Lòng Có Bao Nhiêu Yêu Sẽ Thành Một Đôi

Chương 48




Mấy hôm sau Liêu Kính Hàn đưa Tống Hàm Nghi về nhà cha mẹ,Liêu Thanh Huy trước đây còn nghĩ Liêu Kính Hàn lớn lên sẽ dẫn con rễ về ra mắt hắn,nào ngờ trưởng thành nàng dẫn con dâu về nhà,hắn cũng không biết nên vui hay buồn,trước đây tuy từng có vài lần gặp qua Tống Hàm Nghi nhưng hắn cũng không quá bận tâm,bởi vì nàng có thật là nhiều scandal,bên cạnh lại có một đám nam nhân vây quanh,hắn cảm thấy nàng thuộc thành phần "bất hảo",bây giờ hắn mới có thời gian đánh giá lại nàng,cho dù hắn không muốn thừa nhận thì Tống Hàm Nghi thật sự rất xinh đẹp,dịu dàng và nữ tính hơn là chụp ảnh mặc nội y lẳng lơ trên tạp chí,Liêu Kính Hàn thấy hắn nhìn chằm chằm Tống Hàm Nghi,nước miếng sắp chảy đến nơi,nàng buồn bực lấy cùi trỏ ấn vào bụng bia của hắn.
"Ngươi nhìn đủ chưa,nàng là lão bà của ta,lão bà của ngươi ở bên kia kìa"
Liêu Thanh Huy xấu hổ mỉm cười,bây giờ thì hắn biết tại sao Liêu Kính Hàn chết trong tay Tống Hàm Nghi,năm xưa hắn chết trong tay Bella là bởi vì nàng cũng là người mẫu nổi tiếng ở ngoại quốc,hắn tốn không ít công sức mới chinh phục được nàng và dẫn nàng về đây,Liêu Kính Hàn cũng là thành quả của tình yêu này,Bella nhìn hai cha con cảm thấy đúng là cha nào con nấy,đều háo sắc như nhau,có lẽ Liêu Kính Hàn phải là nhi tử* của nàng chứ không phải nữ nhi,Bella mỉm cười nắm tay Tống Hàm Nghi.[con trai]
"Hàm Nghi sau này ngươi nên thường về đây dùng cơm,cũng nên thay ta giáo huấn lại Kính Hàn,nàng bây giờ chỉ nghe lời ngươi mà không nghe lời ta nữa rồi"
"A di an tâm,ta sẽ làm tốt việc này"
Tống Hàm Nghi mỉm cười gật đầu,việc gì chứ việc giáo huấn Liêu Kính Hàn không làm khó được nàng,cho dù Bella không nói nàng cũng sẽ làm,bốn người dùng cơm xong Liêu Thanh Huy đưa cho Tống Hàm Nghi một xấp hồ sơ,xem như quà cưới mà hắn tặng cho con dâu,Liêu Kính Hàn biết đây là cổ phần của Liêu thị,nàng có đủ khả năng nuôi Tống Hàm Nghi,nàng không muốn nhận nó,nhưng trên thực tế phải nói ngược lại là Tống Hàm Nghi nuôi nàng thì đúng hơn,lương mỗi tháng của cảnh sát có thể so ra hơn minh tinh hay sao,dù ít hay nhiều cũng là tiền nàng vất vả kiếm được,nàng không muốn sài tiền của cha mình hay Tống Hàm Nghi,nên đã cự tuyệt ý tốt của hắn.
"Ta có nói tặng cho ngươi sao ?,ta là tặng cho nàng"
Liêu Thanh Huy cảm thấy Liêu Kính Hàn đúng là khác người,dù gì nàng cũng là con của Liêu Thanh Huy,nên có được những thứ tốt đẹp nhất,tại sao có tiền lại không biết sài đây là đạo lý gì,bây giờ sống cùng Tống Hàm Nghi,không lẽ cũng bắt đại tiểu thư nhà người ta phải chịu thiệt thòi theo,sui gia sẽ nghĩ hắn bạc đãi con nhà người ta thì làm sao đây,Tống Hàm Nghi cũng không muốn nhận,nhưng trưởng bối đã có lòng tốt,nếu nàng cự tuyệt sẽ không hợp lễ nghĩa,bây giờ cũng không biết phải làm thế nào,Liêu Kính Hàn thấy nàng lâm vào tình thế khó xử nên thay nàng giải quyết.
"Được rồi ta thay nàng nhận,nhưng đời này ngoài việc làm cảnh sát ra ta sẽ không làm gì khác"
Xem ra chí hướng đời này của Liêu Kính Hàn chính là được làm một cảnh sát công hiến hết sức mình cho quốc gia và bảo vệ người dân lương thiện,nếu như nàng sinh ra ở cổ đại nhất định rất có khả năng nàng sẽ nữ cải nam trang lên kinh ứng thí để làm quan chứ không làm gian thương.
"Làm cảnh sát thì làm cảnh sát,sau này mới tính tiếp"
Liêu Thanh Huy mỉm cười vuốt râu,tuy hắn nói vậy nhưng hắn đã sớm có âm mưu,đợi sau khi hai người kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật về,lúc đó hắn sẽ ôm hành lý cùng Bella đi du lịch vòng quanh thế giới,Liêu Kính Hàn không muốn tiếp quản Liêu thị cũng không thể,xã hội này rất thực tế,nếu không có tiền thì sẽ bị người khác xem thường,Liêu Kính Hàn cho dù có tài năng đến đâu sợ là không sớm như vậy đã thăng chức liên tục,cũng là do hắn âm thầm đứng phía sau giúp đở.
Liêu Kính Hàn dẫn Tống Hàm Nghi ra khỏi thành phố,nàng an tĩnh tựa vào lòng Liêu Kính Hàn,nàng nghĩ không lẽ Liêu Kính Hàn dẫn nàng đến đây để ngắm mặt trời lặn,nhưng bây giờ mới bốn giờ mấy chiều,còn lâu mặt trời mới lặn,đến đây hình như hơi sớm,đang suy nghĩ thì nhận ra có rất nhiều bông tuyết rơi xuống,Tống Hàm Nghi kinh ngạc,khí hậu nơi này làm sao có thể xuất hiện tuyết rơi đây,nàng ngẩng đầu lên thấy có một chiếc khinh khí cầu đủ màu sắc xinh đẹp đang bay trên đỉnh đầu,nó đang rơi xuống rất nhiều bông tuyết,bên trên còn treo tấm bản Will you marry me,Tống Hàm Nghi động tâm vì một màn cầu hôn lãng mạn này,nhưng nàng vẫn chưa đồng ý,Liêu Kính Hàn buồn bã vì mình lại thất bại tập hai,thật không biết nàng đang nghĩ gì,làm thế nào nàng mới tiếp nhận.
"Ngươi muốn ta cầu hôn như thế nào mới chịu gả cho ta đây ?"
"Vậy thì phải xem ngươi có đủ thành ý hay không"
Tống Hàm Nghi nói xong đi đến bên cạnh chiếc khinh khí cầu đã đáp xuống bãi đất trống,Liêu Kính Hàn đuổi theo phía sau,đến khi hai người lên khinh khí cầu,nó đưa cả hai bay lên cao,ngắm nhìn mỹ cảnh bên dưới,Liêu Kính Hàn mới học qua cách điều khiển khinh khí cầu không bao lâu,nhưng miễn cưỡng không có làm nó rơi xuống đất,Liêu Kính Hàn lần nữa lấy ra chiếc nhẫn,quỳ một chân ở trước mặt nàng,Tống Hàm Nghi kinh ngạc ngăn cản,tuy nàng cần Liêu Kính Hàn có thành ý nhưng không có nghĩa là phải quỳ xuống cầu hôn nàng.
"Ngươi làm gì mau đứng lên"
"Hàm Nghi ta yêu ngươi,gả cho ta có được không ?,nếu ngươi không chịu ta sẽ vì ngươi mà ở giá cả đời"
"Đứa ngốc,bây giờ mới chịu nói sao,ta chờ câu này chờ đến dài cổ rồi"
Tống Hàm Nghi mỉm cười kéo Liêu Kính Hàn đứng dậy,nàng vốn dĩ chờ đợi Liêu Kính Hàn chính miệng nói yêu nàng và muốn nàng gả cho đối phương,chứ không phải yêu cầu đối phương phải làm gì hay quá lãng mạn với mình,Liêu Kính Hàn cảm thấy nữ nhân đúng là khó hiểu,mình cũng là nữ nhân tại sao không thể hiểu nổi các nàng nghĩ gì,biết như vậy đã sớm nói ra từ lâu rồi,không cần phải đau đầu suốt mấy ngày nay,dù sao nàng đã chịu gả cho mình,như vậy đã là may mắn rồi,Liêu Kính Hàn mỉm cười đeo nhẫn vào tay Tống Hàm Nghi.
Tống Hàm Nghi mỉm cười hạnh phúc,nàng đặt tay lên cổ Liêu Kính Hàn,kéo đối phương về phía mình,đôi môi mềm mại vuốt ve cánh môi của đối phương,cảm nhận được bàn tay hư hỏng kia đang đặt trước ngực mình,Tống Hàm Nghi đỏ mặt kéo tay Liêu Kính Hàn xuống,khúc gỗ mục này thật biết cách phá hư không khí lãng mạn,việc này không thể trách Liêu Kính Hàn,là do vòng một của nàng dán chặt người mình,khiến Liêu Kính Hàn nổi lên tà tâm,mỉm cười nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng,Liêu Kính Hàn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như hiện tại,thất bại hết mấy lần mới thành công,Liêu Kính Hàn không vui mới là lạ,Tống Hàm Nghi lấy ra điện thoại quay lại khoảnh khắc hạnh phúc này,tuy biết sau này nó sẽ trở thành kỷ niệm,nên ghi nhớ trong đầu hơn là lưu lại bằng những đoạn phim,nhưng đôi khi vẫn phải dùng hình ảnh để ôn lại kỷ niệm tốt đẹp.
"Lão bà thân ái,ngươi vẫn chưa có nói yêu ta"
"Ta có già đến vậy sao"
Tống Hàm Nghi tựa đầu vào vai Liêu Kính Hàn làm nũng,bị Liêu Kính Hàn gọi lão bà nàng cảm giác mình cũng lão đi rất nhiều,tuy nàng mới hai mươi ba tuổi,nhưng thanh xuân của nữ nhân cũng tựa như hoa,nở đến thời khắc rực rở nhất rồi cũng sẽ phai tàn,đây là điều không thể tránh khỏi,nó cũng là nỗi sợ của rất nhiều nữ nhân,trong đó có Tống Hàm Nghi,bị Liêu Kính Hàn gọi nàng như vậy nàng vui vẻ được sao,Liêu Kính Hàn hôn lên mặt nàng một cái.
"Vậy ta gọi ngươi là tiểu nương tử có được chưa"
"Vậy sau này ta già rồi ngươi còn yêu ta như bây giờ hay không ?"
"Ngươi già rồi ta sẽ không già hay sao,chỉ sợ lúc đó ngươi chê ta già đi đứng chậm chạp mà bỏ ta"
"Yên tâm nếu ngươi đi không nỗi nữa,ta sẽ lấy xe lăn đẩy ngươi"
Liêu Kính Hàn bật cười,dường như từ khi Dương An An rời đi,chưa có một ai thật sự hiểu nàng cho đến khi Tống Hàm Nghi xuất hiện,có lẽ mối tình của của hai người không phải là lãng mạn hay xinh đẹp,sự bắt đầu đã là những rắc rối,nhưng kết thúc còn lại vẫn là tình yêu sâu đậm,Liêu Kính Hàn không muốn cả hai phải xa rời nhau,chỉ muốn Tống Hàm Nghi mãi ở bên cạnh mình,mỗi ngày được ở bên Tống Hàm Nghi là thời khắc điềm mỹ hạnh phúc nhất đối với Liêu Kính Hàn,Liêu Kính Hàn ôm lấy nàng,muốn cảm nhận hết sự ấm áp trên thân thể nàng,Tống Hàm Nghi ôn nhu vuốt ve lưng Liêu Kính Hàn.
Tống Hàm Nghi tự hỏi mình sinh ra trên đời này liệu có phải là vì Liêu Kính Hàn hay không,nàng không biết câu trả lời,nhưng nàng biết cuộc sống của nàng chỉ ý nghĩa khi có Liêu Kính Hàn bên cạnh,không ai biết được sinh mệnh của bản thân kéo dài bao lâu,nên quý trọng từng ngày,hãy sống một cuộc sống có ý nghĩa,bởi vì chắc gì chúng ta có được kiếp sau,hay những khoảng khắc như hiện tại,hãy cố gắng sống một cuộc sống đầy ý nghĩa cho dù bản thân có nhiều khó khăn,để không phải cảm thấy hối tiếc về sau,bởi vì thời gian trôi qua không thể lấy lại được.
Khi yêu đừng nên che giấu cảm xúc của mình,bởi vì chắc gì tương lai chúng ta vẫn còn bên cạnh người đó,mà thay vào đó là một người khác,cho dù là cuộc sống hay tình yêu thì vẫn luôn trân trọng và hết lòng để không phải hối tiếc dù có đánh mất,Tống Hàm Nghi cảm thấy ngưỡng mộ những lão nhân nắm tay nhau đi dạo trong công viên,đã qua bao nhiêu năm tháng,mái tóc đã bạc,dung mạo đã thay đổi nhưng tình cảm của họ vẫn còn nguyên vẹn như xưa,nàng mong ước nàng và Liêu Kính Hàn cũng sẽ như bọn họ,và bây giờ nàng đang làm điều đó để nắm giữ tình cảm của hai người. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.