Long Vương Ẩn Mình

Chương 18: C18: Ai nấu thức ăn




Mắt Lê Kim Huyên lóe lên vẻ khó hiểu và nghi ngờ, cô nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, người này rõ ràng là cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, ngày thường cũng ru rú trong nhà làm mấy việc làm của người giúp việc bảo mẫu, thức ăn mổi ngày nấu ra cũng rất bình thường, sao mấy món hôm nay nấu ra giống như thay đối thành một người khác?

Anh ta chắc chắn đã mua mấy món ăn này ở ngoài!

Lê Kim Huyên nói thâm trong lòng, cô làm cách nào cũng không thể tin nối đây là Trần Xuân Độ tự tay nấu, cô thà là tin rằng đây là Trần Xuân Độ sĩ diện đang cố ý khoe khoang!

“Anh tự tay nấu mấy món này sao?” Đào Trường Thanh cười hỏi, nhìn chằm chằm vào Trân Xuân Độ, giống như muốn bắt lấy chút sơ hở trong mắt anh!

“Đúng vậy, tài nấu nướng của tôi không giỏi lắm, chỉ có thể để tổng giám đốc Đào dùng tạm.” Trân Xuân Độ dùng giọng điệu lấy lòng hèn mòn, ngượng ngùng cười nói, hai mắt anh bình tĩnh trong suốt, ánh mắt cũng không hề trốn tránh, Đào Trường Thanh không hề nhìn ra được cái gì.

Đọc FULL bộ truyện.

Đào Trường Thanh nếm thử canh bơ nấm

xong, hai mắt đột nhiên sáng lên, quay sang nhìn Trần Xuân Độ!

“Sao vậy? Anh ta nấu ăn rất tệ, xin tổng giám đốc Đào thứ lỗi.” Lê Kim Huyên ở bên cạnh còn tưởng Đào Trường Thanh không vừa ý, đột nhiên nóng vội giải thích.

Đào Trường Thanh đã sống ở nước ngoài rất nhiều năm, phần lớn đều ở Pháp, văn hóa ấm thực anh tiếp xúc đương nhiên cũng vô cùng chính tông đắt đỏ.

Tuy Trần Xuân Độ đã từng làm công ở Chateau Lafite Rothschild một thời gian, nhưng sao có thể tiếp xúc đến những thứ đó, nếu so sánh văn hóa ẩm thức nước Pháp, anh còn thua xa Đào Trường Thanh, kết quả hôm nay anh lại còn nấu canh bơ nấm nối tiếng ở Pháp, đây đúng là tự tìm đường chết, tự đâm đầu vào họng súng, Lê Kim Huyên trách thầm trong lòng, cái tên này, cứ vào thời khắc quan trọng lại mắc lỗi!

“Không.” Đào Trường Thanh lắc lầu, ánh mắt khi nhìn Trần Xuân Độ đã đầy vẻ kỳ lạ và kinh ngạc: “Vị của món canh bơ nấm này rất chính tông, chẳng những vẫn giữ được hương vị gốc của nước Pháp, không ngờ còn dung hòa hương vị của nước c, theo tôi được biết, trong số tất cả đầu bếp mà tôi biết đến, không ai có thế làm đượccả.”

“Nhưng mà không ngờ hôm nay anh Trần lại

làm tôi mở rộng tầm mắt, không thể không thừa nhận, anh Trần rất am hiếu về ẩm thực nước Pháp, nếu không cũng sẽ không thế nấu ra được món ăn đặc trưng của Pháp có mùi vị chính tông như thê’.”

“Tổng giám đốc Đào quá khen, món canh bơ nấm này người Pháp nào cũng đều nấu được, tôi chỉ bỏ thêm chút gia vị nước c vào trong lúc nấu nướng, nên nó mới có mùi vị độc đáo như thế, tôi chỉ học sơ qua, dùng vài mánh khóe vặt mà thôi.”


Lê Kim Huyên ngồi cạnh đã ngơ ngác, trợn tròn mắt, cô ngây ngốc nghe Đào Trường Thanh đánh giá rất cao, nhìn Trần Xuân Độ, mãi cũng không phản ứng lại kịp.

Lúc này, Lê Kim Huyên hơi chớp mắt, nhìn Trân Xuân Độ bằng ánh mắt đầy khó hiếu và phức tạp, cô không ngờ rằng Trần Xuân Độ còn có thế ăn nói mạch lạc rõ ràng như thế.

Trần Xuân Độ chỉ từng làm công ở Chateau Lafite Rothschild, mà Đào Trường Thanh lại từng đi qua rất nhiều nhà hàng cao cấp nhất ở Pháp, có thể đế Đào Trường Thanh đánh giá cao như thế, có thể nghĩ, Lê Kim Huyên đã kinh ngạc đến cỡ nào.

Lê Kim Huyên làm sao biết được, Trần Xuân Độ rất hiếm khi biểu diễn tài nấu nướng, lần biểu diễn gần nhất là vì dạy dỗ Thực Thần nổi tiếng nhất trong thế giới hắc ám ở phương Tây hiện

nay…

“Anh Trần, xem ra anh rất am hiểu lễ nghi phương Tây.” Đào Trường Thanh cũng không định buông tha Trần Xuân Độ, đột nhiên nói.

“Tôi biết một ít tiếng Pháp, có thể giao tiếp bình thường.” Trần Xuân Độ cười, mà trong lòng Đào Trường Thanh lại mừng rõ, chuyện này không phải là một cơ hội dành cho anh sao?

“Lúc nãy khi trên xe, Kim Huyên còn nói với tôi anh Trần rất hiếu về rượu vang đỏ? Vậy không bằng chúng ta cùng nhau uống một ly?” Lời Đào Trường Thanh nói làm mặt Lê Kim Huyên có hơi mấy tự nhiên.

Đây rõ ràng là ức hiếp người, tuy hôm qua Trần Xuân Độ chiếm được chút ưu thế, nhưng hiếu biết của Đặng Vũ ở phương diện rượu vang cũng chỉ thuộc dạng gà mờ, bị người ta lừa còn không biết, cũng có thế hiếu được kiến thức của Đặng Vũ ở phương diện văn hóa ấm thực thiển cận đến cỡ nào.

Còn Đào Trường Thanh thì sao, người ta sổng ở nước ngoài thật đó, rượu vang anh ta từng nếm, chỉ sợ còn nhiều hơn nước sôi để nguội Trần Xuân Độ uống nữa!

Hôm qua Trần Xuân Độ còn có thể khua môi múa mép, hôm nay, trước mặt Đào Trường Thanh, còn giả vờ thế nào nữa!

Lê Kim Huyên vừa định giảng hòa thay Trần Xuân Độ, lại thấy Trần Xuân Độ mỉm cười gật đầu đòng ý.

Không bao lâu sau, Lê Kim Huyên vừa tức vừa bất đắc dĩ cầm một chai Lafite, nước rượu đỏ trong vắt từ từ rót vào, Trần Xuân Độ duỗi tay, ba ngón tay nhẹ nhàng nắm phần chân cao của ly rượu, thể hiện ra tư thế tuyệt đẹp.

Khoảnh khắc đó, khí chất lưu manh trên người Trần Xuân Độ biến mất, lúc này trên người anh đột nhiên toát ra một loại khí chất ưu nhã, giống như một vị thân sĩ sinh sống ở phương Tây!

Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, khoảnh khắc đó, người xuất hiện trước mắt cô giống như không phải là một người giúp vệc nịnh nọt chỉ biết ăn nói khép nép mà hình như là một vị thân sĩ rất có tu dưỡng!


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ mê mang phức tạp, cô không hiếu, Trần Xuân Độ chỉ từng làm công ở trang viên rượu ở Pháp một thời gian, sao lại có được tài nấu nướng cao siêu, còn có thể biến thành một vị thân sĩ!

Cô đột nhiên cảm thây, càng ngày càng không nhìn thấu được Trần Xuân Độ.

“Mời.” Trần Xuân Độ mời rượu, hoàn toàn không còn dáng vẻ không được dạy dỗ như tối hôm qua, anh của bây giờ, khí chất toát ra không

thể nào bắt bẻ được!

Nếu bây giờ anh mặc đồ vest vào, không có ai sẽ nghi ngờ rằng anh là người nước c, bởi vì những gì anh thế hiện ra ngoài, chính là một vị quý tộc ở phương Tây!

“Bốp- bốp- bốp!” Đào Trường Thanh buông ly rượu, vổ tay, lúc này anh nhìn Trần Xuân Độ, vừa lòng nói: “Không ngờ, anh Trần lại am hiếu lễ nghi phương Tây đến như thế, ngay cả tôi cũng phải

Advertisement

hổ thẹn không bằng, tôi xin lỗi anh vì những suy nghĩ đầy phiến diện của tôi.”

“Tống giám đốc Đào quá khen, tất cả những thứ này đều là vợ của tôi chỉ dạy.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ cười nhạt, làm Lê Kim Huyên ngồi một bên mặt mày cứng đờ.

Cô sững sờ vài giây, mới kịp nhận ra khổ tâm của Trần Xuân Độ, đây là muốn quy toàn bộ công lao cho cô, muốn tăng thiện cảm trước mặt Đào Trường Thanh.

Sau khi ăn xong, Đào Trường Thanh trò chuyện với Lê Kim Huyên một lúc, mới ra khỏi biệt thự.

Đào Trường Thanh ngồi vào một chiếc taxi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là ý cười lạnh lùng.

Anh gọi sang một số điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị là một dãy sổ nước ngoài!

“Ba, ba đoán coi sau khi con về nước c đã gặp ai?” Đào Trường Thanh nhỏ giọng nói.


“Ai?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất trầm.

“Bốn năm trước, lệnh truy nã từng nhìn thấy ở Pháp, người đàn ông nước c từng bị hoàng gia nước Pháp truy nã… Bây giờ anh ta là chồng của Lê Kim Huyên!” Đào Trường Thanh từ từ nói, đôi mắt âm độc bình tĩnh.

“Con chắc sao? Người đàn ông kia năm đó đã làm công chúa nước Pháp tức đến mức đi phát tiết cơn giận khắp nơi.”

“Đương nhiên là chắc rồi, lúc ăn cơm con còn cố ý thử, anh ta rất am hiểu lề nghi phương Tây… Con không ngờ anh ta lại sẽ trốn về nước c, còn cưới Lê Kim Huyên.”

Đào Trường Thanh dừng một lúc nói: “Nếu chúng ta bắt được anh ta rồi dâng tặng cho hoàng gia nước Pháp, vậy những dự án hoàng gia nước Pháp hợp tác với những công ty khác, chúng ta chắc chắn có thể giành được.”

“Chuyện này không thể đánh rắn động cỏ được, tuy bây giờ anh nhìn sơ qua thì giống như một tên vô dụng, nhưng chắc chắn anh ta còn đang che giấu thức lực, không thế thiếu cảnh giác được.” Đào Trường Thanh cúp máy, khóe

miệng cong lên một độ cong lạnh lẽo thâm thúy, lần đầu tiên anh nhìn thấy Trần Xuân Độ, cũng đã nhận ra Trần Xuân Độ rồi, bữa cơm lúc nãy là đang xác nhận thân phận của Trần Xuân Độ.

“Lê Kim Huyên, không ngờ em lại để mắt đến một tên vô dụng như vậy, thiếu hơi đàn ông quá rồi sao…” Đào Trường Thanh khinh thường cười nhạo, anh không ngờ rằng Lê Kim Huyên sẽ cưới một người mềm yếu vô dụng ở rể, đây đúng là trò cười lớn nhất thế kỷ!

“Mấy món ăn này thật sự do anh nấu sao?” Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hỏi.

“Đương nhiên.” Trần Xuân Độ tri kỷ rót cho Lê Kim Huyên một ly nước.

“Khả năng nấu nướng của anh giỏi như thế từ lúc nào?” Mắt Lê Kim Huyên hiện lên chút khó hiếu.

“Tôi học theo công thức nấu ăn trên mạng, do tôi có tài năng bẩm sinh đó.” Trần Xuân Độ cười hắc hắc.

Mà Lê Kim Huyên lại lười quan tâm đến tên tự luyến này, trừng mắt nhìn anh, đứng dậy ra khỏi biệt thự.

Cô vội vã chạy về công ty xử lý công việc, lúc nãy thư ký Lâm Trinh Tuyết đã gọi cho cô vài cú điện thoại, toàn là vấn đề phát sinh khi mở họp,

chờ cô về giải quyết.

Lê Kim Huyên về công ty, ngồi trong văn phòng, đột nhiên có người gõ cửa văn phòng, Lâm Trinh Tuyết dẫn theo một người phụ nữ tóc ngắn bước vào.

Lê Kim Huyên ngước mắt lên, nhìn lướt qua, người phụ nữ tóc ngắn có dáng người cao gầy, đôi mắt rất sắc bén, giống như báo săn.


“Tống giám đốc Lê, vệ sĩ cô mời đã đến.” Lâm Trinh Tuyết nói.

“Biết rồi, cô ra ngoài đi.” Lê Kim Huyên cầm sơ yếu lý lịch đặt bên cạnh đọc sơ, nhìn sang cô gái tóc ngắn.

Tô Loan Loan, hai mươi hai tuổi, từng giành giải nhất cách đấu hạng cân nhẹ quốc gia, sau đó nhập ngũ gia nhập đội đặc chiến nữ, nhận chức đội phó, sau khi xuất ngủ tự mình mở một công ty vệ sĩ riêng.

Một câu nói ngắn gọn đã viết rõ ràng thân phận của Tô Loan Loan, tuy không viết rõ đã nhận được những vinh dự gì, nhưng cũng đã làm cho Lê Kim Huyên vô cùng bội phục.

“Lâm Trinh Tuyết sẽ giới thiệu công việc cụ thể và tình hình của công ty sau, về mặt đãi ngộ cô có thể tự đưa yêu cầu, cô còn vấn đề gì muốn hỏi sao?” Lê Kim Huyên đặt sơ yếu lý lịch xuống, nhìn Tô Loan Loan hỏi.

Tô Loan Loan nhìn lướt qua xung quanh văn phòng, mặt mày có hơi nghiêm túc: “Tống giám đốc Lê, nếu tôi đoán không sai, chỗ này chắc là đã bị người khác táy máy tay chân ròi.”

“Táy máy tay chân, nghĩa là sao?” Lê Kim Huyên hơi sửng sờ, trong lòng đột nhiên có dự cảm không hay.

Tô Loan Loan đứng dậy, đột nhiên chỉ vào chậu hoa đặt trong góc văn phòng: “Chậu hoa đằng kia từng bị người khác di chuyến, nếu không phải nhân viên dọn dẹp làm, thì chính là có người đã đặt máy nghe lén ở đó.”

“Còn tầng thứ ba ở kệ sách, có một cuốn sách cổ ý đặt nghiêng, lộ ra khe hở đủ đế nhét một cái máy camera cỡ nhỏ.”

“Còn cả điện thoại của tổng giám đốc Lê nữa, rõ ràng có dấu vết bị người ta tháo lắp, có lẽ trong đó cũng có giấu máy nghe lén.” Tô Loan Loan vừa nói đã chỉ thẳng vào những nơi quan trọng, làm Lê Kim Huyên hơi hoảng sợ!

Tô Loan Loan bước lên, sờ so/ạng một lúc trên giá sách, chậu hoa và điện thoại của Lê Kim Huyên một lúc, nhưng hai tay lại trống trơn, nhíu mày.

“Sao vậy?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Kỳ lạ.” Tô Loan Loan nhíu mày nhìn Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê, cô nhìn xem chắc

chắn dấu vết này là vì gắn máy nghe lén mà có, nhưng mà tất cả máy nghe len đều bị người khác tháo ra rồi.”

“Tháo ra?” Lê Kim Huyên hơi kinh hãi, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc: “Là ai chứ?”

“Ai gắn lên, ai tháo ra.” Tô Loan Loan từ từ nói, làm gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên dần trắng bệch, văn phòng của cô lại bị người khác tùy ý ra vào như chỗ không người?!

Tất cả nhữnq chuyên này, là do ai làm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.