Lối Thoát Khó Đi

Chương 1: 1: Lần Đầu Gặp Mặt





Trần Y Y là một cô gái có gia cảnh bình thường,ngoan hiền với người trong nhà, hoà đồng,vui vẻ với người bên ngoài,nhiệt tình trong mọi việc,Trần Y Y đi đến đâu cũng được mọi người quý mến,cô ấy có sở thích viết tiểu thuyết,từ khi còn học cấp 3 cô ấy đã trở thành tác giả nổi tiếng trên mạng nhờ vào tác phẩm đầu tay của mình.

Hoàn cảnh gia đình không khá giả, Trần Y Y biết cô ấy cần phải nổ lực kiếm tiền, cô ấy dùng số tiền bản thân kiếm được từ việc viết tiểu thuyết để giúp đỡ gia đình và chi trả cho việc học,vốn đang thuận lợi trên con đường viết tiểu thuyết nhưng Trần Y Y lựa chọn học một chuyên ngành khác vì cô nghỉ rằng "Nếu sau này viết tiểu thuyết không kiếm được tiền nữa, ít nhất vẫn còn công việc " cô ấy tự nói với bản thân "Cuộc sống cứ lập đi lập lại như vậy cũng không sao,chỉ cần bình an khoẻ mạnh là được ".

Nhưng đâu ai đoán trước được tương lai,sau khi tốt nghiệp Đại học 2 năm,Trần Y Y từ một cô gái hoà đồng,hoạt bát lại trở nên trầm tĩnh,ít cười,hàng xóm,họ hàng chỉ biết gia đình cô ấy xảy ra chuyện, cha mẹ vào tù,anh trai thì chết nhưng không rõ lí do,còn cô ấy lại yên ổn như vậy, thường thì người ta nên ăn ủi vào những lúc thế này,nhưng không điều này khiến cô vô tình trở thành tâm điểm bàn tán của các bà tám buôn dưa lê trong khu phố cô ấy sống,nhưng nói gì thì nói,làm gì thì làm, muốn cứu họ ra ngoài vẫn cần phải có tiền,cô ấy vẫn phải sống và vẫn phải đi làm,chỉ khi cô sống mới có thể cứu họ.

Ba,mẹ,anh hai em sẽ cố gắng kiếm tiền để cứu các người.

Qua một thời gian tìm việc làm cuối cùng cô cũng tìm được một công việc thích hợp,lúc còn học Đại học thành tích của cô rất tốt,sau này còn từng thực tập cho công ty lớn tầm cỡ quốc tế nên việc tìm việc của cô cũng không quá khó khăn, Trần Y Y được hẹn ngày hôm nay đến phỏng vấn,cô vui mừng hớn hở chuẩn bị cho lần phỏng vấn này,mà quên luôn cả ăn sáng, cố tình đến sớm hơn 1 tiếng để đợi gọi đến tên mình.

Đâu ngờ khi đã đến trước cửa công ty, mọi thứ trước mắt cô lại trở nên tối sầm trong chốc lát,Trần Y Y lắc lắc đầu chuẩn bị bước tiếp, một cơn chấn động ấp tới khiến cô không trụ nổi khụy gối xuống đất,sau đó cả người cô nghiêng về bên phải, một tiếng " Ầm " vàng lên,cả người cô nằm lăn ra sàn nhà,trong lúc mê mang cô vẫn nuối tiếc
Công việc của!.

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân,một đôi giày da loáng bóng xuất hiên,đôi chân thon dài,dần lên là gương mặt thanh tú, Hách Thiên tổng giám đốc công ty Hách Thị,người đàn ông này được mệnh danh là "Hoàng tử thanh lịch" bởi vẻ ngoài điển trai và tính cách ôn nhu,hoà nhã, anh ấy lại gần cô,nhìn gương mặt cô.

Cô ấy sau lại!.


Hách Thiên đưa tay bế Trần Y Y lên đưa thẳng lên phòng làm việc của mình còn bảo Hứa An gọi bác sĩ đến.

Hứa An trước khi đi liếc nhìn cô gái thân gầy gò,yếu đuối đang nằm trên ghế sô pha một cái rồi mới rời đi.

Ra cửa Hứa An lấy điện thoại trong túi ra gọi đến cho Chu Khải bác sĩ riêng cho Hách Thiên.

"Có chuyện gì? "- Chu Khải nghe máy
" Gọi cho anh còn có thể làm gì?"- Hứa An nhướng mày
" Anh ấy đang ở công ty à? "
" Ừ " - Hứa An cúp máy
10 phút sau
Một tiếng đẩy cửa " Ầm " vàng lên Chu Khải đứng ở cửa thở hỗn hển nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt
Nhìn đâu giống bị bệnh,đùa mình ư
Chu Khải tự nghỉ trong lòng,sau đó hắng giọng hỏi
"Cậu bị bệnh?"
"Không có " - Hách Thiên bình tĩnh trả lời

" Vậy cậu gọi tôi làm gì,có biết tôi đang ngủ bù cho ngày hôm qua không? " - Chu Khải nhe nanh hét,cho dù là bạn thân nhưng thân là bác sĩ riêng của Hách Thiên,Chu Khải vẫn phải cố hết sức làm việc cho ông chủ,cho dù có bị trêu đùa cũng không dám trách
" Tôi không bệnh,người bệnh nằm ở đây " - Hách Thiên chỉ tay về phía sô pha,bình tĩnh nói
Chu Khải bước lên vài bước thấy một cô gái thân hình mãnh khảnh,sắc mặt táI nhợt đang nằm trên ghế,mặt liền biến sắc nhìn lên Hách Thiên,trong giây lát Chu Khải lấy lại tinh thân về đúng vị trí một bác sĩ,nghiêm túc khám bệnh cho Trần Y Y.

" Hạ đường huyết,cơ thể suy nhược "- Chu Khải nghiêm túc nói
Hách Thiên nhàn nhạt trả lời một tiếng " Ừ " rồi thôi
Chu Khải nhướng mày hỏi
" Nhặt được ở đâu vậy? "
"Trước cửa công ty " - Hách Thiên đáp
Chu Khải ngồi xuống sô pha bắt chéo chân,tay bưng một tách trà vừa được Hứa An rót uống một ngụm thoải mái hỏi tiếp.

" Trên trời rơi xuống à? Vậy cậu định thế nào? "
Hách Thiên thoải mái trả lời
" Thế nào là sao? Cậu nghỉ tôi là loại người gì?"
Nghe xong câu trả lời của Hách Thiên, Chu Khải bỏ tách trà xuống bàn đứng dậy,cầm hộp cứu thương khẩn cấp của mình lên hướng ra cửa đi tới.


" Không nói nữa,cậu cứ làm những việc cậu cho rằng ổn là được rồi,Hứa An nhớ coi chừng ông chủ của cậu " dứt lời cánh cửa đóng lại,trong gian phòng rộng lớn yên lặng lạ thường.

"Vậy Sếp có căn dặn gì không? " - Hứa An hỏi
" Cậu ra ngoài làm việc của cậu đi " - Hách Thiên nói
Hứa An vừa đi ra ngoài Hách Thiên liền bế Triệu Y Y vào phòng nghĩ trong phòng làm việc của mình nhẹ nhàng đặt cô xuống,rồi lại tỉ mỉ đắp chăn cho cô,anh ấy sợ rằng cứ để cho cô ấy nằm mãi ở sô pha không tốt,nếu có cấp dưới lên báo cáo vô tình nhìn thấy thì không tốt cho cả 2.

Hách Thiên đứng yên bên cạnh giường,dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn người con gái đang nằm yên trên giường,anh đưa tay áp nhẹ lên mặt cô,ngón trỏ nhẹ nhàng m ơn trớn gò má cô sau đó là nhẹ nhàng đưa môi mỏng của anh khẽ hôn lên trán cô,môi anh chạm vào chưa được bao lâu,đột nhiên anh trợn mắt như nhớ ra cái gì liền quay mặt rời khỏi phòng.

Buổi chiều
Mê man cả ngày,khi tỉnh dậy đã là giữa trưa Trần Y Y ngồi trên chiếc giường xa lạ, cô ấy dùng mắt mình quét cả căn phòng vẫn không có cảm giác quen thuộc,cô ấy nhớ liền nhớ đến chuyện hôm nay
Mình ngất khi đến công ty phỏng vấn!
Vậy đây là đâu?
Trần Y Y ngơ ngác không biết đây là đâu,cô ôm quả đầu ê ẩm và cái bụng đói đi ra khỏi phòng,bên ngoài là một thân ảnh xạ lạ,cô ấy không biết người đàn ông mặc bộ âu phục trắng đang ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc này là ai, cô không có ấn tượng với chàng soái ca này,Trần Y Y tiến lại gần bàn làm việc nơi soái ca đang ngồi,cô ấy dè dặt hỏi
"Là anh đã cứu tôi sao? "
Hách Thiên dừng bút nhưng không thèm ngẩn đầu hời hợt trả lời
"Ở đây còn có ai khác à?"
"Cảm ơn anh đã cứu tôi " - Trần Y Y cúi đầu
Hách Thiên lúc này mới ngẩn đầu lên, hai tay đan lại chóng lên bàn, dò xét.


"Không có thẻ nhân viên,cô đến Hách Thị làm gì?"
" Tôi đến để phỏng vấn xin việc làm "- Trần Y Y đáp
Đột nhiên cô như phát hiện gì đó gấp gáp lấy điện thoại ra xem giờ
" 11h?! trễ mất rồi!"- Trần Y Y thất vọng chốc lát rơi vào trầm mặt
Hách Thiên nhìn chăm chăm vào cô,không biết anh ấy đang suy tính chuyện gì,1 phút sau Hách Thiên lấy lại tinh thần đứng dậy đi đến chỗ Trần Y Y,dùng giọng điệu ôn nhu nói.

"Hôm nay cô bị hạ đường huyết cộng thêm suy nhược cơ thể dẫn đến ngất, giờ cũng hơn 11h trưa rồi đi ăn trước đi,có sức rồi muốn làm gì thì làm "
Trần Y Y mang theo vẻ mặt thất vọng và tái nhợt,nhàng nhạt trả lời anh
"À! Cũng chỉ có thể như vậy,về rồi tìm công ty khác vậy! "
" Không làm phiền anh nữa,tôi xin phép đi trước!"
Hách Thiên hơi ngạc nhiên,nhướng mày nói
" Tôi là ân nhân cứu mạng của cô,đến cả ăn trưa cũng không thể mời à? "
Trần Y Y nghe câu này cũng có chút giật mình,không nghỉ tới một người vừa giàu vừa soái như anh ta lại yêu cầu một cô gái trả ơn, trong lòng không thể nào không nghỉ
Người đàn ông này phải chăng có ý đồ?
Nhưng đến cùng thì người ta cũng cứu cô, một bữa cơm cũng không quá đáng,sau một hồi do dự Trần Y Y đồng ý mời Hách Thiên một chầu cơn trưa.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.