Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 44




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

GBB: nay tui đăng bù thứ 5 luôn nha mn, vì ăn tết lâu quá cái bị lúuuu

- -------------

Hết ngày nghỉ Quốc khánh thì cũng bắt đầu một năm học mới, trong trường cũng không quá náo nhiệt, các hoạt động học tập đang từng bước tiến hành.

Vào những lúc như này Sinh viên năm đầu luôn là một trong những người nhiệt tình nhất, quá nhiều chuyện để làm, như hội sinh viên, các câu lạc bộ, các tổ chức mô phỏng Liên Hợp Quốc đủ để chiếm toàn bộ thời gian sau khi học của bọn họ.

Trong quá trình tập quân sự Khương Oánh San đã phỏng vấn để vào Hội Sinh Viên, Tần Tuyết Toàn vào đoàn nghệ thuật, mà Trình Âm thì không thấy hứng thú với một xã đoàn nào, sau đó Hà Lộ Nguyệt uốn ba tấc lưỡi thuyết phục kéo cô vào trong câu lạc bộ báo trường.

Sinh viên năm thứ nhất ngành truyền thông luôn là lực lượng chính của báo trường, các sinh viên chuyên ngành khác rất ít, cho nên mỗi năm kết nạp thành viên mới giống như một cuộc họp mặt chuyên ngành.

Ví dụ như hội nghị thường kỳ đầu tiên, từ hội trưởng đến phó hội trưởng rồi đến các đàn anh đàn chị gần như là bạn học cùng nhau, cuộc họp trở thành đại hội buôn chuyện.

Hôm nay lúc tan học, hội trưởng sốt ruột tổ chức cuộc họp nhỏ với mọi người, sau đó sắp xếp các tin tức bản thảo cho tân sinh viên.

Nếu đã là báo trường thì nội dung không có gì khác ngoài các tin tức về trường học

Trình Âm và Hà Lộ Nguyệt nhận nhiệm vụ của từng người đang muốn đi xuống cầu thang thì Phó hội trưởng gọi hai người lại từ sau hành lang.

"Hai em đến căng tin sao?"

"Vâng ạ."

"Đi cùng nhau nhé."

Phó hội trưởng tên là Đổng Thần HIền, sinh viên khoa báo chí năm 2, anh ấy đưa Hà Lộ Nguyệt vào đầu tiên, hai người là đồng hương cho nên chỉ mấy ngày đã quen thuộc.

Lúc này trong căng tin không có mấy người, lác đác thưa thớt ngồi xung quanh.

Trình Âm lấy cơm, rồi ngồi ngay gần cửa sổ vừa ăn vừa xem điện thoại.

"Hội trưởng năm thứ ba rồi sắp bắt đầu thi thạc sĩ chờ một thời gian nữa đến nhiệm kỳ mới anh ấy không tới nữa, yên tâm để chuẩn bị cho kỳ thi." Đổng Thần Hiền cùng Hà Lộ Nguyệt ngồi bên cạnh Trình Âm nói chuyện, "Nhưng trong câu lạc bộ của chúng ta không nhiều người, nhiệm kỳ mới sẽ có một số người rời đi."

Hà Lộ Nguyệt bị chọc cười bởi những lời nói của Đổng Thần Hiền, vừa vặn nắp nước khoáng vừa hỏi: "Vậy hội trưởng mới chắc là anh hả?"

Đổng Thần Hiền khiêm tốn nói: "Bình thường đều là phó hội trưởng lên thẳng luôn hội trưởng, nhưng những người khác cũng có thể tranh cử mà."

"Em thấy mọi người cũng không có ý muốn tranh cử gì đâu." Hà Lộ Nguyệt quay đầu nhìn Trình Âm, "Cậu đang xem gì đấy?"

"A...... xem linh tinh thôi."

Trên giao diện điện thoại là tin tức về giải thi đầu lần này và có một buổi phỏng vấn riêng Trần Nhiên, cho nên Trình Âm đang mải đọc không nói gì.

Hà Lộ Nguyệt liếc nhìn vào giao diện của cô, cười nói: "Đang xem tin tức à."

"Ừ." Trình Âm gật đầu, Đổng Thần Hiền nói theo: "Đúng rồi, chỗ anh có mấy bài báo mẫu lúc về anh sẽ gửi cho các em xem."

Sau khi Trình Âm nói cám ơn thì cất điện thoại đi tập trung ăn.

Lúc về ký túc xá Trình Âm nhận được lời mời kết bạn của Đổng Thần Hiền, sau khi chấp nhận thì anh ta gửi tới một số bài báo mẫu.

Bên kia, Hà Lộ Nguyệt cũng đang nói chuyện với Đồng Thần Hiền.

"Đồng Hương, hỏi em chuyện này được không?"

Hà Lộ Nguyệt: "Nói."

Đổng Thần Hiền: "Trình Âm có bạn trai chưa?"

Nhận được tin nhắn Hà Lộ Nguyệt nhìn Trình Âm, nở nụ cười muốn trêu đùa.

"Bảy."

Đổng Thần Hiền: "..."

Đổng Thần Hiền: "Có 7 người."

Đổng Thần Hiền: "Cô ấy trâu bò như thế!"

Hà Lộ Nguyệt câm nín rồi giải thích: "Em muốn nói anh là người thứ bảy hỏi em."

Đổng Thần Hiền thở nhẹ nhõm.

"Vậy cuối cùng là có không?"

"Không có, lúc khai giảng bọn em có hỏi, còn chưa từng nói chuyện yêu đương nữa cơ."

Đổng Thần Hiền: "Thật không đấy! Cô ấy còn chưa yêu bao giờ?"

Hà Lộ Nguyệt: "Em lừa anh làm gì?"

Đổng Thần Hiền: "Chuyện này không khoa học chút nào."

Hà Lộ Nguyệt: "Có gì không khoa học chứ, người ta chỉ muốn học tập thôi, rất đơn giản."

Hà Lộ Nguyệt: "Anh muốn theo đuổi cậu ấy hả?"

Bên kia vẫn đang hiện "Đối phương đang nhập", đợi mãi mới được một câu "Em hỏi giúp anh xem cô ấy thích kiểu người như nào."

Hà Lộ Nguyệt thật không biết nói gì với người đồng hương này nữa, phương thức liên lạc có rồi mà vẫn còn bắt cô hỏi.

"Trình Âm, cậu thích đàn ông như thế nào?"

Với câu hỏi thẳng của Hà Lộ Nguyệt, Trình Âm ngạc nhiên một lúc mới nói: "A, cậu hỏi cái này làm gì?"

"Chỉ tâm sự một chút thôi."

Trình Âm nghĩ đến Trần Nhiên, cười mỉm nói: "Tớ thích đàn ông phải cao, đẹp trai."

Nói cái này cũng như không, mười cô gái thì cả mười cô đều nói vậy.

Hà Lộ Nguyệt trả lời Đổng Thần Hiền: "Cậu ấy thích cao đẹp trai."

Đổng Thần Hiền: "......"

Hà Lộ Nguyệt: "Đừng nản, anh cũng rất cao rất tuấn tú mà, nói chung các cô gái nói như vậy thì đều không có tiêu chuẩn gì trong lòng đâu."

Đổng Thần Hiền: "Vậy em giúp anh nhé!"

-

Nói muốn giúp đỡ nhưng thật ra Hà Lộ Nguyệt cũng không có cách gì, chỉ có thể lợi dụng là bạn cùng phòng bình thường cùng nhau ăn bữa cơm.

Mỗi lần đều có Lộ Nguyệt ở đấy nên Trình Âm cũng không nghĩ gì, chỉ cảm thấy học trưởng Đổng Thần Hiền rất thích giúp đỡ mọi người.

Cho đến buổi tối hôm nay, Đổng Thần Hiền đột nhiên gọi điện cho cô.

Trình Âm ngồi trước bàn vừa đọc sách vừa nhận điện thoại.

"Có chuyện gì ạ?"

Đổng Thần Hiền ở đầu bên kia ấp úng nói: "Bên cạnh em có người không?"

Trình Âm quay đầu nhìn xung quanh nói: "Bạn cùng phòng em đều ở đây."

"Vậy em có thể đến chỗ nào không có ai được không?"

Trình Âm đang cầm bút nhớ trong tay không di chuyển được: "Các cậu ấy đều đang làm việc của mình, anh có chuyện gì cứ nói đi."

Lúc cô nói câu này, Hà Lộ Nguyệt đã biết chuyện gì, lặng lẽ tháo tai nghe xuống để ý động tĩnh phía sau.

"À...... cuối tuần này câu lạc bộ có buổi liên hoan, em có đi không?"

"Có ạ."

"À...... chuyện này...... sắp tới nhiệm kỳ mới rồi, có mấy người nữa cũng muốn tranh cử chức hội trưởng, em định bỏ phiếu cho ai."

Hóa ra là kéo phiếu, chuyện này có gì mà phải xấu hổ mà nhất quyết phải đến chỗ không có ai "Bỏ phiếu cho anh chứ, bình thường anh quan tâm tới bọn em như vậy."

"Thế cảm ơn em."

"Không có gì."

Nói xong, lại im lặng.

Trình Âm cảm thấy được sự xấu hổ, hỏi: "Vậy...... Học trưởng anh còn chuyện gì nữa không?"

"Có có có...... Chuyện......"

"Học trưởng, anh có chuyện gì cứ nỏi thẳng đi ạ."

"À...... Anh muốn hỏi em, anh có cơ hội không?"

Mặc dù Trình Âm chỉ từ giọng nói cũng đoán được ý của anh ta nhưng vẫn theo bản năng mà "A" một tiếng.

Đúng lúc này điện thoại Trình Âm rung nhẹ lên, cô dịch từ bên tai ra nhìn thì thấy Trần Nhiên gọi tới.

Đang được tỏ tình thì bạn trai gọi điện thoại tới, Trình Âm cảm thấy người này hình như đặt thiết bị nghe lén trong điện thoại của cô, nếu không sao lại khéo như vậy chứ!

Đáng sợ hơn nữa là cô lại có cảm giác như đang bị bắt gian.

"Alo, alo......" Tay Trình Âm run lên liền nhận cuộc điện thoại của Trần Nhiên.

"Em đang làm gì đấy!"

Mặc dù câu đầu tiên khi Trần Nhiên gọi tới đều thế này nhưng vào tình huống hôm nay không hiểu sao Trình Âm lại thấy chột dạ.

"Em, em không làm gì, đang đọc sách!"

Đầu điện thoại bên kia Trần Nhiên vừa mới tắm rửa xong, đang thư giãn thì nghe được tiếng Trình Âm hoảng loạn, lại muốn trêu cô.

"Sao nghe thấy giọng em không thích hợp? Có phải em đang làm chuyện gì có lỗi với anh không?"

Trình Âm: "!!!"

Cô đứng ngay lên, tay chân luống cuống chạy ra ban công.

"Em không!!"

Ký túc xá Trình Âm nằm trên tầng hai, đối diện với quảng trường.

Lúc này đã 10 giờ 30, trên đường không có nhiều người chỉ một số ít sinh viên đang chạy về ký túc xá mà thôi.

Trần Nhiên cười rồi cầm huy chương vàng ở mép giường lau cẩn thận: "Sinh nhật sắp tới, chuẩn bị thế nào rồi!"

"Em định mời......"

Trình Âm nói được một nửa thì nhìn xuống phía dưới, phát hiện Đổng Thần Hiền đang đứng dưới đèn đường trong tay ôm một bó hoa!

Hiển nhiên anh ta cũng nhìn thấy Trình Âm, trong mắt hiện lên ánh sáng hy vọng

Hy vọng em gái anh ý!

Giác quan thứ sáu của Trình Âm nói tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra, mà hành động của Đổng Thần Hiền còn mạnh mẽ và nhanh hơn cả giác quan của cô

"Trình Âm ——"

"Anh thích em!!!"

"......"

Trần Nhiên đầu điện thoại bên kia và Trình Âm cùng yên lặng.

Đống phòng ngủ ở dưới một loạt người chạy ra xem, mà Trình Âm xấu hổ cầm điện thoại đầu óc trống rỗng.

Trần Nhiên thản nhiên nói, giọng rất lạnh: "Tiểu thư Trình Âm, anh vừa nghe được gì đấy!"

"Không dối anh......" Trình Âm dại ra nhìn Đổng Thần Hiền ở dưới "Dì quản lý ký túc xá bên em cũng tên Trình Âm."

Trình Âm nghe được tiếng cười nhạo của Trần Nhiên bên kia, cô cũng cố cười gượng hai tiếng.

Nhưng mà điên nhất là cái người Đổng Thần Hiền này thấy nhiều người vây xem như vậy mà vẫn chạy lên trước.

"Em cúp máy trước."

Trình Âm quay lại người một cách máy móc, thấy ba người bạn cùng phòng đang ngó đầu ra ở cạnh cửa nhìn cô.

"Hì hì, vừa rồi tớ không nghe lầm chứ? Có người tỏ tình với cậu à?"

"Ai a ai a!"

Hà Lộ Nguyệt đã sớm biết chân tiếng đứng bên cạnh cười "Ai thế! Sao tớ lại cảm thấy giọng nói này nghe quen quen!"

Trình Âm cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc ngồi xuống bàn, mặt vô cảm cầm điện thoại mà nhắn tin cho Đổng Thần Hiền.

"Xin lỗi anh, em có bạn trai rồi."

Sau đó cô ngước lên, rũ mi xuống nói: "Tớ đang nói chuyện với bạn trai thì bị anh ấy nghe thấy."

"Cậu có bạn trai!"

"Sao bảo chưa có mà!"

"Cậu có bạn trai lúc nào!"

"Lúc quốc khánh về nhà."

"......"

Hà Lộ Nguyệt thầm kêu không tốt rồi, cầm điện thoại bắt đầu nhắn tin liên tiếp cho Đổng Thần Hiền.

Mà điện thoại Trình Âm cũng vang lên mấy tiếng tích tích tích

Ngoài những tin nhắn trong nhóm thì có hai tin do Trần Nhiên gửi.

Tin thứ nhất là ảnh chụp màn hình, nội dung là tin nhắn trên Weibo của trường.

"Có ai quen sinh viên năm nhất Trình Âm khoa báo chí không? Tôi rất thích cô ấy!"

"Cầu phương thức liên hệ của Trình Âm!"

"Có ai biết Trình Âm có bạn trai không?"

"Cô gái khoa báo chí tên Trình Âm đúng không? Đang ngồi xổm để chờ xin thời khóa biểu chuyên ngành của các cô ấy đây, bạn cùng phòng của tôi đang chuẩn bị đi ôm cây đợi thỏ."

Trần Nhiên: "Xem ra dì quản lý ký túc của bên em rất được hoan nghênh."

Trình Âm: "......"

Trần Nhiên: "Ngày mai mấy giờ tan học."

Trình Âm: "6 giờ...... Làm gì?"

Trần Nhiên: "Anh tới trường tìm em."

Trình Âm: "..."

Trình Âm: "Anh tìm em làm gì?"

Trần Nhiên: "Em nói xem!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.