Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 5




Quách Bách Vĩ tan tầm được đồng nghiệp Hoàng Mao Nhi đưa về nhà, nhìn thấy hàng xóm chua ngoa của mình đang đi qua đi lại quanh chiếc xe Passat (1), nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, giống như đang tìm đồ.

(1) Volkswagen Passat là một loại xe gia đình lớn được sản xuất bởi nhà sản xuất Volkswagen (Đức) từ năm 1973

Hoàng Mao Nhi tháo kính mắt xuống, huýt sáo, nói với Quách Bách Vĩ: “Oa oa, mỹ nữ đấy!” Sau đó nhanh chóng xắn tay áo lên.

Quách Bách Vĩ liếc Hoàng Mao Nhi một cái, lạnh lòng nói: “Tiểu tử cậu muốn phụ nữ đến điên rồi, loại nhan sắc này cũng gọi là mỹ nữ.”

Vẻ mặt Hoàng Mao không hiểu, hỏi: “Người đó? Như thế mà còn không gọi là mỹ nữ, chẳng lẽ gọi là Trư Bát Giới?”

Quách Bách Vĩ vừa xuống xe vừa nói: “Không nhìn ra đầu óc cô ta có bệnh hay sao?”

Hoàng Mao Nhi cũng xuống xe theo, nhìn Mễ Tiệp bận rộn một chút, lại nhìn đội trưởng mình một chút, gãi đầu: “Hì hì, mắt em quả thật là nhìn không ra.”

“Cho tôi đống sắt vụ kia tôi cũng không muốn, cậu xem cô ta yêu thích không rời mắt, chẳng phải là đầu óc có bệnh hay sao?” Quách Bách Vĩ thuận tay lấy cảnh phục từ ghế sau ra, dùng miệng ngậm chặt mấy tờ văn kiện, ậm ờ nói với Hoàng Mao: “Ngốc à, mở cửa đi.”

Lúc Hoàng Mao chạy đi mở cửa thì Mễ Tiệp nhìn thấy Quách Bách Vĩ đứng trước hiên, cô lập tức cười híp mắt chạy tới, cười hì hì hỏi: “Ơ, cảnh sát Quách à, ngài đây là tan tầm rồi?”

Quách Bách Vĩ nhìn vẻ mặt Mễ Tiệp vui mừng thì có chút kỳ quái, không phải là cô nên tức giận muốn liều mạng với mình sao, thế nào lại không diễn theo kịch bản? Xem ra là tình huống có ý tứ.

Anh hắng giọng, ngẩng mặt từ trên cao nhìn xuống Mễ Tiệp nịnh hót, nói: “À, không phải là tan tầm sao, nếu không sao có có thể đứng ở chỗ này?”

Trong lòng Mễ Tiệp hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn cười hì hì nói: “Không phải là ngài thường về nhà lúc nửa đêm sao, tôi còn tưởng rằng...”

“Cắt, đó là công việc yêu cầu như thế, hiện tại vụ án đã được phá, hiển nhiên khôi phục như cũ, ngược lại là cô đấy, có chút không bình thường.”

Trong lòng Mễ Tiệp thầm mắng, mẹ kiếp, anh ta sẽ nói tiếng người sao? Cái gì gọi là không bình thường?

Quách Bách Vĩ mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn Mễ Tiệp hỏi: “Cô vụng trộm nhìn đồ của tôi như vậy làm gì?”

“Ai, ai vụng trộm như vậy, tôi là nhìn một chút xem anh có để chìa khóa trong xe hay không, tôi muốn lái xe của mình đi, trả lại chỗ này cho anh.”

“Vậy sao? Tìm được chưa?”

“... Không có nha, không có.”

“Tôi không phải kẻ ngốc, để chìa khóa trong xe làm gì, mặc dù nhìn chiếc xe này cũ nát, hưng nếu bị trộm cũng bán được giá của sắt vụn đấy, cô xem tôi giống người cho kẻ trộm được lợi sao?”

Mễ Tiệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét lại phách lối kia, lắc đầu một cái, cười hì hì nói: “Không giống không giống, ngài làm cảnh sát thế nhưng rất giỏi, nếu ngài là người làm ăn, vậy người trong nghề không phải là chết đói sao?”

Hoàng Mao Nhi đã đi tới, gác tay lên bả vai Quách Bách Vĩ, quan sát Mễ Tiệp từ trên xuống dưới, trong miệng nói: “Mỹ nữ, gặp khó khăn? Có khó khăn thì tìm cảnh sát, trước mặt cô hiện giờ là hai cảnh sát, chúng tôi giải quyết giúp cô, đảm bảo không có ‘hậu cố chi ưu’ (nỗi lo về sau).”

Mễ Tiệp nâng mắt nhìn Quách Bách vĩ một chút, lại nhìn Hoàng Mao một chút, lấy ra một hộp giữ nhiệt từ đằng sau như làm ảo thuật, lắc lắc, nhìn Quách Bách Vĩ nói: “Sáng sớm hôm nay đi siêu thị, không mua được não heo, ngược lại mua được Lẩu cừu cột sống (2) hầm cà rốt, anh xem tôi chỉ có một người, làm sao ăn hết được, cuối cùng chỉ sợ phải bỏ đi, vì không muốn lãng phí lương thực, tôi mang cho anh nếm thử một chút!”

(2) Tiếng Trung là 羊蝎子 (Yang Xiezai), đây là một món ăn của người Trung Quốc, được thăn với đầy đủ tủy sống và cột sống cừu, hình dạng của nó giống với bọ cạp, thường có thể được sử dụng cho nồi súp, hương vị thơm ngon, ít chất béo, cholesterol thấp, protein cao, giàu canxi. (Theo Baidu)

Quách Bách Vĩ nhìn hộp giữ nhiệt một chút, lại hoài nghi nhìn Mễ Tiệp một chút, hòa thượng cao hai trượng không với tới đầu (ý câu này là QBV không tin được), Hoàng Mao Nhi đã nhận lấy hộp giữ nhiệt trước anh, trong miệng nói: “Ha ha, thì ra là hai người quen biết nhau, xem ra hôm nay tôi tới đúng chỗ rồi, có lộc ăn a.” Vừa nói vừa mở nắp, hương vị cay tỏa ra hành hạ lỗ mũi Quách Bách Vĩ, thật đúng là thơm, xem ra hương vị không sai.

“Ái chà, thơm quá thơm quá, cách ba nhà vẫn thơm.” Hoàng Mao Nhi áp hộp giữ nhiệt bên miệng mà ngửi, thì bị Quách Bách Vĩ đoạt lại, trợn hai mắt ồm ồm nói: “Người như cậu sao có tư cách? Cút qua một bên đi!”

Trong lòng Mễ Tiệp cười đến rút gân, nghĩ, ôi chao, ngài như vậy còn ghét bỏ người khác không có tư cách.

Sắc mặt Quách Bách vĩ không còn đen nữa, trong lòng có phần đắc ý, vì muốn lái xe đi mà người hàng xóm này thành tâm muốn nịnh nọt, Nét mặt ôn hòa hỏi: “Thứ này cho tôi? Cô tốt như vậy?”

Mễ Tiệp cắn răng cười nói: “Dù sao tôi cũng làm rất nhiều, một mình ăn không hết, vả lại, không phải là tôi sai sao, còn tưởng chỗ đất này ai cũng có thể đậu xe, ai biết là đụng chạm tới ngài, ngại quá, nhưng dù sao vẫn xin lỗi ngài.”

“Ha ha.” Lúc này Quách Bách Vĩ mới bật cười, lộ ra hàm răng trắng, trong lòng đắc ý, cũng biết cô sớm muộn cũng phải nhận thua, nhanh như vậy đã nộp cờ đầu hàng. “Tôi đây là hàng xóm lân cận, nói xin lỗi hay không cũng không sao, sau này có gì cũng dễ nói chuyện, nếu buổi sáng thái độ của cô như thế này, tôi có thể không cho xe cô đi sao?”

Trong lòng Mễ Tiệp hận muốn chết, nghĩ tôi thế nào mà không dễ nói chuyện? Không phải là nhấn mấy tiếng chuông cửa nhà anh sao? Đắc ý cái gì chứ? Xem anh khỏe mạnh, chờ đi. “Vậy, vậy, ngài vào nhà ăn đi, ăn xong thì gọi tôi, nhà tôi vẫn còn, không đủ ngài kêu một tiếng.”

“Haizz, đợi một chút.” Quách Bách Vĩ thuận tay giao hộp giữ nhiệt cho Hoàng Mao Nhi, lấy chiếc chìa khóa từ trong túi quần ra, “Tôi cho cô dịch chuyển xe, cô cầm tới lái đi.”

Lần này Mễ Tiệp cực kỳ vui vẻ, cuối cùng ngày mai không cần chen xe bus, lời nói ra cũng mang theo mấy phần thật lòng: “Vậy tôi thực sự cảm ơn nhiều, cảm ơn.”

Quách Bách Vĩ nhìn cô gái cúi người vì xe, nấu nanh vì mình, nở nụ cười, nghĩ thầm, haizz? Cũng không tệ lắm, xe đẹp người cũng đẹp, có cô gái đẹp mắt như vậy làm hàng xóm, cũng rất dễ chịu.

Khi Quách Bách Vĩ một đêm không ngủ, lần thứ bảy từ nhà vệ sinh đi ra, nhưng anh không thấy thoải mái, quả thực là muốn cái mạng già! Ngày hè này tiêu chảy không phải yếu mệnh sao, nghĩ đến tối không ăn gì thì ăn canh hàng xóm tặng, thật đáng hận, mẹ kiếp, cái người phụ nữ kia, không phải là chặn xe cô sao? Sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu ngay cả thuốc xổ cũng dùng sao? Bây giờ rất nhanh mất nước. Nghĩ đến Hoàng Mao Nhi ăn không ít hơn anh ta, vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm một chút, chuông vang lên không tới một giây đã có người nhận, Hoàng Mao Nhi tưởng như dùng hết hơi nói lẩm bẩm: “Đội trưởng à, hôm nay em không có ca, em xin nghỉ, em đau bụng.”

Quách Bách Vĩ ném điện thoại muốn xông ra ngoài tìm người phụ nữ hèn hạ kia lý luận, đáng tiếc cơ thể mềm như sợi mì bủn rủn không có hơi sức, đứng ở trong nhà vừa nhìn, hắc, cơn giận lập tới xông lên đầu, được, được được, “dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân” đúng không?

(3) Dùng cách của người khác để bức hại người đàn ông mình.

Vốn dĩ là sau khi Mễ Tiệp lái xe đi, Quách Bách Vĩ liền lái chiếc Passat cũ nát vào, hiện tại Mễ Tiệp đang diễu võ giương oai quanh chiếc Passat, cũng giống như ngày hôm qua, nhưng đã đổi vị trí. Cũng khiến cho Quách Bách Vĩ bốc khói, xồng về nhà, cầm điện thoại lên gọi cho lão Dương đội cảnh sát giao thông: “Lão Dương, tôi là Quách Bách Vĩ, là như vậy...”

Mễ Tiệp thực sự là cao hứng, ha ha. Chủ ý của Tiểu Hồng thật hay, một bình giữ nhiệt đổi về chiếc Peugeot 307 (là một loại xe gia đình nhỏ được sản xuất bởi Pháp từ năm 2001, bạn nào quan tâm có thể đọc thêm thông tin trên Wikipedia), hay nhất chính là bên trong còn có gia vị đặc biệt, đảm bảo anh ta sau khi ăn xong không muốn nhớ Mễ Tiệp cô cũng khó khăn, ha ha, thật mong chờ, xem thường phụ nữ? Ức hiếp phụ nữ? Xem tôi kéo chết anh!

Mễ Tiệp cố ý gọi điện thoại cho Tiểu Hồng, nói rằng sáng nay không tới Câu lạc bộ được, ở nhà chờ xem kịch vui đây.

Tiểu Hồng hưng phấn hỏi: “Mễ tỷ, người thế nào rồi?”

Mễ Tiệp cười đến suýt ngã, nói: “Yên tâm đi, tối hôm qua không kéo chết anh ta, sáng nay cũng phải làm anh ta tức chết, chị chặn trước xe của anh ta, để anh ta nếm thử một chút xem ngày nóng tắm hơi có bao nhiêu thoải mái (ý là anh không có xe đi phải đi bộ hoặc chen lấn như chị hôm qua), ha ha!

“Mễ tỷ, chủ ý của em rất tốt chứ? Chị hả giận thì cũng phải bỏ ra chút máu, mời em đi ăn cơm đi!”

“Được, không thành vấn đề. Tâm tình tốt chính là không giống nhau.”

“Vậy chị cứ tiếp tục xem cuộc vui đi, nhưng ngàn vạn lần không cho phép quỵt nợ.”

“Yên tâm đi, em trông coi Câu lạc bộ cho tốt, hôm nay chị ở nhà chặn anh ta một ngày.”

Mễ Tiệp cho là hàng xóm cảnh sát nhất định sẽ nhẹ nhàng tới gõ cửa nhà mình, cầu xin mình dời xe đi để anh ta lái xe tới bệnh viện, ai ngờ sao lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ đi rồi? Chạy đến cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống một chút, chiếc xe cũ nát vẫn đậu ở đây. Này là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hôm nay không có ca làm? Hay là... Mễ Tiệp bị ý nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, trời ạ, không phải là mất nước nhiều quá? Đay không phải xay ra án mạng sao? Gấp rút chạy tới cửa, mới vừa chạy đến hàng rào, liền thấy cửa nhà hàng xóm mở ra, Quách Bách Vĩ mặc cảnh phục chỉnh tề xuất hiện, nhe răng cười với cô, còn hữu hảo chào: “A, cô sớm vậy, đi làm à?”

Mễ Tiệp hơi sững sờ, nghĩ thầm thế nào mà người này đứng lên như không có chuyện gì? Chẳng lẽ mình hạ liều quá thấp? Hay là người này có miễn dịch vững chắc? Không thể được, vậy cũng quá, quá cái đó gì gì đi?

Quách Bách Vĩ nhìn Mễ Tiệp, thật ra trong lòng hận không thể tiến lên nắm tóc cô, lắc lư thật tốt, cái người phụ nữ không sợ chết này, dám hạ thuốc xổ với anh? Làm hại anh một đêm không được nghỉ ngơi tốt, giờ phút hai mắt tựa như mắt thỏ, nhìn thế nào cũng đều đỏ, nếu người phụ nữ này biết quỷ kế của cô ta thành công, không phải là cười đến rút gân, loan tin khắp nơi biến mình thành trò cười thiên hạ, đội trưởng đội trinh sát Quách Bách vì đại danh đỉnh đỉnh (tiếng tăm lừng lẫy), ham thức ăn ngon, kết quả bị con nhóc chỉnh cho đau bụng, vậy gương mặt này còn để ở nơi nào, anh không thể để cho cô nhìn ra cô được như ý. Chỉ cần anh bất động, anh biết Mễ Tiệp nhất định sẽ đến xem một chút, giống như nông dân cực khổ gieo mầm sẽ thỉnh thoảng đi quan sát tình hình sinh trưởng. Đứng trước cửa sổ thấy Mễ Tiệp vội vàng ra ngoài, anh liền nhanh chóng sốc lại tinh thần ra mở cửa, làm bộ như tình cờ gặp phải, sau đó chào hỏi như không có việc gì.

Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ đội chiếc mũ cảnh sát, hai tay sửa lại vành mũ, quốc huy trong nắng sớm có hơi chói mắt, cô híp mắt, chống lại ánh mắt của Quách Bách Vĩ, lại nhìn thấy anh nhướng mày, “A” một tiếng, khom lưng nhặt mảnh giấy rơi trên đất, nói: “Kỳ quái, tại sao nơi này lại có biên lai xe kéo? 5666, ai? Người nào xui xẻo vậy nhỉ, phí kéo xe những năm trăm đấy.”

5666? Mễ Tiệp vừa nghe thì lập tức nhìn ngay sang chỗ mình dừng xe tối qua, vừa nhìn thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Xe của mình không thấy, chỉ còn lại chiếc xe cũ nát kiêu ngạo, châm chọc không nhúc nhích. Quách Bách Vĩ còn muốn nghiên cứu cái biên lai kia thêm chút nữa thì Mễ Tiệp đã chộp lấy đoạt đi mất, mặt xanh mét, tay run run chỉ hết lần này đến lần khác.

Trong lòng Quách Bách Vĩ sắp cười nhưng trên mặt vẫn giả mù sa mưa hỏi: “Cô biết xe này của ai không? Không có biên lai này đội cảnh sát giao thông sẽ không trả xe, giờ tôi vội đi làm, lát nữa nếu có chủ xe tới tìm thì cô đưa cho người ta là được.” Nói xong anh bước nhanh về phía chiếc xe cũ nát, cắm chìa khóa khởi động, đừng nhìn chiếc xe này hỏng hóc, phát ra tiếng ồn lớn, đây chính là bảo bối của đội trinh sát, đã qua sửa đổi, động cơ trơn, công suất lớn, ở trong đội có đóng góp không nhỏ, có lúc lùng bắt tội phạm nó còn là công thần đấy.

Mắt thấy Quách Bách Vĩ nổ máy xe Passat âm thanh vang lên ầm ầm như máy kéo, trước khi đi còn vẫy tay với cô, Mễ Tiệp đá một cái lên hàng rào, giận đến mức giậm chân.

Quách Bách Vĩ thấy một màn như vậy ở trong gương chiếu hậu, rốt cục không nhịn được bắt đầu cười to, dùng sức đập vào tay lái. Nhưng anh cũng không đắc ý được bao lâu, trong bụng đột nhiên xoắn lại đau đớn, anh cau mày ôm bụng “chao ôi” một tiếng, lầm bầm: “Mẹ kiếp, lại tới nữa, không dừng lại được, hình ảnh này có cầu tiêu công cộng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.