Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 19




"Nghe nói có người không hoàn thành bài tập nghiêm túc nên hôm nay chúng ta tới học thêm." Nhóm trao đổi thông tin của hội sư tôn xịn sò mới sáng ra đã có thông báo tới. Các sư tôn cũng đã quen với kiểu thông báo đột ngột này rồi, ai nấy đều nhanh chóng leo lên vật cưỡi riêng của mình, bay tới Vân Ngoại Lâu.

Lúc An Hòa Dật tới nơi, Trác Thịnh và Ôn Cảnh đều chưa tới, chỉ có Ngu Văn Tinh ngồi ở hàng sau. An Hòa Dật đi về phía đó, thấy sắc mặt Ngu Văn Tinh có vẻ không được tốt cho lắm.

"Hòa Mặc đạo trưởng, đã có chuyện gì xảy ra à?"

Vừa nghe thấy có người hỏi, Ngu Văn Tinh bèn ảo não quay ra, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, "Rõ ràng ta đã nghiêm túc thực hiện yêu cầu của Thủ Ngọc tôn giả rồi mà.

"Thế... Phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn à?" Suy cho cùng thì An Hòa Dật cũng là người không thực hiện nghiêm túc, mới dùng chưa bao lâu đã thấy bất tiện nên ném đi luôn, không rõ lắm nếu dùng tiếp thì sẽ ra sao.


Ngu Văn Tinh thở dài, càng thêm ấm ức, "Đồ đệ của ta thấy ta bị đau họng nên ép ta uống thuốc, cái thứ đó khó uống cực kì luôn á..."

"Bảo sao ta ngửi thấy trên người ngươi có mùi thuốc." An Hòa Dật gật gù.

Vừa nói dứt lời, An Hòa Dật nghe thấy kế bên có tiếng sột soạt. Cả An Hòa Dật và Ngu Văn Tinh đồng loạt ngẩng lên nhìn về phía đó để chào hỏi, một đồng hướng người tới lên tiếng chào hỏi, "Phương Khê đạo trưởng" .

Trác Thịnh vẫy tay, hít sâu một cái lập tức bịt mũi, "Sao lại có mùi thuốc?"

Ngu Văn Tinh vừa bình tĩnh lại được một chút, trái tim lại như bị xát muối lên.

"Ắt chì!" Phía sau nổi lên cơn gió, Ôn Cảnh còn chưa ngồi xuống đã hắt hơi một cái.

"Mùi gì vậy?"

Ngu Văn Tinh co người lại giơ tay lên, "Là ta, ta mới uống thuốc."

"Hở?" Ôn Cảnh hờ hững liếc mắt nhìn qua, bản thân hắn tu luyện chưa bao giờ bị ốm, đây là lần đầu tiên thấy.


Thấy Ôn Cảnh nhìn mình, Ngu Văn Tinh dù muốn tránh ánh mắt hắn thì cũng phải lên tiếng giải thích lí do.

"À", Ôn Cảnh nâng mắt lên nhìn, sau đó tò mò hỏi, "Thế mấy người bị trừ bao nhiêu linh thạch."

"..." Ba trăm ngôi sao thắp sáng gương mặt đồng loạt vụt tắt.

Thấy mọi người đều im re không nói gì, Ngu Văn Tinh bấm ngón tay tính thử, quay sang dè dặt hỏi, "Thế mọi người bị trừ bao nhiêu?"

"Năm mươi."

"Không cái nào."

"Không cái nào."

Ngoại trừ An Hòa Dật bị trừ mất năm mươi, hai người còn lại không mất linh thạch nào.

Ngu Văn Tinh sắp khóc òa, "Sao mấy người làm được?"

Cả ba đồng loạt im lặng.

Thấy hai người bên cạnh không có vẻ gì là định lên tiếng trước, An Hòa Dật bảo, "Dùng được một thời gian thì mất."

Ôn Cảnh nhướn mày, huýt sáo một tiếng, "Tiểu đạo cũng ném rồi."


Ngu Văn Tinh trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đầy kính nể.

Trác Thịnh cười, "Ta cầm đi đấu giá, kiếm hai trăm linh thạch thượng phẩm."

"...", Ngu Văn Tinh lặng lẽ quay lưng đi, không thèm nhìn Trác Thịnh nữa.

Trác Thịnh và hai người còn lại giương mắt nhìn nhau, nhún vai một cái, dở khóc dở cười.

Nhóm nhỏ phía sau Ngu Văn Tinh yên tĩnh trở lại. Các sư tôn ở hàng trước vẫn đang thảo luận kết quả, An Hòa Dật nghe lén một chút, phát hiện ra có không ít người vứt vòng đi.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng oán trách vang lên phía trước, "Ta thấy là... muốn ăn đập thì có."

An Hòa Dật nghe thế liền nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Cảnh. Chẳng riêng gì y, Trác Thịnh và Ngu Văn Tinh ở hai bên cũng vậy.

Khóe miệng Ôn Cảnh nhếch lên vẻ cười cợt, "Nhìn ta làm gì?"

Trác Thịnh quay sang phía An Hòa Dật hắng giọng một tiếng, mắt cứ không ngừng liếc qua phía Ôn Cảnh, ý bảo An Hòa Dật hỏi một chút.
An Hòa Dật im lặng hồi lâu mới ngập ngừng hỏi, "Ngươi với đồ đệ của ngươi..."

Thấy An Hòa Dật cứng họng tại đây, Ôn Cảnh có lòng tốt giúp y nói nốt lời còn lại, "Đánh một trận."

"..." Quả nhiên.

Hai tu sĩ bên cạnh đều đồng loạt nhìn về phía An Hòa Dật thúc giục y hỏi tiếp nhưng An Hòa Dật lại ngừng. Y lấy ra một bộ trà cụ, trước mặt tất cả mọi người nấu nước pha trà.

Ôn Cảnh bật cười khẽ, tiểu quỷ nhát gan này, không phải lúc đối xử với đồ đệ hung dữ lắm à.

Chờ tới khi An Hòa Dật dâng trà lên tận cửa, Ôn Hành mới phe phẩy quạt, giải thích điều thắc mắc trong lòng mọi người.

"Đồ đệ ta nghi ngờ là ta bị nói lắp, chẳng phải là muốn ăn đập à?"

Ha ha ha ha ha!

Ba người đều quay lưng đi. Ngón tay An Hòa Dật bấu chặt vạt áo trên đùi, trên mặt vẫn còn giữ vẻ trấn tĩnh.
Uy lực phía sau lưng ba người họ đột ngột đè xuống, Trác Thịnh và Ngu Văn Tinh không kịp chuẩn bị tinh thần, nằm bẹp ra bàn.

Cũng may An Hòa Dất đã dự đoán trước tình hình này sẽ xảy ra, nên mặc dù cũng đang run lẩy bẩy, y vẫn rất kiên định.

Trác Thịnh nằm bên cạnh nhìn y đầy bội phục.

Mọi người còn đang 'giao lưu' thì một tiếng chuông đinh tai vang lên, khiến người ta choáng váng muốn ngất.

Thời Minh Đạt bước lên bục, gõ bàn một cái, "Các vị đạo hữu, lão phu nghe nói mọi người đang phiền não. Suy xét tới việc dù sao các sư tôn cũng vẫn còn phải về dạy nên lão phu đã nghiên cứu một phen, quyết định nói với mọi người phương pháp thứ hai —— tính hiện thực."

Thời Minh Đạt nhìn một vòng quanh phòng, "Có đạo hữu nào muốn đứng lên nói về tính hiện thực trng quan điểm của mình là thế nào không?"
Vị sư tôn ngồi phía trước An Hòa Dật xung phong giơ tay lên, Thời Minh Đạt cũng khoát tay ra hiệu, sư tôn kìa liền đáp, "Giống như Na Bàn đạo trưởng của Hương Diệp Sơn, cho đệ tử ăn uống, còn ợ hơi trước mặt đệ tử nữa."

Thời Minh vuốt vuốt cho thuận khí, "Đúng một nửa."

Vị sư tôn kia ngờ vực hỏi lại, "Chỉ cho ăn cho uống thôi?"

Thời Minh Đạt lắc đầu thở dài, "Đạo hữu tin tức gần đây của Hương Diệp Sơn chưa?"

Sư tôn nọ lắc đầu, ngẫm nghĩ chốc lát mới kinh ngạc, "Chẳng lẽ..."

Thời Minh Đạt gật đầu, giọng nói xa xăm, "Hôm qua lão phu mới nhận được tin, sư phụ Hương Diệp Sơn được đồ đệ lừa dắt đi chơi, đồ đệ hắn để lại một lá thư nói rằng không biết khi nào sẽ quay về."

Lời nói ra ai nghe cũng hiểu ngay, rốt cuộc đây là 'lừa dắt đi' hay là 'bắt cóc', đều là sư tôn với nhau cả, đã thấy nhiều ví dụ rồi, trong lòng ai cũng thấu hiểu hết.
"Vậy giờ phải làm sao? Không mời ăn cơm, không thắt chặt quan hệ với đồ đệ nữa, giữ vẻ cao lãnh?"

"Không được không được." Câu hỏi vừa đưa ra, người bên cạnh đã lắc đầu phản đối ngay, "Ngọn núi kế bên nhà ta cũng có một sư tôn theo hệ làm giá lạnh lùng đó, mới bắt đầu tu luyện đã cao lãnh dễ khiến khoảng cách xa rời, nếu kéo dài thì sẽ sinh ra phản nghịch. Núi không sụp thì ta tự trèo, đồ đệ sẽ ngày càng đeo bám."

"Đúng thế, đúng thế." Quá nửa các sư tôn trong phòng đều gật đầu điên cuồng, có thể thấy rõ là loại chuyện này xảy ra trong tông phái không hề hiếm lạ.

Thời Minh Đạt cười thần bí, "Đàm Ngọc sư đệ, không biết đệ có giải thích gì không?"

Ánh mắt nồng nhiệt đổ về từ bốn phương tám hướng, bắn thẳng về phía An Hòa Dật. Kể từ sau mấy buổi học lần trước, cả lớp ai ai cũng đều biết Đàm Ngọc sư tôn là người có kiến thức lý luận phong phú lạ thường.
Mọi người đều nghĩ thầm trong lòng nhất định là y được Thủ Ngọc sư tôn tư truyền dạy cho.

An Hòa Dật đoan chính hành lễ, "Sư đệ thấy rằng, đã là người thì phải có thiếu sót, tu sĩ cũng vậy. Tính thực tế ở đây không phải là đáp ứng mọi nhu cầu của đệ tử, mà là phải khiến đệ tử hiểu rằng sư tôn cũng không phải người hoàn hảo. Những cặp đôi yêu nhau ở trần gian thường là ban đầu có cảm tình rất tốt, sau đó chung sống một thời gian thì phát hiện ra thiếu sót của đối phương, rồi chia tay. Tu sĩ cũng vậy, rất có thể đồ đệ yêu sư tôn vì hình tượng giả dối của sư tôn trong lòng mình."

An Hòa Dật ngừng lại một lát để mọi người ngồi ở hàng trước suy nghĩ một phen, thầm gật gù đồng tình.

Thời Minh Đạt cũng gật đầu tán thưởng, "Nếu vậy thì sư đệ thấy phải làm thế nào mới phải?"
An Hòa Dật vuốt cằm, "Nếu đã vậy, chi bằng sư tôn chủ động làm lộ ra khuyết điểm của bản thân, để đồ đệ thấy khó mà lui."

Thời Minh Đạt vui mừng vỗ tay, "Hay lắm!"

Trong phòng học lại sôi nổi bàn tán, các vị sư tôn tụ tập thành các nhóm nhỏ thảo luận với nhau. Ôn Cảnh ngồi ở hàng cuối cùng, nheo mắt nhìn tấm lưng An Hòa Dật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.