Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 7: Đổi chỗ




Edit+beta: Diệp Hạ

Tiếng chuông vang lên, nhịn không được muốn ngủ nướng, nghĩ ngủ tiếp thêm năm phút đồng hồ, ân, chỉ năm phút đồng hồ.

Quý Trạch bò dậy, nhưng đầu óc chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mắt nửa khép lắc lư đi ra ban công, thu quần áo, quay đầu trở về, không thấy đường, thẳng tắp hướng tường mà đi, gặp trở ngại, mới lại chậm rì rì mà chuyển hướng tiếp tục.

Giang Hạo đang đánh răng, thấy một màn như vậy, không nín được cười, thiếu chút nữa đem bọt nuốt xuống, súc miệng, kéo khăn lông xuống lau mặt, rất có hứng thú mà đi đến trước mặt Quý Trạch, ở trước mặt cậu vẫy vẫy, “Uy uy, nên tỉnh đi.”

Quý Trạch không kiên nhẫn mà chụp lấy cái tay trước mắt, lẩm bẩm: “Biết.”

Mặc kệ là ai, hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm khó chịu khi rời giường, gia hoả Quý Trạch này, căn bản vẫn chưa tỉnh lại, mơ màng hồ đồ mà đánh răng, sau khi rửa mặt xong mới thanh tỉnh một ít, tiếp tục bắt đầu sự nghiệp mặt than.

Giang Hạo nhìn cậu bày ra biểu tình, lập tức bắt đầu hoài niệm bộ dáng mơ hồ vừa rồi.

Nhưng khi Quý Trạch tỉnh, nhớ tới mình nhiều thêm một bạn cùng phòng mới, hơn nữa mình vừa rồi ngơ ngác, tức khắc mặt than đến lợi hại hơn, quả thực hận không thể 360 độ không góc chết phóng khí lạnh.

Vẻ mặt cao lãnh mà đi đến nhà ăn ăn sáng.

Giang Hạo liền đi theo bên người cậu, tinh thần sáng láng không ngừng nói chuyện, giống vậy —— “Hôm nay thời tiết thực không tồi a” “Nhà ăn có bữa sáng gì" "Cậu ăn cái gì a, có cái gì ngon đề cử một chút đi” “Mì sợi? Bánh cuốn? Bánh bao thịt? Ai ai, cậu ăn cái gì a Quý Trạch.”

“……” Quý Trạch tỏ vẻ, chỉ muốn đánh người.

Sao lúc trước không phát hiện gia hỏa này thật hay lảm nhảm, bằng không tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm bạn cùng phòng của hắn!

Sau khi ăn bữa sáng, Giang Hạo như cũ đi theo phía sau cậu, khi nên quét thẻ, động tác hắn so Quý Trạch nhanh hơn, lập tức giúp cậu tích, sau đó cười tủm tỉm nói: "Tôi nên thanh toán.” Phải trả tiền còn cao hứng như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy.

Quý Trạch sắc mặt bình tĩnh, bưng khay tìm vị trí dưới quạt ngồi xuống. Giang Hạo ngồi đối diện cậu.

Ăn chính là mì thịt bò nạm, kẹp một đũa nhét vào trong miệng, mì sợi dai dai, nước canh đậm đà. Giang Hạo đánh giá: “Hương vị không tồi.”

Quý Trạch cúi đầu chuyên chú mà ăn mì, ừ một tiếng xem như đáp lại.

Không khí ngoài ý muốn vẫn rất hài hòa.

Sinh hoạt ở cao trung, khái quát lên kỳ thật chính là một đường 3 điểm —— khu dạy học, nhà ăn, ký túc xá. Nhiệm vụ mỗi ngày chính là đi học, hơn nữa thường thường làm kiểm tra.

Sau khai giảng một tháng, liền nghênh đón đợt thi tháng đầu tiên của học kỳ này.

Tốc độ sửa bài của lão sư thực mau, hơn nữa là chung cả một khoa, thành tích rất nhanh có.

Thành tích của Quý Trạch rất ổn định, đứng thứ hai trong lớp, thứ bảy toàn khối. Ban bọn họ học bá* rất nhiều, luôn chiếm một phần ba trong một trăm vị trí đầu, hơn nữa đại thần vạn năm hạng nhất cũng ở ban bọn họ. Này đương nhiên là sự kiện đáng kiêu ngạo.

(*学霸: người luôn chăm chỉ học tập để được thành tích tốt.)

Hiện tại, Giang Hạo chuyển trường tới đây, một chút liền lẻn đến vị trí thứ năm ban bọn họ, làm không ít đồng học cảm giác được áp lực, bạn học mới cũng không phải người đơn giản, là một đối thủ cạnh tranh cường lực.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt các bạn học đều thay đổi, lúc trước chỉ là ở phương diện tính cách cảm thấy bạn học mới rất vui vẻ hoà đồng, hơn nữa hiện tại với thành tích này, lại càng coi trọng hơn một ít. Số bạn học nữ tìm hắn hỏi chuyện càng ngày càng tăng.

Mỗi lần người khác tới hỏi, Giang Hạo đều sẽ hỗ trợ giải đáp, tính cách hắn tựa hồ là cùng với loại người nào cũng có thể trò chuyện vài câu, tính tình cũng không tồi.

Sau khi người khác hỏi, hắn liền xem bài tập, rất nhanh tìm ra ví dụ mẫu tương ứng trên sách giáo khoa, đồng học nhìn quá trình giải đề, lúc sau còn có chỗ nào không hiểu lại được giải thích thêm. Cùng một vấn đề, nếu hỏi lại lần thứ hai, hắn sẽ nhíu mày, nữ sinh thấy được, lo lắng hắn không kiên nhẫn mình, lập tức sẽ tránh ra.

Nói tóm lại, tốc độ Giang Hạo dung nhập lớp thực mau, đã có thể cùng các nam sinh hoà mình, còn có vài nữ sinh rõ ràng thích hắn.

Đợt thi tháng trước, ban bọn họ đã thay đổi chỗ ngồi một lần, mỗi người đều có thể đóng dấu chỗ ngồi mình muốn ngồi, lúc sau lại giao cho chủ nhiệm lớp, cuối cùng tiến hành điều chỉnh.

Có chút đồng học luyến tiếc chỗ ngồi hiện tại của mình, điền chỗ như cũ. Quý Trạch đương nhiên là chọn vị trí dựa vào cửa sổ, Giang Hạo cũng vẫn điền chỗ ngồi cùng bàn Quý Trạch.

Khi chủ nhiệm lớp thu được bảng biểu, lưu lại Quý Trạch nói chuyện vài câu.

"Em cùng Giang Hạo ngồi cùng bàn như thế nào? Hắn có chọc ghẹo đến em, hoặc là khi dễ em hay không? Có chuyện gì có thể cùng lão sư nói.”

Quý Trạch lắc đầu, “Không có việc gì.”

Lão Điền vui mừng, lại hỏi: “Vậy em đồng ý tiếp tục ngồi cùng bàn với hắn không?”

Quý Trạch dừng một chút, bộ dáng có chút do dự. Trong lòng Lão Điền than nhỏ, đang nghĩ ngợi nên đem Giang Hạo điều đến chỗ nào, lại nghe thấy Quý Trạch trả lời.

“Không thành vấn đề.”

Lão Điền cười: "Vậy được, hai người các em cũng vừa lúc có am hiểu, giúp đỡ cho nhau, cộng đồng tiến bộ, cố lên. Có chuyện gì nói, lúc nào cũng có thể tới tìm lão sư thương lượng.”

Quý Trạch gật đầu, “Ân, cảm ơn lão sư.”

Vì thế, hai người vẫn ngồi ở vị trí cũ.

Chờ tới ngày đổi chỗ ngồi, sau khi Giang Hạo nhìn máy chiếu sơ đồ lớp, lập tức quay đầu chống cằm, đối với Quý Trạch ý cười tràn đầy, "Không điều tôi đến bên cạnh thùng rác a.”

Quý Trạch nhàn nhạt nói: "Nếu cậu nói muốn, hiện tại đổi cũng không muộn.”

Giang Hạo chống cằm cười đến sáng lạn, giống như một đóa hoa, “Không cần không cần, tôi thích nơi này nhất.”

Quý Trạch hừ khẽ.

Thời điểm mọi người đều vội đổi chỗ ngồi, bọn họ nơi này phảng phất sáng lập một không gian khác, an tĩnh đến làm người hâm mộ.

Đột nhiên, phía trước có một động tĩnh lớn, có người đem bàn ghế khí phách mà đặt xuống, giây tiếp theo, mặt Vu Hoa Canh liền tiến đến, cười tủm tỉm nói: “A Trạch, về sau tôi sẽ ngồi ở phía trước cậu a.”

Ngồi phía trước Giang Hạo cũng là người quen, nam sinh cùng lớp thường xuyên cùng nhau đánh bóng rổ, kêu Lương Trác, yêu ngủ không thích nói chuyện, nghe nói cùng Vu Hoa Canh là thanh mai trúc mã. Y dọn tốt bàn ghế, cùng hai người phía sau chào hỏi, lập tức liền ghé vào trên bàn ngủ.

Vu Hoa Canh tới, góc phòng học náo nhiệt không ít, cô nàng thường xuyên quay đầu lại cùng Quý Trạch nói chuyện phiếm, đề tài cũng thiên biến vạn hóa, thập phần rộng rãi, học tập giải trí đều có, thậm chí có khi sẽ tới chuyện những nữ sinh xinh đẹp nhất ban.

Ngày nọ, hoa khôi ban nhất ở cửa duyên dáng yêu kiều, tóc đen quá vai, ngũ quan xinh xắn, mặc dù là mặc giáo phục rộng thùng thình cũng có cảm giác thanh tú động lòng người, nàng ôn nhu nói: "Ngại quá, phiền toái một chút, tôi tìm Lương Trác.”

Vu Hoa Canh lập tức một chân đá chân ghế dựa bạn cùng bàn, đem người doạ tỉnh.

Lương Trác ngẩng đầu bất đắc dĩ, thanh âm còn mang theo một tia ngái ngủ, “Làm gì?”

Vu Hoa Canh dùng đôi mắt nhỏ ý bảo: “Có mỹ nữ tìm.”

Lương Trác nhíu mày, theo tầm mắt nàng nhìn qua, kỳ quái nói: “Ai a?”

Vu Hoa Canh hơi sách: "Hoa khôi ban nhất Trì Giai Kỳ a, cậu cả ngày ngủ ngủ ngủ, sớm hay muộn thì tôi cùng A Trạch là ai cũng sẽ quên mất.”

Lương Trác đứng lên, quay đầu lại nói: “Sẽ không quên.”

Đôi mắt đen bóng, biểu tình lại là nghiêm túc khó thấy.

Vu Hoa Canh ngẩng đầu nhìn y, trong lòng mạc danh nhảy dựng, nắm tóc nói: “Ha ha…… Như vậy a, cậu mau đi đi, đừng làm cho hoa khôi sốt ruột chờ.”

Lương Trác đi đến cửa, Vu Hoa Canh quay đầu lại, ánh mắt đối Quý Trạch cười như không cười, bĩu môi: “Sách, cái biểu tình kia của cậu là gì a.”

Quý Trạch biểu tình bất biến, "Biểu tình rất bình thường a.”

“Hừ.”

Một lát sau, Vu Hoa Canh lại không an phận, nháy mắt nói: “Hắc, cảm thấy Trì Giai Kỳ như thế nào? Xinh đẹp không? Dáng người được không?”

Nói xong, còn cố ý liếc liếc Giang Hạo một cái, "Bạn học mới, cậu cảm thấy như thế nào?”

Quý Trạch rất phối hợp, nhìn hướng cửa, như có chuyện lạ gật gật đầu, “Khá xinh đẹp, đôi mắt rất lớn, làn da cũng thực đẹp."

Giang Hạo cũng nhìn một hồi, có thể xưng là hoa khôi đương nhiên không kém, nhưng cũng không đẹp đến khen thành như vậy đi. Hắn bĩu môi: “Còn kém.” Quay đầu nhìn về phía Quý Trạch, "Cậu thích loại hình này?”

Quý Trạch cùng Vu Hoa Canh liếc nhau.

Tuy nói Quý Trạch biết xu hướng giới tính của mình, đối nữ sinh cũng không hứng thú, nhưng ngày thường để tránh có vẻ khác các nam sinh khác, cũng sẽ cố ý tùy đại chúng biểu hiện ra hảo cảm với nữ sinh xinh đẹp.

“Chắc vậy đi.” Quý Trạch cầm sách giáo khoa tiết sau mở ra, bình bình đạm đạm, lại như là giấu đầu lòi đuôi.

“Này còn không phải là thích sao.” Vu Hoa Canh cùng cậu kẻ xướng người hoạ, phối hợp cậu, “Theo một người nữ sinh như tôi, cũng cảm thấy Trì Giai Kỳ lớn lên rất đẹp, càng đừng nói đến nam sinh các cậu.”

Giang Hạo nhìn kiểu tóc soái ca kia của nàng, dáng ngồi dũng cảm, trêu chọc: "Cậu giống nữ sinh sao?”

Vu Hoa Canh nắm tay, “Giang Hạo, tôi thấy cậu là tìm chết.”

Giang Hạo không để bụng, không biết vì cái gì, trong lòng lại có điểm không quá thoải mái, muốn nói sang chuyện khác. Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bánh kem nhỏ, đặt ở trên bàn Quý Trạch. Là một cái chocolate mousse* tinh xảo, tản ra hương bơ ngọt hương.

(*Mousse (tiếng Pháp nghĩa là "bọt"): là thực phẩm chế biến có cấu trúc với nhiều bọt khí kết hợp cho món mousse cấu trúc nhẹ, mịn, xốp.... Mousses tráng miệng tiêu biểu thường làm với tròng trắng trứng đánh hoặc kem bông tuyết với hương vị chocolate hoặc trái cây nghiền nhuyễn.)

“Nha, làm gì vậy? Bạn học mới, muốn câu dẫn hoa khôi của ban chúng ta a?” Vu Hoa Canh nhếch cao mi.

Quý Trạch cũng quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.

“Nói cái gì, cái này kêu là cống hiến, cầu lớp trưởng che chở tôi.” Giang Hạo cười hì hì vui đùa, đôi tay đem nĩa nhỏ dâng lên, “Lớp trưởng mời ăn.”

“Úc úc úc ~” Vu Hoa Canh cười đến tiện hề hề, hào phóng mà vươn tay, "Phần tôi đâu?”

"Cậu nếu muốn ăn thì tự mua đi.”

Vu Hoa Canh hừ lạnh, “A Trạch mới không ăn đồ cậu mua, muốn ăn cũng là tôi mua.”

Giang Hạo thò lại gần, ôm chặt bả vai Quý Trạch, "Tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy đương nhiên là tôi chiếu cố, tới, Quý Trạch ăn bánh kem.”

Quý Trạch nhìn tay hắn đặt ở trên vai mình, không nói lời nào.

Giang Hạo cười tủm tỉm, coi như không phát hiện.

Quý Trạch: "Cậu ăn đi.”

Giang Hạo: “Lớp trưởng, tôi là cố ý mua cho cậu, tôi còn thiếu cậu nhân tình đấy, cậu mà không ăn, lòng tôi không thoải mái.”

Quý Trạch không chút nào để ý, “Vậy cậu tiếp tục không thoải mái đi.”

Vu Hoa Canh nhìn thú vị, tức khắc cười đến hết sức vui mừng.

Giang Hạo tiếp tục giả đáng thương, mạnh mẽ đem nĩa nhét vào trong tay Quý Trạch. Quý Trạch liếc hắn một cái, đối phương cười đến không biết xấu hổ, như kẹo mạch nha không thể dứt ra. Quý Trạch cũng không khách khí, múc một muỗng nhét vào trong miệng, vị tinh tế, không nhanh không chậm mà ăn.

Giang Hạo chống cằm nhìn chằm chằm, trong lòng đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.