Long Ngạo Chiến Thần

Chương 152: Ta từ chối




Hách Siêu cũng là gương mặt trang nghiêm, nói:

"Long huynh đệ, xem ra thương thế của Âu Dương Trọng không nhẹ, nếu không cũng sẽ không chạy trốn tới hoàng thất Lôi Đình lánh nạn."

Gật đầu, đối với điểm này Long Ngạo làm sao không biết.

"Hách huynh, lần này đa tạ huynh."

"Long huynh đệ, không cần khách khí với ta, nếu có phải dùng tới chỗ của ta, cứ việc nói thẳng."

"Hách huynh, ta muốn hỏi một chút, bây giờ huynh có nơi nào có thể đi?"

Lắc đầu, gương mặt Hách Siêu buồn khổ, mặc dù rời khỏi Tinh Vân Hộ quốc đường, nhưng thân là võ giả Thoái Biến, hắn dù đi tới chỗ nào cũng đều sẽ nhận được sự tôn trọng.

Nhưng Hách Siêu không nghĩ đến bất kỳ vương quốc nào, thậm chí còn cự tuyệt lời mời của Lôi Đình Hộ quốc đường.

Trong lòng nhất thời vui mừng, Long Ngạo liền nói:

"Hách huynh, huynh là bằng hữu của ta, ta nói thẳng với huynh, nếu như huynh không có nơi nào để đi, không bằng đến Xích Hỏa trấn, trở thành khách của Long gia ta, thế nào?"

Không chút suy nghĩ, Hách Siêu liền đáp ứng.

"Hách huynh, huynh yên tâm, cho dù trở thành khách của Long gia ta cũng sẽ không hạn chế sự tự do của huynh."

Khoát khoát tay, Hách Siêu vừa cười vừa nói:

"Long huynh đệ, dù sao ta cũng chuẩn bị bế quan tu luyện, đúng lúc có thể tới Xích Hỏa trấn."

Hách Siêu không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết mục đích Long Ngạo mời hắn, dù sao Xích Hỏa trấn hiện tại phong cảnh vô hạn, kì thực nguy hiểm trùng trùng, một khi gặp phải nguy hiểm, rắc rối của Xích Hỏa trấn càng lớn.

Kế tiếp, hai người hàn huyên một hồi, Hách Siêu đứng dậy rời khỏi Tinh Vân thành, đi trước về Xích Hoả trấn.

Đối với Hách Siêu có thể trở thành khách của gia tộc, Long Ngạo coi như thở phào nhẹ nhõm, dù như thế nào Hách Siêu cũng là Thoái Biến võ giả, thực lực bản thân thế nào, Tiên Thiên võ giả bình thường căn bản không phải đối thủ của Hách Siêu.

Hoàng thất Lôi Đình.

Long Ngạo cũng không lập tức tới hoàng thất Lôi Đình, bởi vì hắn biết nếu hoàng thất Lôi Đình đã thu nhận Âu Dương Trọng, cũng đã thể hiện rõ muốn đối nghịch với hắn.

Tu vi tuy rằng thuận lợi vượt qua cảnh giới Lôi Kiếp, nhưng Long Ngạo tự mình biết, với thực lực của hắn bây giờ căn bản không thể nào đấu lại toàn bộ hoàng thất Lôi Đình, nếu liên lụy đến gia tộc thì chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Đi về phía hoàng thất Lôi Đình, dùng võ lực giải quyết ân oán giữa hắn và Âu Dương Trọng.

Không tới hoàng thất Lôi Đình, đến ngày vết thương của Âu Dương Trọng phục hồi, hậu quả sẽ rất phiền phức.

Nhất thời, Long Ngạo cũng không biết rốt cuộc nên làm gì.

Tinh Vân thành.

Đêm khuya, bầu trời đầy sao.

Long Ngạo mới vừa tiến vào trạng thái tu luyện liền bị một luồng khí tức cường đại bao phủ, còn không chờ Long Ngạo kịp phản ứng, một thanh âm rất nhỏ truyền đến.

Tò mò, Long Ngạo lặng lẽ rời khỏi nhà trọ, theo bóng đen rất nhanh vọt tới, hai người một trước một sau tốc độ rất nhanh, trong nháy đã biến mất trong đêm tối mù mịt.

Đỉnh núi hoang cách Tinh Vân thành không xa.

"Ngươi là người phương nào? Vì sao tìm ta?"

Nhìn hắc y nhân đối diện, Long Ngạo rất kinh ngạc, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, hắc y nhân trước mặt trên người tản ra hơi thở rất là cường đại, cùng Trương Chí Hàng không khác nhau chút nào.

Nói cách khác, hắc y nhân trước mặt chính là một vị võ giả Địa Hoàng.

Long Ngạo đối với thân phận của hắc y nhân rất hiếu kỳ, mà lúc này hắc y nhân bỗng nhiên xoay người, mày kiếm mắt sáng, mũi to, miệng nhỏ, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, bộ dáng cao cao tại thượng.

Cười mà như không, thiếu niên áo đen lạnh giọng hỏi:

"Ngươi chính là Long Ngạo?"

“Chính ta."

"Ta là Hạ Quân, đến từ Lôi Đình tông."

Hạ Quân? Lôi Đình tông?

Nghe được thân phận của đối phương Long Ngạo càng thêm cảnh giác, bởi vì đối với Lôi Đình tông hắn không cảm thấy xa lạ. Lôi Đình tông là một trong lục đại tông môn, bất kể là thực lực hay nền tảng, cùng Hỏa Diễm tông tên tuổi ngang nhau, giỏi hơn tứ đại tông môn khác.

Lẽ nào Lôi Đình tông tới gây khó dễ?

Ngẫm lại Long Ngạo cảm giác việc này có chút phá hoại, trên danh nghĩa Lôi Đình đế quốc chính là một bộ phận của Lôi Đình tông, nhưng mọi người đều biết, Lôi Đình tông căn bản không đem Lôi Đình hoàng thất để vào mắt, căn bản không có khả năng vì mình mà phái tới một vị võ giả Địa Hoàng, nếu thực sự là như vậy thì Lôi Đình tông có phần chuyện bé xé ra to.

Dường như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Long Ngạo, Hạ Quân cười cười, nói:

"Ngươi không cần lo lắng, lần này ta tới tìm ngươi không phải để gây khó dễ, ân oán giữa ngươi và hoàng thất Tinh Vân, cùng Lôi Đình tông ta không có quan hệ, lần này tìm ngươi chủ yếu là vì Trương Chí Hàng.”

Trương Chí Hàng?

Nghe Hạ Quân nói Long Ngạo liền hiểu rõ, vì Thiên Châu lục đại tông môn, nhìn qua rất là hòa thuận nhưng kì thực tranh đấu gay gắt, đều muốn tiêu diệt đối phương.

Lẽ nào ân oán giữa Kim Dương tông và Lôi Đình tông rất lớn?

"Nói thẳng đi, ta không thích vòng vo."

"Ha ha ha, tốt, ta rất thích tính cách của ngươi, đã như vậy ta đi thẳng vào vấn đề, Long Ngạo, chuyện giữa ngươi và Trương Chí Hàng ta đã hiểu rồi, có nghĩ đến Ngạo Tuyết không?"

Long Ngạo không nói lời nào, bởi vì hắn không biết rốt cuộc Hạ Quân muốn nói điều gì, Long Ngạo không muốn trở thành vật hi sinh của Kim Dương tông và Lôi Đình tông.

"Theo ta được biết, ba tháng sau Ngạo Tuyết và Trương Chí Hàng sẽ thành hôn, chỉ bằng ngươi đừng mơ tưởng cướp được Ngạo Tuyết từ tay Trương Chí Hàng, nhưng nếu như ngươi hợp tác với ta, ta có thể bảo đảm ngươi và Ngạo Tuyết có thể ở bên nhau, thế nào?"

"Điều kiện là gì?"

Long Ngạo không tin rằng trên trời có thể rơi xuống miếng bánh như vậy, Hạ Quân không có khả năng vô duyên vô cớ hỗ trợ mình, chính vì như vậy Long Ngạo biết rất rõ, Hạ Quân khẳng định có điều kiện.

Hạ Quân càng tán thưởng thêm, gật đầu nói:

"Hai điều kiện, điều kiện thứ nhất, ta muốn ngươi giúp ta giết Trương Chí Hàng, điều kiện thứ hai, ta muốn ngươi giúp ta lấy được một thứ, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng ta hai điều kiện này, ta đã giúp ngươi đoạt lại Ngạo Tuyết từ tay Trương Chí Hàng, thế nào?

Nghe xong hai điều kiện, mặt Long Ngạo không có biểu hiện gì.

Hai điều kiện của Hạ Quân nghe có vẻ vô cùng dễ dàng, kì thực nguy hiểm trùng trùng, thứ nhất, Trương Chí Hàng là võ giả Địa Hoàng, bằng thực lực của hắn bây giờ căn bản không thể nào là đối thủ của Trương Chí Hàng. Thứ hai, thứ mà ngay cả Hạ Quân cũng không lấy được, nghĩ một chút cũng biết muốn có được nó khó khăn dường nào.

"Long Ngạo, đây là cơ hội duy nhất của ngươi."

"Ta từ chối."

"Cái gì, ngươi từ chối?"

Hạ Quân tựa hồ không thể ngờ đối phương sẽ trực tiếp cự tuyệt mình, bởi vì hắn thấy Long Ngạo sẽ đáp ứng, đối phương chỉ có dựa vào sự trợ giúp của mình mới có thể giành được Ngạo Tuyết.

"Long Ngạo, ngươi dựa vào cái gì cự tuyệt? Ngươi phải biết rằng Trương Chí Hàng không chỉ là Kim Dương tông thiếu tông chủ, lại còn là võ giả Địa Hoàng, hơn nữa còn đứng thứ ba trong Phong Vân bảng, không có sự trợ giúp của ta, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cướp Ngạo Tuyết từ tay Trương Chí Hàng, ngươi tin mình sao?

"Hạ Quân, không phủ nhận ta phải giành được Ngạo Tuyết, nhưng ta sẽ dựa vào thực lực của chính mình mà không phải dựa vào sức mạnh của người khác, về phần ân oán giữa ngươi và Trương Chí Hàng, còn ân oán giữa Kim Dương tông và Lôi Đình tông ta không muốn nhúng tay, vì vậy ta cự tuyệt."

"Ha ha ha, dựa vào thực lực của chính mình?"

Nghe được Long Ngạo nói, Hạ Quân chợt cười to lên, như là nghe đượcchuyện buồn cười nhất thế gian, trên mặt đầy sự khinh miệt và xem thường, bởi vì một Lôi Kiếp nho nhỏ, ở trong mắt hắn cùng với kiến không khác nhau là mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.