Luật Sư, Đừng Chạy!

Chương 7: Không ngừng tiễn




Một đêm này Tiêu Kì Huyên cùng Lãnh Huỳnh Duệ ngủ không yên giấc.

Tiêu Kì Huyên sớm nằm trên giường nhưng rất khó đi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại thì trước mắt sẽ xuất hiện bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ lệ rơi đầy mặt, có lẽ là nàng có chuyện đau lòng liên quan đến chậu hoa đó, lại kiên cường làm cho người ta cảm thán, Tiêu Kì Huyên không tự giác nhớ tới Lãnh Huỳnh Duệ, sự kiện không hay ngày hôm nay cũng không để ý.

Lãnh Huỳnh Duệ cũng ngủ rất trễ, nàng dọn dẹp xong ở ban công rồi ngồi yên trên ghế, một mình một người nhìn trời, thẳng đến đêm khuya nàng mới trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường liền chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ này nàng ngủ cũng không yên, nàng mơ lại rất nhiều cảnh tượng lúc trước, lại mơ rất nhiều về hiện tại, tóm lại rất hỗn loạn.


Phương Đông sáng dần giống như bong bóng cá, Tiêu Kì Huyên xoa mắt ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng, bắt đầu nghênh đón một ngày mời. Mở vòi nước ra, dòng nước lạnh lẽo chạm vào làn da, lập tức làm Tiêu Kì Huyên tình lại, nàng soi gương, ạch, lại có thể bay đến cấp bậc quốc bảo, xem ra hôm nay nàng phải đánh phấn mắt lại mới đi làm được.

"Huyên Huyên, hôm nay tớ có lịch đến tòa soạn báo của cậu phỏng vấn, một lát nữa cùng nhau đi đi" điện thoại đến là Ôn Đình Đình có vẻ hưng phấn đột suất, tinh thần vào buổi sáng có thể tốt như vậy, tựa như bầu trời xuất hiện cầu vồng, rất khó gặp.

"Tốt, lát gặp nhau dưới lầu" cúp điện thoại, Tiêu Kì Huyên lại nướng thêm vài miếng sandwich, một miếng nàng quết tương ô mai nàng thích nhất, một miếng nàng quết chocolate bơ đậu phộng nàng khen không dứt miệng, cẩn thận gấp miếng sandwich lại, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại để qua một bên. Lấy hộp sữa và hộp nước trái cây từ trong tủ lạnh ra để trong túi nhỏ, rửa sạch tay, cầm lấy mọi thứ đã chuẩn bị, khóa kỹ cửa đi xuống dưới lầu.


Ôn Đình Đình tựa vào xe, nhìn hướng thang máy. Không bao lâu sau, một người đẹp dáng người yểu điệu tóc quăn cột cao bước đi ra. Ôn Đình Đình dùng góc độ chuyên nghiệp đánh giá bộ dáng Tiêu Kì Huyên, váy xếp ly chéo ôm gọn hai chân kết hợp với áo màu trắng mờ, ừm, trong mông lung có một chút gợi cảm, bộ đồ phối với giày xăng ̣đan màu kẹo, có vẻ vui tươi cùng đáng yêu, nhưng trên đùi lại trống không, chị hai này chắc là không có mặc vớ da, thế nào cũng bị người ta ăn hết đậu hủ.

"Nhìn cái gì mà xuất thần đó?" Tiêu Kì Huyên đi đến hướng Ôn Đình Đình, theo nàng thấy ngoại trừ mớ hàng rào kia thì ở đây làm gì có cái gì để mà nhìn, buổi sáng đã hoảng hốt như vậy, chốc nữa ngồi trong xe nhất định phải deo đây an toàn cho tốt, phải bảo đảm an toàn bản thân mình.


"Sao hôm nay cậu không mặc vớ da?" Ôn Đình Đình mở cửa xe cho Tiêu Thái Hậu, che chở đầu nàng, nhìn nàng ngồi xong đóng cửa lại, đi một vòng quanh xe ngồi vào ghế lái.

"Hôm nay trời quá nóng, mặc vớ da thì một hồi mồ hôi ra ghê lắm" Tiêu Kì Huyên đắc ý nhìn đùi mình, đây chính là chiếc váy nàng lựa thật lâu mới chọn được, màu đen rất đàng hoàng mị hoặc, nàng khá thích.

"Tùy cậu, dù sao cậu cũng không cho rằng điều đó sẽ hấp dẫn dê xồm. Thắt dây an toàn vào, đi thôi" Ôn Đình Đình tự mình thắt dây an toàn xong, khởi động xe, hướng tòa soạn báo mà đi.

Tiêu Kì Huyên đem một gói đồ ăn sáng đưa cho Ôn Đình Đình bên cạnh, còn mình thì mở gói còn lại ra ăn. Nếu muốn thân thể khỏe mạnh, bữa sáng không thể thiếu, dinh dưỡng nếu phong phú thì hương vị phải giảm bớt.
"Huyên Huyên, tớ cũng đang đói, cậu đút cho tớ đi. A" Ôn Đình Đình ngửi thấy mùi thơm trong gói đồ ăn, rất hợp khẩu vị, muốn Tiêu Thái Hậu phát thưởng.

"Phần của cậu là nước trái cây cùng sandwich, ở bên cạnh cậu, chốc nữa trong khi chờ đèn đỏ thì lấy ra ăn" Tiêu Kì Huyên vừa ăn vừa nhìn ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết cũng tốt, trời xanh hiếm thấy.

"Wao, luật sư Lãnh, thật trùng hợp nha, ở đây cũng có thể gặp được cô" Ôn Đình Đình dường như đã quên chuyện không vui xảy ra tối hôm qua, hạ cửa xe xuống cùng Lãnh Huỳnh Duệ ở ven đường bắt chuyện.

Vị trí Tiêu Kì Huyên ngồi vừa hay nhìn trực diện Lãnh Huỳnh Duệ, nàng đã sớm nhìn thấy nàng một mình một người đi bộ nhàn nhã trên đường, thì ra âm hồn thật sự là rất khó tan, nếu không thì mình cũng muốn biến thành pháp sư trừ tà đem yêu tinh này đánh gϊếŧ, ngay cả chạm mặt cũng gần bảy bảy bốn mươi chín lần? Này, ông trời ơi, ngài đừng đùa giỡn con như vậy được không?
"Ôn tiểu thư buổi sáng tốt lành" Lãnh Huỳnh Duệ thấy Tiêu Kì Huyên, trực tiếp xem như nàng không tồn tại, cùng Ôn Đình Đình ngồi sau nàng chào hỏi.

"Muốn đi làm sao? Sao cô không lái xe, để tôi đưa cô đi" Ôn Đình Đình không để ý ánh mắt đưa đi đưa lại Tiêu Kì Huyên dành cho nàng, nhiệt tình nói chuyện cùng Lãnh Huỳnh Duệ, ngày hôm qua làm bể một chậu hoa của người ta, hôm nay nên cho người ta chút phúc lợi nho nhỏ, có qua có lại như vậy là xong.

"Không được, cám ơn ý tốt của Ôn tiểu thư. Tôi tự mình đi được" Lãnh Huỳnh Duệ dịu dàng nói lời từ chối, nhìn đèn dành cho người đi bộ sáng lên, vẫy vẫy tay, mỉm cười, "Tôi đi trước. Hẹn gặp lại".

"Gặp lại? Gặp cái đầu quỷ nhà cô! Đình Đình lái xe, đưa tớ đi làm!" ngồi ở trên xe, Tiêu Kì Huyên cũng không hiểu được mình vì cái gì mà khi nhìn thấy Lãnh Huỳnh Duệ thì trong lòng liền càm thấy phiền, chuyện ngày hôm qua, Tiêu Kì Huyên thừa nhận là do mình không đúng, nhưng không muốn cùng họ Lãnh này nhận sai, sự cao ngạo làm nàng không muốn cúi thấp đầu.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

"Ai u, người mẫu nổi tiếng Ôn Đình Đình, cô đại giá quang lâm đến tòa soạn báo nhỏ của chúng tôi thật là vẻ vang cho kẻ hèn này a. Ha ha" sáng sớm chủ biên đã chờ ở cửa, hôm nay hắn quan tâm mái tóc giả, dùng gel chải tóc để tạo hình, còn mặc một bộ quần áo mềm mại thơm phức, cảm giác thật đặc biệt, đặc biệt làm cho người ta có chút khó hiểu.

"Chủ biên thật nhiệt tình, không phải ngài cho tôi một cơ hội nhỏ để mở rộng tầm nhìn, tôi nên cám ơn ngài mới phải" Ôn Đình Đình khách sáo, đi theo chủ biên vào bên trong tòa soạn báo.

"Các vị đồng nghiệp, hôm nay người đẹp Ôn đến thăm mọi người đây".

Vừa nghe đến người đẹp Ôn, viên chức lớn nhỏ trong tòa soạn báo cũng không để ý giọng nói khó nghe như vịt của chủ biên, tất cả đều ngừng công tác trong tay, đồng loạt nhìn về phía người đẹp.
"Tiểu Tiêu, chốc nữa cô đi phỏng vấn Ôn tiểu thư đi" chủ biên giao việc xong dẫn Ôn Đình Đình đến phòng khách, bắt dầu nói chuyện, thời điểm cuộc nói chuyện lên cao trào, trợ ký chủ biên tiến vào, ở bên tai chủ biên nhỏ giọng nói vài câu, liền rời khỏi.

"Ôn tiểu thư, cô ngồi ở đây chơi một chút. Tiểu Tiêu, cô tới đây" chủ biên nói xong, đi ra khỏi phòng khách.

Tiêu Kì Huyên nhìn nhìn Ôn Đình Đình, nhún nhún vai, cũng đi ra ngoài.

"Tối hôm nay ở phía Đông thành phố có buổi đấu giá từ thiện, những sự kiện như vậy thường có những tin tức nhỏ, vốn do tiểu Lưu phụ trách, nhưng lần này thì khác, phía công ty tổ chức buổi đấu gia yêu cầu chúng ta cử đi phải là phóng viên hạng nhất, nếu không thì không cho đưa tin, không có biện pháp nào, tối nay ủy khuất cô một chút" chủ biên vỗ vỗ bả vai Tiêu Kì Huyên, có nhìn một chút da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, ngắm ngắm cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp kia.
"Chủ biên nói sao thì làm vậy, tối nay tôi sẽ đi, Ôn tiểu thư nói nàng còn muốn đi mua sắm, tôi đi phỏng vấn trước nha chủ biên" Tiêu Kì Huyên rất là ghét sắc mặt lão dê xồm này, đầu không cọng tóc, miệng không sợi râu, vốn có tin đồn là thái giám, còn dám thả dê không kiêng nể gì, không khác gì Lí Liên Anh nhìn Từ Hi, chỉ hận công năng của mình không được đầy đủ.

(Lí Liên Anh: một vị thái giám cực kỳ đắc lực bên cạnh Từ Hi thái hậu)

Nói xong, Tiêu Kì Huyên quay về phòng khách, thở dài, mở máy tính ra.

"Làm sao vậy, Huyên Huyên?".

"Bị kia lão già kia thả dê, này, sao không đem hắn thiến xong rồi mang qua Thái Lan bán, lão già không biết xấu hổ".

"Tớ đã nói cậu hôm nay đừng mặc như vậy, cậu thấy cậu để cho người ta thả dê, còn phải giả vờ câm điếc như ăn hoàng liên".
(Hoàng Liên: tim sen – một vị thước bắc rất đắng, thanh mát, có thể giải độc)

"Được rồi được rồi, chúng ta bắt đầu đi, buổi chiều tớ còn phải trở về đổi quần áo, tham gia một buổi đấu giá".

"Ok, cậu hỏi đi".

Hai người là bạn thân nên cuộc phỏng vấn diễn ra rất dễ dàng, Tiêu Kì Huyên hỏi Ôn Đình Đình đáp, giống như bộc phát thông minh tiềm tàng, Tiểu Diệp tử cũng phối hợp ghi chép đánh máy rất ăn ý. Rốt cục phỏng vấn xong cũng đi theo nghỉ ngơi một chút.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiêu Kì Huyên đến bộ phận tuyên truyền tìm một ít tư liệu về buổi đấu giá, đó là một buổi bán đấu giá đồ vật kết hợp với các hoạt động khác, đêm nay ngoại trừ các nhân viên phục vụ, một ít nhà giàu có trong thành phố và nhân vật nổi tiếng, còn có mấy đứa nhỏ của bọn họ, cũng chính là những nhà giàu đời thứ hai thực sự.
Tiêu Kì Huyên sửa sang lại tài liệu mình muốn dùng, thay một bộ lễ phục dạ hội màu đen hở ngực, tuy rằng nàng rất ghét quần áo hở ngực, nhưng trong thiệp mời đã ghi rất rõ ràng, phóng viên truyền thông vui lòng mặc lễ phục dạ hội màu đen khi tham gia. Tiêu Kì Huyên ghét bỏ đem thiệp mời vứt vào trong túi xách, nhân vật nhà giàu nổi tiếng giống như một cục phân đen thui, bên trong lẫn bên ngoài toàn ánh sáng tối tăm, một đám như là mẹ của chủ tịch uỷ ban, giống như quy luật sinh trưởng của vạn vật trong trời đất, đều có sự tác động của bọn họ thì mới có thể phát triển.

Đây là một hội sở ở phía Đông thành phố, bên ngoài toàn Porche, Maybach, Ferrari, Lamborghini chờ đỗ xe, từ trên xuống dưới toàn các nhân vật nổi tiếng, ăn mặc rất cao nhã, trong đó có rất nhiều trang phục được các nhà thiết kế nổi tiếng đem tham gia tuần lễ thời trang Milan vừa qua. Đàn ông thì kéo tay bạn gái bước lên thảm đỏ, trên mặt mang mặt nạ đi vào hội trường. Đèn đuốc ở đại sảnh rất huy hoàng, tốp năm tốp ba thương nhân đứng nói chuyện, bọn họ không phải vì làm từ thiện mà đến đây, mà là vì muốn kiếm thêm các mối quan hệ làm ăn. Bởi vậy có thể thấy được, đánh giá của Tiêu Kì Huyên đối với bọn họ cũng có thể lý giải phần nào.
Tiêu Kì Huyên xuống xe taxi, mới vừa đi đến bậc thang ở cửa chính, đã bị bảo an cản lại.

"Cô phóng viên, mời cô tiến vào theo cửa hông" bảo an lễ phép làm tư thế xin mời, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, nhìn thấy mấy người phóng viên đi tới, hắn lại tiến lên lặp lại động tác như với Tiêu Kì Huyên, thoạt nhìn rất giống con rối gỗ.

"Mắt chó nhìn người thấp...", "Như vậy tiệc từ thiện tối nay cũng không thể đưa tin...", "Quả thực không đem chúng ta để vào mắt...", "......" lời nói của bọn họ cũng là tiếng lòng của Tiêu Kì Huyên, nhưng mà đã đến nơi rồi, phải theo sự sắp xếp của người ta thôi, mấy người cũng chỉ biết đi vào bằng cửa hông.

"Tiêu Kì Huyên".

Tiêu Kì Huyên nghe có người kêu nàng, thanh âm có chút xa lạ, quay đầu muốn nhìn coi là ai, lại phát hiện trên bậc thang có một người con gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng đang đứng, cũng nhìn về phía nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.