Long Tế

Chương 31: Ma nữ Từ Phi Dung




Ở Thương Châu rộng lớn này, người khiến Trần Phong sợ nhất chắc chắn không phải là bà mẹ vợ Lâm Lan chua ngoa.

Mà chính là bạn thân của Hạ Mộng Dao - Từ Phi Dung.

Từ Phi Dung đúng là một ma nữ, giống như Lâm Lan, năm đó cô ấy cũng không đồng ý Hạ Mộng Dao kết hôn với anh.

Để khiến anh biết khó mà lui, có thể nói Từ Phi Dung đã vắt nát óc để nghĩ kế.

Thuê người quyến rũ anh, cho người uy hiếp anh...

Dùng đủ mọi trò.

Thậm chí sau cùng, đêm tân hôn của Trần Phong và Hạ Mộng Dao, Từ Phi Dung còn đích thân cầm kéo xông vào phòng tuyên bố muốn thiến anh, khiến anh là tên thái giám cuối cùng của Hoa Hạ.

Năm đó Trần Phong thật sự bị Từ Phi Dung hành cho lên bờ xuống ruộng.

Nhưng may mắn thay, không lâu sau khi anh và Hạ Mộng Dao kết hôn, Từ Phi Dung đã sang Anh học tiến sĩ xã hội học.

Trần Phong cũng vui mừng rất lâu vì chuyện này, nghĩ bà điên Từ Phi Dung này thôi cả đời đừng về nữa cũng được.

Nhưng ai ngờ, Từ Phi Dung vẫn về nước, hơn nữa còn không hề báo trước gì cả.

Trần Phong chỉ đành dậy, miễn cưỡng bắt taxi ra sân bay với Hạ Mộng Dao.

Sau khi đợi ở cửa đón nửa tiếng, một cô gái da trắng, thân hình mảnh khảnh, đeo cái kính râm to đùng kéo hành lý từ phía đối diện đi tới.

Cô gái đó chính là Từ Phi Dung.

Nhan sắc của Từ Phi Dung thì không cần nói nhiều, có thể là bạn thân của Hạ Mộng Dao thì không xấu đi đâu được.

Điểm xuất sắc nhất của Từ Phi Dung chính là đôi chân dài một mét mốt của cô ấy, vừa thon, vừa trắng, thẳng tắp, dù không mang giày cao gót thì cô ấy cũng giống như hạc giữa bầy gà.

Cứ tự nhiên tạo cho người ta cảm giác vô cùng khí thế.

Từ Phi Dung tới trước mặt Hạ Mộng Dao rồi dang hai tay ra, hai cô bạn thân ôm chặt lấy nhau.

"Cục cưng, mình nhớ cậu chết mất." Từ Phi Dung hôn chụt một cái lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao.

Trần Phong cũng quen với chuyện này rồi, Từ Phi Dung là một cô gái có tính cách lưu manh vậy đấy.

Còn Hạ Mộng Dao thì mặt ửng đỏ rồi nói: "Mình cũng nhớ cậu."

"Phải không đấy?" Từ Phi Dung cười xấu xa xong nói: "Thế tối nay mình ngủ với cậu một đêm nhé?"

"Cậu đứng đắn chút đi được không, bao nhiêu tuổi rồi chứ." Hạ Mộng Dao lườm một cái.

"Mình sao lại không đứng đắn, cậu ngủ với mình đêm thì sao chứ?" Từ Phi Dung bĩu môi nói.

"Phi Dung, cậu còn nói nữa mình không thèm để ý tới cậu nữa đâu."

Hạ Mộng Dao vờ giận dỗi, nói xong thì cô nhìn Trần Phong một cái, gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn. Từ Phi Dung lưu manh này, nói chuyện chẳng kiêng kị gì cả, đúng là chẳng chịu nghĩ trước khi nói.

"Được, được, được, không nói nữa, nhìn bộ dạng cô vợ nhỏ của cậu kìa." Từ Phi Dung lại cười khúc khích, trở lại dáng vẻ bình thường.

"Nghe nói bây giờ cậu là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền rồi, chúc mừng nhé. Không ngờ xa mình, cậu lại giỏi giang đến vậy." Từ Phi Dung nói.

"Không phải mình giỏi đâu, là Trần Phong giỏi đấy, anh ấy giúp mình đó." Khóe môi Hạ Mộng Dao cong lên nói.

"Trần Phong? Mộng Dao, cậu đừng đùa mình nhé. Chẳng phải Trần Phong đang làm giao hàng à, sao có liên quan gì đến núi Ngọc Tuyền được?" Từ Phi Dung ngờ vực nói.

"Thật đấy, không tin cậu hỏi anh ấy đi." Hạ Mộng Dao vội vàng kéo Trần Phong đang đứng bên cạnh.

Trần Phong còn chưa nói gì thì Từ Phi Dung đã nói trước, giọng điệu rất chua ngoa: "Ôi chao, thì ra đây là Trần Phong à? Mộng Dao, cậu mà không nói thì mình còn tưởng anh ta là tài xế của cậu đấy, đứng bên cạnh như cái cọc gỗ ấy."

Sắc mặt Trần Phong tối sầm lại, ma nữ Từ Phi Dung này chắc chắn là cố ý.

Đương nhiên Hạ Mộng Dao cũng nhận ra, cô ấy biết trước nay Từ Phi Dung và Trần Phong không hợp nhau. Nếu cứ để Từ Phi Dung nói tiếp thì e rằng hai người sẽ cãi nhau ở sân bay mất, thế nên cô ấy vội nói: "Phi Dung, chẳng phải cậu nói cậu đói rồi sao, chúng ta về nhà ăn cơm trước đã nhé."

Nghe đến ăn cơm, đôi mắt xinh đẹp của Từ Phi Dung sáng lên.

"Vẫn là cục cưng của mình quan tâm mình nhất. Đồ ăn nước ngoài sắp khiến mình ngán đến tận cổ rồi, từ lâu đã muốn ăn món trong nước rồi, nhanh đi thôi." Nói xong, thấy Trần Phong đứng yên thì cô ấy lại lườm anh một cái, bực mình nói: "Này, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, qua xách hành lý đi chứ, anh không xách định để Mộng Dao xách à."

Trần Phong cười gượng rồi ngoan ngoãn nhận hành lý của Từ Phi Dung.

Sau đó hai cô bạn thân cùng đi phía trước, Trần Phong tự giác theo sau.

Hai người ríu rít, cười nói suốt dọc đường, tạo thành một cảnh đẹp trên hành lang dài của sân bay.

"Mộng Dao, cậu với Trần Phong ấy ấy chưa?" Từ Phi Dung hỏi.

"Ấy ấy?"

Hạ Mộng Dao ngơ ra một chút rồi hỏi: "Ấy gì?"

Từ Phi Dung đảo mắt một cái rồi nói: "Thì ấy ấy đó."

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao bỗng chốc đỏ ửng lên, cô ấy thật sự không suy nghĩ về khía cạnh kia.

Nhìn thấy vẻ mặt của của Hạ Mộng Dao, Từ Phi Dung bỗng há to miệng: "Không phải chứ, trời má, hai người đã kết hôn ba năm rồi đó!"

Gương mặt Hạ Mộng Dao càng đỏ hơn, lí nhí nói: "Mình... mình còn chưa chuẩn bị xong."

"Sao có thể! Đây không còn là vấn đề đã chuẩn bị xong hay chưa nữa rồi. Mộng Dao, cậu nói thật cho mình biết có phải Trần Phong yếu sinh lý không!" Từ Phi Dung nghiêm túc hỏi.

"Không có!" Hạ Mộng Dao vội vã phủ nhận, tuy cô ấy và Trần Phong vẫn chưa thân mật nhưng là vợ chồng với nhau, sống chung thì ít nhiều gì cô ấy cũng có thể cảm nhận được một chút.

"Thế thì là cậu không yêu Trần Phong rồi." Từ Phi Dung bĩu môi nói.

"Phi Dung, yêu một người thì phải cùng họ làm việc đó mới được à?" Hạ Mộng Dao không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi lại.

"Nói vớ vẩn."

Hạ Mộng Dao mím chặc đôi môi đỏ mọng, không nói thêm gì, cô ấy có thể khẳng định rằng bây giờ mình yêu Trần Phong, còn anh ấy... chắc cũng yêu mình.

Thế sao anh ấy lại không thể chủ động chứ?

Nhưng cô ấy nghĩ, lần này về, cô ấy phải nghĩ cách để làm chuyện này cho xong, chứ không thì Trần Phong mất hết mặt mũi.

Từ Phi Dung dường như không cảm nhận được suy nghĩ này của Hạ Mộng Dao, vẫn tự mình nói: "Mộng Dao, nếu cậu đã không thích Trần Phong thì nhanh đá anh ta đi. Mình giới thiệu cho cậu vài người bạn, bọn họ đều từng du học cả, hơn nữa gia cảnh cũng tốt, có người nhà có công xưởng, có người làm thương mại quốc tế, ai ai cũng tốt hơn Trần Phong cả chục, cả trăm lần..."

"Phi Dung, cậu nói linh tinh gì đó." Bây giờ Hạ Mộng Dao mới nhận ra Từ Phi Dung đang nói gì: "Mình sẽ không rời xa Trần Phong đâu, trừ khi anh ấy chủ động rời xa mình." Hạ Mộng Dao nghiêm mặt nói.

"Ơ này, Mộng Dao, Trần Phong anh ta có chỗ nào tốt mà đáng để cậu hết lòng hết dạ thế?" Từ Phi Dung nhíu mày hỏi, cho dù đã qua ba năm nhưng cô ấy vẫn cảm thấy Trần Phong không xứng với Hạ Mộng Dao. Đặc biệt là khi bây giờ Hạ Mộng Dao đã trở thành người phụ trách của dự án núi Ngọc Tuyền, sau này địa vị xã hội đương nhiên sẽ lên như diều gặp gió, còn cách biệt giữa Trần Phong - một gã giao hàng với cô ấy sẽ càng ngày càng lớn, hai người sẽ xuất hiện một khoảng cách khó lòng vượt qua được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.