Lục Giới Phong Thần

Chương 27: Ta Là Người Tốt




Nhóm dịch: Tiên Môn

Dịch giả: Iris Nguyen

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại:
Diệp Thần đi ra khỏi phòng để xem tình hình của Diệp Phần cùng Lăng Vân, vết thương của hai người bọn họ cũng đã tốt hơn rất nhiều Sau đó, Diệp Thần đi về hướng phòng của Liễu Phiêu Tuyết.

“Thiếu Gia!” Nha hoàn thấy Diệp Thần đi đến, vội vàng hành lễ.

“Tình hình của nàng ấy thế nào rồi?” Diệp Thần hỏi.

“Một mực không có tỉnh lại.” Nha hoàn đáp.

“Ta hiểu rồi, ngươi đi xuống bếp làm ít canh bồi bổ thân thể đi rồi mang lên đây.” Diệp Thần khoát tay, nha đầu cúi đầu lui xuống.

Diệp Thần đi đến bên giường của Liễu Phiêu Tuyết, chuẩn bị ngồi xuống. Liễu Phiêu Tuyết đột nhiên mở to mắt, đánh tới một chưởng. Diệp Thần giật mình ngã người ra phía sau, tránh né một chưởng kia.

“Cô nương làm gì thế?” Diệp Thần vội vàng hỏi.

“Ngươi là ai?” Liễu Phiêu Tuyết ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Diệp Thần.

“Ta là người tốt a” Diệp Thần nhìn thấy ánh mắt của Liễu Phiêu Tuyết mang theo địch ý, liền vội vàng giải thích nói: “Ngày hôm qua ta lên núi hái thuốc, phát hiện cô nương nằm trên núi liền hảo tâm đưa cô nương xuống núi chữa thương.”

Liễu Phiêu Tuyết bán tín bán nghi nhìn hắn, Diệp Thần nhìn thấy cô ta vẫn chưa tin, bèn nói: “ Nếu ta mang ý đồ xấu, thì sao phải chờ đến bây giờ?”

Liễu Phiêu Tuyết suy nghĩ một chút, lại nhìn thấy y phục trên người đã đổi thành một bộ khác sạch sẽ hơn, nhìn chẳm chằm Diệp Thần nói: “Lúc ta hôn mê, ngươi đã làm gì?”

“Ta cái gì cũng không làm a, chỉ là cho cô uống thuốc. Y phục trên người cô là do nha hoàn giúp cô thay ra.” Diệp Thần giải thích.

Liễu Phiêu Tuyết vẫn còn chút địch ý với Diệp Thần, nhưng trong lòng đã thả lỏng phòng bị hơn một ít, nói: “Ngươi vì sao lại cứu ta, chúng ta không thân lại không quen biết. Ngươi không sợ ta là kẻ xấu ư?”

“Ta vốn là người tốt a, nếu thấy chết không cứu thì sẽ day dứt không thôi. Hơn nữa, cô nương xinh đẹp như thế này không thể nào là người xấu được.” Diệp Thần cười nói.

Liễu Phiêu Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: “Khi ấy ngươi có nhìn thấy ai nữa không?”

Diệp Thần lắc đầu: “Ta chỉ nhìn thấy mỗi cô nương, cô có phải còn đồng bạn cũng bị thương không?”

Liễu Phiêu Tuyết nhìn vào mắt Diệp Thần, không nhìn ra chút gian dối nào, nói: “Cám ơn ngươi đã cứu ta, ơn cứu mạng này lần sau ta sẽ báo đáp. Giờ ta có việc phải đi, cáo từ.”

“Vết thương của cô nương còn chưa khỏi mà!” Diệp Thần nói.

“Ta có chuyện quan trọng phải làm, nhất định phải rời đi.” Liễu Phiêu Tuyết lạnh lùng nói.

“Việc gì so với tính mạng của cô còn quan trọng hơn?” Diệp Thần cố ý hỏi.

Liễu Phiêu Tuyết nhìn chẳm chằm Diệp Thần, nói: “Đó là việc của ta, ngươi tuy rằng đã cứu mạng ta nhưng không có nghĩa là ngươi có thể xen vào việc của ta, ơn cứu mạng về sau nhất định sẽ báo đáp ngươi.”

“Cô nương đã khăng khăng muốn đi, ta cũng không có lí do để ngăn cản. Đây là thuốc trị thương, cô nương mang theo đi, chúng sẽ có ích khi cô bị thương.” Diệp Thần bất đắc dĩ thở dài, đưa một bình dược nhỏ cho Liễu Phiêu Tuyết.

Liễu Phiêu Tuyết cũng không từ chối, cầm lấy bình dược nói một tiếng “ Đa tạ!”. Sau đó rất nhanh liền rời đi.

“Để ta đưa cô nương ra ngoài.” Diệp Thần đuổi theo, đưa Liễu Phiêu Tuyết đến cổng ngoài của Diệp gia.

Diệp Thần nhìn theo bóng dáng của Liễu Phiêu Tuyết dần biến mất trên đường lớn, thở dài nói: “Ngay cả danh tự còn chưa biết là gì a!” (Biên: ngươi không biết chứ ta đã biết rồi a)

“Nhị ca! Tỷ tỷ xinh đẹp kia đi rồi à?” Diệp văn xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh Diệp Thần, nở nụ cười ý vị thâm trường hỏi.

Diệp Thần trừng nàng một cái, quay lưng bước vào nhà. Diệp Thần phỏng đoán, Liễu Phiêu Tuyết kia chắc là đi về Long sơn nhưng việc này cũng không liên quan gì đến hắn.

Diệp Thần quay về phòng dọn dẹp một chút liền đi đến khu vực tam giác. Trải qua trận tập kích của yêu thú vào ngày hôm qua, nhu cầu mua thuốc trị thương các tu sĩ của Trấn Long Dương kia chắc hẳn sẽ rất cao.

Quả nhiên khi Diệp Thần còn chưa đến đã có không ít người đứng chờ. Ngay sau khi Diệp Thần xuất hiện, bọn họ liền chen lấn nhau để mua thuốc trị thương, ai cũng sợ chậm chân sẽ không mua được thuốc tốt.

“Không nên chen lấn, hôm nay linh dược rất nhiều, từng người từng người một thôi!” Diệp Thần tươi cười, lấy ra linh dược bắt đầu giao dịch.

“Diệp thiếu gia, linh dược ngày hôm nay ta mua hết, ngài cho ta một cái giá đi!” Triệu quản gia, tay quấn băng gạt lại xuất hiện trước mặt Diệp Thần.

“Triệu quản gia cũng bi thương rồi à? Sao lại bất cẩn như thế chứ!” Diệp Thần mang theo chút châm chọc nói.

Triệu quản gia mặc dù lúc này rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể gượng cười nói: “Là do lão phu thực lực yếu kém, số linh dược này Diệp thiếu gia ra giá đi!”

“Ta đây vốn là người tốt, một bình này liền đưa cho ngài, chúc Triệu quản gia sớm ngày bình phục!” Diệp Thần cầm lấy một bình linh dược đưa cho hắn, vẻ mặt chân thành nói.

Mặt Triệu quản gia biến sắc, nói: “Diệp thiếu gia, một bình này thì dùng được cho cái gì chứ?”

[Bạn đang đọc truyện tại ]

“Một bình này dùng không được à, vậy thôi quên đi!” Diệp Thần nghe xong không cao hứng đem bình dược thu lại.

“Ngươi!” Triệu quản gia biết hắn không chịu bán linh dược cho mình, đành phải tức giận rời đi.

Diệp Thần cười cười không thèm để ý, tiếp tục bán linh dược của mình.
Đại sảnh Triệu gia.

Triệu quản gia tay không trở về khiến Triệu Kim tức giận không thôi, hết quăng ghế lại đập chén, lửa giận ngập trời.

Triệu gia cùng Ngô gia sau hai lần bị yêu thú tập kích, thực lực bị diệt hơn một nửa, phần còn lại cũng chỉ toàn là thương binh.

“Nếu Diệp Thần không chịu bán, chúng ta phải đến Long Thành.” Ngô Thông siết chặt nắm đấm, đối với Diệp Thần hận thấu xương.

Triệu Kim ánh mắt băng lãnh, cả giận nói: “Ta nhất định phải phá hủy cả Diệp gia, tên vương bát đản Diệp Thần kia phải quỳ gối xưng tội trước mặt ta cầu xin sự tha thứ."

“Chúng ta giờ đây đang chịu tổn thất nặng nề, Diệp gia kia nhất định nhân cơ hội này chèn ép. Chúng ta phải nhanh chóng trở lại Long Thành.” Ngô Thông sắc mặt âm trầm.

“Đi,chúng ta trở về Long Thành!” Triệu Kim nộ khí trùng thiên.

Diệp Thần hôm nay bội thu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Trên đường về, hắn lại gặp Liễu Phiêu Tuyết nằm trên đường.

“Cô nương! Cô nương! “ Diệp Thần vội vàng đỡ Liễu Phiêu Tuyết sắc mặt trắng bệch, không còn một tia huyết sắc ngồi dậy. Trên người cô là một đạo vết thương đang không ngừng chảy máu.

Diệp Thần khinh hãi không thôi, vội ôm nàng trở về Diệp gia: “Người đâu! Mau đến đây!”.

Diệp Thần hô to, kinh động không ít người trong nhà chạy ra.

“Chuyện gì đây?” Lăng vân thấy con trai bế một cô nương trên người có vết thương, kinh ngạc hỏi.

“Mẹ, chúng ta vào trong lại nói.” Diệp Thần tiến đến bên cạnh bà nói: “Mau mời đại phu đến, con cần một nữ đại phu.”

Diệp gia sau khi nghe Diệp Thần gào to đã bắt đầu bận rộn. Sau khi đại phu đến đã băng bó kĩ vết thương cho Liễu Phiêu Tuyết. Nhớ lại khi đại phu nhình thấy vết thương của Liễu Phiêu Tuyết đã bị dọa đến tay chân run rẫy, hãi hùng khiếp vía, không biết Liễu Phiêu Tuyết làm sao có thể kéo hơi tàn đến tận lúc ấy.

“Thần nhi, chuyện gì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng vân hỏi.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

Diệp thần sau khi Liễu Phiêu Tuyết được băng bó lại, cho cô uống thêm một ít linh dược, thở dài đem mọi chuyên kể lại một lượt cho Lăng Vân nghe.

“Mẹ, mẹ không trách con đã tự ý mang người về chứ?” Diệp Thần hỏi.

“Con bị gì thế? Cô nương này bị thương nặng như thế nếu như không cứu giúp thì tâm địa quá sắt đá rồi!” Lăng Vân thoáng nhìn qua Liễu Phiêu Tuyết nói.

“Tỷ tỷ này lại bị thương nữa rồi à?” Diệp Văn sau khi nghe tin liền tức tốc chạy đến.

“Chắc là bị yêu thú đả thương.” Diệp Thần thản nhiên nói. “Hiện tại đã cho dùng linh dược, cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.