Long Thần Lệ

Chương 18




Rất xa, hắn đã nghe thấy tiếng nàng hát khe khẽ, giống hệt bài hát đã từng nghe ở Thiên Trúc sơn. Chỉ khác một điều, tiểu khúc lần trước nàng ngân nga rất nhẹ nhàng, còn làn điệu lúc này lại cực kỳ bi ai, ngay cả ca từ cũng khiến người nghe chua xót.

“Chìm xuống đáy biển, hóa thành hũ bùn, chôn ở lưng núi, lá rụng đầy đất… Tam sinh luân hồi quân tiếc… Lòng thiếp bi thương, không còn đường về hề. Chờ mong quân tìm đến, dẫn đường trở về hề… Hóa thành quân ảnh vĩnh viễn không rời.” Lời bài hát khiến lòng hắn run lên, không hiểu sao lại thấy xót xa.

Nàng nhẹ nhàng ngâm xướng, thanh thanh thê lương khiến lòng người nghe trùng xuống, thu trọn nhân tâm. Hắn không nhịn được bật thốt lên. “Quân Thập Thiện.” Sao cứ phải hát bài hát bi thương này, khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, không thể an tĩnh.

Quân Thập Thiện đang ngồi trong bể tắm, hai tay vọc nước nâng lên, lại chậm rãi nghiêng tay cho từng giọt tí tách rơi xuống. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa, nàng không chút suy nghĩ co người, hô lên. “Không được vào.” Nàng nhìn trái ngó phải, trông thấy chiếc khăn vải to Hỷ Thước để lại cho nàng, liền vội vàng trèo ra với lấy, ba chân bốn cẳng cuốn lấy thân mình.

Thuần Vu Ngự đứng ở ngoài cửa khẽ nhướng mi, đang muốn giơ tay đẩy cửa phòng ra, Hỷ Thước đã đứng phía sau hắn, gấp gáp ngăn cản. “Cô nương đang tắm rửa, Hầu gia sao có thể vào?” Nói xong, liền lắc mình che ở trước mặt hắn.

“Ta và nàng ấy…”

“Chưa thành thân, cho dù hai người đã thề non hẹn biển, Hầu gia làm vậy vẫn là không đứng đắn.”Hỷ Thước tỏ thái độ cứng rắn.”Mời Hầu gia trở về viện chờ.”

Thuần Vu Ngự nheo mắt trừng cô. Quen biết từ nhỏ đến lớn, hắn hiểu cá tính của cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, chỉ đành buồn bực rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Hỷ Thước mới bước vào phòng tắm, nhìn thấy Quân Thập Thiện bọc khăn vải trốn vào một góc, không khỏi khinh ngạc.

Nàng nghe Thừa Hoan kể chuyện sinh động như thật, giống như hai người họ đã gạo nấu thành cơm, nhưng nhìn tình huống lúc này, Quân Thập Thiện tựa hồ rất sợ Hầu gia, chẳng lẽ Hầu gia… dùng sức ép buộc?

Nghĩ kỹ, cô quay đầu nhìn lại, quyết định lát nữa sẽ tìm chủ tử hỏi cho rõ ràng. Còn trước mắt …

“Quân cô nương, ta mang đến một ít quần áo cũ của ta, mong cô đừng quá so đo.” Cô dịu dàng nói, nở một nụ cười ôn hòa nhã nhặn.

Quân Thập Thiện vẫn còn sợ hãi nhìn cô. Vừa rồi có nghe cuộc đối thoại giữa cô và Thuần Vu Ngự, cảm thấy hắn có vẻ rất kính nể vị cô nương tên Hỷ Thước này. Rốt cuộc cô ta và Thuần Vu Ngự có quan hệ thế nào?

Khi nàng bước vào phủ Hầu gia, còn chưa kịp nảy sinh cảm giác sợ hãi trước tòa phủ rộng lớn này thì đã bị Hỷ Thước ra vẻ đương gia chủ mẫu (chủ nhà), khí thế bừng bừng ép cho rùng mình sợ hãi.

Cảm giác đó rất khó nói thành lời, cứ cảm thấy sự xuất hiện của Hỷ Thước giống hệt dáng vẻ mà nàng luôn khát khao trở thành từ sâu tận đáy lòng, làm cho nàng phiền muộn một cách khó hiểu, mới có thể hát lên khúc hát tổ mẫu truyền thụ từ xưa.

“Không cần, ta mặc lại xiêm y cũ của ta cũng được. Ngày mai ta sẽ trở về trốn cũ.” Nàng buồn bã nói. Hỷ Thước hẳn là một người rất quan trọng đối với hắn, thậm chí có thể là thiếp… Vừa nghĩ như vậy đã thấy không thoải mái, nhưng nhịn không được lại thầm mắng bản thân được voi đòi tiên, người ta đối xử lịch sự lễ nghĩa đầy đủ với nàng, nàng lại thất lễ như vậy.

“Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói, hôm nay cô đã vào phủ Hầu gia rồi, thì chính là khách của chủ tử… A, nói như vậy, để cô mặc lại xiêm y cũ của ta thì thật quá thất lễ, khó trách cô không muốn…” Nói xong, Hỷ Thước khổ sở cúi mặt, thậm chí còn lặng lẽ quay ra.

“Đợi chút, không phải như thế, mà ta đã quen mặc xiêm y của mình, tóm lại, cám ơn cô.” Quân Thập Thiện vội vàng ngăn cản cô.

Đưa lưng về phía nàng, Hỷ Thước mỉm cười khoái chí, lúc quay đầu lại đã thay bằng một khuôn mặt khác, ra vẻ có lỗi. “Thật sự xin lỗi, vậy cô đành phải mặc tạm xiêm y cũ của ta…”

“Không sao, không sao, không có gì phải xin lỗi hết, xiêm y này đối với ta đã tốt lắm rồi, ta rất thích.” Quân Thập Thiện vội vàng cầm lấy xiêm y, phát hiện vải may mềm nhẹ bay bay, nàng thật sự không biết phải mặc thế nào.

“Nào, để ta giúp cô mặc.” Hỷ Thước mỉm cười đón lấy gói xiêm y, lấy ra từng món y phục, giải giảng. “Thân hình của chúng ta cũng không khác nhau lắm, hẳn là sẽ vừa. Yếm và quần lót đều là đồ mới, ta chưa từng mặc qua, ta…”

Cô còn chưa nói xong, Quân Thập Thiện đã đỏ bừng mặt, vươn tay ra đón lấy quần áo. “Để ta tự mặc được rồi.”

Nàng còn chưa quen thói tiểu thư đài các đến nỗi phải nhờ người khác mặc giúp quần áo.

Hỷ Thước mỉm cười nhìn nàng, lại thấy nàng xấu hổ nhìn mình, lập tức hiểu ý quay lưng đi sửa sang lại xiêm y trên tay, cố ý nói chuyện, làm cho nàng cảm thấy thoải mái một chút. “Đúng rồi, cô thích màu hồng đào hay xanh nước hồ?”

“Đều thích cả.” Quân Thập Thiện thừa dịp này mau chóng mặc quần áo lên người.

“Cô thích màu gì?”

“Ta thích màu đậm một chút.”

“Vì sao?”

“Bởi vì, có vẻ sẽ không dơ.” Nàng có mặc lâu hơn, cũng khó nhận ra cũ hay mới.

“Ồ.” Hỷ Thước gật nhẹ đầu, đoán rằng nàng đã mặc quần áo lót xong rồi liền quay đầu đưa cho nàng bộ trung y và váy dài. “Chờ ngày mai thức dậy, ta sẽ giúp cô vấn tóc.”

Quân Thập Thiện cúi mặt. Từ lúc Hỷ Thước bước vào đưa xiêm y cho đến khi lại gần giúp nàng thay y phục, nàng có thể ngửi được trên người cô ta một mùi hương dễ chịu, mang theo một chút ngọt ngào, tựa như mùi hương nàng ngửi được trên người mấy cô nương khi bày quán ở ven đường.

Là cô nương, nên đều như vậy?

“Tốt lắm, ngày mai ta sẽ tìm thợ may giỏi đến phủ giúp cô làm thêm mấy bộ đồ mới.” Hỷ Thước đứng cách ra một bước, hài lòng ngắm nhìn bộ cánh màu hồng đào vừa được mặc lên người nàng, giúp nàng bộc lộ vẻn nữ tính kiều mỵ.

Nàng giật mình hoàn hồn. “Không cần, ngày mai ta sẽ rời đi.” Chắc cô ấy cũng không muốn gặp lại vị cô nương xa lạ vô duyên vô cớ xuất hiện trong phủ.

Hỷ Thước nghe vậy, ý cười vẫn đọng trên khóe môi nhưng ánh mắt có chút nghiêm túc. “Quân cô nương, đừng sợ, tuy rằng Hầu gia có cưỡng ép cô thế nào, nhưng ta thấy ngài ấy thật sự rất yêu thích cô. Sau này ta sẽ cảnh cáo Hầu gia, bắt ngài ấy phải đối đãi dịu dàng hơn với cô.”

“Ta… Cô hiểu lầm thôi, cưỡng ép cái gì?” Quân Thập Thiện ngây ngốc nhìn cô, cứ cảm thấy khó hiểu. “Hơn nữa, Hầu gia sao có thể thích ta được? Chẳng phải hắn đã có cô rồi ư?”

“Quân cô nương, cô đừng hiểu lầm, ta là nha hoàn của Hầu gia. Mẫu thân ta là nhũ mẫu của Hầu gia, cho nên ta và ngài ấy lớn lên cùng nhau. Ngài ấy xem ta như muội muội, mới tùy ý để ta sắp xếp mọi việc trong phủ. Còn cô… nếu Hầu gia không yêu thích cô, sớm đã quăng cô xuống biển rồi, đầu cần rước phiền phức…”

“Hả?” Hóa ra là vậy ư? Thật kỳ lạ, đột nhiên nàng cảm thấy cảm giác khó chịu lúc này đã biến mất không thấy. Vì sao vậy? Nàng khó hiểu xoa xoa ngực.

“Tạm thời cô cứ an tâm đợi ở đây đi.” Hỷ Thước vươn tay, nhẹ nắm lấy tay nàng.

Quân Thập Thiện kinh ngạc cúi nhìn bàn tay bị nắm lấy. Tay cô ấy mềm mại mà ấm áp, nắm lấy tay nàng, tựa như một dòng nước ấm truyền thẳng vào trong lòng nàng.

Khiến nàng tự nhiên nhớ đến đường tỷ đang đợi mình ở Thiên Trúc sơn.

Cũng không rõ Tịch Nguyệt tỷ tỷ bây giờ thế nào?

***

Trở về phòng ngủ trong đại bắc viện, vừa mở cửa phòng liền trông thấy Thuần Vu Ngự đang đứng chờ, hai tay khoanh trước ngực. Khúc Thừa Hoan đang đứng canh phía sau, nhìn nàng mà hai mắt thiếu chút lòi cả ra ngoài.

Quân Thập Thiện tóc dài áo choàng, bên trong là áo cánh thắt lưng eo màu hồng đào tiên diễm, ôm trọn thân hình mượt mà của nàng, quần lụa lắc lư theo bước chân nàng, dập dờn như sóng lượn.

Nàng khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Thuần Vu Ngự, lập tức ngượng ngùng rũ mắt xuống.

“Thập Thiện ở lại, các ngươi đều lui ra cả đi.” Thuần Vu Ngự nói giọng khàn khàn.

Chỉ vừa thay cho nàng một bộ xiêm y thích hợp đã bày ra kiều thái của một cô nương, khiến hắn nổi lòng si niệm. Nhưng hắn cũng chưa nóng lòng đến mức ôm nàng vào lòng, dù sao trước mặt còn có việc quan trọng hơn cần phải xử lý.

Quân Thập Thiện nghe vậy, ánh mắt ngượng ngùng, mím chặt bờ môi, thoạt nhìn có chút xấu hổ không biết làm sao.

“Hầu gia, ngài không được qua đêm ở đây.” Hỷ Thước tiến lên một bước, không chút sợ hãi nhìn hắn.

“Ai nói với ngươi ta muốn ở lại qua đêm?” Hắn tức giận nói.

“Phải không?” Hỷ Thước khẽ nhếch mi.

Nếu đã như vậy, nàng cũng không thèm để ý nữa, rời đi thôi, cứ để bọn họ ở chung một lúc, mà trước mắt… Nàng nhìn qua Khúc Thừa Hoan, nháy mắt rồi thoáng nhìn ra ngoài.

Thấy người mình để ý chủ động muốn gặp riêng, Khúc Thừa Hoan không biết sống chết, cho rằng chuyện tốt đến rồi, bèn ngoan ngoãn theo nàng đi ra ngoài.

Đợi hai người họ đã khép cửa lại, Thuần Vu Ngự trầm giọng gọi nhỏ. “Lại đây.”

Quân Thập Thiện tuân lệnh đáp lời. Nàng biết có một số việc trốn cũng không được, vì thế can đảm tiến lên phía trước. Giữa đường thì dừng lại, cởi bỏ thắt lưng rồi vén bạt áo bên hông lên, để cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thắt lưng của nàng.

Sau khi nàng trúng tên, mỗi ngày hắn đều đến kiểm tra vết thương của nàng. Nhưng vết thương sớm đã không thấy nữa, hắn vẫn kiên trì mỗi ngày đều kiểm tra.

Thuần Vu Ngự cứ nhìn đăm đăm vào thắt lưng trơn láng của nàng. Nhưng chiếm hữu tâm tư hắn không phải là thương thế của nàng, mà là dáng người linh lung mê hoặc. Hắn nhịn không được muốn vươn tay chạm đến, nhưng nàng đã đỏ bừng mặt buông vạt áo xuống.

“Nói thẳng với ngươi vậy, ta không phải người bình thường.” Nàng quả quyết mở miệng, vốn dĩ không hiểu rõ tâm tư của hắn.

Hắn nhanh chóng rút tay về, nâng cằm, thầm bực tức chính mình tại sao lại bạc nhược như thế, không thể tự chủ.

Không ngờ ở trong mắt Quân Thập Thiện, vẻ mặt hắn chứng tỏ hắn không thể chấp nhận con người nàng, nàng không khỏi chép miệng. “Ngày mai ta sẽ trở về Thiên Trúc sơn, không làm phiền ngươi nữa.”

Nàng biết bản thân mình vốn không được bình thường. Nàng còn nhớ rõ, hồi nhỏ có một lần học nấu cơm, bất cẩn cắt trúng tay. Nhìn vết thương của nàng biến mất ngay trước mắt, bá phụ cùng bá mẫu sợ đến mức nhìn nàng như nhìn quái vật. Chỉ có Tịch Nguyệt tỷ tỷ chưa từng sợ hãi nàng, cứ nói, nàng có năng lực này, là ông trời bù đắp cho thị lực kém và cổ họng khàn đục của nàng.

Thế nhưng Tịch Nguyệt tỷ tỷ cũng dặn dò nàng, có một số người vốn là đáng kinh ngạc như vậy, muốn nàng ngàn vạn lần đừng để chuyện này trong lòng. Nàng biết Tịch Nguyệt tỷ tỷ chỉ đang an ủi nàng thôi, sợ nàng sẽ phải chịu thương tổn. Nhìn biểu cảm bây giờ của hắn, rõ ràng cũng giống bá phụ bá mẫu, bị nàng dọa rồi. Vậy mới nói, hắn làm sao có thể thích nàng?

Hỷ Thước nghĩ sai rồi…

Thở dài, lồng ngực nàng lại nhói lên.

“Ai cho phép ngươi về Thiên Trúc sơn?” Thuần Vu Ngự trầm giọng nói.

“Hả? Nhưng ta vốn phải về Thiên Trúc sơn, ta phải về thăm Tịch Nguyệt tỷ tỷ. Huống hồ, lộ phí cũng đã có đủ, ta muốn đi về phía nam…” Nói chưa xong, nàng đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo vào lòng hắn.

Nàng ngớ ra, nhưng không hề kháng cự. Từ lúc chiến thuyền quay đầu trở về, mỗi khi đêm xuống, hắn đều ôm nàng che chở, ru nàng vào giấc ngủ, khiến cho nàng luôn cảm thấy an tâm.

Tuy rằng nàng cũng không bài xích, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, vì sao hắn cứ muốn ôm nàng?

“Không được đi.” Hắn thì thầm.

Trên thế gian này, có mấy người có thể khiến hắn lòng nóng như lửa đốt? Lại có mấy người có thể lung lạc được ý chí của hắn? Từ lúc sinh ra đến nay, hắn luôn cảm thấy cô tịch. Có nàng bên cạnh, trái tim hắn giống như được bổ khuyết. Hắn không thể buông bỏ nàng, không thể để nàng đi.

Trong đầu Quân Thập Thiện tựa như đang đánh trống hò reo. “Vì sao không cho ta đi?”

Hắn đúng như Hỷ Thước suy đoán, thích nàng sao?

Thuần Vu Ngự chôn mặt vào hõm vai mảnh khảnh của nàng, hỏi: “Ngươi sớm đã biết thể chất của mình, cho nên lúc ở trên chiến thuyền mới phấn đấu quên mình, bảo hộ ta đúng không?”

“… Ừm.” Nàng không có tâm tư nào trả lời. Xác thực lúc đó nàng có nghĩ đến điểm này, dù sao nàng cũng sẽ khỏe lại rất nhanh, nhưng hắn thì không như thế… Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại, vết thương của hắn cũng đã chuyển lành rất nhanh.

Câu trả lời của nàng khiến hắn có cảm giác, ở trong lòng nàng, hắn chẳng là cái đinh gì. Nàng cứu hắn là vì đã suy xét tính kế, chứ không phải xuất phát từ nội tâm. Không khỏi ảo não, hỏi tiếp. “Vậy, lúc ở trên chiến thuyền, ngươi phát hiện vết thương của ta đã lành hẳn, vì sao lại kinh ngạc đến vậy…”

“A… Đáng kinh ngạc mà, chẳng phải ngươi và ta rất giống nhau sao? Tịch Nguyệt tỷ tỷ từng nói, người có loại thể chất đặc thù này, khẳng định không chỉ có một mình ta, nhưng ta luôn cảm thấy tỷ tỷ chỉ đang an ủi ta mà thôi. Cho nên, khi ta nhìn thấy vết thương của ngươi…” Nàng dừng lại một chút, nhịn không được nói tiếp: “Hóa ra, ngươi và ta giống nhau.”

“Không sợ ta ư?” Hắn hỏi lại.

Quân Thập Thiện nhăn mày hỏi lại. “Ngươi có sợ ta không?”

“Ngươi có cái gì đáng sợ?” Hắn chậm rãi nâng mắt.

Nàng dung mạo xinh đẹp, làm người chính trực thẳng thắn, giả dạng khôn lỏi cũng chỉ vì cuộc sống mưu sinh. Thâm chí lúc nguy cấp, cho dù không bởi vì thích mà cứu hắn, nhưng chuyện này quả thật đã làm cảm động hắn. Vì thế, hắn muốn giữ nàng ở lại, bất kể thế gian quay cuồng.

Chỉ giữ nàng bên cạnh mà bảo vệ, hắn mới chân chính an tâm.

“Đúng vậy, ngươi có cái gì đáng sợ? Chúng ta đều giống nhau, ai cũng không cần phải sợ ai.” Nàng không khỏi mỉm cười, hỏi với vẻ mong chờ. “Vì sao ngươi không cho ta đi?” Nàng khẩn thiết muốn biết đáp án.

Thuần Vu Ngự nhìn nàng, trên mặt chợt hiện lên một tầng mây hồng khả nghi. “Ngươi… cũng không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút.” Dứt lời, hắn buông nàng ra, chật vật rời đi.

“Này, ta muốn trở về núi thăm hỏi tỷ tỷ.” Nàng đuổi theo, thấy hắn mở cửa, bên ngoài Khúc Thừa Hoan và Hỷ Thước đang canh cửa lập tức lùi lại, dạt qua hai bên đứng cúi đầu.

“Sáng mai, ta cho Thừa Hoan đi thăm hỏi nàng ấy.” Thuần Vu Ngự trừng mắt liếc cận vệ một cái, rồi nhanh chân rời đi.

“Nhưng mà…” Nàng gọi với theo bóng lưng hắn.

“Đừng nhưng nhị gì nữa, đi nghỉ sớm thôi. Sáng mai ta lại đến vấn tóc cho cô.” Hỷ Thước cười hì hì, giúp nàng đóng cửa lại.

Quân Thập Thiện thấy thế, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh bàn.

Nàng không có tâm tình nào đánh giá bài trí trong phòng, rũ mắt nhìn gói đồ đặt trên mặt bàn, thở dài. Với tay nhặt nó lên rồi đi đến trước cái tủ đặt bên giường, mở cánh cửa tủ ra rồi quăng gói đồ vào trong. Bỗng nghe thấy âm thanh “Rầm” một tiếng, đang nghi hoặc, đã thấy kệ tủ hoàn toàn sụp đổ, gói đồ của nàng cũng theo đống đổ nát mà rớt xuống.

“Không thể nào…” Nàng đâu có dùng nhiều sức?

Tủ quần áo bề ngoài trông tinh mỹ là thế, không ngờ bên trong lại mục ruỗng không chịu nổi một đòn? Nàng kinh ngạc không thôi, bèn lại gần thăm dò bên trong tủ quần áo. Nhưng bên trong lại là một mảnh tối om, khiến nàng không khỏi nhăn mày.

Quái, cái lỗ sao lại sâu đến thế?

Suy nghĩ một lát, nàng mang giá nến trên bàn qua chiếu sáng, vừa nhìn liền cả kinh. Dưới đáy tủ không ngờ lại có một cây cầu thang đi thông xuống dưới. Bên dưới hình như còn có một gian phòng.

Thật kỳ lạ, tầng hầm gì mà lại che giấu trong tủ quần áo?

Nhưng đó không phải là trọng điểm, quan trọng là mười lượng bạc của nàng ở trong gói đồ… Nghĩ, nàng thở hắt ra, cầm giá nến bước lên cầu thang, từ từ đi xuống.

Hầm tối âm lãnh khó lường, mùi ẩm mốc tràn ngập bầu không khí. Nàng buộc phải nín thở một lúc, vươn tay tìm kiếm khắp nơi, chỉ mong nhanh chóng tìm được gói đồ của mình.

Sờ soạng một hồi, không biết đụng phải cái gì, dường như có một luồng điện chạy thẳng vào đầu ngón tay. Nàng sợ đến mức rụt tay về, lấy ánh nến chiếu sang, mới phát hiện là một pho tượng đất. Mà gói đồ của nàng lại rớt ngay bên cạnh tượng đất đã bị nàng làm hư. Nàng nhanh chân chạy đến nhặt lấy gói đồ, vừa không ngừng xin lỗi pho tượng.

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, thật xin lỗi…” Nói xong, nàng cầm gói đồ nhanh chóng leo lên trên.

Ra khỏi tủ, nàng đặt giá nến và gói đồ lên bàn, quay đầu trừng mắt nhìn cái tủ. Nàng nhìn một hồi, lại kéo tấm chăn trên giường xuống, che lấp đi lỗ hổng hình vuông nơi đáy tủ.

Nhanh chóng đóng tủ lại, thổi tắt nến, mang theo gói đồ leo lên giường. Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng nghĩ kỹ, ngày mai có cần phải nói cho Thuần Vu Ngự biết, nàng đã làm hỏng tủ quần áo của hắn rồi, hắn có bắt nàng phải bồi thường hay không đây… Càng nghĩ càng ủ rũ, nàng cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, từ khe hở trên tủ hé qua một luồng ánh sáng trắng, từ từ rót vào phòng, đến trước giường thì ngưng tụ thành hình người.

Hình người đó hơi trong suốt, kim quang cực nhạt. Hắn nhìn người nằm trên giường, nói giọng khàn khàn: “Thập Tam, nàng chuyển thế rồi ư?”

Người nọ có ngũ quan giống hệt Thuần Vu Ngự, ngay cả thân hình cũng giống nhau, chỉ có một điểm duy nhất không giống, chính là cần cổ của y có một vòng màu đỏ.

Y rũ mắt, tham lam ngắm nhìn gương mặt say ngủ của nàng. Mãi cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện rất nhỏ, làm cho y chú ý.

Quay đầu, y xuyên cửa mà qua, nhờ vào ánh trăng tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh.

Cho đến khi đi tới thư phòng nằm trong tòa nhà chính, y đứng sau cây mai, nghiêng đầu nhìn Thuần Vu Ngự và Khúc Thừa Hoan.

“Sau đó, theo dõi nhất cử nhất động của Triệu Lập.”

“Hầu gia muốn dùng hai tên hải tặc kia làm mồi nhử, cho nên mới nhốt bọn họ vào địa lao quan nha?” Khúc Thừa Hoan lập tức hiểu ý của hắn.

“Ta muốn xác định Triệu Lập can dự bao nhiêu trong chuyện này. Về phần sào huyệt của hải tặc, ngày khác vẫn phải hải chinh thêm một chuyến nữa, quét sạch hải tặc.”

“Nếu thật sự có liên quan đến Thanh vương gia…”

Đúng lúc Thuần Vu Ngự định mở miệng tiếp lời thì cảm nhận được có ánh mắt theo dõi. Hắn lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng lại không thấy bất cứ bóng dáng người nào.

“Hầu gia?” Khúc Thừa Hoan khó hiểu đuổi theo đến nơi.

“Không có gì.” Nhãn lực của hắn cực tốt. Nếu thật sự có mật thám giám sát, tuyệt đối không thể trốn khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng ngoại trừ cảm nhận lúc nãy, hắn không phát hiện thêm được điều gì. Chẳng lẽ là ảo giác?

“Thôi được, đã trễ lắm rồi, mau về nghỉ ngơi thôi.”

“Vâng.”

Thuần Vu Ngự đi vào thư phòng, tiếp tục lật xem văn thư, xác nhận chứng từ hàng hóa nhập khẩu.

Sau cây mai, thân ảnh trong suốt bi thương nhắm mắt lại.

Y sai lầm rồi. Chỉ vì lòng ích kỷ của mình, vì y không thể khống chế bản tâm, nên đã làm hại Vô Cữu và Trạm Đóa bị biếm xuống làm người phàm… Mà kiếp này, thượng thiên lại sắp xếp cho mấy người bọn họ gặp nhau trong đại trạch cũ của Quân gia, rốt cuộc là muốn y làm gì?

Muốn y ở giữa gây khó dễ, làm cho Vô Cữu và Thập Tam chuyển thế hữu duyên vô phận, tiếp tục ly biệt, để Vô Cữu sau khi hưởng hết nhân thọ có thể trở về thiên giới? Hay là muốn y trợ giúp, thành toàn tam thế tình duyên của bọn họ?

Lúc này đây, y rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng?

***

Hôm sau, Khúc Thừa Hoan phụng mệnh lên Thiên Trúc Sơn thăm hỏi Quân Tịch Nguyệt.

Thuần Vu Ngự và Quân Thập Thiện dùng bữa sáng với nhau xong, nha dịch tiến đến thông báo tin tức, hắn liền vội vàng ra ngoài. Mãi cho đến đêm, nàng cũng chưa gặp lại hắn, chỉ có thể rầu rĩ chờ ở trong phòng.

“Thập Thiện, cô đừng giận Hầu gia. Lần này, vừa bao vây diệt trừ hải tặc trở về, có rất nhiều việc cần Hầu gia xử lý.” Hỷ Thước nhẹ nhàng khuyên nhủ, hy vọng nàng lấy đại cục làm trọng.

Quân Thập Thiện sửng sốt, vội vàng lắc đầu. “Không phải, ta chỉ đang lo không có Thừa Hoan bên cạnh, hắn chỉ có một mình, không biết có gặp nguy hiểm gì không…” Nàng rầu rĩ không vui là vì nếu hắn cách xa nàng, một khi gặp chuyện không may, nàng vốn sẽ không giúp gì được cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.