Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 14: Quà sinh nhật




Edit+beta: Diệp H

Tới cửa hiệu cắt tóc, một nam nhân có bím tóc lập tức ra đón, “Hoan nghênh, hai cậu đẹp trai, muốn cắt tóc kiểu gì đây?”

Quý Trạch đáp: "Tôi dựa theo như bây giờ cắt một ít là được.”

Nam nhân có bím tóc xua tay, “Kia rất đáng tiếc, lớn lên đẹp trai như vậy, rất nhiều kiểu tóc thích hợp với cậu, không thử đổi một kiểu tóc mới nhìn xem sao?” Hắn nhiệt tình mà đưa cho Quý Trạch một quyển sách.

Quý Trạch bất đắc dĩ, cậu không am hiểu ứng phó, hỏi: “Thợ cắt tóc A Thất đâu rồi?”

Nam nhân có bím tóc đáp: “A Thất a, hắn hiện tại còn chưa có tới, cậu cùng hắn tương đối thân sao? Bất quá cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi cũng không tồi, tin tưởng tôi đi, nhất định cho cậu một kiểu tóc soái khí.”

Giang Hạo vào lúc này tiếp lời, lật quyển sách nói: "Anh có kiểu tóc nào giới thiệu không? Hiện tại lưu hành những kiểu nào?”

Nam nhân có bím tóc lập tức đem lực chú ý phóng tới trên người Giang Hạo, tiếp quyển sách trên tay hắn, “Cái này, cậu nhìn xem, được rất nhiều nam sinh tuổi các cậu thích……”

Quý Trạch tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cho Giang Hạo một ánh mắt cảm kích. Tuy rằng biết về sau ra xã hội sẽ phải cùng đủ loại người giao tiếp, cần thiết thích ứng, nhưng trước mắt mà nói, cậu vẫn là làm không được. Cửa hiệu cắt tóc này trình độ thật không tồi, nhưng tựa hồ thợ cắt tóc đều nói quá nhiều, có thể cùng khách nhân nói lý tưởng nhân sinh, một cái đầu cắt xong, thực mau liền thành bằng hữu. Nhưng Quý Trạch làm không được, hơn nữa nhịn không được lo lắng, thợ cắt tóc nói nhiều như vậy, có thể phân tâm cắt bậy hay không. Cho nên cậu luôn luôn gọi A Thất, người nọ nói ít nhất.

May mắn, khi Giang Hạo hỗ trợ ứng phó nam nhân có bím tóc, A Thất tới làm. Là một nam nhân đầu đinh cao ráo, áo thun quần da giày ủng, mặt vô biểu tình, đi vào cửa hàng, phảng phất như tự mang BGM(nhạc nền) lên sân khấu.

Ở tại cửa hiệu cắt tóc này, nam nhân quả thực là một dòng nước trong. Rõ ràng đối đãi khách nhân một chút cũng không nhiệt tình, thậm chí là tùy tiện, nhưng rất nhiều nữ khách hàng thích hắn, các đồng sự cũng rất là bất đắc dĩ, đáng tiếc họ lại học không tới, chỉ có thể nhìn hắn không rên một tiếng là có thể đoạt khách nhân, âm thầm cắn răng.

A Thất cùng Quý Trạch xem như tương đối quen biết, nhìn thấy cậu liền nói: “Vẫn là như cũ?”

Quý Trạch gật đầu, “Ân.”

“Muốn gội đầu không?”

“Không cần, trực tiếp cắt đi.”

"Được."

Đối thoại đơn giản kết thúc, A Thất liền đem cậu đưa tới một vị trí trống ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra các loại công cụ, không nói hai lời lập tức bắt đầu công tác, dứt khoát lưu loát. Hắn như là tự sáng lập một vùng đất nhỏ riêng, cùng phong cách trong cửa hiệu cắt tóc hoàn toàn bất đồng, đủ an tĩnh.

Hai người đều không rên một tiếng, ngẫu nhiên mới có nói một hai câu, giống vậy “Đủ ngắn chưa?” “Bên này muốn chỉnh lại không?”

Quý Trạch cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Giang Hạo nhìn một hồi, khép lại quyển sách, ngồi xuống vị trí bên cạnh Quý Trạch, nói với nam nhân có bím tóc: “Giúp tôi cắt, chỉnh một chút là được."

Nam nhân có bím tóc sửng sốt, “Không đổi kiểu tóc mới thử xem sao?”

Giang Hạo cười đáp: “Những cái đó quá sức tưởng tượng, tôi còn là học sinh, trong trường học có quy định.”

Nam nhân có bím tóc mặt đầy tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể thể hiện kĩ năng, đáng tiếc cho một soái ca như vậy. Mỗi lần nhìn A Thất cắt cho Quý Trạch đẹp đẽ một kiểu tóc bình thường, cũng đã đủ dốc hết tâm can. Vì sao trường học nhiều quy định như vậy a.

Không đến nửa giờ, hai người đều cắt xong. Nhìn vào gương, đều là thiếu niên dương quang sạch sẽ thoải mái, hấp dẫn tầm mắt nữ khách hàng trong tiệm.

Hai người rời cửa hiệu cắt tóc, lại đi xuống một địa điểm, phụ cận trường.

Đối với việc tặng quà gì, Quý Trạch rất rối rắm, mỗi năm đều tặng, sao cũng không thể nghĩ ra ý mới. Khi nhân viên cửa hàng chào đón hỏi muốn mua gì, đối phương vừa nghe là tặng cho nữ sinh cao trung, liền bắt đầu giới thiệu hộp nhạc, búp bê vải, ly cà phê linh tinh tinh xảo đáng yêu.

Quý Trạch lắc đầu, "Cái này trước kia đã có tặng qua.”

Nhân viên cửa hàng mang cậu đến quầy bên kia, lấy ra một cái mặt dây chuyền hỏi: “Cái này như thế nào? Mặt dây chuyền hình mặt trời, có ngụ ý lãng mạn là "em là mặt trời của anh", con gái nhận được sẽ rất cao hứng.”

Quý Trạch dừng một chút, xua tay, "Cô có thể là hiểu lầm gì rồi, nàng không phải đối tượng ái mộ của tôi, càng giống như là em gái hơn.”

Nhân viên cửa hàng đầu tiên là sửng sốt, biểu tình có điểm xấu hổ, sau khi khôi phục biểu tình liền cầm mặt dây chuyền nói: “Tuy nói giữa tình lữ tương đối lãng mạn, nhưng vật này đưa cho bạn bè là nữ cũng có thể. Con gái không ai không thích mặt dây chuyền.”

Giang Hạo đột nhiên ra tiếng đánh gãy, “Đưa cái này có điểm ái muội, có lẽ sẽ có người không cao hứng, vẫn là xem cái khác đi.”

Quý Trạch lập tức nhớ tới Lương Trác, việc y thích Vu Hoa Canh, người quen kỳ thật đều đã nhìn ra, chỉ là Vu Hoa Canh trì độn, đến bây giờ vẫn không có phát giác, hơn nữa nàng hẳn là cũng là thích đối phương, bất quá nàng đồng dạng cũng không phát hiện.

Mà nhân viên cửa hàng nghe được lời này, theo bản năng liền nhìn về phía Giang Hạo. Không cao hứng? Là đang nói chính hắn sao? Hai nam sinh tới dạo cửa hàng tinh phẩm thật là tương đối hiếm thấy, hơn nữa hai người một cao một thấp, khí chất khác biệt, bộ dáng quan hệ lại rất không tồi, làm người ta thực dễ dàng hiểu sai a.

Hai người liền tiếp tục dạo, đi qua quầy hàng rực rỡ muôn màu.

Giang Hạo cầm lấy một đồ vật hình hộp nhỏ hỏi: "Cậu đã tặng máy MP3* chưa?”

(Máy nghe nhạc MP3 là dòng máy sử dụng định dạng MP3. MP3 là viết tắt của cụm từ MPEG-1 Audio Layer 3, ra mắt vào những năm 1991 và được mệnh danh là “ông hoàng của audio”. Với khả năng sao lưu audio cực tốt, MP3 trở thành tiêu chuẩn áp dụng cho nhiều phần mềm âm nhạc, máy nghe nhạc và cả trang web âm nhạc. Nó có khả năng loại bỏ tất cả dữ liệu chứa các âm thanh mà người bình thường không thể nghe thấy được, rồi nén những dữ liệu còn lại một cách tối đa.)

“Ân? Không có.” Quý Trạch quay đầu nhìn máy MP3 nhỏ trên tay hắn, “Nàng thật ra rất thích nghe nhạc, tôi nhìn xem.”

Quý Trạch nhìn thuyết minh, “Có thể kết nối Bluetooth, cũng có thể dùng âm tần tuyến kết nối cùng thiết bị, thích hợp nhiều loại thiết bị, USB nạp điện, còn có thể DIY* theo cá tính, khắc ở phía sau, rất không tồi."

(DIY: viết tắt của Do it yourself: tự tay làm lấy, là một thuật ngữ dùng để mô tả xây dựng, sửa đổi, hoặc sửa chữa một cái gì đó mà không có sự trợ giúp của các chuyên gia. Câu này nói rằng cái MP3 này có thể tự khắc hình ở phía sau theo sở thích.)

“Muốn tặng cái này sao?” Giang Hạo nhìn đôi tay nâng đồ vật nhỏ đáng yêu, nghiêng đầu nhìn hắn, cứ có cảm giác là đang bán manh*, Quý Trạch cười một chút, “Trước tiên tôi đi xem giá cả, 208 nguyên, vừa vặn đạt tới giá tôi dự định a, mua đi.”

(*Bán manh: cố tỏ vẻ dễ thương.)

Cậu nhìn mấy kiểu dáng bất đồng, có chú vịt nhỏ, cú mèo,..rất nhiều loại, "Cậu cảm thấy cái nào tốt nhất?”

Giang Hạo đưa mắt đảo qua, cầm lấy một cái, "Gấu bạo lực đi, rất khí phách, cảm giác thật thích hợp với Vu Hoa Canh.”

Quý Trạch lấy lại, nhẫn cười nói: "Cái nhìn của cậu đối với nàng là dạng này? Cẩn thận nếu nàng biết nhất định sẽ đánh cậu.”

Giang Hạo buông tay, "Nhưng tôi cái gì cũng chưa nói, hơn nữa chỉ có cậu biết mà thôi, cậu sẽ giúp tôi bảo mật đi.”

Quý Trạch nhướng mày, cười như không cười.

Giang Hạo cảm thấy mình bị đôi mắt này nhìn đến lỗ tai có điểm nóng.

Quý Trạch không chút nào cảm kích, “Vậy mua cái này đi, tôi nhớ rõ nàng trước kia hình như dùng qua loại này.”

Đang chuẩn bị đi thanh toán Quý Trạch mới nhớ tới, “Đúng rồi, cậu không phải nói muốn mua đồ sao, mua cái gì?”

Giang Hạo tay sờ cằm, tự hỏi, “Đúng vậy, tôi muốn mua cái gì đó, chờ tôi ngẫm lại.”

Quý Trạch nghi hoặc: “…… Ân?” Gia hỏa này mất trí nhớ sao.

Tầm mắt Giang Hạo dừng ở trên giá bên cạnh, chỉ vào một xấp giấy viết thư xinh đẹp, “Lại nói tiếp, tôi chuyển trường lại đây, lớp trưởng cậu còn chưa tặng quà cho tôi đâu, Quý Trạch bĩu môi: “Tôi làm gì phải tặng quà cho cậu, sinh nhật cậu sao?”

Giang Hạo cười tủm tỉm, “Cậu là muốn biết sinh nhật tôi sao? Là Nguyên Đán đấy, rất dễ nhớ có phải hay không?”

Quý Trạch: “……” Sao trọng điểm đã chuyển đến……

Bất quá, hôm nay Giang Hạo bồi cậu đi mua quà, lúc trước lại giúp cậu không ít, tặng quà cũng hợp tình hợp lý.

“Cậu muốn giấy viết thư? Loại này, phong cách thật không bình thường a.” Quý Trạch không khách khí mà phun tào.

“Uy uy, tôi ở trong lòng cậu rốt cuộc là phong cách gì a, xã hội hiện đại đều là gửi tin nhắn, đồ vật viết tay mới càng có vẻ đáng quý, có tâm ý không phải sao.” Giang Hạo phản bác.

Quý Trạch cầm lấy giấy viết thư, là màu lam nhạt tươi mát, có chút hoa văn dây mây, rất có phong cách thiếu nữ.

“Giấy này, nhìn liền thấy rất thích hợp viết thư tình, cậu không phải là……?”

Giang Hạo nhưng lại thoải mái hào phóng mà thừa nhận, “Có thể nói như vậy, bất quá tôi còn chưa xác định.”

Quý Trạch nguyên bản chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới hắn trả lời trắng ra như vậy, mở to hai mắt nhìn có chút không dám tin tưởng, đồng thời đáy lòng còn hiện lên một tia ảm đạm, nhưng cậu theo bản năng thực mau mà xem nhẹ.

Giang Hạo bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên liền có điểm mất tự nhiên, dời tầm mắt, sờ sờ cái mũi nói: “Dù sao về sau sẽ dùng đến, cậu không cần khiếp sợ như vậy đi, thoạt nhìn tôi là loại người không có khả năng viết thư tình sao?”

Quý Trạch ngốc lăng một hồi, thật không khách khí gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Giang Hạo cười, không cam lòng mà xoa xoa đầu cậu, “Cậu chờ đi, tôi sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ viết cho cậu xem.”

Quý Trạch bĩu môi: “Thư tình sao lại có thể cho người ngoài xem, cô gái cậu thích sẽ không cao hứng, cậu thật ngu xuẩn."

Giang Hạo nghĩ cái gì, chợt gợi lên khóe môi: "Cậu sao có thể xem như người ngoài, cậu chính là thân ái…… ngồi cùng bàn của tôi.” Vốn dĩ muốn nói phu nhân, nhưng sợ chọc đối phương tức giận, vẫn nên thu liễm một chút.

Quý Trạch hừ một cái, không cho là đúng. Trong lòng là không muốn mua cho hắn giấy viết thư này.

“Nếu là định lấy để viết thư tình, đương nhiên phải chính cậu ra tiền. Hơn nữa giấy viết thư tiện nghi như vậy, tôi đưa cậu cái này, quá không thành ý.”

Giang Hạo câu lấy vai cậu, “Cậu mua ý nghĩa lại bất đồng a. Hơn nữa không phải có câu quà ít lòng nhiều sao? Giấy viết thư này ở trong lòng tôi, giá trị thiên kim.”

Quý Trạch mím môi. Giá trị thiên kim…… Là có bao nhiêu thích giấy viết thư này.

Cậu nhàn nhạt nói: “Nếu cậu muốn như vậy thì liền mua đi, dù sao chỉ mấy đồng tiền.”

Giang Hạo cười đến sáng lạn: “Ân.”

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.