Lửa Lòng Nam Nữ

Chương 48




Quách Bách Vĩ lập tức gửi đi một cái tin ngắn, rất nhanh đã nhận được tin tức phản hồi thông qua hình ảnh vệ tinh, chấm đỏ nhỏ lóe lên như cũ, nhưng đã không còn di động, dừng lại ở một vị trí nào đó, Quách Bách Vĩ không thể tra duyệt tin tức phản hồi từ bản đồ vệ tinh định vị trên điện thoại di động, bởi vì cần khẩu lệnh cảnh dụng của hệ thống bảo vệ, không kịp chào hỏi cùng bạn bè đã nhanh chóng ra khỏi cửa lớn của cục dân chính, vừa vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho khoa kỹ thuật, yêu cầu tra duyệt vị trí cụ thể của Mễ Tiệp, điện thoại của anh còn chưa gọi được, đã nhận được điện thoại Hướng Dương gọi tới.

“Quách cục.”

“Hướng Dương, anh ở đâu vậy? Nếu là ở trong cục thì mau giúp tôi đi kiểm tra định vị vệ tinh của Mễ Tiệp, điện thoại của cô ấy không gọi được.”

“Quách cục...... bên ngoài vòng cung nơi đường Giải Phóng giao nhau với Khẩu Bắc ước chừng 500m về phía Tây, chúng tôi phát hiện xe của Mễ Tiệp.”

Quách Bách Vĩ bước chân chậm lại, trong tay siết chìa khóa xe thật chặt, anh từ từ hỏi: “Vậy, Mễ Tiệp, người đâu?”

“Chúng tôi, chúng tôi tạm thời còn chưa phát hiện ra cô ấy, nhưng mà tôi đã phong tỏa đoạn đường này, đang tìm......”

Trong lòng Quách Bách Vĩ lộp bộp nhảy lên, bắt đầu khẩn trương lo lắng, anh hít sâu để cho mình tỉnh táo lại bình tĩnh hỏi: “Tình huống ở hiện trường thế nào?”

“Trải qua thăm dò hiện trường, chỉ có thể tạm thời suy đoán xe của cô ấy đang chạy trên đường thì bất ngờ bị một chiếc xe khác đâm mạnh vào, sườn xe bị dính trên vành đai phòng hộ ven đường.....”

Quách Bách Vĩ vội vàng đi vài bước tựa vào trên xe chống đỡ thân thể của mình, anh chỉ cảm thấy tai ù đi, trước mắt biến thành màu đen, cắn chặt răng mới có thể nặn ra một câu: “...... Được, tôi... tôi lập tức tới ngay.” Buổi trưa Quách Bách Vĩ uống nhiều rượu, giờ phút này anh cảm thấy trong dạ dày nôn nao, buồn nôn, anh nắm tay thành quyền đè ở dưới tim, ngăn lại loại cảm giác buồn nôn làm người ta không vui này, anh phải kiên cường, Mễ Tiệp còn chưa tìm được, hiện trường anh còn chưa xem qua, anh không thể mù quáng phán đoán là Mễ Tiệp có lẽ đã gặp bất trắc, Hướng Dương nói xe cô bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng là nghiêm trọng đến mức độ nào anh phải tận mắt nhìn mới có thể biết được, anh lại vuốt vuốt dạ dày, hi vọng nó cũng kiên cường giống như ý thức của anh.

Anh miễn cưỡng bình phục lại mình, đưa tay mở cửa xe, thở ra một hơi thật dài, tận lực để tay phát run có thể nắm chặt tay lái, anh còn không muốn mình ở dưới tình huống không biết gì lại một lần nữa nhập viện. Quách Bách Vĩ xoa xoa mồ hôi túa ra trên trán, đưa tay mở chốt đèn báo hiệu cùng còi báo động, nổ máy lái xe tới địa điểm gặp chuyện không may mà Hướng Dương nói cho anh biết.

Rất dễ nhận thấy dạ dày anh cũng không có cái loại kiên cường như anh nghĩ kia, thời điểm anh dừng xe nhấc dây nhắc nhở màu vàng lên đi vào hiện trường phát hiện vụ án, lúc anh thấy cách đó khoảng 100 mét xe Mễ Tiệp đã bị đè bẹp thì có thể là phản ứng do buổi trưa uống quá nhiều rượu dâng lên làm anh thật sự là không nhịn được, trong dạ dày dời sông lấp biển lảo đảo chạy qua một bên ói lên ói xuống. Cương Nha, Hoàng Mao Nhi nhanh chóng chạy tới chỗ anh, một người giúp anh đấm lưng một người đưa cho anh bình nước, anh nhẹ nhàng khoát tay áo một cái, ý bảo mình không có việc gì, chỉ dùng nước súc miệng, vứt bỏ bình nước sải bước đi về phía chiếc xe kia.

Đây là một đoạn đường có hai làn xe chạy, hai bên là vành đai phòng hộ cao chừng hai dầu người, đầu xe Mễ Tiệp ở hướng Bắc, Quách Bách Vĩ hẹn với cô tầm 4 giờ đi cục dân chính, vừa lúc ở phía Bắc thành phố này có đường tắt, có lẽ Mễ Tiệp muốn bỏ qua khu vực thành thị giao thông phức tạp để đi trên con đường rất ít xe này, chỉ ngoại trừ những chiếc xe thân nhỏ kiểu như xe taxi, xe con, có thể vòng qua đống chướng ngại vật lớn bên ngoài, con đường này gần như không có xe to xuất hiện, hơn nữa bởi vì là nơi cuối cùng ở ngoại thành phía Tây nên trên đường ngay cả một bóng người đi đường cũng không có, thời điểm ăn cơm trưa Quách Bách Vĩ có gọi điện thoại cho Mễ Tiệp, một lần nữa dặn dò cô đừng quên đi cục dân chính đăng ký, mà lúc đó Mễ Tiệp nói cho anh biết mình đang ở chi nhánh phía Nam, vì thế không khó phán đoán Mễ Tiệp từ chi nhánh lên phía Nam lên đường phải đi thẳng, sau đó quẹo vào đường phía Tây, hi vọng dò đường chạy tới phía sau, đây là con đường nhanh nhất và tiện lợi nhất.

Quách Bách Vĩ vừa đi đến gần vừa nhìn đội cảnh sát giao thông, đồng nghiệp đội tuần cảnh đang sách tứ đo lường chụp hình, trên đường đi bộ đen bóng không có một chút dấu vết thắng xe, chỉ có xe Mễ Tiệp bị lực mạnh đâm từ phía sau, bánh xe bị đổi hướng đâm vào vành đai phòng hộ để lại mấy vệt màu đen, bắt đầu từ giữa đường kéo dài tới trên thảm cỏ ven đường, thảm cỏ cũng bị bánh xe nhổ lên để lại một dấu vết thật sâu, lộ ra bùn đất mới mẻ.

Quách Bách Vĩ nhắm hai mắt lại, có thể tưởng tượng ra một chiếc xe con đang chạy bình thường đột nhiên bị một chiếc xe khác từ đường bên kia lao mạnh vào lập tức đâm vào ven đường đi, nhìn chiếc xe có dấu hiệu CC của Mễ Tiệp kia, quả thật giống như một cây chuối tiêu bị đè bẹp một dạng, toàn bộ bốn túi khí an toàn đều mở ra, khẽ động giống như mấy cái khí cầu khổng lồ, xung quanh sườn xe đều là mảnh vụn do cửa kính xe bị vỡ, ở cửa trước cùng đầu xe rất hoàn hảo đầy đủ, nhưng từ sườn xe đến phần đuôi đã hoàn toàn biến dạng, coi như ngồi phía sau xe có là một người sắt đi nữa mà bị lực lớn đè ép như vậy cũng đã sớm không ra hình dạng gì rồi, lòng của Quách Bách Vĩ trầm xuống một chút.

Hướng Dương đứng ở đuôi xe hút thuốc nhìn dấu vết bánh xe để lại thật dài trên đất, lại nhìn đồng nghiệp phòng kỹ thuật đang khom lưng dùng dao nhỏ cạo xuống một ít gì đó từ trên thân xe bỏ vào trong túi nhựa nhỏ một chút, cau mày như có điều suy nghĩ, cho đến khi Quách Bách Vĩ đi tới anh ta mới đứng lên, thất sắc mặt của Quách Bách Vĩ trắng bệch thì móc thuốc lá từ trong túi ra, Quách Bách Vĩ lắc đầu một cái, nhìn chiếc xe kết duyên anh với Mễ Tiệp này, sợ hãi, đau lòng, nghiệm qua, bi ai, cùng lúc xẹt qua trái tim.

“Bao nhiêu chiếc xe đi qua nơi này, trừ vết bánh xe bình thường chạy ở ngoài, chỉ có một chiếc xe có vết bánh xe chạy trúc trắc, chúng tôi đã tìm được bánh xe mẫu, đưa về bộ phận kỹ thuật, có lẽ rất nhanh sẽ có thể biết được là dạng xe gì, thu nhỏ lại phạm vi điều tra, nhưng là, vị trí Mễ Tiệp không rõ, hiện trường cũng không có dấu vết giãy giụa hoặc là ẩu đả mãnh liệt, hơn nữa ngay cả một dấu chân cũng không có, đây chính là chỗ tôi khó hiểu, nếu như là tai nạn giao thông thì làm sao có thể sẽ không có ai xuống xe kiểm tra? Còn nữa, Mễ Tiệp nếu không có ở bên trong xe, rất dễ nhận thấy là ở phía dưới xe, nhưng kỳ quái là ngay cả dấu chân của cô ấy cũng không có, nhìn mức độ xe hư hại có thể thấy lực va đập không nhỏ, Mễ Tiệp có lẽ sẽ xuất hiện tình huống hôn mê, bị thương, cơn sốc vân vân, nếu cô ấy hôn mê chưa từng xuống xe, như vậy người của cô ấy đi đâu?” Hướng Dương nhất nhất phân tích phát hiện và ngi vấn có thể sẽ xảy ra, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để an ủi Quách Bách Vĩ, hiện tại vấn đề quan trọng nhất mà anh ta và Quách Bách Vĩ quan tâm là nếu không có bất kỳ dấu chân nào, như vậy Mễ Tiệp rốt cuộc đi đâu? Dù sao cũng không thể cứ như vậy biến mất được.

Quách Bách Vĩ nhìn chằm chằm chiếc xe, trong đầu lại có thể xuất hiện vô số nghi ngờ mới, anh hít sâu một hơi, từ từ làm rõ suy nghĩ, anh từng lần một tự nói với mình quá quan tâm sẽ bị loạn, nhất định phải cực độ trấn tĩnh tỉnh táo mới có thể phân tích phán đoán, suy nghĩ sâu xa qua đi mới chậm rãi nói: “Không có dấu chân, chứng minh hoàn toàn không có người xuống xe.”

“Nếu không có ai xuống xe, Mễ Tiệp làm sao sẽ......”

“Anh phân tích rất đúng, bị lực mạnh như vậy đâm vào, Mễ Tiệp rất có thể xuất hiện tình huống cơn sốc hôn mê, vì nửa thân trước của xe hoàn hảo không chút tổn hại, điều này chứng minh bọn họ cũng không muốn muốn giết chết người, hiện tại chỉ có thể giả thiết một loại khả năng.”

“Khả năng gì?”

“Giả thiết sau khi bọn họ một kích đâm trúng, từ đầu xe lướt qua.”

“Đây chẳng phải là rất phiền toái? Tại sao không trực tiếp xuống xe cho thuận tiện?”

“Có lẽ bọn họ chính là không muốn để lại bất kỳ manh mối nào.”

“Cậu muốn nói đây cũng không phải là một loại cố ý gây chuyện?”

“Không ngoại trừ khả năng này, mọi sự phải phân tích suy tính từ nhiều góc độ, nhiều phương diện.”

“Tôi đã phái người đi điều tra tại các bệnh viện trong thành phố, xem trong khoảng thời gian này có người phụ nữ nào bị thương do tai nạn xe cộ được được đưa đến bệnh viện không.”

“Rất tốt, hi vọng, hi vọng chỉ là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.”

“Quách cục......”

“Tôi hiểu rõ, tôi cũng hiểu, tôi đã chuẩn bị tư tưởng xong.”

“Chúng ta cũng không thể không suy tính đến kết quả xấu nhất, dù sao gần đây......”

“Tôi đương nhiên hiểu,“ Quách Bách Vĩ xoay người nhìn Hướng Dương hỏi “Hiện trường để lại những thứ gì?”

“Túi xách của Mễ Tiệp, điện thoại, tiền mặt, các loại thẻ ngân hàng đều ở đây.”

“Nói như vậy cũng có thể loại bỏ khả năng hại người vì tiền.”

“Không tệ, nếu như không phải là một loại giao thông gây sự, chúng ta hãy giả thiết đây là một màn bắt cóc tỉ mỉ, nếu đúng là như vậy, xem ra Mễ Tiệp đã bị người khác để mắt tới từ lâu rồi, nhưng một cô gái nhỏ yếu có thể đắc tội người nào đây?”

“...... Hiện tại liên tưởng với việc Cường Tử bỗng chốc bị giết chết, ngược lại có thể khẳng định đó là một loại cảnh cáo uy hiếp.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta vẫn không rõ, anh Khoan của Tụ Anh Đường đã sớm bỏ trốn, hơn nữa Cường Tử này cũng đã rời khỏi Tụ Anh Đường lâu như vậy, làm sao bây giờ lại bị giết chết để đe dọa Mễ Tiệp?”

“Hừ hừ, anh đừng quên Cường Tử rời khỏi Tụ Anh Đường, lại gia nhập Tiểu Đao Hội.”

“...... Rất đúng, Tiểu Đao Hội từng đối đầu với Tụ Anh Đường, mà Mễ Tiệp lại...... Xem ra mọi sự thật ở đây đều chỉ đến một phương hướng.”

“Không sai, tất cả dấu hiệu đều chỉ rõ một vấn đề tồn tại, đó chính là Cường Tử và Mễ Tiệp đều là người phản bội Tụ Anh Đường.”

“...... Vậy Cường Tử chết đi là có nguyên nhân, bị vứt xác ở dưới bánh xe Mễ Tiệp cũng hợp tình hợp lý.”

“Hợp tình hợp lý để chúng ta tin là Tụ Anh Đường muốn xuất hiện một lần nữa rồi.”

“Quách cục, cậu cho là?”

“Tôi nói rồi, mọi sự phải phân tích từ nhiều góc độ, phía dưới có tin báo sao?”

“Cũng không có.”

“Tiểu Đao Hội bên đó thì sao?”

“Cùng bình thường, không thay đổi bao nhiêu.”

“Để phòng kỹ thuật nhanh chóng điều tra loại xe, lại để cho đội tuần cảnh giúp đỡ một cái, theo dõi tất cả tuyến đường ngoại thành từ phía Nam đến phía Tây, cẩn thận quan sát không để bỏ qua bất kỳ chi tiết rất nhỏ nào, dù là cẩn thận không chê vào đâu được cũng chắc chắn sẽ có sơ sót.”

“Được, còn có một điều tôi không rõ, nếu Tụ Anh Đường đã tan thành mây khói, toàn bộ địa bàn chính là của Tiểu Đao Hội, phải nói là bần tăng làm, đây là vì cái gì? Từ lúc chúng ta nắm giữ tình hình thực tế đến nay, Mễ Tiệp cũng không có bất kỳ liên lạc gì với Tiểu Đao Hội, tôi cảm thấy được Tiểu Đao Hội cũng sẽ không tự tìm phiền toái.”

“Đây cũng là nghi vấn của tôi, hai bang phái kể từ sau khi nội chiến mấy năm trước, Tụ Anh Đường giải tán, nếu như bọn họ muốn tìm phiền toái vì sao không sớm động thủ lại muốn để đến vài năm sau?”

“Mấu chốt là, mục đích của bọn họ.”

“Không sai, bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân và hậu quả, cho dù không thể nhất định là Tiểu Đao Hội gây nên, nhưng cũng không thể phớt lờ.”

“Được, nhưng cũng không thể loại bỏ Mễ Tiệp có đắc tội với người ở Câu Lạc Bộ hay không? Cũng có lẽ là cùng ngành đố kỵ? Còn có chính là Câu Lạc Bộ làm ăn khá làm cho một chút phần tử ngoài vòng pháp luật chú ý? Muốn xao trá lặc tác (dọa dẫm vơ vét)?”

“Muốn biết những thứ này thì chúng ta phải đi tìm Tiểu Hồng rồi, cô ấy cùng Mễ Tiệp tình như thủ túc, ngày ngày ở chung một chỗ, nếu như Mễ Tiệp thật có những vấn đề kể trên này cô ấy nhất định rất rõ ràng.”

“Chúng ta bây giờ phải đi gặp cô ấy.”

Quách Bách Vĩ dẫn theo Hướng Dương, Cương Nha mấy người đi tới Câu Lạc Bộ Nhiệt Lực, nhân viên lễ tân nhận ra Quách Bách Vĩ, mới vừa cười nói: “Bà chủ chúng tôi không có ở đây” đã nhìn thấy Tiểu Hồng từ một bên cầu thang thong thả bước xuống, vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ cho dù sắc mặt không phải quá tốt nhưng nhiều hơn vẫn là khó hiểu, không khỏi nhìn đồng hồ treo tường một chút hỏi: “Ah? Anh rể, chị Mễ em đâu?”

Câu “anh rể” Tiểu Hồng gọi này, nếu là bình thường Quách Bách Vĩ đã sớm cười đến nghẹt thở rồi, nhưng bây giờ nghe vào trong tai còn khó chịu hơn kim châm, anh có chút gian nan mở miệng nói: “Tiểu Hồng, tôi tìm cô có chút việc, có thể tìm nơi yên tĩnh một chút hay không.”

Tiểu Hồng nhìn mấy người nghiêm túc không nói cười, trong lòng ngược lại bắt đầu thấp thỏm, nghĩ thầm, không phải là vì chuyện quần áo kia mà tới chứ, chị Mễ cũng đã dặn dò, nếu là họ Quách này hỏi, cô ấy vẫn là không nói đấy. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn nhiệt tình mời đám người này vào phòng làm việc của mình, vừa định đi pha trà lại nghe thấy Quách Bách Vĩ nói: “Cương Nha, cậu đóng cửa lại.”

Trong lòng Tiểu Hồng “lộp bộp” rơi xuống, ngay cả chính cô ấy cũng không biết cuối cùng là mình đang sợ cái gì. Cô ấy bưng trà bào tốt nhất lên, đàng hoàng ngồi đối diện với Quách Bách Vĩ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đôi tay lo lắng nắm chặt với nhau đặt ở trên đầu gối, cô ấy cũng giống như Mễ Tiệp, đối với cảnh sát luôn ôm kính sợ trong lòng, cho dù Quách Bách Vĩ đã trở thành anh rể của cô ấy, nhưng sau khi trải qua chuyện quần áo tối ngày hôm qua, cô ấy vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ đã cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

“Anh rể, anh tìm em có chuyện gì?”

“Tiểu Hồng, hôm nay chúng tôi tới là muốn tìm cô nói một chút tình huống......”

......

“Cái gì?!” Nghe Quách Bách Vĩ tự thuật xong vô cùng sợ hãi lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, cả người run rẩy, ánh mắt đờ đẫn giống như lầm bầm lầu bầu nói: “Chị Mễ...... Chị Mễ...... Em biết ngay, em biết ngay......”

Quách Bách Vĩ cũng không bỏ qua nét mặt của Tiểu Hồng, nếu như là người bình thường nghe nói người thân của mình có gì ngoài ý muốn, đặc biệt là cô gái nhỏ, phản ứng đầu tiên của các cô ấy phải là giật mình, không thể tin được, khóc thút thít, hỏi thăm tình hình, nhưng tuyệt sẽ không có loại tâm tình sợ hãi này, huống chi lời cô ấy nói mỗi người ở đây đều nghe rất rõ ràng, Hướng Dương và Quách Bách Vĩ liếc mắt nhìn nhau, Quách Bách Vĩ đã bình tĩnh lạnh lùng hỏi: “Tiểu Hồng, cuối cùng là trước kia đã xảy ra chuyện với Mễ Tiệp, đã đắc tội với người nào, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.”

Tiểu Hồng ngây ngốc như cũ ngơ ngác lẩm bẩm: “Chị Mễ, đắc tội?” Đột nhiên cô ấy nhìn về phía Quách Bách Vĩ, ánh mắt có chút sắc bén, ngược lại trong lòng Quách Bách Vĩ run lên, bất ngờ Tiểu Hồng bắt đầu lớn tiếng khóc, vừa khóc vừa chỉ Quách Bách Vĩ khàn giọng nói: “Cô ấy là người tốt sẽ đắc tội người nào? Còn không phải là bởi vì anh, đều là bởi vì anh chị Mễ mới xảy ra chuyện, anh, chính là anh!”

Quách Bách Vĩ cảm giác mình toát mồ hôi, mồ hôi lạnh, trên lưng lạnh lẽo, anh gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Hồng đang khóc lớn từ từ đứng lên hỏi: “Cô nói cái gì? Tiểu Hồng? Bởi vì tôi?”

“Chính là bởi vì anh...anh hãy suy nghĩ thật kỹ anh đã đắc tội người nào đi, anh hại chết chị Mễ rồi.” Tiểu Hồng lau nước mắt tìm kiếm chìa khóa phòng làm việc của Mễ Tiệp trong ngăn kéo.

Trong đầu Quách Bách Vĩ cũng là “ông” một tiếng, giống như là bị người khác dùng cây gậy đập mạnh một cái, thân thể lung lay, Hướng Dương và Cương Nha mau chóng đỡ anh, Hướng Dương nhìn Tiểu Hồng lạnh lùng nói: “Cô mau nói đi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Muốn gấp chết ông đây sao?”

“Muốn biết? Đi theo tôi.” Tiểu Hồng lau sạch nước mắt quay người đi ra cửa.

Quách Bách Vĩ khoát khoát tay ý bảo mình có thể đi, bám theo Tiểu Hồng đi lên lầu năm dừng lại trước cửa phòng làm việc của Mễ Tiệp, nhìn Tiểu Hồng vặn khóa mở cửa, lại lấy một chuỗi chìa khóa mở tủ sắt mật mã trong phòng làm việc của Mễ Tiệp ra, một phen lấy ra món đồng phục kia của Quách Bách Vĩ ném tới: “Anh tốt nhất xem một chút đi.”

Quách Bách Vĩ đưa tay bắt vừa nhìn, lại là một bộ đồ, không khỏi xem cảnh hiệu trên ngực trái một chút, lại vừa đúng là của mình, nhưng trên cả bộ quần áo đều là may vá rậm rạp chằng chịt, gần như đầy đủ không sứt mẻ chỗ nào, âm thanh run run hỏi: “Đây là từ đâu tới? Tại sao lại ở chỗ này?”

Tiểu Hồng mặt lạnh nói ra toàn bộ chuyện ngày hôm qua sau khi Quách Bách Vĩ đưa họ về nhà nhìn thấy, cô ấy lại lấy ra thanh cương đao cùng với tờ giấy nhỏ kia trong hòm sắt bày ra trên bàn, Hướng Dương đi lên phía trước cúi đầu tra xét, cũng không động vào.

Quách Bách Vĩ đang cầm đồng phục của mình nhìn cương đao trên bàn, hai mắt tối sầm lại muốn ngất đi. Không trách được, không trách được hành động tối qua của Mễ Tiệp...... Cô là đang phát tiết tâm tình sợ hãi? Mà anh làm cái gì? Anh đầy trong đầu đều là tình dục, đều là cứt lừa! Khi Mễ Tiệp run rẩy nói muốn cùng mình đi ra ngoài giải sầu thì anh nói với Mễ Tiệp cái gì? Anh nói không thể! Anh giải thích với Mễ Tiệp thế nào? Chỉ vì những thứ trình tự pháp chế đáng chết kia, chỉ vì hệ thống không hợp lý lại khó mà giải thích như vậy!

Quách Bách Vĩ ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon, sững sờ nhìn chằm chằm bàn làm việc, chuyện mới qua bao lâu? Anh và Mễ Tiệp còn ở trên bàn lớn này cùng đi Vu Sơn, hôm nay cũng là vật còn người không còn rồi, thẳng thắn của Tiểu Hồng lại làm cho sự tình càng phức tạp hơn, hoàn toàn loại bỏ đủ loại giả thiết trước đó của anh và Hướng Dương, thật chẳng lẽ là bởi vì mình mà hại Mễ Tiệp? Đột nhiên Quách Bách Vĩ có loại cảm giác mềm yếu bất ngờ đánh lên từ trong lòng, không khí xung quanh giống như biến thành nước biển kéo dài một dạng, mang theo tất cả lực lượng hủy diệt áp đỉnh mà đến, Quách Bách Vĩ cảm giác mình giống như là chết chìm bình thường, ngực căng đau, đầu đau muốn nứt, loại đau này lại hóa thành vô số cái tay của người trưởng thành lôi xé thân thể của anh, muốn đem anh xé thành ngàn vạn mảnh, hoặc như là tay cầm dao cùn ở trong lòng anh từng phát từng phát giằng co, lỗ chân lông cả người như đột nhiên phóng đại mở ra, mồ hôi lạnh “đột” xông ra, tay chân lạnh lẽo, đột nhiên anh bi ai phát hiện, luôn luôn xử án như thần tự cao tự đại Quách Bách Vĩ, thì ra cũng chỉ là người bình thường, đối mặt với Mễ Tiệp mất tích, anh chỉ có thể ngồi yên không thể ra sức, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi, ngay cả gương mặt Mễ Tiệp mình yêu đến khắc vào trong máu thịt, đột nhiên anh cũng mơ hồ không nhớ nổi.

Sau đó Hướng Dương lại hỏi Tiểu Hồng những thứ gì Quách Bách Vĩ một chút ấn tượng cũng không có, ngay cả ra khỏi cửa chính Nhiệt Lực thế nào anh đều không biết, hiện tại anh đang ngồi ở trong ghế sa lon của Mễ Tiệp, trên khay trà trước mặt bày món đồng phục bị khâu vá sửa lại đó, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm TV trên vách tường, đang chiếu phim Hàn trước kia anh cho là ngây thơ nhưng mà Mễ Tiệp mỗi đêm đều phải xem, anh đã rơi xuống vực sâu không đáy, cho đến khi trên TV đột nhiên phát ra âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ anh mới sững sờ tỉnh lại, phim Hàn đã kết thúc, trên ti vi một nam ca sĩ Đài Loan đang đứng trên đá ngầm ở bờ biển, mặc cho gió biển thổi loạn tóc của anh ta, anh ta mặc áo sơ mi, đang cường tráng mạnh mẽ hát: “Anh đến gần dọc theo không tiếc buông tha tất cả chỉ có lời thề đối với em để cho anh lăn lộn khó ngủ mưa phùn điên cuồng này chỉ là đang ở một cái chớp mắt...... Em đã lâu không gặp anh, trở lại có mang theo một thân sáng rỡ hay không, em vẫn còn cả đời anh làm bạn, chờ anh tội ác cùng phiêu bạc nhất đao lưỡng đoạn em vẫn còn tồn tại thì vĩnh viễn không rời xa nhau......”

Nhìn mỗi một góc gian phòng trước kia Mễ Tiệp sẽ dừng lại, trong tai nghe tiếng hát làm cho anh vô cùng tan nát cõi lòng, Quách Bách Vĩ từ từ, từ từ cúi người xuống, vùi mặt vào trong hai tay của mình.

Người đàn ông được mọi người công nhận là người sắt ngoan cường này, cuối cùng cũng mềm yếu, bắt đầu không tiếng động khóc thút thít......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.