Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi

Chương 12: Chương 12





Tĩnh Ngọc lao vào lòng Doãn Hàm uất ức khóc lớn, hắn vội khoác tấm áo ngoài cho nàng luống cuống dỗ dành

" Tĩnh Ngọc, đừng khóc nữa, đã xảy ra chuyện gì? "

" Bệ hạ, xin người minh giám, thần thiếp oan ức..."

Tĩnh Ngọc che khăn khóc lóc khiến Ngọc tần mới là kẻ bàng hoàng nãy giờ lên tiếng

" Hiền phi, ngươi làm thế là ý gì? "

Tĩnh Ngọc run người nép vào lòng Doãn Hàm như mèo nhỏ :" Bệ hạ..."

" Ngọc tần ngươi câm miệng lại cho trẫm "

Bát Tư thị giật mình quỳ rạp xuống đất lập tức câm nín, Tĩnh Ngọc nức nở lên tiếng :" Bệ hạ, thần thiếp biết tứ công chúa khó ngủ quấy khóc, nên đem hương liệu Ba Tư qua tặng Ngọc tần, nào ngờ đến cửa thấy Ngọc tần mắng công chúa là nữ nhi xui xẻo, còn làm tay tứ công chúa bị thương, thần thiếp nhất thời nóng vội đã đến dằn co với Ngọc tần, nào ngờ...nàng ấy hung hăng xô đẩy...bệ hạ "

Mắng chửi nữ nhi thân sinh, dĩ hạ phạm thượng phi tần nhất phẩm, Ngọc tần cúi đầu run rẩy mới giương mắt nhìn Doãn Hàm âm trầm trước mặt

" Bệ hạ, thần thiếp không có, là Hiền phi vu oan thần thiếp. Thần thiếp yêu thương nhi nữ hết mực, tuyệt đối không có chuyện như thế "

Doãn Hàm nhìn bộ dạng thê thảm của Tĩnh Ngọc rồi lại nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Ngọc tần, lần bộ lễ phục tinh xảo kia nữa, không biết nghĩ đến gì, cùng lúc đó thái y bước ra.

" Vi thần tham kiến hoàng thượng "


" Tứ công chúa thế nào? "

" Hồi hoàng thượng, tay công chúa bị sáp nến làm phỏng, vi thần đã chữa trị nhưng sau này sẽ để lại chàm xấu trên tay, hơn nữa công chúa còn nhỏ, vết thương sẽ tổn hại thân thể ít nhiều "

Doãn Hàm đỡ Tĩnh Ngọc về ghế mộc liền vén rèm vào thứ gian nhìn tứ công chúa, hài tử nhỏ khóc đến đỏ mặt, tay thì bị đắp bột trong đau đớn vô cùng. Hắn dặn dò xong thái y thì bước ra gian chính, long thủ đạp đổ bình sứ bên cạnh Bát Tư thị

" Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận "

" Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng "

" Ngọc tần, trẫm cho rằng ngươi làm nương sẽ bớt đi xấu tính, hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả hài tử thân sinh cũng tổn hại. Ngươi xứng làm nương sao? "

" Hoàng thượng, thần thiếp...thần thiếp sai rồi, là thần thiếp sau khi hạ sinh tính tình liền không tốt, sau này không như thế nữa. Hoàng thượng..."

Vạt long bào bị nàng ta nắm lấy, hắn nhanh chóng dứt ra :" Ngọc tần tổn hại hoàng tự, giáng làm thái nữ, biệt giam Từ các, vĩnh viễn không được gần tứ công chúa "

Từ Ngọc tần bị giáng làm thái nữ, trong phút chốc từ phượng hoàng thành gà rừng, còn bị biệt giam, nói cách khác khi nào hoàng ân nhớ đến mới được phục sủng.

" Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, hoàng thượng...hoàng thượng!!! "

Doãn Hàm trầm mặc một lúc, sau đó lệnh cho người lui hết, nhìn nữ tử ngồi ở ghế mộc

" Được rồi, đừng giả vờ nữa "

Tĩnh Ngọc :"..."

Hắn thở dài một cái, bước đến bên cạnh nàng, dùng khăn tay hung hăng lau mặt mèo của nàng một cái.

" Bệ hạ...đau thiếp "

" Hừ, còn dám lừa gạt trẫm, nữ nhân này..."

" Đau đau...đau...."

Tĩnh Ngọc mếu mặt khiến hắn mềm lòng, Doãn Hàm đưa tay vén tóc nàng cưng chiều xoa đôi má.

" Nàng đấy, chỉ biết làm càn "

" Thần thiếp nếu không làm thế, sẽ không đòi được công đạo cho tứ công chúa "

" Vậy là trẫm trách lầm nàng, là trẫm sai? "

Tĩnh Ngọc rụt người cúi đầu mím môi nhỏ giọng :" Thần thiếp không dám..."

Doãn Hàm chỉ vào trán nàng không nỡ mắng :" Nàng có gì mà không dám, còn không mau vào trong thay y phục, nàng muốn về An Tình cung với bộ dạng này sao? "

"..."


" Thực sự muốn vậy à? "

" Không có...chân thiếp đau "

Hoàng đế mặt lạnh muốn câm nín

" Bệ hạ...á "

Hắn bế thốc nàng lên, không buồn cười một cái.

" Bệ hạ, thế này không hợp quy củ "

" Câm miệng!!! "

Còn nói nữa trẫm cắn chết nàng!!

=======

Hôm sau trong cung truyền ra Ngọc tần thất sủng giáng phẩm biệt giam, đối với chuyện tứ công chúa lại chưa có động tĩnh, không biết từ đâu trong cung truyền ra tứ công chúa tư sinh khắc thân mẫu, đúng là khiến cho người khác không khỏi chần chừ.

Đêm đó Tĩnh Ngọc nằm trong lòng hắn, trên vai khiêu gợi từng vết đỏ của dục vọng, Doãn Hàm chậm rãi thả từng cái hôn vụn vặt sau cổ.

" Bệ hạ, thần thiếp mệt lắm rồi..."

" Dậy nào, trẫm có chuyện muốn bàn bạc với nàng "

" Bệ hạ..."

Tĩnh Ngọc đôi mắt gần như híp lại quay sang nhìn hắn, cả đêm vậy rồi dày vò không dứt, hoàng đế lẽ nào không mệt sao?

" Về chuyện của Cách Dung "

Cách Dung là tên của tứ công chúa, nhắc đến nàng liền phần nào tỉnh táo

" Vâng..."

" Trẫm muốn giao Cách Dung cho nàng dung dưỡng "

"..."

Thấy nàng không phản ứng gì, Doãn Hàm vươn tay vuốt đôi má nhỏ :" Không vui sao? "

" Hoàng thượng...chuyện này không được "

" Có chỗ nào không được chứ? "

" Thần thiếp tuy rất yêu thích tứ công chúa, nhưng thần thiếp xuất thân không tốt, sau này công chúa xuất giá...cũng sẽ bị dưỡng mẫu là thiếp liên lụy..."


" Nàng nói gì thế?? "

Doãn Hàm ngạc nhiên nhìn nàng, thì ra nàng từ chối là vì lo sợ cho tiền đồ của tứ công chúa, tuy ban đầu Ngọc tần chỉ là nữ tử Hàng Châu, nhưng nhà mẹ cũng là vọng tộc nơi đó, so với thứ nữ có mẫu thân là di nương thì đúng là hơn mấy phần.

" Bệ hạ, xét về thân phận thiếp vẫn là không thích hợp nuôi dưỡng tiểu công chúa. Thần thiếp mạnh dạn tiến cử Đức phi nương nương thay thế "

" Tiết thị trước đây hiềm khích Ngọc tần, nàng không sợ nàng ấy công tư bất phân sao? "

Tĩnh Ngọc đưa tay vẽ vòng tròn lên lồng ngực hắn cười hiền.

" Bệ hạ, Đức phi xuất thân nhà tướng, tuy miệng độc đoán nhưng bụng dạ không xấu xa. Trong lúc mọi người xa lánh đồn đoán về tiểu công chúa thì Đức phi nương nương mới là người lo lắng nhất, chạy đôn đáo lo toan nhi nữ, người nói xem Đức phi có thể công tư bất phân sao? "

Doãn Hàm hôn lên vầng trán nhỏ.

" Cho nên nàng cảm thấy giao Cách Dung cho Đức phi là thích hợp? "

" Bệ hạ, hậu cung ai cũng biết Đức phi không thể hoài tự, chi bằng cứ đưa tứ công chúa qua đó, nàng ta sẽ càng trân trọng nữ nhi hơn "

Doãn Hàm nhìn chằm chằm vào Tĩnh Ngọc có chút suy tư, sau đó cũng gật đầu.

==========

Sáng sớm thánh chỉ đã truyền đến Đức Dinh cung, giao tứ công chúa cho Đức phi dưỡng giáo, đồng thời sau này để đứa trẻ dưới gối Đức phi mà an ổn khôn lớn.

" Tần thiếp tham kiến Đức phi nương nương nương "

" Đứng lên đi "

Đức phi cười nhu hòa, nụ cười chân thật hiếm có trong mắt nàng ta.

" Lần này bản cung đến phải là cảm ơn Hiền phi mới phải. Chuyện của Cách Dung..."

" Nương nương yêu thương Cách Dung, hoàng thượng có thể nhìn ra được. Tần thiếp chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi "

Đức phi tiếu ý liếc một cái :" Người giúp bản cung không sợ tỷ tỷ ngươi căm hận sao? "

Chuyện của Cách Dung không chỉ mình Đức phi quan tâm mà còn có Tĩnh Uyển tỷ tỷ nàng, ấy vậy mà trên dưới hậu cung đều biết Hiền phi tiến cử Đức phi, chuyện này đúng là quá nực cười rồi.

Tĩnh Ngọc uống một ngụm trà, ngọc thủ mài lên vạt cẩm phục :" Nếu tần thiếp sợ, thì còn giúp nương nương sao? Chẳng qua, kẻ thù của kẻ thù thì là bạn "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.