Lục Giới Phong Thần

Chương 22: Cổ Xà Hóa Giao




Nhóm dịch: Tiên Môn

Dịch giả: Ngọc Thiện Đoàn

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại:
Trên Long Dương sơn, tất cả yêu thú đều lao vọt về Long Dương trấn, trên núi thậm chí ngay cả một con yêu thú cũng không có, Diệp Thần một đường rất nhanh đã đi tới chỗ sâu bên trong Long Dương sơn, tới gần Long sơn.

Diệp Thần vượt qua Long Dương sơn đi tới Long sơn. Giờ phút này, trong lòng hắn cũng cực kì khẩn trương, chậm rãi tiến về phía có tiếng hít thở nặng nề kia.

“Hồng hộc...Hồng hộc...”

Theo Diệp Thần không ngừng tới gần, tiếng hít thở nặng nề càng thêm rõ ràng, Diệp Thần nín thở, mồ hôi trên trán tuôn ra.

Diệp Thần sớm đã vượt qua phạm vi lúc trước hắn tiến vào, sau khi đi khoảng chừng hơn một cây số, Diệp Thần dường như cảm nhận được một áp lực đang đè nặng ở trên người hắn, khiến cho bước chân của hắn trở nên nặng nề.

Diệp Thần kinh hãi vô cùng, nhưng hắn không hề từ bỏ, hắn cắn răng đi về phía trước. Trên đường đi, Diệp Thần cũng không có quên tìm kiếm linh dược, hắn liên tục tìm được bốn cây linh dược.

“Bên trong ngọn Long sơn quả thật có không ít linh dược.” Trong lòng Diệp Thần mừng rỡ.

“Hồng hộc...Hồng hộc...”

Diệp Thần cảm giác được tiếng hít thở kia dường như đang ở trước mắt, mà lại lúc này nghe vào, tiếng hít thở kia nặng nề và gấp rút, giống như là bị thứ gì đó đè lại, không thở nổi.

“Nhị giai linh dược, Cổ Xà Mạn Đà La!” Diệp Thần vô cùng vui mừng khi nhìn thấy một gốc linh dược có hình dạng giống như một con rắn nằm trên mặt đất, phía trên mọc ra một bông hoa màu đỏ.

...

“Nhị giai linh dược, Tam Diệp Ngọc Lan!” Qua không lâu, Diệp Thần lại tìm được một gốc linh dược nhị giai, nhịp tim hắn cũng tăng nhanh hơn.

Linh dược nhị giai lại là vật cực kỳ hiếm có, hiệp tại Diệp Thần lại lập tức tìm được hai gốc linh dược này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

“Hai gốc linh dược này đã đủ để chế luyện ra được lượng lớn dược dịch.” Diệp Thần vui tới phát điên.

Diệp Thần lại đi thêm chừng một dặm, hắn cảm giác được áp lực trên người đã càng lớn hơn, linh lực cũng bị ngăn chặn, khó mà phóng ra ngoài.

Diệp Thần có cảm giác, nơi phát ra tiếng hít thở nặng nề đã cách hắn cực kì gần.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Diệp Thần đột nhiên nhanh chóng lóe lên, trốn đến dưới một tảng đá lớn, nín thở.

“Chúng ta đã điều tra rõ ràng, con Cổ Xà kia ở trên Long sơn, hiện tại khẳng định đã bắt đầu hóa giao, hiện tại là thời điểm nó suy yếu, chúng ta đi qua, tuyệt đối có thể giết chết nó.” Một âm thanh nặng nề truyền tới.

“Con Cổ Xà này thật giỏi chạy, để chúng ta đuổi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Lại có người mở miệng nói.

“Toàn thân của con Cổ Xà này đều là bảo vật, đặc biệt là máu rắn, sau khi dùng có thể khiến người ta đột phá rào cản, tăng cảnh giới lên.”

“Con Cổ Xà khẳng định ngay phía trước, cách đây không xa, chúng ta phải hành động nhanh lên, nếu không người của Tử Hà tông đến, chúng ta sẽ gặp chút phiền phức.” Giọng nói nặng nề kia lạnh lùng nói.

Diệp Thần nghe được mấy câu này, trong lòng kinh hãi, hắn hiểu được nơi phát ra tiếng hít thở nặng nề kia là cái gì.

“Là một con Cổ Xà? Lại còn sắp hóa giao sao?” Tim của Diệp Thần đập thình thịch, từ trong Tàng Thư của gia tộc, hắn từng xem qua một vài ghi chép nói rắn có thể hóa giao, giao lại hóa thành rồng, sau đó trải qua chín kiếp mới có thể triệt để biến thành rồng.

Mà rắn hóa giao, ít nhất phải có năm trăm năm đạo hạnh, mà cần có kỳ ngộ cực lớn mới được. Nếu không, rắn vĩnh viễn cũng không có cách nào biến thành giao.

“Vương Long, các ngươi đuổi đến thật là mau.”

“Lâm Phong, mũi chó của các ngươi không phải cũng rất thính sao? Tử Hà tông chúng ta muốn có con Cổ Xà này.”

“Vậy phải xem các ngươi có số mệnh đó hay không đã!”

Trong lúc Diệp Thần đang kinh ngạc, cách đó không xa truyền đến mấy giọng nói, sau đó là tiếng đánh nhau.

Diệp Thần nhô đầu ra, nhìn thấy cách đó mấy trăm mét có hơn mười người đang hỗn chiến, mỗi người bọn họ đều có thực lực không yếu, chí ít Diệp Thần không cách nào cảm ứng được cảnh giới của đối phương.

“Bọn hắn đến đây đều là vì con Cổ Xà hay sao?” Diệp Thần len lén nhìn.

Phía trước, cuộc đại chiến diễn ra cực kỳ khốc liệt, từng thanh phi kiếm hóa thành từng đạo quang mang chém ra với uy lực cực kỳ lớn, cây cối va tảng đá xung quanh bị phi kiếm va chạm vào, tất cả đều nổ tung ra.

“Đó đều là pháp khí sao?” Diệp Thần mở to hai mắt nhìn, trong mắt đầy lửa nóng.

Ở Tu Chân giới của Tiên Vũ đại lực chỉ có cường giả Trúc Cơ Cảnh mới có thể luyện chế ra pháp khí, tu sĩ Luyện Khí Cảnh trở xuống sẽ không cách nào luyện chế ra. Bởi vậy, ở Long Dương trấn không có một thanh pháp khí nào, phần lớn mọi người đều dùng binh khí thông thường.

Pháp khí cùng binh khí thông thường kia có sự khác biệt cực lớn, pháp khí là do cường giả Trúc Cơ Cảnh trăm rèn ngàn rèn mới luyện chế ra được, lại hấp thụ linh lực nên có uy lực vô tận, binh khí thông thường căn bản không có thể so sánh được.

“Trong tay những người này đều là pháp khí, bọn họ khẳng định có lai lịch không nhỏ.” Diệp Thần bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát, hắn rất cẩn thận, nếu như bị người ta phát hiện, hắn tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Phụt! Phụt!

Trong lúc kịch chiến, không ngừng có người bị chém giết ngã xuống. Có thể nói hai bên có thế lực ngang nhau, gần như là lưỡng bại câu thương.

“Vương Long, chúng ta tiếp tục đánh, cũng không tốt cho bất kỳ người nào, không bằng chúng ta chia đều Cổ Xà, ngươi thấy thế nào?” Đồng tử của Lâm Phong đảo một vòng, quát lớn.

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Hôm nay Cổ Xà không phải là của Lạc Hà tông ta thì không ai có thể lấy được.” Vương Long quát lạnh một tiếng, tiếp tục xông lên.

Hai bên lại lần nữa khai chiến, chém giết lẫn nhau.

Phụt! Phụt.

Cuối cùng, hai người Vương Long cùng Lâm Phong đều bị công kích của đối phương làm cho trọng thương. Những người còn lại đều không chết cũng bị thương nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.

Lâm Phong cùng Vương Long đều giãy dụa muốn đứng lên, ai giết chết đối phương trước, người đó lại có thể nhận được Cổ Xà.

Hai mắt Diệp Thần nhìn chằm chằm những pháp khí kia, nhìn những người kia gần như đã mất đi chiến lực, hắn nắm chặt nắm đấm, trong lòng đang giãy dụa.

Đây chính là một cơ hội của hắn, nếu như có thể nhận được những pháp khí kia, như vậy chiến lực của Diệp gia sẽ tăng lên gắp mấy lần, bên trong cùng giai gần như không có đối thủ.

“Đợi thêm một lát.” Tim Diệp Thần đập một cách mãnh lên, đây là một cái cơ hội cũng cần mạo hiểm một lần.

Cái này gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm!

Hai người Lâm Phong cùng Vương Long đều phóng ra linh lực sau cùng, phát động phi kiếm lao thẳng về phía đối phương.

Phụt!

Tốc độ của Lâm Phong muốn nhanh hơn một chút, phi kiếm của Vương Long còn chưa có đánh tới, phi kiếm của Lâm Phong đã xuyên thủng đầu của Vương Long. Thân thể của Lâm Phong lóe lên, phi kiếm của Vương Long lướt qua ngực của hắn, chỉ để lại có một vết thương.

“Haha... Vương Long, ngươi đấu với ta sao? Ngươi vẫn còn kém một chút!” Lâm Phong nhìn Vương Long ngã xuống, hắn ngửa mặt lên trời phá lên cười.

“Lâm Phong...” Bên phía Vương Long còn có khoảng hai ba người chưa chết, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, dốc hết toàn lực phát động phi kiếm lao thẳng về phía Lâm Phong.

Bên phía Lâm Phong cũng còn lại hai người, hai người này đều vọt ra, liều chết chiến đấu một trận. Cuối cùng, hai bên đều ngã xuống, chỉ còn lại có một mình Lâm Phong.

“Chỉ còn lại một người...” Nhịp tim Diệp Thần đập càng thêm lợi hại, hắn cắn răng một cái, lập tức từ phía sau tảng đá lớn xông ra, cùng lúc đó hắn ngưng tụ hết linh lực của toàn thân lại cùng một chỗ phát động đoản kiếm đâm thẳng về phía Lâm Phong.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.