Theo mặt trời dần dần lên cao, sương mù trong núi mỏng manh hơn không ít, nhưng cũng chỉ đủ để nhìn được trong phạm vi hai mét, nếu ở xa thì cũng chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng.
Lucia ấn theo ký ức mơ hồ đi lên núi, quỷ dị ở chỗ, dọc đường đi không gặp bất kỳ con ma thú nào, cho dù là một ít ma thú cấp thấp cũng không có, toàn bộ ngọn núi, ngoại trừ tiếng gió thổi lá rơi, thì chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ. Còn nhớ rõ mười năm trước, cái lần mà cậu với Arnold cùng đi đến nơi này, tuy rằng trong rừng cũng rất yên tĩnh, nhưng không tĩnh mịch im lặng như vậy, phảng phất như không khí đều bị cô động, hoàn cảnh như thế khiến thần kinh của con người buộc chặt lại.
Lucia vẫn duy trì độ cảnh giác cao, bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.
“Anh, đừng lo lắng.”
Giọng nói trấn định bình tĩnh của Arnold vang lên bên tai Lucia, cậu quay đầu lại liền thấy đôi mắt màu trà trong sáng như thủy tinh kia, bên trong phảng phất như có ma lực có thể trấn an lòng người, chỉ cần nhìn vào là có thể khiến lo âu trong lòng cậu biến mất tăm mất tích. Trong nháy mắt, Lucia đột nhiên cảm thấy cặp mắt này thật sự rất đẹp, cho dù hiện tại nó không phải là màu đen mà cậu yêu thích nhất.
Có lẽ cảm giác của mình được gọi là người yêu trong mắt đều hóa thành Tây Thi, bên tai Lucia hơi phiếm hồng xoay đầu đi, nhưng cậu lại không phát hiện gương mặt căng thẳng lúc nãy của mình giờ đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy rằng Arnold không nói gì thêm nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Lucia. Khi nhìn thấy vành tai biến thành hồng nhạt của cậu, hắn không tự giác cong khóe môi lên, cười khoái trá, hơn nữa, trạng thái của anh đích xác đã thả lỏng hơn rất nhiều, chuyện này chứng tỏ hành vi của mình rất có ảnh hưởng với anh, nghĩ đến đây, trong ánh mắt của hắn cũng không nhịn được nhiễm ý cười sâu, đôi mắt vốn mê hoặc người giờ phút này giống như hút ánh sáng, khiến người trầm mê.
Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của anh, cảm thụ xúc cảm ôn lạnh trên làn da đối phương. Tâm tình quá mức sung sướng và hưng phấn khiến hắn khống chế không được khát vọng muốn làm cái gì đó, nhanh chóng ghé vào, in một cái hôn lên trên mặt anh, sau đó, lại nhanh chóng lui trở về.
Lucia bị đánh lén, xấu hổ quay đầu lại trừng cái người khởi xướng, nhưng người kia lại cười cười như chưa từng phát sinh chuyện gì, lôi kéo cậu tiếp tục đi về phía trước. Mặt sau còn có nhiều người, Lucia không thể giống Arnold chẳng cần mặt mũi, cậu nghẹn đầy bụng, cuối cùng chỉ có thể nhéo mạnh một cái vào tay Arnold.
Bởi vì tầm mắt không rõ ràng, hơn nữa mọi người cơ bản đều tập trung vào hoàn cảnh quỷ bí chung quanh, cho nên hành vi ân ái của Arnold và Lucia, ngay cả Alvis ở gần nhất, đều không có chú ý tới.
Đoàn người đi một chút rồi dừng, bởi vì dọc đường đi quá mức thuận lợi, cho nên, mới nửa ngày đã bò đến giữa sườn núi. Sau khi nghỉ ngơi giữa trưa xong, mọi người quyết định lại tiếp tục đi lên phía trên, nếu đến chạng vạng mà vẫn không thu hoạch được cái gì thì ngay lập tức trở về đường cũ.
Lại đi lên trên thêm một tiếng nữa, một con đường nhỏ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Rõ ràng chung quanh đều bị sương trắng vây phủ, ngoài hai mét hẳn chỉ nhìn thấy một mảnh sương mù, nhưng con đường kia lại hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người, giống như là có người đặc biệt chuẩn bị ở nơi đó vậy.
Lucia và Arnold liếc nhau, xoay người hỏi Alvis ở phía sau: “Có ý kiến gì không?”
Alvis thoáng có chút tà khí nhướn cao một bên mày, khóe miệng mang theo tươi cười trả lời: “Đã có người muốn mời chúng ta, vậy thì có gì không được chứ?”
Lucia đã sớm biết đến bộ dạng như vậy của Alvis, chỉ là khi thấy Alvis ăn nói khí phách như thế, vẫn khiến Lucia buồn cười. Cậu tận lực nghẹn cười, nghiêm nghiêm mặt nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Ba người đều không phải loại người do dự, lập tức mang theo người đi lên con đường nhỏ kia. Sau khi đoàn người đi lên con đường này, vài sương trắng giống như có ý thức, tự động lui sang hai bên đường, che lấp cảnh sắc chung quanh.
Đường rất dài, giống như không có hồi kết, hơn nữa khi ở trong đó, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một con đường như vậy, không còn con đường nào khác. Người cùng đi lần này đều là những người có tâm tính cứng cỏi, không có người buông tay hay sợ hãi, mọi người đều trầm mặc đi về phía trước, trong mắt lóe ra tia sáng kiên định.
Không biết đã đi bao lâu, ngay lúc Lucia cảm thấy chân mình hơi mỏi, phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng chói mắt ở chung quanh.
Lucia đi nhanh hơn, híp mắt, hai ba bước đi về phía trước.
Thì ra cuối đường là một mảnh đất trống hình tròn. Xung quanh mảnh đất đều là cây cổ thụ cao lớn, chỉ có chỗ họ đứng là trống không, không có cây cối che, ánh mặt trời tùy ý chiếu lên người bọn họ, mang đến ấm áp đã lâu không thấy. Lucia quay đầu lại, phát hiện đội ngũ đi theo họ đã sớm biến mất không thấy bóng dáng tự lúc nào rồi.
Một màn được xưng là thần kỳ này càng khiến cảm giác có nguy hiểm trong lòng Lucia càng nặng, cậu có thể cảm giác được người sau lưng này khẳng định không phải là tên pháp sư hắc ám kia, tên đó nhiều nhất chỉ có thể được xem là một nhân vật cấp em trai mà thôi.
Nhìn chung quanh, trừ chỗ bọn họ ra, toàn bộ đều là cây đại thụ che trời, Lucia vừa định đi quanh quanh kiểm tra một chút, thì phát hiện vùng đất trống dưới lòng bàn chân đang tản ra ánh sáng màu trắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cũng không rõ ràng. Lucia cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, ánh sáng dưới chân họ dường như biết ý đồ của cậu, trong giây lát bộc phát ra những chùm tia sáng mãnh liệt hơn khi nãy rất nhiều.
Lucia bị ánh sáng chói mắt đâm vào, theo phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, chờ cậu lại mở mắt ra, mới phát hiện mình đang ở một nơi có vẻ quen mắt, bên cạnh là Arnold nắm chặt tay cậu cùng Alvis đứng cách đó không xa.
Alvis bước nhanh đến bên người Lucia, y cau mày đánh giá chung quanh, “Xem ra, những người khác đều bị truyền tống đến chỗ khác rồi,” lập tức cười khổ nói: “Chỉ còn lại ba người chúng ta bị dẫn đến nơi này.”
Cả một căn phòng giống như cung điện chỉ có ba người bọn họ, vài cây cột màu bạc trắng đứng lẳng lặng bên trong đại điện, trên cột được khắc những hoa văn thâm ảo huyền diệu, vốn là hoa văn có vẻ hoa mỹ, nhưng giờ phút này nhìn qua lại ảm đạm không chút sáng ngời, như bị bịt kín một tầng bóng tối, khiến người ta đột nhiên cảm thấy không ổn.
Càng nhìn càng cảm thấy chỗ này rất quen mắt, nhưng cố nhớ như thế nào cũng không có nhớ ra.
“Anh, nơi này là nơi mà chúng ta bị nhốt năm đó.” Arnold thấy bộ dạng đau khổ suy tư của Lucia, mở miệng nhắc nhở.
Arnold vừa nói, Lucia thế mới biết cảm giác quen thuộc của mình từ đâu mà đến.
“Arnold, Giáo Hoàng Lucia, còn có quốc vương bệ hạ Xigal, xin chào các vị.” Một thanh âm biếng nhác từ tính đột nhiên truyền đến từ phía sau bọn Lucia.
Lucia nhanh chóng xoay người lại, đề phòng nhìn người mới tới. Đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một thân y bào màu đỏ thẫm, tiên diễm như máu, tầm mắt hướng lên trên, Lucia mới thấy được mặt của người đàn ông, làn da trắng bệch như bị bệnh cùng với ngũ quan tuấn tú của y khiến người ta có cảm giác đẹp mà yêu dị, hơn nữa, một đầu tóc màu bạc rối tung ở sau đầu, như vì tên yêu nghiệt này mà được tạo ra.
“A, quên tự giới thiệu,” Lance gợi khóe miệng lên, xả ra một cái tươi cười có thể nói là xa hoa, “Ta tên là Lance Potter.” Nói xong, ánh mắt như có thâm ý nhìn thoáng qua Arnold ở bên cạnh Lucia.
Vừa mới nghe tên của người kia, sắc mặt của Lucia và Alvis liền kém đi, nguyên nhân không có gì khác, cái tên Lance Potter này quá mức nổi tiếng, nổi tiếng đến mức trẻ con ba tuổi trên đại lục đều biết gã là ai. Ma Vương đời trước đã bị tiêu diệt trong truyền thuyết, hiện tại vẫn sống sờ sờ ngay trước mặt bọn họ, nghĩ thế nào cũng thấy sự tình không hề đơn giản.
Lucia nhìn cái người đứng trên đài cao cách đó không xa, tận lực trấn định giọng điệu hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”
Câu hỏi của Lucia khiến tươi cười trên khóe miệng của Lance càng lớn, gã dọc theo bậc thang bước xuống dưới, “Mục đích của ta?”
“Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ là muốn nói cho ngươi biết một chuyện mà thôi.” Lance mặt đầy tươi cười, ôn hòa trả lời.
Lucia mặt không chút thay đổi nhìn gã, trong mắt không có lấy một tia tò mò về cái chuyện mà gã muốn kể kia, bởi vì cậu biết, mặc kệ là chuyện gì, khẳng định đó sẽ không phải là chuyện tốt.
Ánh mắt Arnold thâm thúy nhìn Lance, cái tay không nắm tay Lucia đã nắm chặt lại thành cú đấm, bởi vì quá dùng lực, mà gân xanh trên mu bàn tay đều hiện ra ngoài. Cho dù là như thế, hắn cũng không ngăn cản lời nói kế tiếp của Lance.
Hắn khát vọng có thể khiến anh hiểu rõ toàn bộ chính mình, đặc biệt sau khi anh đã chấp nhận ở cùng một chỗ với hắn, hắn càng thêm tham lam cùng không thỏa mãn. Ôn nhu chỉ là mặt ngoài của hắn, cố chấp và dục vọng chiếm hữu ở trước mặt anh cũng là do hắn cố ý biểu hiện ra, nếu anh phản ứng kịch liệt, hắn sẽ lui về, sau này vĩnh viễn sẽ chỉ để anh nhìn đến ôn nhu của hắn, nhưng anh đã tiếp nhận, điều này càng khiến hắn bắt đầu không tự giác chờ mong càng nhiều điều hơn. Lance là một quân cờ không tệ, quãng thời gian ở chung lâu dài kia khiến hắn có thể dễ dàng đoán được một ít ý tưởng của Lance, bình thường hắn chỉ cần lơ đãng cố ý dẫn đường, mọi việc đều có thể hợp tâm ý của hắn.
Lance vẫn muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế, nhưng lại không hy vọng hắn sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của gã. Đầu tiên là gạt bỏ quyền lực của mình, khiến mình không có năng lực đối đầu với gã, tiếp sẽ xóa đi uy hiếp của hắn, như vậy vừa có thể có được một người thừa kế hoàn mỹ, vừa có thể trừ bỏ được kẻ địch lớn nhất, một hòn đá ném trúng hai con chim.
Mọi chuyện đều tiến hành hết sức thuận lợi, tất cả đều phát triển theo suy đoán của hắn. Chỉ là, khi thật sự đến giờ phút này, tâm của hắn vẫn không thể khống chế trở nên run rẩy, vừa là hưng phấn nhưng cũng là sợ hãi.
“Sao thế, Giáo Hoàng bệ hạ một chút cũng không hứng thú với chuyện ta sắp kể sao?” Lance đứng cách ba người khoảng mấy mét, hai tay đặt ở sau lưng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lucia.
Lucia không nói chuyện, nhưng trong ánh mặt lại lộ ra phòng bị, cái này đã trả lời rõ cho nghi vấn của y.
Lance nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lucia, như một thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, ánh mắt chuyên chú mà hung ác nham hiểm, ẩn chứa một cỗ chờ mong cùng hưng phấn kỳ lạ.
“Chuyện này, có liên quan đến Arnold ở cạnh ngươi,” Lance vừa nói vừa nhìn phản ứng của Lucia, giọng lộ ra ác ý nói: “Không biết Giáo Hoàng bệ hạ vĩ đại có biết cái người bên cạnh ngươi là một tên pháp sư hắc ám không hơn không kém không.”
Toàn bộ quá trình, Lucia mặt không chút thay đổi nghe Lance cằn nhằn, đến câu cuối cùng, Alvis kinh nghi nhìn về phía Arnold, trong mắt mang theo kiểm tra cùng hoài nghi.
Nhìn bộ dạng ngồi chờ xem diễn của Lance, Lucia tỏ vẻ chỉ muốn haha đầy mặt gã. Anh đây đã biết trước cốt truyện rồi, vừa mới bắt đầu đã biết Arnold là Ma tộc có được không, anh đây không nói ra chỉ vì không muốn đả kích ngươi mà thôi.
Xác định Lucia thật không có phản ứng, mà không phải tỏ vẻ trấn định, lúc này Lance mới không còn có cảm giác nắm chắc phần thắng như lúc trước, khó khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi đã sớm biết? Là Arnold nói cho ngươi?” Lance vừa nói vừa dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Arnold, gã thật sự không ngờ Arnold cư nhiên sẽ chủ động thẳng thắn với Lucia.
“Là ngươi nói cho ta biết.” Cho nên không phải Arnold nói cho ta biết.
Chú ý tới vẻ mặt không tin của Lance, Lucia cũng lười giải thích, trực tiếp hỏi: “Mục đích của ngươi đã đạt được, có phải nên cho chúng tôi rời đi được rồi chứ?”
Lance thấy Lucia không ấn theo lẽ thường ra bài, chớp mắt, giọng điệu quen thuộc nói với Arnold: “Arnold, lúc trước, chuyện cơ thể của ta thật sự phải cảm ơn ngươi a.”
Lucia thật không biết thì ra Arnold quen biết vị Ma vương đời trước này, bởi vì trong sách không có viết, nhưng mà cậu vừa ngẫm nghĩ, cũng thấy chuyện này rất hợp lý, dù sao nội dung phần sau của sách có nói Arnold cũng trở thành Ma vương, đương nhiệm quen biết tiền nhiệm là chuyện rất bình thường.
Nghe Lance nói, phản ứng đầu tiên của Arnold là nhìn Lucia, thấy trên mặt cậu không có hoài nghi cùng phòng bị mà chỉ có hơi nghi hoặc và kinh ngạc, quả tim bị treo cao cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ, tiện đà cảm thấy vô cùng vui sướng và ấm áp.
Hắn nắm chặt tay Lucia, ánh mắt thật ôn nhu nhìn chằm chằm vào mắt cậu, thanh âm trầm thấp nói: “Anh, hãy tin ta.”
Không tin ngươi thì ông đây đã không đứng ở chỗ này mặc cho ngươi nắm tay, Lucia âm thầm châm chọc, nhưng trên mặt lại gợi lên mỉm cười nhợt nhạt, ôn hòa thanh nhuận tựa như ngày thường. Y theo tính tình của Arnold, nếu lúc này cậu không tỏ vẻ gì, phỏng chừng hắn lại nghi thần nghi quỷ, não bổ ngàn vạn, sau đó thành công hắc hóa, cho nên vì suy nghĩ cho cúc hoa, Lucia trịnh trọng gật gật đầu với Arnold, ngại không đủ còn bổ sung thêm một câu, “Ta tin ngươi.”
Hành vi của Lucia càng cho Arnold có niềm tin, hắn nhìn Lucia, thật cẩn thận mở miệng, “Nhưng mà anh này, ta đúng thật là pháp sư hắc ám.”
“Ừ, ta biết.”
“Chẳng lẽ anh không có cảm giác không thể tiếp nhận sao?” Lucia bình tĩnh trả lời khiến Arnold đoán không ra, vì sao anh lại tỏ vẻ không để ý với thân phận pháp sư hắc ám của hắn như vậy? Chẳng lẽ anh đã sớm biết? Là ai đã nói, tầm mắt liếc qua Alvis, không có khả năng, ánh mắt kinh nghi của y khi nãy hắn còn nhớ rõ, về phần Lance thì càng không thể, chẳng lẽ là Ciaz…. Arnold đem những người có khả năng ra phân tích một lần, nhưng vẫn nghĩ không ra là ai có thể biết được thân phận của hắn, hơn nữa, còn có thể nói cho anh biết.
Đã qua được quãng thời gian dài ở chung, Lucia cũng mẫn cảm hơn với cảm xúc của Arnold, vừa thấy bộ dạng này của hắn liền biết hắn lại bắt đầu miên man suy nghĩ rồi, người yêu quá mức đa sầu đa cảm lại mẫn cảm đa nghi cũng là một chuyện phiền toái a!
“Ngươi là pháp sư hắc ám hay không không có quan hệ lớn gì với tình cảm của chúng ta, hơn nữa, thiên phú ma pháp của ngươi cũng không phải là việc mà ngươi có khả năng quyết định, chỉ cần ngươi không dùng nó để hại người là được.” Lucia khó có khi ôn nhu giải thích với Arnold.
Nếu nói Ma tộc ở trên đại lục là cơn sợ hãi của mỗi người, là nhân vật mà ai cũng phải kêu đánh, như vậy kỳ thật pháp sư hắc ám cũng chẳng tốt hơn ở chỗ nào đi. Bởi vì có nhiều pháp sư hắc ám thích nghiên cứu mấy thứ ma pháp quỷ dị tà ác, hơn nữa, phần lớn đều đi làm nhiều việc ác, dần dà, mọi người cho rằng pháp sư hắc ám cũng không kém cạnh gì với Ma tộc, đối với sự tồn tại của pháp sư hắc ám, nhìn thấy không cần nói liền giết, cuộc sống của họ cũng chẳng hơn Ma tộc gì.
Lời nói của Lucia khiến Arnold kinh ngạc, đồng thời, cũng khiến hắn khó có thể kiềm được xúc động muốn ôm người trước mặt này tiến vào trong máu thịt của hắn, vĩnh viễn không rời xa nhau. Hắn tiến lên nửa bước, thò tay ôm chặt người vào trong lòng, lực mạnh đến mức Lucia cũng cảm thấy khó thở.
Alvis đứng cách đó không xa nhìn hai người kia ôm nhau, trong mắt mang theo ghen tị mà chính y cũng không biết. Nhưng y vẫn chưa quên tình cảnh lúc này của họ, cảnh giác nhìn Lance không biết đang suy nghĩ cái gì mà mất hồn, phòng ngừa gã đột nhiên gây khó dễ.