Lục Giới Phong Thần

Chương 7: Cường Thế Trở Về




Nhóm dịch: Tiên Môn

Dịch giả: LụcTầnDương

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại:
Trong đại sảnh Triệu gia, theo nguyên bản của yến tiệc thì nên là một mảnh náo nhiệt cùng nhau vui vẻ ăn mừng nhất thời lại biến thành tình thế khẩn trương giương cung bạt kiếm.

Tất cả những người khách ở đây cũng không ai dám mở miệng, nín thở lẳng lặng nhìn tình thế đến cuối cùng sẽ như thế nào.

“Triệu huynh, đây chính là cách mà Triệu gia chiêu đãi khách nhân sao?” Diệp Phần bất mãn nói.

“Vậy theo Diệp huynh khách nhân chính là như thế sao?” Sắc mặt Triệu Kim lúc này cũng thay đổi, trong giọng nói đều là vẻ bất mãn.

“Các ngươi chửi bới nữ nhi của ta cũng chính là chửi bới Ngô gia, lại vừa đả thương Triệu công tử, đây chính là cách giáo dưỡng của Diệp gia sao? là cách đối nhân xử thế của Diệp gia sao?” Ngô Thông đứng dậy, gã vừa tìm được cách phản bác chuyện vừa rồi nên cười nói.

“Chung quy so với kiểu nịnh hót của Ngô gia ngươi thì mạnh hơn, chí ít chúng ta cũng đi được ngồi được, không thẹn với lương tâm!” Diệp Phần không chịu yếu thế nên liền phản bác.

“Nếu đây là sự tình của tiểu bối, chúng ta làm trưởng bối thì không nên nhúng tay vào chuyện này, để cho chính bọn nó tự đi xử lý a, cũng để cho chư vị nhìn xem Diệp gia công tử hiện tại là có bào nhiêu thực lực..” Ngô Thông nở nụ cười lạnh, bất quá lời này chứng tỏ rằng hắn đang suy tính gì đó, nghe thế sắc mặt của Triệu Kim liền biến sắc mà nói: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”

“Nói cái gì là cái gì?” Triệu Kim sửng sốt một chút hoàn toàn là không có hiểu rõ ý tứ của Ngô Thông.

“Ngươi nói Diệp Thần đem Triệu Dương đi đánh?” Ngô Thông này mới phản ứng được sự khiếp sợ nhìn Triệu Kim.

“Không chỉ là Triệu Dương, còn nhi tử Ngô Ý của ngươi cũng bị hắn đánh.” Triệu Kim nhìn chằm chằm Diệp Thần hừ một tiếng.

“Cái gì?” Ngô Thông mở to hai mắt nhìn, hắn cảm thấy cực kì bối rối, nửa năm trước Ngô Ý đã đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba a, mà mấy hôm trước thì Diệp Thần vẫn chỉ là Luyện Khí cảnh tầng hai, thế quái nào sau vài ngày không gặp đã liền đột phá?

“Sự tình của vãn bối lúc này mà chúng ta nhúng tay vào nhất định là không thích hợp, nên để cho chính bọn nó tự giải quyết đi, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi.” Diệp Phần nhìn Ngô Thông đang khiếp sợ về tình hình trước mắt, thoải mái mà cười ha hả, lòng tự tin của hắn đối với Diệp Thần tròn vẹn mười phần.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

Sắc mặt Ngô Thông tái nhợt lần hai, nhìn thoáng qua Triệu Kim, Triệu Kim liếc mắt nhìn hắn trong lòng chứa một đoàn lửa giận, rất muốn hung hăng nhục mạ Ngô Thông là một tên ngu ngốc!

Nhưng lúc này, đã phóng lao thì phải theo lao, còn bất hảo nói cái gì nữa.

“Ngươi nhất định phải cùng ta động thủ sao?” Diệp Thần mang theo bộ dáng ngoạn vị tươi cười nhìn Triệu Phong mà nói.

“Không tệ, nếu ngươi không chịu nói xin lỗi, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi phải ân hận!” Triệu Phong cả giận nói. (DG: mịa, sao mấy tên tác giả TQ cứ thích dài dòng thế, bất quá ta thích:D)

Diệp Thần cười nói: “Nếu ngươi muốn động thủ thì đi ra ngoài, ta với ngươi quyết đấu một trận công bằng!”

Diệp Thần hướng phía ngoài bước ra, cũng không buồn nhìn Ngô Lam một cái. Triệu Phong đùng đùng nổi giận hướng bên ngoài phòng khách mà đi ra, tất cả khách khứa ở đây cũng đều tụ tập bên ngoài để xem trận quyết đấu.

Vừa rồi la tu cùng Triệu Dương (la tu?? Ta đếch hiểu), thời điểm đại chiến với Ngô Ý cũng không có nhiều khách khứa nhìn thấy, nên hiện tại càng thêm mong đợi, định chứng thực một chút có thật hay không rằng Diệp Thần đã đột phá.

“Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, chấp ngươi ba chiêu đấy!” Diệp Thần đứng chắp tay, khẽ cười nói.

Triệu Phong càng phẫn nộ, đây là một loại khinh miệt, hoàn toàn không coi hắn vào đâu, đây là chuyện mà hắn không thể dễ dàng tha thứ. (DG: hò dô, mau đánh đi)

Linh lực bên trong lòng bàn tay Triệu Phong bắt đầu khởi động, một cỗ lực lượng cực kì hùng hậu xuất ra, nhất thời đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng ba trung kỳ. Hắn phẫn nộ quát một tiếng về phía Diệp Thần, song chưởng liên tục đánh xuống, linh lực như hóa thành từng đạo kiếm khí, lực lượng vô cùng cường đại.

Thân thể Diệp Thần liên tục né tránh, lòng bàn tay cũng ngưng tụ ra đại lượng linh lực, một quang mang chói mắt liền xuất hiện trên bàn tay hắn, qua ba chiêu hắn liền chưởng lại một phát để phản kích, như là một thanh chuôi đao chém xuống.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

Không thể không nói, Triệu Phong thực lực so với Triệu Dương hay Ngô Ý đều mạnh hơn nhiều, chí ít sẽ không bị Diệp Thần nháy mắt giết chết.

Thình thịch!

Một trận chiến đấu kịch liệt diễn ra giữa hai người, song chưởng va chạm, đều lui về sau mấy bước. Ở đây tất cả khách nhân đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ đều là tu sĩ, ai cũng đã nhìn ra được Diệp Thần hiện tại không chỉ có đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba, mà còn đã đạt tới tầng ba trung kỳ.

“Tại sao có thể như vậy?” Ngô Thông sắc mặt càng thêm khó xem, hoàn toàn là không dám tin tưởng.

“Vừa đột phá một cái tiểu cấp bậc, ba năm, quả nhiên là hậu tích bạc phát a.” Diệp Phần trong lòng kích động không thôi.

Triệu Kim sắc mặt âm trầm, kể từ khi xem cuộc chiến đến bây giờ, trong lòng hắn khó có thể biết được trận chiến như thế này Triệu Phong có thể thủ thắng hay không.

Diệp Thần song quyền luân phiên đánh ra, một đôi tay nắm linh lực chói mắt không gì sánh được, hùng hậu mà tinh thuần, hoàn toàn so với linh lực của Triệu Phong cường đại hơn rất nhiều.

Đây cũng là kết quả mà Diệp Thần tu luyện trong Thái Cực Bát Quái đồ, Thái Cực Bát Quái đồ hấp thu linh khí đều là cực kỳ tinh thuần, một chút tạp chất cũng không có, tự nhiên sẽ mạnh hơn so với những người khác.

Triệu Phong càng đánh càng kinh hãi, bị Diệp Thần cường đại thế cứ tiến công làm cho hắn không ngừng lui về phía sau.

Vừa rồi hắn cứ tưởng rằng Diệp Thần cũng chỉ là Luyện Khí cảnh tầng ba sơ kỳ mà thôi, chưa từng nghĩ đến, Diệp Thần cùng hắn đều là Luyện Khí cảnh tầng ba trung kỳ, hơn nữa linh lực và trình độ còn mạnh hơn so với hắn.

Triệu Phong bị làm cho vô pháp hoàn thủ (không có cách nào phòng thủ, đánh trả các kiểu), lập tức nhảy về phía sau, một thanh đoản kiếm tùy theo tuôn ra, lóe ra quang mang hóa thành một loại thiểm điện mà đánh tới.

Diệp Thần quát lạnh một tiếng, thanh đoản kiếm đen kịt trong ống tay áo bay ra, được linh khí hùng hậu bao vây, mang theo lực lượng cường đại cùng đoản kiếm Triệu Phong va chạm vào nhau.

Ầm!

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, đoản kiếm Triệu Phong bị đẩy lui, Triệu Phong thả ra linh lực lần thứ hai thôi động đoản kiếm tuôn ra, thanh đoản kiếm đen kịt của Diệp Thần đột nhiên càng thêm hùng hậu, đem đoản kiếm Triệu Phong chấn đắc tét ra, “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất vang lên.

Mà đoản kiếm đen kịt của Diệp Thần trực tiếp xông về Triệu Phong, Triệu Kim sắc mặt đại biến, mọi người cũng đều ngã hít một lượng kí, nín thở.

Đoản kiếm đen kịt cách một tấc trước mi tâm Triệu Phong liền ngừng lại, Diệp Thần khống chế tinh lực cực kì chuẩn xác khiến mọi người cảm thán không thôi.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

Triệu Phong sắc mặt tái nhợt, trên môi không còn lưu lại một tia huyết sắc, một giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán rơi xuống, trong cổ họng truyền tới tiếng kêu “càu nhàu”. (DG: hắc, không biết tên này có tè dầm không nữa)

Triệu Kim thở dài một hơi, tất cả khách nhân ở đây cũng đều thở dài một hơi, chỉ có Diệp Phần thần sắc bình tĩnh, lão thần khắp nơi. Hắn rất hiểu rõ con trai mình, cho nên căn bản không cần phải lo lắng.

“Ngươi thua! Ba năm trước đây ngươi không phải là đối thủ của ta, ba năm sau ngươi cũng như cũ không phải là đối thủ của ta. Mặc kệ lúc nào, Diệp Thần ta đều có thể áp được các ngươi không thể thở nổi.” Diệp Thần thanh âm không lớn, nhưng ở trong đầu Triệu Phong cùng Ngô Lam lại như bị thiên lôi bổ từng đợt, ầm ầm rung động.

“Một thiên tài đã trở về?” Rất nhiều khách tới cũng nuốt nước miếng một cái, mang theo con mắt nghi hoặc chăm chăm nhìn Diệp Thần.

Ngô Thông sắc mặt cực kì khó coi, hắn hôm trước từ hôn, hôm sau Diệp Thần liền đột phá, đây là hắn quá xui xẻo hay là do trùng hợp? Hay chỉ là do người Diệp gia giả ra để cố ý trêu chọc hắn mà thôi?

Cũng mặc kệ thế nào, quan hệ giữa Ngô gia bọn họ cùng Diệp gia đã triệt để cắt đứt không có khả năng phục hồi.

“Ta chúc các ngươi trăm năm tốt hợp (Biên: hạnh phúc)!” Đang lúc mọi người vẫn đang đờ người ra, Diệp Thần hướng về phía Triệu Phong cùng Ngô Lam cười nhạt nói, phát ra một câu chúc phúc, sau đó liền xoay người rồi rời đi.

Ngô Lam một trận đờ ra, không biết đang suy nghĩ cái gì. Triệu Phong tràn đầy uể oải, trận chiến này hoàn toàn thảm bại.
DG có lời muốn nói: Dạo này bận quá không có thời gian, lẽ ra hiện tại mình không có thời gian dịch chương này đâu mà do có bạn đã donate tận 5k TLT nên mình cố gắng để hoàn thành đấy

*) Cám ơn bạn Everstill đã donate 5.000 TLT cho truyện.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.