Long Thành Oán

Chương 6




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, một bóng người mặc bộ đồ màu vàng tươi vội vã chạy vào, chân vấp phải bậc cửa, ngã sóng soài trước cửa quán trọ.

Triển Chiêu lập tức đứng lên, bước tới đỡ cô nương nọ dậy, dù trời tối vẫn thấy được trên khuôn mặt trắng nõn dính đầy bụi đất, bộ đồ màu vàng nhạt có vài chỗ như bị nhánh cây làm rách, vô cùng chật vật.

“Tiểu Ly cô nương, không sao chứ? Từ từ nói… Tiểu thư nhà cô làm sao?” Triển Chiêu đỡ cô nương ngồi xuống ghế, mềm giọng an ủi. Vị cô nương vừa kêu cứu mạng này chính là nha hoàn của Tần Tử Câm, chủ căn nhà trúc mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới tá túc – Tiểu Ly.

“Triển công tử, cứu… cứu tiểu thư! Có người muốn giết tiểu thư! Huuuu…” Dường như là đang vô cùng sợ hãi, Tiểu Ly khóc lên vô cùng thảm thiết, khiến những vị khách khác trong quán trọ không khỏi đưa mắt nhìn sang.

Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Ly đang nắm chặt cổ tay Triển Chiêu, lại nhìn ánh mắt trách cứ của những khách khác trong quán trọ, ‘phi’ một tiếng, nhổ củ lạc trong miệng ra, lạnh lùng nói: “Nói rõ ràng ra xem nào! Đừng hở một chút là khóc! Vô dụng!”

“Ai vô dụng?” Tiếng quát của Bạch Ngọc Đường hù sợ Tiểu Ly. “Vừa rồi tôi đang dọn dẹp hành lý ở dưới lầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn từ trên lầu vọng xuống. Tôi lo tiểu thư định lén trốn đi liền chạy lên lầu, từ khe cửa nhìn vào, thấy có hai kẻ mặc áo đen đang chĩa dao găm về phía tiểu thư. Lúc ấy tôi sợ quá, nghĩ ngay đến lúc sáng Triển công tử có nói các vị nghỉ tại quán trọ Duyệt Lai dưới chân núi, tôi vội vàng chạy tới đây cầu cứu. Cầu xin hai người hãy cứu tiểu thư!”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, trong lòng suy xét: Chẳng lẽ Tần Tử Câm gây thù chuốc oán với ai? “Tiểu Ly cô nương có nhìn rõ tướng mạo đám người mặc đồ đen kia không?”

“Không. Đám người đó đều đeo khăn vải màu đen, tôi nhìn không rõ.” Tiểu Ly nhớ tới tiểu thư nhà mình vẫn còn trong căn nhà trúc chưa rõ sống chết, bàn tay cầm cổ tay Triển Chiêu không khỏi siết chặt hơn: “Triển công tử, Tiểu Ly cần xin công tử mau đi cứu tiểu thư. Nếu chậm trễ, tôi sợ tiểu thư sẽ xảy ra chuyện. Nếu trước kia Tiểu Ly có đắc tội với hai vị công tử, Tiểu Ly xin đền tội. Chỉ cầu xin hai vị mau đi cứu tiểu thư nhà tôi.” Nói xong liền quỳ xuống.

Cái quỳ này của Tiểu Ly khiến ánh mắt trách cứ Triển Chiêu của đám khách trong quán trọ liền chuyển thành căn phẫn.

“Tiểu Ly cô nương, cô mau ngồi lên. Triển mỗ không có nói không đi cứu Tần cô nương.” Thở dài, Triển Chiêu nâng Tiểu Ly dậy, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

“Ta theo ngươi đi cứu người.” Bạch Ngọc Đường hiếm khi phối hợp với y như vậy, lập tức cầm kiếm trên bàn lên, không chờ Triển Chiêu đáp lời đã đứng dậy.

Triển Chiêu nhìn bóng lưng thuần sắc trắng đi trước, khóe môi không khỏi nhếch lên thành một nụ cười. Tiểu Ly thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói lời nào lại có thể ăn ý như vậy, thầm nghĩ: Triển công tử và Bạch công tử thực là một đôi hiệp khách bằng hữu!

*

“Cô nương, nên ngoan ngoãn giao đồ ra, tránh để đao kiếm không có mắt, làm tổn hại đến tính mạng của cô nương.” Tần Tử Câm rũ mắt nhìn con dao sáng loáng kề trên cổ mình, không kêu cứu như những cô nương bình thường khác, mà chỉ nhìn con dao, không biết đang suy tính chuyện gì.

Kẻ áo đen thấy Tần Tử Câm không tỏ vẻ sợ hãi như suy đoán của hắn, lại vẫn rất bình tĩnh ngồi trước bàn sách, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, lưỡi dao cũng ấn mạnh hơn, thoáng chốc một vết máu dài đã rỉ ra trên cần cổ trắng nõn.

Tên mặc áo đen còn lại vốn đang lục tung phòng để tìm đồ, thấy đồng bọn mất bình tĩnh làm Tần Tử Câm bị thương như vậy, thầm kêu không ổn, không kiềm được mắng to: “Nói nhảm với nàng ta làm gì? Quên lời chủ thượng nói rồi sao? Mau tìm đồ đi!”

Kẻ áo đen kia như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cười khẽ một tiếng: “Ta quên mất, chủ thượng đã nhắc đến tính cách của cô nương này, dù chúng ta nói gì cũng vô dụng. Xem trí nhớ của ta này, ngươi mau tìm đồ đi. Ta trông chừng nàng!”

Tần Tử Câm vẫn lạnh nhạt một tay giở sách thuốc, một tay rủ xuống bên người, dường như không chút để mắt đến lưỡi dao lạnh lẽo đang kề trên cổ.

“Tìm được rồi!” Một lúc sau, tên áo đen bên kia vui sướng reo lên. Gã lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ chừng hai bàn tay: “Giấu thật kỹ nha, hại ta tìm lâu như vậy.”

“Tìm được đồ rồi thì giết quách nàng ta đi!” Một tên áo đen bảo, cũng ép sát lưỡi dao sâu hơn một chút làm như muốn cắt đứt yết hầu. Nào ngờ Tần Tử Câm đột nhiên nghiêng đầu khiến trên cổ bị cắt một đường, né tránh con dao, tay vung lên, ném một nắm bột phấn ra, tay còn lại với lấy hộp gỗ trên bàn, đồng thời đứng bật dậy, bước một bước, đá chiếc ghế sau lưng tới chỗ kẻ áo đen.

Kẻ nọ đáng thương chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy mắt đau nhức, dụi mắt mấy lần, vừa muốn mở mắt ra đã bị vật gì đập vào đùi phải, mất thăng bằng liền ngã sấp xuống, đau đến lăn lộn.

Kẻ áo đen còn lại thấy đồng bọn bị thương, lập tức cúi người xem vết thương của gã. Đến lúc đỡ được đồng bọn dậy, phát hiện hộp gỗ trên bàn đã bị Tần Tử Câm cầm lên, còn nghe thấy tiếng người văng vẳng phía dưới, trong lòng hoảng sợ, cũng không để ý việc gì nữa, lập tức nhặt con dao dưới đất lên đâm về phía Tần Tử Câm, mưu toan đoạt lại hộp gỗ.

Tần Tử Câm vừa mới dồn hết sức lực tránh thoát khỏi con dao kia, đoạt lại hộp gỗ, lúc này cổ vừa đau, thân thể cũng vì vừa rồi dùng sức đá ghế mà có chút mất sức, không còn khí lực tránh thoát, nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.

“Keng…” Một tiếng kiếm xé gió, con dao rơi xuống sàn, kẻ áo đen ôm vai phải lùi lại mấy bước đến chỗ cửa sổ. “Trước mặt Bạch gia gia ngươi mà dám đả thương người, ngươi còn sinh sớm năm trăm năm đó!”

Cửa phòng đóng chặt liền mở rộng, Tiểu Ly thấy tình huống trong phòng lập tức đỏ mắt chạy tới trước mặt Tần Tử Câm, thấy nàng vẫn nhắm mắt đứng trước bàn, trên cổ có vết cắt, vội ôm chầm lấy nàng, khóc lớn: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Tiểu Ly rất sợ hãi, rất lo lắng cho…”

Tần Tử Câm mở mắt, nhìn tình cảnh trước mắt biết mình đã thoát hiểm, liền mỉm cười, đưa tay vuốt ve mặt Tiểu Ly: “Ta không sao.”

“Xin hỏi, các hạ vì sao phải vô cớ đả thương người?” Triển Chiêu ngăn hành động muốn giết người của Bạch Ngọc Đường, bước lên trước mấy bước, lạnh lùng nói.

Kẻ áo đen thấy đồng bọn mình bị thương, chẳng những không lấy được tính mạng của Tần Tử Câm, lại bị hai người võ công cao cường đối đầu, thầm nghĩ không ổn, vội xông tới túm đồng bọn đang bị thương kia, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Bạch Ngọc Đường hét lớn một tiếng “Chạy đâu!”, vọt tới muốn bắt bằng được hai kẻ áo đen, nhưng vẫn muộn một bước, đành phải trơ mắt nhìn kẻ áo đen kéo theo đồng bọn lẩn vào trong bóng đêm.

“Đáng chết!” Bạch Ngọc Đường một tay đập lên song cửa, phun một tiếng. “Bạch huynh, chớ tức giận! Trước tiên nên xem Tần cô nương có bị thương không.” Triển Chiêu thấy vậy, biết người này tâm cao khí ngạo, không nhìn nổi ngay cả thứ gì bẩn thỉu, chứ đừng nói chi đến chuyện một cô nương yếu đuối bị bắt nạt, lập tức mềm giọng trấn an.

Vết thương trên cổ Tần Tử Câm có chút sâu, nhưng cũng may không thương tổn đến huyết mạch, chỉ là chảy chút máu. Tiểu Ly bôi thuốc, băng bó cho nàng xong, lại sắc thêm một bát thuốc an thần bổ huyết, tự mình cho nàng uống thuốc, nằm xuống ngủ xong mới khép cửa phòng lui ra ngoài.

“Tần cô nương không sao chứ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đợi trên hành lang trước cửa phòng, Tiểu Ly vừa bước ra liền hỏi.

“Tiểu thư không sao, đã ngủ say rồi. Tiểu Ly sợ hai kẻ kia sẽ quay lại, cho nên…” Tiểu Ly gãi đầu, cắn môi, nhớ tới bản lĩnh đánh đuổi hai kẻ mặc áo đen của Bạch Ngọc Đường, “Cầu xin hai vị công tử có thể bảo vệ tiểu thư.”

“Việc này dù Tiểu Ly cô nương không nói, Triển mỗ cũng sẽ làm. Chỉ có điều tiểu thư nhà cô nương rốt cuộc đang giữ thứ gì lại khiến hai kẻ đó đến cướp, thậm chí còn muốn giết người?”

Hai mắt Tiểu Ly trợn tròn sửng sốt, “Công tử… Sao công tử lại biết?”

Triển Chiêu mỉm cười, “Lúc mới vào phòng, Triển mỗ thấy Tần cô nương không gặp phải uy hiếp gì lớn, nhưng trong phòng lại vô cùng lộn xộn, chỉ với điểm này liền có thể nhận ra, hai kẻ áo đen đến không phải để giết Tần cô nương mà vì vật kia mà đến. Sau đó lại thấy Tần cô nương nhất mực bảo vệ chiếc hộp liền có thể khẳng định!”

“Công tử thật lợi hại!” Tiểu Ly nghe xong ánh mắt sáng lên, sự sùng bái dành cho Triển Chiêu càng tăng thêm một bậc, nhưng nghĩ đến tiểu thư lấy cả tính mạng ra để bảo vệ hộp gỗ kia, trong mắt lại buồn bã, “Tiểu thư rất quý trọng hộp gỗ đó, nhưng tôi thật không ngờ tiểu thư lại không màng tính mạng để bảo vệ nó.”

“Không hẳn là không màng đến tính mạng!” Bạch Ngọc Đường ôm kiếm, dựa vào vách tường của hành lang nhìn bầu trời điểm sao bên ngoài, “Trên cổ Tần cô nương có hai vết thương, vết thương đầu không sâu, vết thương sau sâu hơn trước một tấc. Rất rõ ràng, vết thương thứ nhất là do hai kẻ cướp kia trong lúc ép hỏi vị trí cất giữ món đồ hù dọa mà gây ra, vết thương thứ hai… ta đoán nàng ta vì muốn đoạt lại món đồ mà liều lĩnh, nghiêng đầu muốn tránh con dao, thừa dịp hai kẻ kia trở tay không kịp mà đoạt lại hộp gỗ.”

Tiểu Ly trừng lớn hai mắt, lầu bầu, “Sao công tử biết tiểu thư nhà tôi tự gây ra vết thương đó? Biết đâu là hai kẻ kia gây ra thì sao?”

Bạch Ngọc Đường chẳng thèm nhìn Tiểu Ly, chỉ mang theo ánh mắt nghi hoặc giao với tầm mắt Triển Chiêu, cuối cùng trả lại cho y một ánh mắt xem thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vừa rồi lúc chúng ta xông vào phòng, thấy rất rõ một tên cướp đã bị Tần cô nương đánh ngã, xem dáng vẻ của gã hẳn là bị thứ gì đó làm bị thương hai mắt trước, sau đó đầu gối phải bị đá phải, đành phải một tay che mắt, một tay ôm chân, không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.”

Bạch Ngọc Đường lại dùng chuôi kiếm gõ gõ lên đầu Triển Chiêu, “Người bình thường nếu muốn làm như vậy, có thể mặc cho người khác kề dao vào cổ sao? Hơn nữa ta phát hiện trong móng tay của Tần cô nương có dính một chút bột trắng, hình như là mảnh vụn điểm tâm, hơn nữa đồ đạc trong phòng đều đặt nguyên vị trí cũ, chỉ có chiếc ghế là ở cách xa bàn đọc sách. Qua đó có thể thấy được, trong lúc bị hai kẻ kia uy hiếp, Tần cô nương đã cầm lấy một miếng điểm tâm dạng xốp, ở đây rất có thể là cao móng ngựa, luôn đợi thời cơ, chờ khi kẻ cướp buông lỏng cảnh giác liền bóp nát điểm tâm trong tay, ném vào mắt gã, tránh thoát con dao, đồng thời lại đá chiếc ghế về hướng kẻ cướp, thừa dịp hai kẻ đó một bị thương, một bất ngờ chưa kịp phản ứng mà đoạt lại hộp gỗ.”

Nhìn ánh mắt chợt hiểu ra của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm thấy tự mãn, “Cho nên, Tần cô nương làm như vậy nhất định là đã suy tính từ trước. Một cô nương bình thường gặp phải cảnh ngộ này nhất định sẽ sợ tới mức đứng cũng không vững, Tần cô nương lại có thể dựa vào sức của bản thân mà thoát khỏi khống chế, còn đoạt lại được hộp gỗ. Sự bình tĩnh bậc này, những tiểu thư khuê các chỉ biết cầm kim may vá e rằng không sao sánh kịp, thật khiến Bạch mỗ lau mắt mà nhìn.”

Triển Chiêu nghe thấy Bạch Ngọc Đường luôn gọi Tần Tử Câm là ‘Tần cô nương’, đủ để thấy hắn rất tán thưởng cô nương này. Trong thiên hạ này, cô nương có thể khiến Bạch Ngọc Đường hắn để vào mắt, Triển Chiêu thật chưa gặp được mấy người. Bạch Ngọc Đường không chút keo kiệt tán dương vị Tần cô nương kia lại khiến trong lòng y có chút chua xót, không biết nên nói gì.

*

Hôm qua ánh trăng như nước, sáng nay sương sớm vẫn đọng.

Đêm qua mấy người không được nghỉ ngơi, sáng nay cũng không chậm trễ dậy muộn.

Tần Tử Câm nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng cũng có lại chút thần sắc, thấy hoa đào trên núi trải qua mấy ngày mưa gió lại càng xinh đẹp động lòng người, quyết định mở tiệc khoản đãi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

“Đêm qua chưa có cơ hội cảm tạ hai vị công tử, hôm nay kính mong hai vị công tử nể mặt ở lại hàn xá ăn bữa cơm rau dưa.” Tần Tử Câm mỉm cười rót đầy chén rượu trước mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường – đây là nụ cười đầu tiên phát ra từ nội tâm của nàng mà Triển Chiêu nhìn thấy kể từ mấy ngày nay quen biết, trước đó không phải là cười lạnh thì chính là cười lấy lệ.

“Tần cô nương khách khí rồi, Bạch mỗ tiện tay mà thôi.” Bạch Ngọc Đường đã nâng chén rượu, chậm rãi uống cạn, nhìn hoa đào nở đầy bốn phía, ngồi đây như được vây quanh bởi hoa đào, thật sự là rất có nhã hứng.

“Vừa rồi có nghe Tiểu Ly cô nương nói nhà Tần cô nương ở ngoài trấn Vĩnh An trăm dặm, sao cô nương lại rời nhà tới nơi núi non xa xôi này?”

Bàn tay rót rượu của Tần Tử Câm khẽ run lên, “Thân thể ta vốn yếu ớt, năm trước bị bệnh mãi không dậy nổi, cô cô vì muốn ta dưỡng bệnh cho tốt mới đưa ta tới này tĩnh dưỡng.”

Dù câu trả lời của Tần Tử Câm không hề có sơ hở, nhưng phản ứng rất nhỏ vừa rồi của nàng ta tuy Bạch Ngọc Đường ngồi ngay bên cạnh không phát hiện ra, nhưng không thể qua được mắt Triển Chiêu.

“Lần này Triển đại nhân và Bạch công tử đến núi Tần Dương là vì chuyện công vụ sao?” Tần Tử Câm ngồi xuống, khéo léo chuyển đề tài.

“Cô nương không cần đa lễ. Lần này Triển mỗ và Bạch huynh chẳng phải có công vụ gì, chỉ là xin nghỉ một tháng để về thăm quê thôi, Tần cô nương không cần xưng hô với chúng ta như vậy.”

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, con mèo này tuy không giở giọng công vụ nhưng vẫn nhiều quy củ, lễ nghĩa như vậy.

“Vậy tiểu nữ xin mạo muội được xưng một tiếng Triển đại ca, Bạch đại ca, có được không?” Tần Tử Câm thản nhiên kính Triển Chiêu một ly.

“Triển mỗ xin được phép gọi Tử Câm cô nương.” Triển Chiêu cười cười uống chén rượu trong tay.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày, không nói gì chỉ uống cạn ly rượu trước mặt, tỏ vẻ cam chịu.

Cỏ xanh thơm mát, hoa rơi rực rỡ, thật đúng là tiên cảnh chốn nhân gian.

*

Tần Tử Câm chuẩn bị hôm nay trở về Tần Phủ, sáng sớm liền gọi Tiểu Ly giúp mình rửa mặt. Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Ly cầm phấn son bột nước vào phòng, thầm cười nhạo: Cuối cùng cũng chịu trang điểm xinh đẹp về gặp người nhà rồi sao? Ta cũng muốn nhìn xem giai nhân thanh tú ăn mặc, trang điểm có trở nên khuynh quốc khuynh thành không nào.

Sau khi rửa mặt, Tiểu Ly đi xuống thu dọn hành lý, chuẩn bị xe ngựa. Tần Tử Câm ở trên lầu chờ, tiện tay cầm bút luyện chữ.

Tần Tử Câm lặng lẽ ngồi trước bàn sách luyện chữ, luyện một lúc lâu có chút mỏi, liền dừng bút nghỉ tạm, lúc này mới phát hiện từ đầu đến cuối mình chỉ viết có một câu. Cầm tờ giấy viết chữ lên nhìn một lúc lâu, cuối cùng vò lại, ném đi, sau đó giống như mất hết sức lực, ngồi tựa người trên ghế, chẳng mảy may nhúc nhích, ngẩn người nhìn rừng đào chưa từng thay sắc bên ngoài cửa sổ.

‘Không phải đàn, chẳng phải sáo, kim đụng mà ngọc tránh.’ Bạch Ngọc Đường nhặt tờ giấy bị vo tròn ném dưới đất lên, mở ra nhìn tờ giấy chi chít chữ lại chỉ biết có một câu ‘Không phải đàn, chẳng phải sáo, kim đụng mà ngọc tránh.’

Bạch Ngọc Đường tất nhiên là biết đây là miêu tả tiếng mưa rơi, chỉ có điều hôm nay nắng đẹp, Tần Tử Câm lại tự nhiên viết tiếng mưa rơi làm gì? Hắn gọi mấy tiếng, nàng ta vẫn không có phản ứng, Bạch Ngọc Đường ôm trán, đã từ miệng nha đầu Tiểu Ly kia biết được Tần Tử Câm rất hay thất thần, thật khiến hắn bắt gặp mấy lần.

“Tần Tử Câm!” Bạch Ngọc Đường vỗ bàn một cái, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Tử Câm dọa nàng giật mình.

Nàng ôm ngực nói: “Bạch đại ca? Có chuyện gì vậy?”

Ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường liền sững sờ ngơ ngác? Gương mặt này? Dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi? Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu rất lâu, chợt vỗ đầu một cái “Bức họa! Cô chính là cô nương trong bức họa! Tần Tử Câm, cô chính là cô nương trong bức họa kia, có đúng không?”

Tần Tử Câm sửng sốt, ánh mắt chợt lạnh, “Bạch đại ca, huynh nói chuyện gì thế? Ta nghe không hiểu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn cô nương trước mặt, mặc dù có vẻ trưởng thành hơn cô nương trong bức họa kia rất nhiều, nhưng ngũ quan giống đến tám phần. Trước giờ Tần Tử Câm không hề tô son điểm phấn, thậm chí trang sức trên búi tóc cũng không có, cho nên tiếp xúc nhiều như vậy nhưng hắn không hề nhận ra.

Cái gọi là người đẹp nhờ lụa, Phật dựa vào kim trang. Hôm nay Tần Tử Câm vì để cho thần sắc của mình nhìn có vẻ tốt hơn một chút mà chọn một chiếc váy hoa xanh biếc bình thường ít mặc, tóc búi đọa mã (*), trên búi tóc lại cài một cây trâm bán nguyệt, hàng ngọc châu rủ xuống, lập tức trở thành một thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có. Nhưng nào ngờ lại bị Bạch Ngọc Đường nhận ra.

Tần Tử Câm vẫn cười nhạt, nụ cười lạnh nhạt trước sau như một, “Bạch đại ca muốn nói đến bức họa trong phòng tắm? Cô nương trong bức tranh kia là đại tẩu, sao có thể là ta được? Ta và đại tẩu dáng dấp rất giống nhau, ta nghĩ huynh hoa mắt rồi.”

“Sao có thể nhìn lầm? Cô xem chữ cô viết đi? Bút tích này và bút tích trên bức họa giống nhau như đúc! Mau nói cho Bạch đại ca nghe, nam tử còn lại trong bức tranh có phải là người trong lòng cô không?” Bạch Ngọc Đường lấy tờ giấy nhặt được dưới đất lúc nãy lên, trải ra trước mặt Tần Tử Câm, giọng điệu vui sướng vô cùng, trong lòng thầm nói: Tiểu Miêu, ngươi xem đi. Ngũ Gia ta đã tìm ra cô nương và người đề thơ trong bức tranh mà ngươi luôn ngày nhớ đêm mong trước ngươi rồi này!

Tần Tử Câm nhìn tờ giấy trước mặt, nét mặt sa sầm, thật lâu sau không nói gì. Mà Bạch Ngọc Đường chỉ mải nghĩ mình đã phá giải được bí ẩn của bức họa trước Triển Chiêu, trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng không để ý bàn tay đặt trên bàn của Tần Tử Câm đã co lại thành nắm đấm.

“Tiểu thư, em đã thuê được xe ngựa rồi.” Lúc này, Tiểu Ly đeo tay nải dáng vẻ mệt mỏi bước vào phòng, kịp thời giải vây cho Tần Tử Câm.

*

“Tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải chia tay.” Tần Tử Câm ngồi trong xe ngựa vén lên rèm, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi mình rời đi cũng sẽ xuống núi, khẽ mỉm cười, “Lần này ta về Vĩnh An, sợ là thời gian dài không về căn nhà gỗ này. Nếu Triển đại ca, Bạch đại ca không chê, một tháng này có thể ở lại đây.”

“Đa tạ Tử Câm cô nương!” Triển Chiêu hướng Tần Tử Câm ôm quyền thi lễ, Tần Tử Câm nhìn hai người bọn họ thật sâu, rồi hạ rèm xuống, Tiểu Ly vung roi ngựa, xe ngựa liền lung la lung lay biến mất giữa rừng đào, chỉ để lại vết bánh xe mờ mờ trên đường.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn căn nhà trúc dựng lên giữa rừng đào như thế ngoại đào nguyên, cười nhạt một tiếng, “Tử Câm cô nương xem ra tính tình rất phóng khoáng.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu có chút lưu luyến, không đứng đắn cười: “Tiểu Miêu, ngươi thích nơi này không? Muốn sau này sẽ về đây ẩn cư không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.