1.
Sau hai tiếng giằng co, bữa tiệc mới kết thúc, đám người rồng rắn mà ùa ra hội trường, bầu không khí ồn ào cũng dần trở nên yên tĩnh.
Lý Doanh Oánh khoan thai tới muộn lại rất vừa lòng mà nhìn bóng người rời đi, mãi đến lúc đối phương biến mất sau cánh cửa hội trường, cô ấy mới xoay người lại đối diện với Quy Quan Vũ.
“Không tồi nha, lúc trước còn bảo tui là không tìm được ai, giờ không phải tìm được rồi sao? Tui xem cái cậu này cũng không tệ lắm, học ban nào vậy? Nhìn lạ mặt quá, là sinh viên mới vào trường à?”
Quy Quan Vũ vừa nghe lời này, sau một lúc cũng chưa lấy lại tinh thần: “Không phải bà tìm tới sao?”
“Không a? Hôm nay tui mắc vụ gọi tài trợ mà chạy đôn chạy đáo sáng giờ, làm gì có thời gian mà lo chuyện bên này.”
Quy Quan Vũ giật giật khóe miệng, trong tay nắm chặt kịch bản của phó chủ trì như vẫn lưu lại độ ấm không thuộc về mình: “Nhưng cậu ta nói là bà kêu tới mà.”
“Tui đâu có kêu ai đâu?”
“Hả? Không phải bà kêu, chẳng lẽ là tui kêu?”
Lý Doanh Oánh: “……”
Quy Quan Vũ: “……”
Một hồi yên lặng quỷ dị sau, Lý Doanh Oánh bỗng trợn tròn mắt: “Tui nghe thấy bên khoa thiết kế cũng bị thiếu một người, chắc không phải là……”
Quy Quan Vũ nhún nhún vai: “Ai bảo cái tầng lầu này xây đối xứng nhau làm chi, trái phải bên nào cũng có hội trường.”
Yến Thâm ngồi trên ghế, dưới ánh sáng mờ mờ, tay cầm một chai nước khoáng ướp lạnh.
Hắn nhìn hai người kia trừng mắt nhìn nhau dưới ánh đèn tối tăm, thật lâu sau sau bỗng nhiên khẽ giọng cười.
“Cho nên nói, cái cậu chủ trì hồi nãy thật ra là đi nhầm cửa?”
Mà ngay cả hắn cũng không nhớ rõ rằng, đầu sỏ gây tội làm cậu sinh viên mới vào trường phải đi nhầm cửa, chính là thằng bạn cùng phòng Đậu Tử lúc ấy đã đứng bên cạnh hắn.
2.
“Vất vả rồi.”
“Vất vả rồi.”
“Còn sớm, đi ăn nướng BBQ chung không?”
Yến Thâm xách lên thiết bị chụp ảnh mà Đậu Tử để lại, từ chối lời mời của Lý Doanh Oánh: “Hai người đi đi, buổi tối tôi còn có việc.”
“Cậu thật đúng là người bận rộn.” Lý Doanh Oánh thấy nhiều không trách, nhón chân, chụp lên ót của Quy Quan Vũ một phen: “Vậy bọn tôi đi trước, tạm biệt.”
Sau khi cùng bọn họ tách ra, Yến Thâm một mình đi về ký túc xá.
Hắn không thích những chỗ có nhiều khói dầu lắm, nhưng giờ khai giảng năm học mới, thật sự cũng có không ít chuyện vụn vặt cần phải lên kế hoạch, chứ thật ra cũng không phải cố ý tìm cớ để từ chối họ.
Khu vực phụ cận khuôn viên trường đại học vẫn luôn náo nhiệt, dù đã vào giờ này, trước cửa vẫn chen chúc không ít quầy hàng nhỏ.
Mỹ thực Trung Hoa thường giấu mình ở những sạp hàng ven đường trong các con hẻm nhỏ, chứ không hiện mình trên những bộ bát đĩa trong nhà ăn cao cấp, đạo lý này e chỉ có những người trẻ tuổi mới hiểu được.
Thanh âm tràn ngập sức sống vui đùa ầm ĩ theo nhau mà đến, nhiệt khí cùng với cái nóng ngày hè phả thẳng vào mặt, nhưng chẳng những không làm nhóm tân sinh viên này lui bước, mà ngược lại, bọn họ mồ hôi nhễ nhại mà chen chúc với nhau, ở trong bầu không khí trộn lẫn các loại mùi hương thức ăn mà trò chuyện vui vẻ quên mình.
Không biết thế nào mà Yến Thâm lại nhớ tới gương mặt tươi cười của cậu phó chủ trì khi rời khỏi hội trường.
Biết rõ bản thân đã đến nhầm chỗ, nhưng vẫn kiên trì ở lại, và còn cười vui vẻ nữa.
Hắn đi vòng qua quầy hàng, lại đi ngang qua mấy cô cậu sinh viên đang cầm ly nhựa, dư quang bỗng thoáng nhìn thấy một thân ảnh đang đứng phía trước xe đẩy hàng.
Hắn vốn đang đi vội vàng, lúc này bước chân lại không tự chủ được mà chậm dần, cho đến khi hoàn toàn dừng bước.
3.
Yến Thâm đã quên cậu phó chủ trì đó tên là gì, dù sao hắn cũng không có nghiêm túc nghe lời mở đầu của buổi tiệc.
Hắn chỉ nhớ rõ đêm nay đã xảy ra một chuyện ô long, quá trình làm người ta có chút buồn cười, nhưng lại không cảm thấy khó chịu gì.
Trong lúc người đến người đi, hắn thấy cậu phó chủ trì nọ đang cầm một cái xiên tre, đứng ở một góc ít người bên cạnh xe đẩy, cùng chủ quán tóc đã nửa bạc mà nhe răng nói chuyện phiếm.
Khoảng cách có chút xa, ánh đèn cũng có chút tối—— chắc phải gọi người tới sửa bóng đèn sau cửa trường.
Cậu phó chủ trì có lẽ là bị nóng quá, dùng miệng ngậm xiên tre, sau đó cởi bỏ áo khoác tây trang nặng nề ra, để lộ áo sơmi trắng tinh bên trong.
Cổ tay áo được thong thả ung dung cuốn lên, cảnh tượng đó làm Yến Thâm có chút khó quên.
Hắn vốn cho rằng, cậu nam sinh này hẳn là kiểu người hấp tấp, thần kinh thô, sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt chi tiết kia.
Nhưng trong hoàn cảnh mờ tối này hắn lại thấy rất rõ, đối phương xử lý tay áo vô cùng quy củ, cánh tay nhỏ đến mức chỉ cần hắn dùng sức nắm chặt là có thể bẻ gãy.
Hắn hẳn là nên tiếp tục đi về phía trước, thừa dịp đèn đường đúng lúc chuyển sang màu xanh.
Nhưng hắn lại yên tĩnh đứng đó, giống một vị nhiếp ảnh gia tìm được phong cảnh đẹp, chậm chạp khó lòng rời đi.
4.
Cậu chủ trì cong lưng, ống quần rũ ở mắt cá chân bị đôi tay thon dài kia chậm rãi cuốn lên trên, từng chút mà lộ ra hai cái cẳng chân. Người này vô tư mà đứng ở ven đường, lẫn trong đám sương khói, tùy ý ngậm xiên tre, dưới chân là một đôi giày da bóng lưỡng, lại không có cảm giác lôi thôi.
Đèn đường chuyển sang màu đỏ, có không ít sinh viên kề vai sát cánh muốn quay về khu A giống hắn đang đứng chờ ở một bên, lẩm bẩm than thở thời cơ không đúng.
Có chiếc xe sáng đèn, đi ngang qua mặt đường hơi ghồ ghề lồi lõm, đúng lúc phản chiếu ánh đèn lên tấm kính trước mặt nam sinh rồi lướt qua.
Yến Thâm như đờ đẫn.
Hắn nhìn nam sinh bỗng nhiên xoay mặt sang chính diện, trong một mảnh đèn lúc sáng lúc tối mà giơ tay lên, nghiêng người cười đến xán lạn.
Dường như trản đèn mờ nhạt được gắn trên chiếc xe đẩy kia cũng biến thành vầng trăng thứ hai vậy.
Cổ tay hắn cũng hơi động đậy, theo bản năng mà nâng lên.
Nhưng rồi có ba người lạ mặt đi lướt qua hắn, mang theo một cơn gió không nóng không lạnh.
Cậu chủ trì nhìn về phía hắn vẫy tay, nhưng đối tượng tiếp đón lại không phải hắn.
Đèn xanh đèn đỏ lại lần nữa thay đổi màu sắc, những chiếc đèn xe như thoi đưa cũng ngừng lại nghỉ chân, càng giúp soi rõ bốn cậu con trai đang đứng trước chiếc xe đẩy hàng.
Đầu ngón tay Yến Thâm chậm rãi khép lại, nhẹ nhàng mà nắn vuốt. Sau đó hắn xoay người nâng chân, im lặng bước lên những vạch kẻ trắng mà hắn đợi đã lâu.
Đến khi bên tai dần trở nên yên tĩnh, ánh sáng đèn đường biến thành màu trắng lạnh lẽo, hắn mới bất chợt nhận ra những hành động lúc nãy của mình thật sự khó hiểu.
Càng cảm thấy khó hiểu hơn chính là, hắn thế mà lại ở trong hoàn cảnh đó, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một người vốn dĩ xa lạ.
5.
“Diễn đàn của khoa tối nay náo nhiệt thật đó.”
Vừa vào ký túc xá, Đậu Tử đã tiến lên nhận lấy bảo bối của mình: “Hắc hắc, có phải tui đã vô tình giúp khoa chúng ta làm chuyện tốt không?”
Yến Thâm ấn nút khởi động máy tính, như người ngoài cuộc mà bình luận: “E là cậu phải cầu nguyện cậu chủ trì kia sẽ không đem cậu thọc ra ngoài, nếu không đám nữ sinh của hội học sinh khoa thiết kế sẽ trực tiếp tới khu A, kéo cậu ra ngoài tử hình tại chỗ đấy.”
Đậu Tử nghe xong mà cả người cứng đờ, lộn vào phòng tắm đánh răng, đánh được một nửa lại ló đầu ra, lạc quan nói: “Cẩn thận ngẫm lại hình như cũng không tồi đâu?”
“Diễn đàn nói gì vậy?”
Yến Thâm đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi một câu.
Hắn và Đậu Tử bất đồng, không phải người thích bát quái. Tuy rằng đại đa số người đều thích xã giao trên mạng, nhưng Yến Thâm lại không thích làm vậy —— nguyên nhân chính là, một khi hắn đăng nhập tài khoản, lập tức sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn vớ vẩn lung tung. Dần dà, hắn cũng không còn chú ý đến những thứ này nữa.
Đậu Tử ngậm bọt kem đánh răng không chịu cung khai: “Nếu cậu thật muốn biết thì tự mình lên mạng mà xem, máy tính đã mở ra rồi, thuận tay nhập địa chỉ trang web chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.”
Yến Thâm nhìn hai cái giường trống bên cạnh: “Bọn họ đâu rồi? Vẫn chưa về sao?”
“Ra trường lướt mạng rồi, tối nay hai cậu ta bảo có đấu game, có lẽ lại phải thức đêm.”
Đậu Tử nói xong lại lùi đầu về, lách cách lang cang mà bắt đầu súc miệng.
Yến Thâm không nói gì nữa, mở phần mềm Word ra bắt đầu biên tập sửa chữa.
Vài phút sau, hắn thu nhỏ văn bản, thuận tay mở ra folder mới nhận được.
Lại qua một lát, hắn móc di động mở giao diện WeChat của giáo sư, nhưng lại chậm chạp không biết nên báo cáo cái gì.
Hắn cứ cảm thấy có chút không yên, làm xong kế hoạch cũng không quá muốn kiểm tra lại —— chính xác là hiện tại không muốn làm.
Lung tung click mở mấy bản tin nổi bật trên trang đầu, Yến Thâm vẫn là nhấp môi, nhấn vào diễn đàn.
Hắn thấy có mười chủ đề hot mới hiện ra, trong đó có một cái tiêu đề trông bắt mắt nhất.
Hoặc là nói, hấp dẫn tầm mắt hắn nhất.
【 Phó chủ trì Cố Thiên Tinh trong tiệc tối mừng tân sinh viên thế nhưng không phải tân sinh của khoa tài chính!? 】
Yến Thâm ngồi ở trên ghế, gần như là cùng lúc thả lỏng lại.
Hắn nghĩ, thì ra cậu nam sinh kia tên là Cố Thiên Tinh.
6.
Có đôi khi những chú ý thừa thãi luôn được hình thành trong lúc lơ đãng.
Dần dần, diễn đàn của khoa tài chính đã không còn thỏa mãn được Yến Thâm, hắn bắt đầu lặng lẽ tiến vào diễn đàn khoa thiết kế, từng chút từng chút hấp thu những tin tức liên quan đến cậu nam sinh tên Cố Thiên Tinh.
Hắn mặt vô biểu tình mà nhìn người khác thảo luận phong cách ăn mặc, thành tích của nam sinh, thảo luận về đối phương có quan hệ thân mật với vài vị học tỷ hoặc sinh viên cùng cấp.
Hắn lưu trữ thời khoá biểu của sinh viên khoa thiết kế năm 1 ban 2, so sánh với thời gian rảnh rỗi của bản thân mà lần lượt tìm cách “trùng hợp” đi ngang qua.
Hắn lăn qua lộn lại xem mấy tấm ảnh chụp trong bữa tiệc mừng sinh viên mới, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve lên gương mặt kia, sau đó cảm thấy đau đầu mà xoa xoa giữa mày.
Hắn thầm nhủ với chính mình rằng, Yến Thâm mày thật sự không có thuốc chữa nữa rồi.
Đây thực sự là đang theo dõi cuộc sống của người khác.
Biết rõ là thế, nhưng hắn vẫn cố làm.
Hắn tựa như gốc cây khô được trồng ở góc tường, hai mươi năm khô hạn và tối tăm cũng không thể làm nó lụi tàn, chỉ miễn cưỡng mà tiếp tục sinh trưởng. Nhưng đúng lúc này, một tia nắng xuất hiện ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy đã khiến hắn muốn dùng hết sức lực để rút ra bộ rễ khảm sâu dưới lòng đất, đi về nơi có ánh sáng kia.
7.
Một năm sau, Yến Thâm lên năm 3, Cố Thiên Tinh lên năm 2.
Tháng 9, xã đoàn chiêu tân.
Hai người cách nhau một cái bàn, Yến Thâm ngồi ở đằng kia, nghe Cố Thiên Tinh cười hì hì mà cảm khái với người khác rằng thời gian trôi qua thật nhanh, sau đó nam sinh mắt nhìn thẳng đi ngang qua, tựa cơn gió lướt qua hắn mà càng đi càng xa.
Tháng 10, khoa thiết kế tổ chức đoàn vẽ tự nhiên.
Phòng triển lãm trưng bày tác phẩm của họ, có đánh dấu lớp và tên họ, cũng phát thư mời cho toàn trường.
Lúc Yến Thâm đi tới, vừa vặn gặp phải người nọ đang chống nạnh xoay lưng về phía hắn, đứng trước một bức tranh vẽ sông hồ mà trò chuyện với bạn bè.
Ra ngoài mười bốn ngày cũng không lưu lại dấu vết gì trên người cậu ấy, cánh tay và cổ đang lộ ra bên ngoài vẫn trắng sáng như cũ, làm người khác khó mà dời đi tầm mắt.
Tháng 11, đại hội thể thao mùa thu.
Đại diện của hội học sinh các khoa vào ngày hôm đó không có được chút thời gian rảnh rỗi, bị sắp xếp ngồi ở trên sân khấu hội trường, cùng chủ trì giúp giữ gìn trật tự, Yến Thâm cũng là một trong số đó.
Lúc Đậu Tử tới tìm hắn chơi, là khi Cố Thiên Tinh mặc áo vận động ngắn tay, rơi mồ hôi như mưa mà chạy trên đường băng.
Người của khoa nghệ thuật ở một bên kêu gọi cố lên, nam sinh trên đường băng nghe thấy, nhìn về phía sân khấu bên này tươi cười vẫy tay.
Yến Thâm nhìn về nơi đó mà ngẩn người trong giây lát, sau đó giật lấy camera từ tay thằng bạn tốt, không hề có kỹ xảo mà lưu lại hình ảnh này vĩnh viễn.
Tháng 12, song đán tiệc tối.
Yến Thâm đã hoàn thành mọi việc vào mấy ngày trước, đêm hôm đó bước vào trong hành lang của Chấn Hải Lâu.
Giống như Cố Thiên Tinh của hơn một năm trước đi nhầm đường vậy, hắn cũng xoay người, đi ‘nhầm’ về phía hội trường khác.
Hắn đứng ở dãy cuối cùng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, cả người đều chìm vào bóng đêm, nhìn người đứng trên sân khấu tay cầm microphone chủ trì buổi tiệc, bỗng nhiên nghĩ đến một điều.
Cố Thiên Tinh thật tốt quá, mà chính hắn lại ảm đạm không có ánh sáng.
8.
Kỳ thi kết thúc, nghỉ đông sắp đến.
Khu A phòng 203 làm liên hoan cuối năm, bốn người vây quanh một cái bếp nhỏ mà ngồi, vại bia đặt lung tung dưới đất, cồn rượu làm gương mặt người trẻ tuổi phiếm hồng.
Lão Hàn giơ cái ly: “Tác phẩm nhiếp ảnh của Đậu Tử tuần trước đoạt giải hả.”
“Oa, em nói với anh ba lần rồi đó, ca! Sao anh cứ hỏi hoài!” Đậu Tử khó chịu mà trừng mắt một cái, liễm chút men say, quay đầu nhìn về phía Yến Thâm: “Nói tới nhiếp ảnh, em nhớ tới hôm đại hội thể thao, thằng nhóc này cướp camera của em đi chụp cho tiểu tình nhân của mình đó.”
Lão Hàn vừa nghe, lập tức hăng hái: “Tiểu tình nhân?! Tiểu tình nhân nào!”
Yến Thâm: “……”
Đậu Tử ‘hải’ một tiếng: “Anh không biết đâu, cậu ấy buồn cười lắm, chụp tấm ảnh mờ đến mức em nhìn đã thấy không được rồi, cậu ấy lại xem như bảo bối mà lưu vô máy tính, phim ảnh còn không cho em lưu đâu…… Có điều em cũng không thích lưu lại lắm.”
“Nói nói nói nói, tình nhân gì!” Lão Hàn vội vàng dịch ghế, ngồi càng thêm gần, trong lúc di chuyển khó tránh khỏi làm rơi vãi vài giọt rượu, rơi lên quần tạo ra mấy vệt thâm sắc: “Có bản lĩnh a, yêu thầm thành yêu thật rồi hả?”
Yến Thâm: “…… Không có, cậu ấy không quen biết em.”
Đậu Tử ngồi ở một bên châm ngòi thổi gió, giật di động của hắn, trực tiếp mở hình nền ra đưa tới trước mặt hai con người đang tò mò kia: “Hình nền máy tính với hình nền điện thoại giống nhau, lão Hàn, Đại Phi, hai ngươi xem thử, có phải là chụp đến thảm không nỡ nhìn không?”
Lão Hàn cúi đầu vừa thấy: “Này chẳng phải thằng nhóc ở khoa thiết kế sao?”
Đậu Tử trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới dựng thẳng ngón cái lên: “Trâu bò, mờ như vậy mà anh cũng nhìn ra được luôn.”
“Nhìn quen mà, tiệm cà phê Internet ở đầu đường đó, cậu ta hay tới lắm.” Lão Hàn cầm di động, tấm tắc bảo lạ: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới, thằng tư nhà chúng ta thế mà lại thích như vầy…… Được, lần sau đi lướt net có nhìn thấy cậu ta, anh đây giúp hai cậu kết bạn cho.”
Yến Thâm gần như không chút do dự mà từ chối: “Không, bây giờ em không muốn.”
“Sao vậy? Cậu ta rất nổi tiếng đó, nhiều người có ý với cậu ta lắm, cậu không ra tay là người khác đuổi theo đấy.”
Yến Thâm vẫn là lắc đầu, không nói lời nào.
Hắn sợ rằng khi hắn đang gian nan từng bước đi về phía ánh sáng kia để kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, thì lại gặp thất bại chỉ vì phút nóng vội nhất thời.
9.
Yến Thâm không phải chưa từng đến tiệm net, hắn cũng chẳng phải là một bảo bảo ngoan được dạy dỗ nghiêm khắc.
Chỉ có điều, nếu hắn ở chỗ này lâu rồi sẽ cảm thấy chóng mặt, còn bị buồn nôn, bởi vậy đây vẫn là lần đầu tiên hắn đi chung với đám Đại Phi tới tiệm net.
Bốn người xếp hàng mà ngồi, lão Hàn từ chỗ quầy ôm tới đồ uống, cầm một chai trà xanh đặt ở trước mặt Yến Thâm: “Anh giúp cậu tìm hiểu rồi, tối thứ sáu cậu ấy sẽ tới.”
Đậu Tử ngồi một bên cười rộ lên: “Nữ sinh trong ban vừa nghỉ đã ra ngoài du lịch, chúng ta lại chạy ra đây để lên mạng tập thể …… cũng mới mẻ quá chứ.”
Yến Thâm không hay chơi game, nên trong lúc ba người ngồi cạnh đăng nhập vào tài khoản game, hắn lại đi tìm kiếm phim ảnh.
Còn chưa xem được hai mươi phút, vài người từ chỗ cửa sóng vai đi tới, ngựa quen đường cũ mà ngồi xuống dãy đối diện.
Yến Thâm cảm thấy chính mình như có một loại kỹ năng, dù ở bất cứ đâu, hắn chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra Cố Thiên Tinh.
“Nhanh nhanh nhanh.” Lão Hàn lén lút vỗ hắn một cái, che miệng lại thì thầm: “Tụi mình đổi chỗ đi, cậu ấy ngồi đối diện anh kìa!”
Vừa quay đầu, Đại Phi và Đậu Tử động tác nhất trí mà nhìn qua, trong mắt cất giấu vẻ hưng phấn.
Yến Thâm: “……”
Rõ ràng là hắn thích người ta, kết quả ba anh trai này lại còn nhọc lòng hơn hắn nữa.
Phảng phất LOL cũng không thơm bằng.
Hai người đổi chỗ, trong lúc đứng dậy hắn qua dư quang mà nhìn thấy Cố Thiên Tinh đang hơi rũ mắt.
Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt, cặp mắt kia to tròn tỏa sáng, lập tức làm hắn liên tưởng đến tên của đối phương.
Thực sự rất giống một ngôi sao.
Hình như, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ở gần Cố Thiên Tinh đến vậy, ngăn ở giữa là hai màn hình máy tính to rộng, như đang hít thở cùng bầu không khí.
Lúc này, chân ở bàn đối diện đá trúng đế giày của hắn.
“A, xin lỗi anh.” Cố Thiên Tinh mang tai nghe, nâng đầu nói lời xin lỗi.
Mặt Yến Thâm bị che lại, chỉ lộ ra đầu tóc đen nhánh.
“Không sao.”
Giọng nói của hắn không lớn, xen lẫn trong tiếng ồn gõ bàn phím lách cách vang, cũng không biết đối diện có nghe thấy không.
Dàn điều hòa làm hết phận sự, cố gắng xua tan cái nóng, lòng bàn tay hắn lại bắt đầu ra mồ hôi.
Hắn nhấp môi, mang lên tai nghe, tính toán xem cho xong bộ phim vừa rồi.
Tai nghe bằng vải mềm ngăn trở một phần tiếng ồn, nhưng lại làm nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực mình.
Đây là cuộc đối thoại lần đầu tiên giữa hai người từ lúc hắn bắt đầu thích Cố Thiên Tinh đến giờ.
10.
Đúng 11 giờ, Cố Thiên Tinh và mấy người bạn của cậu ấy xuống mạng rời khỏi tiệm cà phê Internet.
Năm phút sau, bốn người của phòng 203 cũng bước lên đường về ký túc xá.
Từ 7 giờ đến 11 giờ, tổng cộng bốn tiếng, còn lâu hơn so với mấy bữa tiệc tối kia, nhưng giữa hai người lại không có chút tiến triển nào.
Đậu Tử nói: Cậu có gan thích đàn ông nhưng không có gan thổ lộ! Phục!
Lão Hàn nói: Cậu là anh của anh rồi, anh thì vội muốn chết đây, cậu ít nhất cũng phải làm bạn trước chứ!
Đại Phi nói: ……
Đại Phi không còn lời nào để nói.
Lão Hàn: “Cậu cứ nói với cậu ta là, ‘chào cậu, trông cậu quen mắt quá, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?’”
Đại Phi: “Xưa rồi ông ơi.”
Đậu Tử: “Cậu đi mua năm bình nước, cầm bình dư lại đưa cho cậu ta, tỏ vẻ ngầu lòi mà nói với cậu ta, ‘mình lỡ mua nhiều, uống không hết nên tặng cậu nè.’”
Đại Phi: “Quá đần.”
Lão Hàn: “Lúc nãy cậu ta đá trúng cậu, cậu trốn cái gì! Cậu nên để cậu ta nhìn thấy mặt cậu! Cậu để người ta nhìn mặt một cái chứ!!! Lần đầu lạ, lần sau quen, lần nữa chẳng phải là ‘sút, vào!’ luôn sao!”
Đại Phi: “Bớt xem truyện vàng lại đi.”
Đậu Tử: “Hồi nãy, hẳn là nên thuận tay lấy thẻ học sinh trong túi của cậu ta, sau đó chờ cậu ta tới nhận đồ bị mất thì xin số điện thoại, rồi để Yến Thâm thêm bạn tốt với cậu ta, sau này tha hồ mà tám với nhau!”
Đại Phi: “Đây là ăn cắp.”
Lão Hàn kêu lên quái dị: “Hay là diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân? Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy à!”
Đại Phi: “Có lẽ cậu ấy cũng giống như trong tiểu thuyết hay viết, lấy một chấp mười đó.”
Đậu Tử ra sáng ý thành nghiện luôn: “Vầy đi, tui giúp cậu mua thuốc, cậu đi X mê cậu ta!”
Đại Phi rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Mấy người cũng có yêu đương hồi nào đâu, đứng đây nghĩ bậy cái gì hả? X mê ai? Trong tiểu thuyết còn nói, uống thuốc bậy sẽ gặp phải hậu quả xấu, sao mấy người không nói?”
Đậu Tử & lão Hàn: “……”
Cuối cùng, vẫn là Yến Thâm cười cười, hắn cũng không có nói gì nhiều, chỉ bảo cảm ơn.
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đi cùng tớ.”
Đại Phi nhìn nhìn hắn, cuối cùng đẩy đẩy mắt kính trên mũi, lắc đầu than một câu: “Không phải cậu xem nhẹ chính mình, mà là cậu quá coi trọng cậu ấy.”
11.
Theo như lời của Đậu Tử và lão Hàn nói thì, bọn họ không hề cảm thấy Yến Thâm có chỗ nào không xứng với Cố Thiên Tinh.
Cải trắng nhà mình trồng, thấy thế nào cũng tươi ngon.
Yến Thâm nói ra điều mà hắn lo lắng nhất lúc này: “Tớ không biết cậu ấy có phải cũng thích nam sinh không.”
Từ lúc Cố Thiên Tinh nhập học đến giờ, sinh hoạt rất sạch sẽ. Hiện tại, hắn vừa không xác định được đối phương có thích nữ sinh hay không, lại vừa không rõ cậu ấy có thích nam sinh giống mình hay không.
Hắn không muốn mang theo mục đích riêng mà kết bạn với cậu ấy.
Nếu như hắn có được tình bạn này, nhưng Cố Thiên Tinh vẫn không thể tiếp nhận hắn, cuối cùng hắn rất có thể sẽ trở nên cực đoan.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người có mục tiêu. Hắn sẽ vì đạt được mục tiêu mà không ngừng phấn đấu, nhưng nếu áp đặt kiểu tính cách này vào chuyện tình cảm, thì đó chính là ‘được ăn cả ngã về không’.
Hắn thích Cố Thiên Tinh, hắn không có đường lui.
Cho nên làm bằng hữu cũng không phải là thứ mà hắn muốn, hắn chỉ cần Cố Thiên Tinh cũng thích hắn, hoặc là cả hai đều vô duyên mà lướt qua nhau.
Lão Hàn gấp muốn chết: “Cậu không xác định được cậu ấy có thích nam sinh hay không, nhưng cậu có thể trực tiếp bẻ cong cậu ấy mà!”
Yến Thâm vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Con đường này không dễ đi, hiện tại em không thể cho cậu ấy điều gì để bảo đảm…… Em không thể chỉ vì ham muốn của bản thân mà không màng tất cả đi bẻ cong cậu ấy.”
Hắn không thể ở trong lúc cánh chim vẫn chưa đầy đặn mà bắt lấy Cố Thiên Tinh, để rồi khi mưa gió buông xuống, hắn ngay cả việc tự bảo vệ mình còn khó, thì làm sao có thể chăm sóc cho người con trai mà hắn yêu.
Hắn tựa như một người đi trên con đường lầy lội, ngẩng đầu nhìn về phía chú nai đang tự do tự tại trong rừng sâu, ôm các loại trái cây tự tay hái muốn dâng lên, nhưng khi đối diện với đôi mắt đó lại lặng lẽ giấu hai tay ra sau lưng.
Hắn biết, hắn có thể làm chú nai đó tự đến gần mình, nhưng hắn lại sợ sự lỗ mãng của hắn sẽ khiến chú nai dẫm phải bẫy rập của thợ săn, cuối cùng lại bị thương.
Hắn làm tốt mọi thứ để sủng ái đối phương, nhưng lại không thể chế tạo ra khôi giáp vạn kiếm khó xuyên.
Vì vậy, hắn không thể làm thế.
12.
Yêu là một chuyện vừa mâu thuẫn vừa bối rối, làm người ta phải liên tục đắn đo, rồi một đêm trưởng thành.
Có vài người cần chút kích thích như vậy để thêm sắc thêm vị cho con đường thanh xuân của họ, có lẽ Cố Thiên Tinh chính là sắc, vị tốt nhất của Yến Thâm.
Những năm đại học, toàn bộ tình yêu của hắn đều trao cho cùng một người, nhưng không để lại họ tên.
Hắn vẫn chôn mình ở góc tường kia, từ một thân cây khô héo mà bắt đầu nẩy mầm ra lá, rễ cây đâm thẳng vào thổ địa, dần dần trở nên vững chắc.
Hắn mài giũa chính mình, cũng mài giũa một vòng bảo hộ vô hình cho người nọ.
Những năm sau khi rời trường, mỗi khi ba vị bạn tốt của hắn gọi điện thoại tới, đều sẽ hỏi hắn vẫn còn kiên trì hay không.
“Vẫn.”
Hắn đáp.
Khi đáp lời, hắn đang dựa vào ghế sô pha trong quán bar, nhìn đám người náo nhiệt cách đó không xa.
Trong đám người kia có một thân ảnh bắt mắt, cũng chính là người mà hắn thầm yêu đã lâu.
Lão Hàn nói trong điện thoại: “Cậu sắp đuổi kịp thời gian kháng chiến luôn rồi, không phải cậu nói cậu ấy cũng là gay sao? Vậy thì chừng nào mới…… Ai, thôi, không hỏi nữa.”
“Tuần sau.”
“Hả? Cái gì?”
Yến Thâm lại nói: “Tuần sau.”
13.
Thứ sáu, buổi chiều 6 giờ đúng.
Nhân viên trong công ty đã bận rộn suốt 5 ngày, hiện tại cũng có thể thay phiên nhau quẹt thẻ tan tầm nghỉ ngơi, lại hẹn buổi tối đi đâu đó ăn cơm.
Yến Thâm trực tiếp đi vào gara tầng hầm, lái xe chạy thẳng tới nhà hàng đã hẹn trước.
Sau khi tắt xe, hắn đốt điếu thuốc, cửa sổ bên ghế điều khiển chỉ được kéo xuống một chút, đủ để làn khói có thể bay ra ngoài.
Tin nhắn được ông chủ công ty thiết kế phát tới, bên trên là địa điểm và thời gian, kèm theo tin nhắn còn có phương thức liên hệ của người đứng đầu đội dự án lần này.
—— Cố Thiên Tinh, 189XXXXXXXX
Hắn thấy ngoài cửa sổ xe, thanh niên mang theo nụ cười quen thuộc, đứng trong nhóm người trẻ tuổi vừa đĩnh bạt lại bắt mắt.
Cho đến khi nhìn thấy người nọ biến mất ở cửa nhà hàng, Yến Thâm mới thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay điểm điểm cái tên trên màn hình điện thoại.
Hắn híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, lần thứ năm duỗi tay chỉnh sửa lại cổ áo.
Hắn nhớ lại hồi năm 2, ở hội trường bữa tiệc chào đón tân sinh viên, nam sinh đi nhầm hội trường đang đứng dưới sân khấu tùy ý mà kéo kéo cà vạt, ngẩng cổ thở phào một hơi.
Yến Thâm tự hỏi: Sao có thể làm tôi nhớ lâu đến vậy?
Chỉ một cái liếc mắt vô tình, đã khiến hắn cam tâm tình nguyện mà làm một con thú bị giam lỏng.
Gốc cây dựa tường mà lớn kia đã không còn đường lui, chỉ có thể hướng tới nơi có ánh mặt trời mà tiếp tục sinh trưởng.
Hắn xuống xe, bước lên con đường mà Cố Thiên Tinh vừa đi qua.
Một bước lại một bước, vững vàng lại lưu loát.
Hắn biết, cuối đường có người mà hắn đã thủ bảy năm.
Hắn đẩy cánh cửa kia ra, trong tầm mắt chỉ còn lại nụ cười của người hắn yêu.
“Xin chào, là ông chủ Yến nhỉ.” Người thanh niên đã hoàn toàn trưởng thành đang vươn tay về phía hắn, nghiêng đầu hỏi: “Sao tôi cảm thấy…… trông ngài có chút quen?”
Yến Thâm vừa nghe liền cười.
Hắn biết, chính mình không có uổng công yêu thầm lâu như vậy.
Mà người có thể nói ra những lời này, tuyệt không phải không có cảm giác.
Hắn mượn lời kịch mà Đại Phi phê phán là cũ kỹ: “Giang Đô cũng chỉ lớn như vậy, có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi.”
“Ha ha ha.” Cố Thiên Tinh cong khóe mắt: “Tôi là Cố Thiên Tinh.”
Yến Thâm gật gật đầu, nắm lấy bàn tay ấm áp kia: “Tôi tên Yến Thâm.”
Phiến lá xanh trong lòng hắn, cuối cùng cũng đón lấy ánh mặt trời.
Rồi sau đó tùy ý sinh trưởng.
******