Lồng Giam Và Dương Cầm

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thỏ

Màn đêm buông xuống, lúc Sầm Lệnh Thu tắm rửa dưới vòi sen thì Mạc Độc Chước ngắm đường cong hắt lên cửa kính, nhìn hơi nước phả lên cửa và tiếng nước tí tách bên trong, trí tưởng tượng lại bay quá xa, suýt chút nữa lao vào trong để tắm uyên ương với người đẹp.

Qua nhiều ngày săn sóc Sầm Lệnh Thu, tuy Mạc Độc Chước là kẻ phá phách nhưng cũng biết tiếc thương chứ. Bảo bối của hắn vừa khỏi bệnh, cơ thể còn hơi suy nhược, không thể lăn lộn được đâu.

Nếu mày ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân sẽ khiến bảo bối nằm viện vài ngày, điều này không cần phải nói – người đau lòng nhất chính là mày đấy.

Suy nghĩ thấu đáo, Mạc Độc Chước quyết định án binh bất động đêm nay, nên thả dây dài mà câu cá lớn. Dù sao bọn họ cũng ở Vienna vui chơi vài hôm, chậm tí rồi ăn tiệc lớn cũng không muộn.

Em trốn không thoát đâu.

Sầm Lệnh Thu rời khỏi phòng tắm, y dùng áo tắm dài bọc kín mít cơ thể mình, bọt nước trên người cũng lau khô sạch sẽ, ngay cả tóc cũng sấy hết tám phần; những thứ có khả năng khiến Mạc Độc Chước động dục hoặc có khả năng khiến bọn họ phải va chạm với nhau đều bài trừ hết.

Nhưng Mạc Độc Chước không làm gì cả, hắn yên phận nằm trên giường bấm điện thoại, lúc ngẩng đầu nhìn Sầm Lệnh Thu trong đôi mắt cũng không hề ẩn chứa dục vọng.

“Bảo bối, tắm xong rồi? Vậy tới lượt anh, có gì cứ kêu anh nhé.” Hắn lấy trong vali ra một bộ áo ngủ sạch sẽ, lúc đi ngang qua Sầm Lệnh Thu cũng chỉ nhìn y cười cười.

Sầm Lệnh Thu hé môi ‘ừm’ một tiếng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, người này từ lúc ở bên cạnh mình thì lại thay đổi đến như thế?

Nhưng Sầm Lệnh Thu cảm thấy biểu hiện tốt ngày hôm nay đều mang mục đích, để ngăn chặn chuyện hắn muốn làm, Sầm Lệnh Thu nằm bên mép giường, nhắm mắt tỏ ra đã ngủ.

Mạc Độc Chước tắm rất nhanh, trở ra đã thấy Sầm Lệnh Thu ngoan ngoãn nằm trên giường với bộ dáng không hề phòng bị thì mừng hết lớn, hận không thể lộ ra bản chất hổ muốn ăn dê.

Lúc Mạc Độc Chước chạm vào y trong phút chốc, thân thể Sầm Lệnh Thu trở nên cứng đờ, nhưng y cũng không phản kháng. Y muốn thử xem lúc y ngủ không hề phòng bị, Mạc Độc Chước sẽ làm gì, đến tột cùng hắn có phải là kẻ đáng tin không. Nếu đêm nay hắn làm chuyện kỳ quái, nhất định phải chia phòng ngay lập tức. Nếu hắn giữ đúng phận mình, nghĩa là hắn có thể tin tưởng, sau này ở cạnh cũng an tâm hơn.

“Hôm nay mệt thế à, ngủ nhanh như vậy…” Sầm Lệnh Thu nghe thấy tiếng oán than của hắn, sau đó một nụ hôn rơi trên môi y. Có lẽ tạm thời mất đi thị giác càng thêm nhạy cảm, y cảm nhận được nụ hôn kia dường như chứa triệu khúc tình nồng. Sau đó người bên cạnh cẩn thận ôm lấy y vào lồng ngực, còn giúp y đắp ngay ngắn tấm chăn, thẳng đến hơi thở người kia trở nên nặng nề nhưng vẫn không có hành động bất thường nào khác.

Sầm Lệnh Thu mở mắt trong bóng đêm, dùng đôi con ngươi trong vắt nhìn người đàn ông chăm chú, tuy rằng không thấy rõ nét mặt nhưng dường như thấy rõ điều gì.

“Ngủ ngon.”



Bởi vì cả ngày hôm qua chỉ lo phân cao thấp trên bàn ăn mà lãng phí không ít thì giờ, 6 giờ sáng hôm nay Sầm Lệnh Thu đã rời giường lên kế hoạch, mà Mạc Độc Chước vẫn duy trì đồng hồ sinh hoạt như quân đội nên cũng thức ngay. Khi trông thấy Sầm Lệnh Thu dậy rồi, hắn có hơi kinh ngạc.

“Bảo bối dậy sớm thế, trong người không khỏe chỗ nào không?”

“Không. Tôi chỉ muốn sắp xếp lịch trình của chúng ta, không thể lãng phí thời gian hơn nữa.”

“Lần này đưa em tới là để tận hưởng từ từ, vội làm chi. Nếu em thích thì ở đây hai, ba tháng rồi đi cũng không muộn.”

“Tôi không thể so với Mạc thiếu. Hai ba tháng không đánh đàn, không kiếm tiền, sao tôi có thể nuôi sống bản thân và Đường Niên Chỉ?”

Mạc Độc Chước cười nhếch môi, trong mắt lộ ra ánh sáng rạng rỡ, tiếng nói trầm thấp dụ hoặc: “Bổn đại gia có thể nuôi em. Thậm chí Đường Niên Chỉ, nếu cậu ta không hạnh họe anh nữa anh có thể tiện tay nuôi luôn.”

“Cảm ơn, nhưng tôi thích tay làm hàm nhai.”

“Vậy em nuôi anh đi.”

Sầm Lệnh Thu không hề trả lời Mạc Độc Chước, nghiêm túc cân nhắc lịch trình.

Mạc Độc Chước thấy y không có hứng thú tiếp tục đề tài ai nuôi ai nên khịt mũi một cái rồi đành đi rửa mặt. Lúc rửa mặt phát hiện râu hơi dài, lại nhàn nhã cạo râu, mặc bừa một bộ quần tây áo sơ mi rồi ra ngoài mua bữa sáng.

Hắn mua đồ ăn rất phong phú, một ít bánh ngọt, hai cốc cà phê, hai ly sữa bò; còn sợ Sầm Lệnh Thu ăn bánh ngọt bị nghẹn nên mua cả hai vị bơ lẫn mứt trái cây, bày ra một bàn.

Sầm Lệnh Thu đã lên lịch xong, y vừa ăn bữa sáng vừa nói một chút về chuyện này, còn hỏi hắn muốn đi chỗ nào khác không. Mạc Độc Chước được bảo bối ưu ái như vậy, nhất thời cười như gã ngốc: “Không có, bổn đại gia đều nghe em!”

Sau khi ăn sáng xong, Mạc Độc Chước nhìn những dòng chữ của Sầm Lệnh Thu đã được viết ra thật cẩn thận và hoàn tất. Hắn có cảm giác Sầm Lệnh Thu dành cả ngày mai cho buổi triển lãm âm nhạc, mặt khác lại thấy ngày nay sẽ là một ngày đầy gian nan, mặc khác mơ hồ nhớ tới việc Sầm Lệnh Thu nói có một cây dương cầm mà y rất thích và người sản xuất nó tên là Werker thì phải. Sẽ thật tuyệt nếu dùng nó làm lễ vật tặng Sầm Lệnh Thu.

Buổi sáng, bọn họ cùng nhau ghé thăm Cung điện Schönbrunn (*) ở phía tây nam của Vienna. Cả hai dành nhiều thời gian để đi một chặng đường dài. Cung điện Schönbrunn từng là cung điện hoàng gia của Đế chế La Mã, Đế quốc Áo, Đế chế Áo – Hung và triều đại Habsburg, gần như ai đến Vienna là phải đến tham quan nơi này.

Mạc Độc Chước không nói cho Sầm Lệnh Thu biết, trước kia hắn du lịch Châu Âu cũng từng ghé qua Cung điện Schönbrunn, cũng bao gồm mấy nơi mà Sầm Lệnh Thu đã lên lịch sẵn.

Nhưng điều cốt yếu nhất của đi du lịch là đi với ai. Cung điện đằng trước bọn Doãn Thượng và hắn đã từng vào trong, nhưng một đám đực rựa không có gì thích thú. Lần này thế mà lại khác, tuy rằng cùng hắn vẫn là đực rựa nhưng đây chính là bảo bối nhỏ của hắn cơ. Cho dù là nơi tẻ nhạt nhưng có vợ ở cạnh mình thì cũng bình thường lắm.

“Tôi rất ưng phong cách kiến trúc Baroque của thế kỷ 17. Baroque nghĩa là ngọc trai kỳ lạ, dùng nó để đặt tên cho loại kiến trúc này đúng là hàm súc…” Sầm Lệnh Thu lẩm bẩm về kiến trúc Baroque nửa ngày, Mạc Độc Chước nghe tiếng hiểu tiếng không, càng không có gì hứng thú.

Nhưng hắn từng nghe mấy thằng khứa bảo rằng, bản chất tình yêu là để bù trừ cho nhau. Đôi bên phải có sở thích tương đồng, tốt hơn là gần gũi, bằng không cả hai không có điểm chung sẽ khó nói chuyện khi ở bên nhau.

Trước kia hắn không cho là đúng, giờ nhớ tới cảm thấy thật sự quá con mẹ nó đúng rồi. Dù không thể tán gẫu nhưng hắn còn chưa thấy bản thân mình thua kém, bây giờ sánh đôi với Sầm Lệnh Thu, hắn nhận ra bọn họ không tương xứng nhau.

Chẳng phải vấn đề diện mạo mà từ sâu bên trong tâm hồn, khí chất tự nhiên bộc lộ của Sầm Lệnh Thu quả thực khiến Mạc Độc Chước lép vế. Người ta sẽ có cảm giác Mạc Độc Chước là hạng nhà giàu quen động tay động chân, không có đầu óc, mà Sầm Lệnh Thu lại là một nghệ thuật gia thanh tao. Vô hình chung điều này sẽ khiến hắn như đang bao dưỡng Sầm Lệnh Thu, không phải cặp đôi yêu đương tự nguyện.

Tuy rằng hắn yêu đơn phương Sầm Lệnh Thu là có thật nhưng ánh mắt người qua đường dòm ngó bọn họ làm hắn rất khổ tâm. Vì thế Mạc Độc Chước quyết định thay đổi hiện trạng này, Sầm Lệnh Thu thích gì hắn sẽ thích nấy, không thích cũng sẽ tìm hiểu. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, hắn không tin mình ở chung với Sầm Lệnh Thu lâu như vậy mà không hấp thu được tính tốt gì.

Huống hồ những ngày qua hắn cũng ý thức được có tiếng nói chung là quan trọng cỡ nào. Hắn luôn dính lấy Sầm Lệnh Thu, ngoại trừ ăn cơm, đi ngủ thì bọn họ đều nói chuyện phiếm. Nhưng mấy thứ nghệ thuật y nói hắn đều không hiểu, dù hắn muốn đề cập hẳn Sầm Lệnh Thu cũng chẳng hứng thú đâu.

Cho nên khi đối mặt với Cung điện Schönbrunn lộng lẫy, hắn và vị phu nhân am hiểu nghệ thuật của hắn, dù hắn không hiểu biết nhưng vẫn luôn hầu chuyện với Sầm Lệnh Thu, thỉnh thoảng còn hỏi rằng ‘Đặc điểm của phong cách kiến trúc Baroque là gì.’ Tuy câu hỏi đơn giản nhưng cũng có thể thăm dò tâm lý đối phương.

Mà dường như Sầm Lệnh Thu cũng kinh ngạc khi nghe Mạc Độc Chước hỏi thế. Xuất phát từ lòng mê say nghệ thuật, Sầm Lệnh Thu bèn ân cần dạy bảo cho Mạc Độc Chước.

Trải qua ba tiếng đồng hồ được giảng viên Sầm Lệnh Thu giải thích cùng với sự thường thức, tham quan, Mạc Độc Chước đã có thể hình dung được phong cách kiến trúc Baroque chính là thứ mang màu sắc rực rỡ, hào nhoáng, những điều này có thể thấy qua các tượng điêu khắc và những bức bích họa.

Buổi chiều ở Hofburg còn tàn phá Mạc Độc Chước hơn là buổi sáng hôm nay. Hofburg thực sự là một bảo tàng mỹ thuật, nơi đây chứa rất nhiều tác phẩm điêu khắc hội họa nổi tiếng và quý giá.

Sầm Lệnh Thu đặc biệt quan tâm đến những bức danh họa, y thường đứng nửa giờ trước một bức tranh.

Mạc Độc Chước kề vào tai Sầm Lệnh Thu, hỏi y: “Không phải bảo bối hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật ư, tại sao đới với kiến trúc mỹ thuật cũng rất hứng thú?”

“Nghệ thuật là sự liên kết.” Sầm Lệnh Thu trả lời như vậy.

Mạc Độc Chước không biết nghệ thuật có liên kết hay không, hắn chỉ biết sớm muộn kiểu gì hắn và Sầm Lệnh Thu cũng sẽ ‘liên kết’ thôi.

Nghĩ đến đây, hắn bất giác phát ra điệu cười… khả ố.

Sầm Lệnh Thu quay đầu nhìn chằm chặp hắn, trong mắt y tràn đầy ngạc nhiên: “Sao vậy? Anh cũng cảm thấy bức tranh này thú vị ư?”

Mạc Độc Chước nhất thời lúng túng nhưng không nỡ làm phụ lòng mong đợi của Sầm Lệnh Thu, hắn tỏ ra hiểu biết, gật đầu: “Ừ, bổn đại gia thấy bức tranh này thú vị.”

“Nói xem thú vị chỗ nào?”

“…” Mạc Độc Chước nghẹn thật lâu, rề rà không đáp, cuối cùng hắn ném tầm nhìn xuống hình ảnh ở góc phải. “Bổn đại gia thấy bãi phân bò này buồn cười ghê.”

Sầm Lệnh Thu gần như không thể không thở dài: “Đánh giá cao anh rồi… Trẻ con khó dạy.”

“Này bảo bối, em còn chưa dạy cho anh mà! Biểu hiện buổi sáng của anh cũng khá đấy thôi, em dạy anh cách thưởng thức danh họa đi, anh thông minh lắm.”

“Được. Tôi sẽ nói với anh một chút. Họa sĩ yêu thích của tôi là họa sĩ Renoir, người Pháp. Anh đã nghe về ông ấy chưa?”

“Chưa.”

“Lại đây, anh xem. ‘Chân dung của tiểu thư Irene Cahen D Anvers’, thường gọi là Irene bé nhỏ (*), đây là bức họa được lan truyền rộng rãi nhất trong các tác phẩm của ông. Anh đã từng thấy chứ?”

“Tranh này? Anh nhớ mình đã nghe nói về nó trong lớp mỹ thuật thời cấp hai. Lúc đó mấy thằng con trai đều nghĩ rằng cô bé rất xinh đẹp.”

“Renoir lấy nguồn cảm hứng từ nữ giới, hình thể và sắc đẹp.”

“Tiếc thế, nếu ông ta thích đàn ông thì anh sẽ may mắn được chiêm ngưỡng mấy anh chàng đẹp mã người châu Âu trước đây.”

Sầm Lệnh Thu trừng Mạc Độc Chước: “Ông ấy vẽ phụ nữ không phải vì tình yêu, mà vì nghệ thuật.”

“Em ghen? Trời ạ, yên tâm rằng nếu anh là họa sĩ, chắc chắn anh chỉ vẽ một mình em, em chính là Muse (*) của anh đấy.”

(*)Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ. Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch.

“Anh còn biết Muse? Không nói về nó nữa, hãy nhìn bức tranh này ‘Bữa trưa trên du thuyền’, đây là một trong bốn bức tranh nổi tiếng của ông ấy. Nó cũng được nhắc tới trong bộ phim Amélie. Anh có xem bộ phim này không?  Nhạc phim rất hay.”

“Không có.”

“Vậy anh nói cho tôi nghe quan niệm thường thức và suy nghĩ về bức tranh này đi.”

“Bức tranh này… Những người trong tranh rất lạ. Dường như mọi người đều bận tâm về những thứ riêng mình. Ai đó sắp liếm con mèo…”

“Liếm mèo sao?”

“Có kẻ liếc mắt đưa tình.”

“Liếc mắt đưa tình?”

“Có người uống nước bị sặc.”

“Uống nước bị sặc?”

“Tóm lại, đây là một buổi chiều nhàn nhã.”

“…”

Tóm lại, Sầm Lệnh Thu sắp tức chết rồi.

“Vậy xem chân dung này nhé. ‘Jeanne Samary’, một nữ diễn viên nổi tiếng thời đó, anh thử nói xem.”

“Ừ… Bổn đại gia cảm thấy cô này thích ông ta.”

“Khá khen, điều này có thể nhìn ra xem như anh có chút năng khiếu.”

“Gì chứ? Một họa sĩ nghèo có thể ở cạnh nữ minh tinh? Sớm biết năm đó ông đây cũng đi học vẽ tranh, vừa có người làm mẫu vừa có thể tán tỉnh đàn bà.”

“…”

Bị Sầm Lệnh Thu dùng ánh mắt lườm nguýt một hồi, Mạc Độc Chước đã khép nép một chút, cũng không dám bình loạn tào lao nữa. Hắn chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Sầm Lệnh Thu, tỏ ra nghiêm túc chiêm ngưỡng, tự hỏi lòng chừng nào mới hiểu ra.

Sầm Lệnh Thu vốn cho rằng y và Mạc Độc Chước là người của hai thế giới, không có tiếng nói chung, hơn nữa giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời – trước kia là như thế, sau này cũng như thế. Vậy mà Mạc Độc Chước có thể vì y mà tình nguyện tìm sở thích chung, tình nguyện học hỏi và cảm nhận về nghệ thuật, dẫu rằng trước đó hắn không hề có hứng thú với nó, hoàn toàn dốt đặc cán mai.

Có lẽ Mạc Độc Chước đối với mình thật lòng. Điều này khiến Sầm Lệnh Thu cảm động.

— —

(*) Cung điện Schönbrunn: Là một trong những tòa nhà phong cách Rococo lớn nhất của Áo; mỗi năm có hàng triệu du khách đến tham quan di sản thế giới được quốc tế công nhận này. 40 phòng trong số 1.441 phòng được mở cửa cho công chúng tham quan.





(*)Portrait of Mademoiselle Irene Cahen d’Anvers, Little Irene: Bức tranh chân dung về cô bé Irene 8 tuổi, con gái của một người thợ Cahen d’Anvers.



(*) Luncheon of the Boating party



(*)Cuộc đời tuyệt vời của Amélie Poulain: Là bộ phim hài lãng mạn của Pháp, do Jean-Pierre Jeunet đạo diễn. Lấy bối cảnh ở Paris, phim kể câu chuyện về Amélie Poulain, một cô gái trong sáng, tốt bụng, với những kế hoạch tuy nhỏ nhưng lại đem đến những thay đổi to lớn cho những người xung quanh.



(*) Jeanne Samary.



Chương này đừng nói ông Chước, ngay cả nạn nhân Thỏ cũng bị hành muốn chết luôn -_- quá đủ rồi huhuhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.