Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 12: Chương 12





Ngân Nhung sững sờ: “?? Ân khách nào?”
Nói đến chuyện đó, hình như Thành Dương Mục Thu hơi khó mở miệng, ấp a ấp úng nói: “Là ân khách đã làm ngươi bị thương, ngươi… thân thể ta đã khôi phục được phần nhiều rồi, không còn cần dùng đến nhiều thuốc trị thương như vậy nữa, nếu như ngươi rất cần tiền, ta… trước đây rất có thể thật sự là một thợ may, chúng ta có thể kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ thứ gì đó.”
Lô đỉnh của mình nói thế là có ý gì? Ý hắn là… muốn sống với mình sao?
Có điều, cái gì mà “ân khách đã làm ngươi bị thương”?
Ngân Nhung bỗng nhiên tỉnh ngộ, không nhịn được bật cười, đến khi thấy sắc mặt Thành Dương Mục Thu không vui, mới hơi cố sừng sộ lên, nói: “Ngươi tưởng là ta đi bán mông?”
Thành Dương Mục Thu: “………”
Mặc dù mất trí nhớ, nhưng hắn vẫn là một đệ tử chịu giáo dưỡng của danh môn chính phái, nên vẫn không thể quen được với từ ngữ thô bỉ như vậy.

Nhung Ngân Nhung lại là bước ra từ trong phố hoa ngõ liễu, chẳng mấy quan tâm, thậm chí hừm một tiếng, khinh thường nói: “Nếu như ta bán thân, bằng vào nhan sắc của bản yêu đây, sao có chuyện chỉ kiếm một tí tẹo như thế?”
Thành Dương Mục Thu: “Vậy vết thương này của ngươi là…?”
Ngân Nhung bèn kể lại chuyện đã gặp sáng sớm hôm nay tao, vẻ mặt Thành Dương Mục Thu có chút phức tạp, như là đau lòng, cũng như là… vui vẻ.
“Thật sao?”
Ngân Nhung: “Đương nhiên là thật! Ngươi cũng không tin le trên đời lại có kẻ xấu xí vô liêm sỉ như thế đúng không!”
Thành Dương Mục Thu: “Đúng thế, ta cũng không nghĩ đến.”
Ngân Nhung: “…ngươi cười cái gì? Ta bị tên biến thái đó làm bị thương thành ra thế này, ngươi vui lắm hả?”
Thành Dương Mục Thu vội thu lại biểu cảm, cùng chung mối thù: “Không có không có, ngươi nói kỹ lại một chút đi.”
Một bụng nước đắng của Ngân Nhung đều được y ghi lại cẩn thận kỹ lưỡng vào trong “Sổ ghi thù”, sớm đã có thể đọc làu làu.


Nhưng lô đỉnh nhà mình hiếm khi chịu nói chuyện, y cũng như là đến nơi đến chốn, xả hết mọi ân ân oán oán của Đồ Miệng Rộng với mình từng chuyện từng chuyện kể lại rõ rõ ràng ràng.
Ban đầu thì Thành Dương Mục Thu vẫn cố nén lại tâm trạng vui vẻ khi biết được “Ngân Nhung không làm tiểu quan”, sau một hồi, thì thật sự không thể cười nổi, sắc mặt càng lúc càng u ám.
“Đồ Miệng Rộng phải không.” Thành Dương Mục Thu nghiền cái tên đó giữa hai hàm răng một lần, giọng nói vừa thấp vừa nhẹ, có thể nói là ôn hoà dịu dàng, lại khiến người ta sinh ra ảo giác sợ hãi như đang ăn thịt người.
Ngân Nhung sợ đến lỗ tai lông xù trên đỉnh đầu “phịch” cái nằm cụp xuống, “Ca ca, ngươi làm sao?” Chắc không phải là đột nhiên khôi phục ký ức chứ, sao lại có cảm giác như là biến trở lại thành đại lão hung dữ khi mới gặp lần đầu?
Nhưng phần sát khí đó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, Thành Dương Mục Thu nhẹ nhàng vuốt ve tai hồ ly trên đỉnh đầu Ngân Nhung, dịu dàng lên tiếng: “Ngày mai đừng đến Hồng Tụ lâu nữa, chúng ta chuẩn bị một chút, ra phố chỡ bày sạp bán một vài món đồ may bằng tay, nếu như gặp mặt Đồ Miệng Rộng, ngươi chỉ cho ta.”.

ngôn tình ngược
Sát khí lùi đi, nguy hiểm biến mất, Ngân Nhung nhúc nhích tai hồ ly trên đầ, nằm trở lại: “Chỉ cho ngươi thì có ích lợi gì? Tuy cái chân bị thương của ngươi đã khôi phục một chút, nhưng cũng chỉ gắng gượng đến mức đi được thôi.

Đồ Miệng Rộng rất lợi hại, là một thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp, tương đương với tu sĩ kỳ Kim Đan của loài người đó! Trấn Tỳ Bà không ai không sợ hắn ta, lỡ mà hắn thấy ta, phải nói xin lỗi nữa là, còn liên lụy đến ngươi, đến lúc đó ngươi đi đứng không vững, không thể chạy xa được!”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Ngân Nhung hiểu lầm sự im lặng của lô đỉnh nhà mình: “Làm ngươi sợ rồi sao? Thật ra ngươi có lòng muốn ra mặt vì ta, ta đã cảm động lắm rồi, nhưng giới tu chân thực lực vi tôn, có đánh thì cũng chẳng đánh lại, thôi bỏ đi, thôi bỏ đi.”
Thành Dương Mục Thu há miệng, nhưng đến cùng vẫn không nói chuyện tu vi của mình vẫn luôn kẹt ở đỉnh cao Kim Đan ra, mà là ám chỉ: “Giới tu chân kẻ mạnh là vua, vì sao ngươi không tăng thực lực của mình lên?”
Ngân Nhung thở dài: “Tư chất của ta rất kém.”
“Cũng chưa hẳn là do tư chất kém,” Thành Dương Mục Thu chậm rãi nói, “Có lẽ do ngươi tu thuật thải bổ, mà vẫn chưa từng thải bổ với người nào… chỉ vừa, vừa mới có một chút tiếp xúc da thịt với ta, tu vi đã tăng thêm rồi, đã có thể chạy trốn khỏi giam cầm của tên họ Đồ đó, dễ thấy thiên tư của ngươi không phải là tệ.”
“Nếu như đã mang ta về rồi, vì sao không… không thật sự song tu với ta chứ?” Vành tai Thành Dương Mục Thu đỏ lên, tiếng nói như muỗi vằn, may mà hai người cách nhau rất gần, Ngân Nhung vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
“Thật sao? Ngươi đồng ý song tu với ta?” Ngân Nhung vui vẻ nhảy cẫng lên, quên là đằng sau mình còn đang bị thương, vừa mới nhảy lên, đã đột ngột rơi xuống, cũng may là Thành Dương Mục Thu đỡ kịp.

Ngân Nhung lăn vào lồng ngực của lô đỉnh nhà mình, động đến vết thương, rầm rì kêu đau, Thành Dương Mục Thu chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc ngập tràn cõi lòng.

Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên trong lòng thấp hơn mình, áo lông hờ hững không thể chịu được lôi kéo, trượt xuống phân nửa, mái tóc đen lướt xuống từ trên bả vai, mang theo hương ô mai yếu ớt mê người.
Đôi tai hồ ly vừa lớn vừa mềm mại, lông tơ mượt mà mềm mại, cái đuôi to sau lưng nửa cuộn lại, đùi phải hơi cong, để lộ vết thương dữ tợn không dám đụng vào, và làn da như ngọc Dương Chi.
Lồng ngực Thành Dương Mục Thu chập trùng, giọng khàn khàn do dự nói: “Ngươi vẫn còn bị thương, Có vấn đề gì không? Nhưng ta có thể nhẹ một chút…”
Ngân Nhung lại nhe răng trợn mắt bật người ra từ trong ngực hắn: “… cái gì mà nhẹ một chút? Ý của ngươi không phải là muốn song tu chứ?”
Thành Dương Mục Thu đỏ mặt, mím môi, chấp nhận.
Ngân Nhung: “…không được.”
Thành Dương Mục Thu lập tức nói: “Là do ta đã lỗ mãng.

Nên chờ ngươi dưỡng thương xong đã.”
“Chút vết thương nhỏ này không sao cả, bốn, năm ngày là khỏi rồi.” Cho dù trông Ngân Nhung có vẻ trắng trẻo yếu đuối, nhưng không phải đóa hoa yêu kiều trong nhà ấm, số vết thương từng chịu từ nhỏ đến lớn đếm mãi không hết.
Thành Dương Mục Thu: “Vậy thì bốn, năm ngày sau…”
Ngân Nhung ngắt lời hắn: “Là ngươi không được.”
Thành Dương Mục Thu: “???”
Ngân Nhung: “Ngươi trọng thương chưa lành, thái hư, không được.” Không thì tại sao y phải liều mạng cam chịu nguy hiểm bị Đồ Miệng Rộng hay là khách nhân nào đó gây rối, chạy đến Hồng Tụ lâu kiếm tiền? Phải chăm sóc cho lô đỉnh của mình thật đàng hoàng, mới dễ xơi chớ!
Hiện thực chứng minh, tuyệt đối không thể nói nam nhân “không được”, dù là người đã giáo dưỡng tốt đẹp của danh môn chính phái cũng không thể.

Thành Dương Mục Thu sắp xếp cho Ngân Nhung trên cái giường duy nhất trong nhà, sau đó kiên cường bước xuống giường, cũng từ chối sự giúp đỡ của Ngân Nhung, dùng cành cây làm gậy chống.
Thành Dương Mục Thu: “Ngươi nằm đó nghỉ đi, ta chuẩn bị cơm tối cho ngươi.”
Làm bữa tối chỉ dùng củi lửa trong sân là được, không cần đi xa, Ngân Nhung cũng không lo hắn vì chống gậy không vững mà vấp ngã, thế là yên tâm nằm xuống giường.
Bắp đùi còn mơ hồ đau, Ngân Nhung không rảnh bận tâm đến Thành Dương Mục Thu, vừa chịu đau, vừa ưu sầu tính toán: Hôm nay cắn Đồ Miệng Rộng, sau này hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Tuy nói Đồ Miệng Rộng chẳng được gì hơn, bị mình hung hăng cắn bị thương, chắc cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng chỉ sợ là thật sự không thể đến Hồng Tụ lâu nữa.

Mặc dù có sư phụ làm chủ, cơ mà con cóc ghẻ họ Đồ đó quấy lên, Xuân ma ma cũng sẽ không cho mình ở lại.
Chẳng lẽ thật sự phải thêu thùa may vá mà sống? Thế nhưng may một con búp bê bình thường, cũng không bán được bao tiền…
Suy nghĩ miên man, Ngân Nhung ngủ thiếp đi, sau đó là bị một mùi khét sặc tỉnh.
Tuy chuyện may vá Thành Dương Mục Thu biết tròn biết méo, nhưng tay nghề nấu nướng lại vô cùng tệ hại, hai người nhìn nồi cháo bóng đêm, bốn mắt nhìn nhau.
Ngân Nhung tìm cớ thay hắn: “Chắc do bếp nấu không được tốt lắm.”
Thành Dương Mục Thu không dám nói mình là dùng thuật pháp nhóm hỏa, nương theo bậc thang bước xuống: “Ta không quen dùng bếp nấu, bằng không thử một lần nữa c?”
“Không cần!” Ngân Nhung rất đau lòng số gạo đã bị cháy khét, vội hỏi, “Trong lục lạc chứa đồ của ta còn một chút đồ ăn.”
Trong sự chăm sóc gập ghềnh trắc trở của lô đỉnh nhà mình, Ngân Nhung vẫn trở lại khoẻ như vâm sau ba ngày.

Mấy ngày nay Thành Dương Mục Thu không còn dùng đến cái “gậy” kia một lần nào nữa, thương tích trên chân hắn thật ra chưa hoàn toàn khôi phục, đứng lâu còn hơi khó khăn, bèn âm thầm lặng lẽ dùng thuật pháp phụ trợ, đứng trước mặt Ngân Nhung nhấc vật nặng lên rất dễ dàng.
“Ngươi xem, thương thế của ta thật sự đã khỏi hẳn.” Trên gương mặt tuấn tú của người thanh niên cao to dát lên một lớp màu đỏ mỏng, cứ như một tiểu tức phụ ngượng ngùng nũng nịu.
Ngân Nhung nhạy cảm ngộ ra gì đó: “Cho nên?”
Thành Dương Mục Thu chuyển ám thị thành công khai: “Ngươi đã nói, Đồ Viễn Đạo cũng có thể mất mấy ngày chữa khỏi vết thương, nếu như hắn ta tìm tới cửa, chân ta mới khỏi, tay trói gà không chặt, ngươi lại không phải đối thủ của hắn ta, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
Cái “công khai” đâm thẳng vào tim Ngân Nhung.

Thật ra y vốn định chậm rãi chăm sóc cho Thành Dương Mục Thu cường tráng khỏe mạnh, để bảo đảm lần đầu song tu có thể hấp thu hết tất cả mọi tinh hoa, cung cấp cho tu luyện.
Có thể bởi vì một đoạn nhạc đệm Đồ Miệng Rộng, chuyện mình tăng tu vi trở nên cấp bách.

Nếu như có thể tự mình giải quyết khó khăn, ai lại muốn làm một đứa vô dụngi vĩnh viễn trốn dưới cánh chim sư phụ đâu?
—— huống chi sư phụ thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cánh chim lão nhân gia không phải là Ngân Nhung muốn tránh là tránh được ngay.
Cuối cùng Ngân Nhung khẽ cắn môi: “Được thôi.”
Cho dù Thành Dương Mục Thu trọng thương mới khỏi, thể lực tinh lực có thể không chống đỡ nổi, nhưng nội tình vẫn còn đó, một thân dương khí nồng đậm tinh khiết đó, hấp thu, tiêu hóa thôi đã mình đã có lợi ích không nhỏ.

Có khi mình thật sự chiền được một trận với Đồ Miệng Rộng, xả hết mấy cục tức nghẹn mấy năm nay.
Mái nhà tranh của Ngân Nhung trước không thôn sau không quán, cũng không lo bị ai quấy rối, nhưng vì để không ảnh hưởng “công pháp song tu”, vẫn dán thêm một tấm bùa chú chống trộm, để cách âm và gia cố kết giới.
Chuẩn bị sắp xếp tất cả xong xuôi, Ngân Nhung tính ôn tập lại “thuật phòng the” đã quan sát học tập cùng với sư phụ mấy ngày nay, nhưng nhìn sang Thành Dương Mục Thu đỏ mặt, cúi thấp đầu, chỉ ngồi bằng nửa mông trên mép giường kế bên mình, đành yên lặng thở dài, từ bỏ.
Thôi, mặt hắn đã đỏ đến độ sắp rỉ máu, thẹn thùng như vậy, cứ như là một đứa con nít, trên người vẫn còn bị thương, nói không chừng chỉ mấy hơi kết thúc rồi, hoàn toan không dùng được cái gì mà thuật phòng the.
Ban đêm.
Hai người cũng căng thẳng giống như đôi phu thê bé nhỏ mới tân hôn vậy.

Vành tai Thành Dương Mục Thu cứ đỏ rực, trên ngón cái trống rỗng, cái nhẫn ngọc màu mực tuyệt không rời người đã không cánh mà bay.

Ngân Nhung thì đã nghĩ sẵn trong đầu, ví dụ như “lần đầu tiên đều là như vậy.”
Hay nói “dưới đèn nhìn mỹ nhân”, lẽ chừng do thẹn thùng quá, như ngọn đèn như hạt đậu lại bị Thành Dương Mục Thu cách không dập đi, bên trong gian nhà tranh đen kịt, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hai người hít thở..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.