Long Ngạo Chiến Thần

Chương 57: Phòng vệ chính đáng




Nhìn thấy tâm ý Long Ngạo đã quyết, Vương Vũ Âm thở dài một tiếng thật sâu, cũng không nói thêm gì.

Trong lúc đó, Vũ Âm hỏi rất nhiều về chuyện của Lưu Vân Tông, nhưng nàng cũng không hỏi ra được gì nhiều. Bởi vì Long Ngạo nghĩ, chuyện nam nhân nên làm chính là tuyệt đối ngăn cản tất cả trắc trở, không được để cho nữ nhân của mình gặp chuyện không may.

Ăn xong, Long Ngạo tự mình hộ tống Vũ Âm rời khỏi Tinh Vân thành. 

Nhìn thấy bóng dáng Vũ Âm dần dần đi xa, Long Ngạo cũng nhẹ nhõm, nhưng hắn biết rõ, trước khi khiển trách nhân yêu của Miêu gia, Miêu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nếu Vũ Âm ở đây chắc chắn sẽ phải cùng với mình đối mặt sự trả thù của Miêu gia.

Vì ta yêu nàng, ta tuyệt đối không thể để cho nàng gặp nguy hiểm.

"Bây giờ đã đắc tội với Miêu gia, ngươi ở Tinh Vân thành đến nửa bước cũng khó đi." 

"Dám trêu chọc người của ta, ta sẽ không ngại gì mà không giết."

Long Ngạo vốn đã giết chóc nhiều rồi, khiến cho nội tâm cũng xảy ra chuyển biến, hắn đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều. Trong lúc bất tri bất giác, hắn chợt nghĩ, nếu Vũ Âm ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không thể nào tiểu trừng đại giới(*).

"Ta và ngươi sẽ cùng nhau đối mặt." 

Long Ngạo hiểu nội tâm Cuồng Ngạo là đang suy nghĩ gì, hắn lắc đầu, nói:

"Ta sẽ không liên lụy ngươi, chúng ta tách ra đi, nếu có duyên phân chúng ta còn có thể gặp lại."

Cuồng Ngạo hình như còn muốn nói điều gì, nhưng Long Ngạo ngăn lại, giọng hắn bình thản nói: 

"Cuồng Ngạo, nếu xem ta là bằng hữu, xin hãy tôn trọng quyết định của ta."

Liếc mắt nhìn thật sâu người thiếu niên bên cạnh, cuối cùng Cuồng Ngạo cũng gật đầu, nhưng vẫn nói ra:

"Long Ngạo, ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu có việc gì ngươi chỉ cần nói một câu, ta lúc nào cũng sẽ đến." 

Cả hai người cùng nhìn nhau, không nói lời nào nữa.

Mặc dù đã chọc vào Miêu gia, nhưng Long Ngạo không có ý định rời khỏi Tinh Vân thành, bởi trong lòng hắn biết rõ, một khi hắn rời khỏi đây, Miêu gia không tìm thấy hắn nhất định sẽ chĩa đầu mâu(*) về phía gia tộc của mình. Với thực lực của gia tộc thì sao có thể ngăn cản được sự trả thù của Miêu gia?

Chính vì như thế, cuối cùng Long Ngạo lựa chọn tiếp tục ở lại, dù là đối mặt với sự trả thù của cả Miêu gia cũng sẽ không hối tiếc. 

Vừa mới quay lại Tinh Vân thành, Long Ngạo đã bị một người ngăn lại, tướng mạo so với Miêu Yêu có vài phần tương tự, chính là thiên tài Miêu Hạ, người được Miêu gia phái đến tìm Long Ngạo để báo thù. Miêu Hạ cũng là nhân vật thứ tám mươi hai trên Bách Chiến bảng.

"Ngươi chính là Long Ngạo?"

Khi Miêu Yêu được đưa về gia tộc, cả Miêu gia hoàn toàn bị khiếp sợ, bởi vì bao nhiêu năm qua chưa từng có người nào dám động thủ trên đầu thái tuế, dù sao Miêu gia tại Tinh Vân thành cũng là một thế lực lớn. 

Nếu người bình thường trêu chọc Miêu Yêu, Miêu gia nhất định sẽ chém chết đối phương, nhưng đối với tình huống này thì có chút khác thường.

Tên quái thai của Long gia ở Xích Hỏa trấn, trong mấy tháng ngắn ngủi đã từ một phế vật tấn cấp trở thành thiên tài, phản kích từ dưới lên, tiến vào bảy mươi tám tên trên Bách Chiến bảng, còn được hoàng thất Tinh Vân và Long gia ngũ giai trợ giúp.

Miêu gia cũng không phải là kiêng dè gì Long Ngạo và gia tộc sau lưng hắn, mà là kiêng kị hoàng thất Tinh Vân và Long gia ngũ giai. 

Cho tới giờ khắc này, Miêu gia đều không rõ hoàng thất Tinh Vân và Long gia ngũ giai rốt cuộc là có ý gì, nếu mình đi trả thù, hoàng thất Tinh Vân và Long gia ngũ giai có thể không nhúng tay vào việc này hay không?

Kiêng dè như vậy nên Miêu gia nghĩ ra một biện pháp, đó chính là phái Miêu Hạ ra quyết đấu với Long Ngạo một cách công bằng, tìm cách chém chết đối phương, cho dù đến lúc đó hoàng thất Tinh Vân và Long gia ngũ giai có chỗ không vui, tin rằng cũng không thể làm gì.

Hai người đều là Nhất Tuyến Thiên, một người đứng thứ bảy mươi tám, một người đứng thứ tám mươi hai trên Bách Chiến bảng, hình như Miêu gia quá đề cao Miêu Hạ mà đánh giá thấp thực lực Long Ngạo. 

"Nếu đúng thì thế nào?"

"Rất tốt, ta tên là Miêu Hạ, bây giờ ta chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến không?"

"Miêu Hạ, ngươi ỷ vào Miêu gia khi dễ huynh đệ của ta, có phải có chút không coi trọng ta hay không?" 

Đúng lúc này, Âu Dương Phi mang theo hai vị cao thủ diễn hóa từ cách đó không xa đi tới, thân là Thái tử hoàng thất Tinh Vân, cho dù Âu Dương Phi thực lực không bằng Miêu Hạ, nhưng chỉ cần chỗ dựa sau lưng này cũng đủ để cho Âu Dương Phi cường thế.

"Thái tử điện hạ, người này cắt mất lưỡi và chặt đứt hai tay của đệ đệ ta, thù này không báo ta nuốt không trôi cơn tức này."

Miêu Hạ đương nhiên biết rõ Âu Dương Phi đã ra mặt thì nhất định là đại diện cho hoàng thất Tinh Vân. Quả nhiên là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nhưng Miêu Hạ đã có kế sách ứng đối, đó chính là khiêu chiến công bằng, chỉ cần đối phương ứng chiến thì mình có cách để giết đối phương. 

"Việc này ta đã điều tra qua, là đệ đệ của ngươi chọc ghẹo thê tử của Long Ngạo trước, Long Ngạo chỉ là phòng vệ chính đáng thôi."

"Phòng vệ chính đáng?"

Xem ra trước mặt Thái Tử, giọng Miêu Hạ cũng có chút lạnh lùng, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Âu Dương Phi quyết tâm trợ giúp đối phương, không tiếc đụng chạm với Miêu gia. 

Cũng vì thế, Miêu Hạ mới cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết vì sao hoàng thất Tinh Vân lại coi trọng một tên mao đầu tiểu tử(*) như thế.

"Long Ngạo, ta còn tưởng rằng ngươi đến cỡ nào, ta còn sợ không đánh nổi ngươi, thì ra ngươi cũng chỉ là một rùa đen rút đầu, nếu ngươi đã không dám ứng chiến, sau này cứ coi ngươi là con rùa đi."

Nghe được chuyện đó, sắc mặt Âu Dương Phi cũng có chút khó coi, thâm ý của Miêu Hạ hắn quá rành mạch, cố ý nói như thế chính là muốn dụ Long Ngạo mắc câu. 

Không đợi Âu Dương Phi nói tiếp, Long Ngạo bước ra một bước, lạnh lùng đáp lại Miêu Hạ:

"Ta ứng chiến, nhưng ta có điều kiện."

Ta ứng chiến? 

Đối phương rốt cuộc cũng ứng chiến, trong nội tâm Miêu Hạ lập tức vui vẻ, hắn có chút vội vàng nói ra:

"Điều kiện gì?"

"Chúng ta chiến một trận sinh tử tất cả do số trời, ta hi vọng việc này đừng liên quan đến gia tộc của đôi bên." 

"Không thành vấn đề, mười ngày sau ta và ngươi tới bên ngoài hoàng cung chiến một trận sinh tử, hi vọng ngươi không chạy trốn!"

Trên mặt Miêu Hạ tỏ rõ vẻ xem thường và coi rẻ Long Ngạo, trong mắt Miêu Hạ, phế vật trước mắt này căn bản không phải địch thủ của mình.

Nhìn thấy Miêu Hạ đã rời đi, Âu Dương Phi có chút lo lắng, nói ra: 

"Long huynh đệ, ta biết rõ ngươi tự tin có thể đánh bại Miêu Hạ, nhưng ngươi có chỗ không biết, ba năm trước Miêu Hạ tương trợ cho Miêu gia bắt được một con linh thú Tiên Thiên, cho nên bây giờ một người một thú liên thủ thì uy lực sẽ tăng lên gấp đôi, trừ phi là cao thủ diễn hóa, nếu chỉ là Nhất Tuyến Thiên thì rất khó có người là địch thủ của Miêu Hạ."

Linh thú?

Long Ngạo rất hiếu kỳ, hỏi: 

"Âu Dương đại ca, Miêu Hạ đã cường đại như thế, vì sao trên Bách Chiến bảng chỉ đứng thứ tám mươi hai?"

Diễn hóa thì đã không có địch thủ? Đã như vậy, bài danh của Miêu Hạ vì sao lại thấp như thế, thậm chí còn dưới cả Long Phong Tử và Cuồng Ngạo.

"Long huynh đệ, ngươi có chỗ không biết, truy đuổi trên Bách Chiến bảng không thể dựa vào sự tương trợ của linh thú, phải dựa vào thực lực của bản thân, cho nên khi Miêu Hạ không có linh thú tương trợ thì không cách nào gia nhập vào những thứ hạng cao trên Bách Chiến bảng được." 

Thì ra là thế.

Long Ngạo cũng không vì vậy mà lùi bước, nếu như run sợ thì hôm nay hắn đã không đi tới bước này. Sắc mặt hắn kiên định, nói ra:

"Ta nhất định sẽ đánh bại Miêu Hạ." 

Mặc dù không có nhiều điểm chung với Long Ngạo, nhưng Âu Dương Phi vẫn rất hiểu tính cách đối phương, dù sao có thể kiên trì mười năm, người bình thường căn bản không cách nào làm được. Gật gật đầu, Âu Dương Phi nói ra:

"Mười ngày sau ta sẽ đích thân có mặt ở đó, Long huynh đệ, mặc kệ ngươi thắng hay thua, ta đều sẽ ủng hộ ngươi vô điều kiện."

***

(*) Tiểu trừng đại giới: Trừng phạt ít nhưng cảnh cáo nhiều.

(*) Đầu mâu: Một binh khí có cán dài mũi nhọn, rất nguy hiểm. Ở đây ý nói là Miêu gia sẽ tìm đến gia tộc của Long Ngạo để trả thù, giống như câu: “Chĩa mũi dùi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.