nhiều một người hay ít một người cũng không đáng kể."
Ngụy Tịnh vẫn chưa hạ nhiệt hoàn toàn, bị học tỷ liên thanh như vậy khiến đầu óc có chút rối loạn, theo bản năng nói: "... Vậy muốn đi ăn ở đâu?"
Cái vấn đề này làm khó học tỷ.
"Chính xác, em xem, phụ nữ như Nghiêm tổng giống như kim cương vậy, không mời cô ấy đi ăn ở nhà hàng năm sợ là không xứng với cô ấy."
Phụ nữ như Nghiêm tổng giống như kim cương vậy...
Phụ nữ giống kim cương...
Đây là kiểu miêu tả quỷ gì?
"Vậy, không bằng thế này, em hẹn Nghiêm tổng đến nhà chị, chị tự mình xuống bếp, như thế nào? Như vậy không thất lễ, còn tỏ ra vô cùng có thành ý!" Tròng mắt học tỷ sáng như tuyết, bị trí thông minh của mình làm cảm động.
"Hả? Đến nhà? Như vậy có phải quá thân thiết hay không? Hơn nữa..."
"Được rồi em gái ngoan của chị, em giúp chị một lần đi! Tiền đồ của chị cũng đặt trên tay em rồi!"
Ngụy Tịnh dĩ nhiên không đồng ý, dù sao đối với với Ngụy Tịnh, chuyện nắm trong tay tiền đồ của ai mà nói là gánh nặng quá mức nặng nề.
Sau đó, chỉ cần gặp nhau là học tỷ liền điên cuồng quấn lấy cô nhắc tới chuyện này. Cho dù về đến nhà học tỷ cũng luôn gọi điện thoại đoạt mệnh...
Ngụy Tịnh thật muốn biến mất khỏi thế giới.
Đương nhiên Ngụy Tịnh không đi tìm Nghiêm Liệt nói chuyện này.
Quan hệ bây giờ của cô và Nghiêm Liệt không thích hợp chủ động yêu cầu gặp mặt, cho dù bị động gặp nhau cũng khó khăn.
Gần đây Nghiêm Liệt cũng không tìm Ngụy Tịnh, mặc dù cô có số điện thoại Ngụy Tịnh, nhưng thật đúng là chưa bao giờ gọi đến.
Không phải Nghiêm Liệt không muốn tìm Ngụy Tịnh, mà là cô quả thực bận rộn đến không có thời gian gọi điện thoại quấy rầy Ngụy Tịnh.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn bay tới bay lui, một cuộc họp rồi lại một bữa tiệc.
Những thứ này đều là cô chuẩn bị cho chị gái Nghiêm Diễn sắp về nước.
Cô không sợ bận bịu, nhưng gần đây dạ dày cô luôn không thoải mái, mỗi lần lúc họp đều đau, khiến cô không thể tập trung chú ý.
Loại cảm giác đau đớn này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một chút cũng không thoải mái.
Đau liên tục, đau kéo dài, đau đến khiến cô khó hiểu.
Cô rõ ràng có ăn nhiều cơm, thậm chí là Nhị phu nhân nhét cho cái gì cô ăn cái đó. Phải biết lúc Nhị phu nhân rảnh rỗi thích nhất là nghiên cứu công thức nấu ăn, yêu thích nhất kết hợp dinh dưỡng.
Được Nhị phu nhân che chở lớn lên, sao có thể đau dạ dày? Đối với Nhị phu nhân cũng quá thất lễ.
Nhưng Nghiêm Liệt chính là cảm thấy đau, ăn cái gì cũng đau, không ăn càng đau.
Mỗi lần đau dạ dày cô đều sẽ nghĩ tới Ngụy Tịnh, nghĩ đến từng ánh mắt, từng lời nói của cô ấy đâm vào lòng Nghiêm Liệt.
Ngụy Tịnh, giống như một căn bệnh, khiến Nghiêm Liệt chỗ nào cũng đau đớn.