Sau khi làm xong, Hứa Tranh tới ôm Chu Mật, cô không giãy giụa, thân thể cứng ngắc để cho Hứa Tranh ôm.
Hứa Tranh nói bên tai cô: "Đừng tự do phóng khoáng nữa đi, tôi có thể thật lòng thích em."
Chu Mật hỏi: "Chị có thể bảo đảm cả đời chỉ thích một mình tôi sao?"
"Có thể." Hứa Tranh trả lời rất khẳng định.
"Nhưng tôi không thể." Chu Mật nói, "Trong lòng tôi luôn yêu thích một người, nhưng vĩnh viễn không có được. Tôi không có cách nào quên người ấy."
Hứa Tranh thẳng người lên, mái tóc dài vừa vặn rủ trước ngực: "Là Nghiêm Liệt sao?"
"...Không phải, chị suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?" Chu Mật phiền lòng nói, "Cho nên tôi không thể nào cùng chị đùa đùa thật thật, coi như ngoài miệng tôi nói có thể cùng chị cũng tuyệt đối là lừa gạt chị, trong lòng chị hiểu rõ."
"Tôi không ngại em tạm thời còn thích người khác." Hứa Tranh nói, "Chỉ cần cùng tôi chung một chỗ, em sẽ rất nhanh thích tôi."
Chu Mật thật lòng bật cười: "Hứa Tranh, chị thật đúng là rất xinh đẹp, quả nhiên là thượng đế thiên vị tạo ra một người như chị. Chị có lí do tự tin thì tôi cũng có nguyên nhân tự ti, bởi vì người tôi thích kia vĩnh viễn cũng không thể thích tôi, cho nên tôi đơn phương tương tư mãi mãi không kết thúc. Sở dĩ dở như vậy cũng là bởi vì tôi yêu người kia, nhưng người ấy sẽ không yêu tôi."
"Chu Mật..."
"Chị thích tôi ở điểm nào? Chị biết tôi từng ngủ cùng bao nhiêu người không?"
Hứa Tranh chợt xoay mình xuống giường, đi tới thư phòng hút thuốc lá.
Chu Mật thu hồi nụ cười, vô lực nằm trên giường Hứa Tranh, phát hiện chị ấy đổi ga trải giường. Ga trải giường màu trắng bị Chu Mật chê trước kia đổi thành màu xanh nhạt Chu Mật thích, chỉnh sửa giường nhìn qua tiện nghi hơn nhiều. Chu Mật đã lâu không khóc nhìn màu sắc trước mắt, lát sau, nước mắt không báo trước rơi xuống. Khiến toàn bộ màu xanh nhạt thấm thành xanh đậm.
Còn tưởng rằng Hứa Tranh sẽ không để ý tới mình nữa, kết quả Hứa Tranh rất nhanh dẫn mùi thuốc lá trở lại. Cô ngồi ở cuối giường, nói Chu Mật là một vị cô nương giỏi tự hành hạ mình, không muốn chính mình trải qua cuộc sống tốt, vì vậy trăm phương ngàn kế muốn đi thử nghiệm các loại hành hạ trên nhân gian. Chu Mật không để ý tới sự châm chọc của cô, trực tiếp ngủ. Dĩ nhiên, Chu Mật không để cho Hứa Tranh phát hiện vừa rồi mình khóc, nếu không Hứa Tranh có thể sẽ nói càng nhiều đạo lý hơn, thế thì cũng đừng nghĩ đến ngủ.
Đang nửa tỉnh nửa mê, Chu Mật lại cảm thấy Hứa Tranh tới ôm mình, cô đẩy một chút không đẩy ra, Hứa Tranh quấn cô sống chết không buông tay.
Chu Mật ngủ đến đi vào cõi tiên luôn rồi, lười giãy giụa tiếp, kết quả thứ hai tỉnh dậy mỏi eo đau lưng, phát hiện mình cứ như vậy bị Hứa Tranh ôm một đêm. Một đêm này ôm cô động cũng không động, thời điểm đá văng Hứa Tranh ra phát hiện tứ chi nhũn ra đến lợi hại.
Đi tắm trang điểm, đang lúc muốn ra ngoài thì Hứa Tranh tỉnh.
"Đi đâu? Chờ tôi một lát, tôi đưa em đi."
Hứa Tranh để mặt mộc so với Chu Mật mặt đầy phấn thì trẻ tuổi hơn nhiều, cũng càng giống như phụ nữ đàng hoàng.
"Không cần chị đưa, tôi tự đi được." Chu Mật bắt đầu đi giày.
"Em muốn đi nơi nào thế?" Hứa Tranh nhìn cô ra cửa, vội vàng rửa mặt, vì tiết kiệm thời gian dứt khoát không trang điểm, đeo một cái kính râm thật to lên, quần áo cũng cầm ở trong tay.
"Đi tìm bạn giường của tôi." Chu Mật nhéo gương mặt Hứa Tranh một cái, thấy biểu tình chôn sau kính râm của cô cứng ngắc, càng đắc ý, "Còn muốn đưa tôi đi không? Hứa tiểu thư."
Biểu tình Hứa Tranh mấy giây sau đã khôi phục: "Đưa."
Hứa Tranh quả thật rất rộng rãi, thật sự đưa Chu Mật đi hẹn hò cùng Diêu Quân Nghi. Chẳng qua là, Hứa Tranh lái xe đến cửa nhà hàng vẫn không đi, thậm chí đi theo Chu Mật cùng xuống xe.
"Chị làm gì?" Chu Mật cảnh giác.
"Đi gặp bạn giường của em." Hứa Tranh nói.
"Cái này liên quan gì đến chị." Chu Mật đẩy cô trở về bên trong xe.
Hứa Tranh cười nói: "Em là sợ bạn giường của em thấy tôi sẽ tự ti mặc cảm sao?"
Chu Mật cười quái dị: "Hứa đại tiểu thư chớ không biết xấu hổ, chị cho là toàn thế giới chỉ có một mình chị kim chủ sao? Tôi nói tôi sẽ bồi chị, nhưng tôi cũng có cuộc sống của riêng mình. Ngoài thời gian ở cùng chị ra không mượn chị xen vào chuyện của tôi."
Hứa Tranh một chút cũng không buồn, vô sỉ hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể khiến thời gian của em đều cho tôi?"
"Về nhà ngủ, lúc nằm mơ có thể mơ thấy." Chu Mật dùng sức đóng cửa xe lại.
Diêu Quân Nghi đã chờ trong nhà hàng từ sớm, thấy Chu Mật khí thế hung hăng xông vào, đưa tay chào hỏi cô. Chu Mật tức giận ngồi vào ghế đối diện, gọi nhân viên phục vụ mang tới trước một ly nước lớn.
"Sao vậy? Tại sao mỗi lần thấy em đều giống như ăn phải thuốc súng."
Diêu Quân Nghi rất lâu không gặp Chu Mật, cũng luôn hẹn cô nhưng không được hẹn. Hôm nay thật bất ngờ, hẹn một cái Chu Mật liền xuất hiện.
"Bởi vì luôn có những người như vậy chọc bà đây phát hỏa." Chu Mật bình tĩnh tâm tình một chút nói, "Cô tìm tôi làm gì?"
"Không có việc thì không thể tìm em sao?"
"Không được, thời gian của tôi rất quý báu."
Diêu Quân Nghi cười nói: "Không phải là em vẫn tới gặp tôi đó sao?"
"Tôi là vì muốn thoát khỏi người nào đó, biết chưa?" Lúc Chu Mật nói lời này còn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe Hứa Tranh vẫn còn đậu ở chỗ đó.
"Ồ? Gần đây em lại bị ai dây dưa? Cần tôi giúp em không?"
Nói tới chỗ này Chu Mật có chủ ý: "Dân chúng bình thường không phải đối thủ của cô chứ?"
"Đương nhiên, ở trường học tôi chính là hạng nhất vật lộn tự do đấy."
"Được, cái này hay. Chẳng qua muốn ủy khuất cô, một công chức đại nhân phải làm một tên lưu manh rồi."
"Hả?" Diêu Quân Nghi nhíu mày, nhìn vẻ mặt Chu Mật có vẻ hưng phấn.
...
Hôm nay Nhị phu nhân tự mình tới công ty đưa cơm cho Nghiêm Liệt, còn trấn giữ ở phòng làm việc, muốn tận mắt nhìn cô ăn hết tất cả mới trở về. Nghiêm Liệt cảm thấy thời gian quay ngược, hồi còn trẻ con, Nhị phu nhân cũng là như vậy cưỡng ép cô ăn cơm, vẻ mặt lạnh lùng không cho phép cô nói một chữ không. Dạ dày bị chủ nhân ngược đãi mấy ngày đã co nhỏ lại, sau khi miễn cưỡng đón nhận mấy hớp cơm liền bắt đầu phát đau. Nghiêm Liệt chậm rãi tiếp tục ăn, không để cho Nhị phu nhân phát hiện sự khác thường của mình.
"Tiểu Liệt, mẹ không biết gần đây con thế nào, có tâm sự gì. Nhưng con phải hiểu, sức khỏe của con, sinh mạng của con không chỉ thuộc về một mình con, cũng có một phần của mẹ. Con là tài sản lớn nhất của mẹ." Nhị phu nhân đứng bên người Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm bát của cô, "Con phải chăm sóc kỹ lưỡng bản thân, biết chưa?"
Vừa nghĩ tới Chu Mật nói nếu như Nhị phu nhân trẻ mười tuổi thì nhất định phải theo đuổi Nhị phu nhân, Nghiêm Liệt cảm thấy Chu Mật là bị mỡ heo mê muội tâm trí. Nghiêm Liệt ép mình ăn hết thức ăn, tiễn Nhị phu nhân đi, lúc này cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vừa muốn trở về phòng làm việc, Nghiêm Liệt liền nghe có người gọi mình: "Nghiêm tổng!"
Tiểu cô nương cầm điện thoại nói: "Có một người tên Ngụy Tịnh nói muốn tìm ngài, ngài có muốn tiếp hay không."
"Ngụy Tịnh?" Nghiêm Liệt trong đầu nghĩ, Ngụy Tịnh làm sao biết số điện thoại công ty cô?
Nghiêm Liệt khó chịu ném xuống hai chữ "Không nhận", nói xong lại không đi.
Tiểu cô nương nhìn sếp một chút, nói vào ống nghe: "Xin lỗi, Nghiêm tổng chúng tôi đang họp, nếu như thuận tiện xin lưu lại thông tin... Hả? Nghiêm tổng?"
Tiểu cô nương nói một nửa liền bị Nghiêm Liệt đoạt điện thoại đi.
"A lô?"
Nghiêm Liệt tức giận hướng về phía điện thoại thấp giọng kêu một tiếng, hoàn toàn không giống Nghiêm tổng ôn hòa lễ độ thường ngày. Tiểu cô nương nhìn dáng vẻ Nghiêm Liệt tâm tình bất định, rất biết điều lui xuống...
"Này, là Nghiêm tiểu thư sao?" Mặc dù đối phương tự xưng Ngụy Tịnh, nhưng rất rõ ràng đây không phải giọng nói của Ngụy Tịnh.
Nghiêm Liệt trong lòng không bỏ qua được cơ hội gặp Ngụy Tịnh, e ngại mặt mũi nên cô không chủ động tìm Ngụy Tịnh, nhưng nếu là Ngụy Tịnh tìm tới cửa, cô cũng có chút hứng thú nghe một chút người kia làm cái gì. Không nghĩ tới có người mượn danh nghĩa Ngụy Tịnh gọi tới công ty?
"Cô là ai?"
Nghiêm Liệt cầm điện thoại đi về phòng làm việc của mình. Điện thoại bàn đâu có dài như vậy, đến chỗ còn có một thước cách phòng làm việc của cô liền kẹt. Nghiêm Liệt giật hai cái suýt chút nữa kéo đứt dây, tiểu cô nương vội vàng đem điện thoại đưa tới, Nghiêm Liệt ném cho tiểu cô nương một ánh mắt tán dương, ôm điện thoại đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Mấy phút sau, Nghiêm Liệt cầm áo choàng chống nắng cùng kính râm vội vàng ra ngoài. Tiểu cô nương nhìn sếp liều mạng rời đi, nghĩ thầm điện thoại vẫn còn trong phòng làm việc riêng của sếp đây, cô phải làm thế nào đi vào lấy điện thoại ra mới thích hợp?
Người gọi điện thoại cho cô đương nhiên không phải Ngụy Tịnh, mà là em gái Ngụy Tịnh, Dương Khiết. Trên đường đến chỗ hẹn, Nghiêm Liệt nghĩ cô em gái này hẳn là muốn cùng cô quyết đấu, cảnh cáo cô không được đến gần chị thêm nữa? Nhớ tới trước kia người này ở nhà hàng Ngụy Tịnh làm khí thế hung hăng đối địch với cô, hình dáng vạn phần bảo vệ chị kia, Nghiêm Liệt biết, hai người này quả nhiên không phải chị em ruột. Cho nên lần hẹn này cô đã chuẩn bị xong rồi. Tới thì tới nha, một mình đấu khẩu thì cô sẽ sợ sao? Từ nhỏ cô đã học tập võ thuật, chẳng qua từ trước đến nay cô không nghĩ tới việc đạp chết mấy tên lưu manh, nhưng sắp tới sẽ dùng để tranh đoạt tình nhân. Mất mặt.
Ngoài dự đoán của Nghiêm Liệt, Dương Khiết thấy Nghiêm Liệt thì vô cùng khách khí, câu đầu tiên nói chính là:
"Lần trước chỉ là hiểu lầm, hy vọng Nghiêm tiểu thư bỏ qua cho."
Nghiêm Liệt không phản ứng gì, đối mặt với tên tiểu quỷ này, biểu tình cô rất dửng dưng:
"Không sao, lúc ấy tôi cũng là tình thế cấp bách."
Ngoài miệng cô nói như vậy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đây nhất định là cái âm mưu ngọt ngào gì, phải trấn định, yên lặng theo dõi biến đổi, không nên trúng kế.
Cái này người bạn nhỏ Dương Khiết này dù sao đi nữa cũng là em gái Ngụy Tịnh. Ngụy Tịnh mới 20, tiểu quỷ này sẽ bao lớn? Bây giờ sao các bạn nhỏ ai cũng nói chuyện một bộ già dặn như vậy?
Hai người kêu hai phần trà chiều, chỉ là một ly trà sữa và bánh mì nướng, nhưng Nghiêm Liệt vừa mới ăn xong bữa trưa Nhị phu nhân chiều chuộng mang tới, nên giờ cái gì cũng không ăn được. Dương Khiết cũng không động thức ăn trước mặt, trên gương mặt trẻ tuổi của cô tựa như có tâm sự nặng nề.
"Liền nói thẳng vào vấn đề chính đi, Nghiêm tiểu thư có phải thích chị tôi hay không?"
Dương Khiết mái tóc dài vén sau tai, mái tóc dài màu nâu khiến cô nhìn qua giống như một sinh viên thành thục.
Quả nhiên tới rồi.
Nghiêm Liệt trong lòng cười nhạt: "Không sai, tôi là yêu thích cô ấy, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tôi cũng không có biện pháp."
"Phải không? Nếu như là thật sự thích, tại sao vứt bỏ nhanh như vậy?"
Nghiêm Liệt nói: "Chị cô đã có bạn gái, cô cảm thấy tôi phải không biết xấu hổ tiếp tục theo đuổi cô ấy mới đúng sao?"
Dương Khiết hai tay nắm chung một chỗ, biểu tình nghiêm túc: "Chị tôi đúng là có bạn gái, nhưng mà, bạn gái chị đã chết rồi."
Nghiêm Liệt vẫn còn bày ra một bộ dáng vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng, nghe được Dương Khiết nói như vậy, biểu tình đột nhiên cứng lại.
"Chết?" Nghiêm Liệt hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, chết, ba năm trước, chết vì một tai nạn bất ngờ."
Nghiêm Liệt đóng đinh tại chỗ ngồi, điều đầu tiên cô nghĩ tới là, ba năm trước, Ngụy Tịnh mới mười bảy tuổi.
"Cô ấy tên là gì? Đinh Ấu Lôi?" Nghiêm Liệt truy hỏi.
"Hả? Cô biết sao? Chị tôi nói với cô?"
"Không..." Đáng thương là, Ngụy Tịnh thật sự chưa bao giờ nói qua, chỉ có lúc cự tuyệt Nghiêm Liệt tiếp cận, cô mới nói ra hai chữ "Bạn gái" này.
Mà Nghiêm Liệt lựa chọn cái tên Đinh Ấu Lôi này từ "Nhược Khê" và "Ấu Lôi", không biết đúng hay không, vậy mà lại trùng hợp đúng người.