Lối Ra Ở Cuối Con Đường - Sầm Mạn

Chương 4




Hai người bước xuống xe, đi về phía một siêu thị ở ngã ba đường.

Lương Vận theo lời La Thành, mua một số vật dụng cần thiết cho chuyến đi.

Cô nhìn sang kệ hàng đối diện, người đàn ông chỉ lấy một thùng nước khoáng, dường như những thứ khác đều không nằm trong phạm vi lựa chọn của anh.

La Thành nhanh chóng đi từ bên hông kệ hàng trở lại, thấy Lương Vận đứng yên tại chỗ, anh chủ động đi đến.

“Mua xong rồi?”

Lương Vận nghe tiếng quay đầu lại, cúi mắt nhìn những thứ trong tay, cảm thấy mua đồ ăn có hơi nhiều lại âm thầm đặt lại vị trí cũ, “Cũng gần như vậy, chắc là đủ rồi.”

La Thành nhìn cô đặt bánh mì và bánh quy xuống, lên tiếng hỏi: “Sao lại bỏ xuống?”

“Tôi mua hơi nhiều, cảm giác sẽ ăn không hết trên đường.”

“Muốn ăn thì cứ lấy đi, đợi đến lúc mệt mỏi không đi nổi, cô sẽ không còn muốn xuống xe giữa đường để đi siêu thị mua nữa đâu.” La Thành ngẩng cao cằm, giơ ngón tay chỉ lên tầng trên: “Mua đầy đủ một chút, loại trung tâm thương mại như này ở đây rất ít.”

Lương Vận nhìn chằm chằm anh, bỗng cười hỏi: “Anh rất quen thuộc nơi này à?”

La Thành lướt mắt nhìn quanh kệ hàng, nhanh chóng đáp: “Không quen.”

Lương Vận lại hỏi: “Anh không phải người ở đây sao?”

La Thành nhìn vào mặt cô, anh nói: “Không phải.”

“Thì ra vậy…” Lương Vận giả vờ gật đầu.

“Có ý gì?”

“Anh là người nơi nào?” Lương Vận không trả lời câu hỏi của anh, chỉ quan tâm đến câu hỏi của chính mình.

La Thành đột ngột dừng bước, người nơi nào…

Anh đã rất lâu không suy nghĩ về câu trả lời này, từ đâu đến và tại sao lại đến đây.

La Thành có một tia u ám mà cô không cảm nhận được, thoáng qua nhanh đến mức khiến cô nghi ngờ rằng đó là ảo giác.

Sau một lúc, cô chỉ nghe anh nói.

“Người phương Bắc.” Câu trả lời chung chung.

Lương Vận khôn ngoan không hỏi thêm gì nữa, cười nói: “Tôi xong rồi, tài xế Lý… Anh thì sao?”

La Thành tiện tay lấy vài túi đồ ăn nhẹ mà cô đặt trên kệ, đi qua cô và nói: “Đi thôi, đến quầy thanh toán trước.”

Khi đến lượt hai người thanh toán, La Thành xếp hàng trước cô, quay lại nhìn Lương Vận, anh tự nhiên lấy giỏ từ tay cô và đặt chung với giỏ của anh lên quầy.

Lương Vận nhướng mày: “Không cần đâu.”

La Thành khựng lại một chút, chỉ một thoáng nhưng vẫn đặt lên quầy thu ngân.

Cô không phải là người tham lam nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà dây dưa với anh trước mặt nhiều người.

Lương Vận suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu cười.

Cô đã nghĩ ra một cách giải quyết thỏa hiệp.

Một công đôi việc.

Hai người cất đồ lên ghế sau rồi lại quay lại ghế trước. Nhân lúc còn chưa nhấn ga, Lương Vận chủ động gọi anh.

“Tài xế La? Thêm bạn bè nhé?”

“Gì cơ?.” La Thành dường như đã quen với cách gọi của cô.

“Tôi chuyển tiền cho anh.” Cô nhếch miệng.

La Thành kéo dây an toàn, nói: “Không cần, cũng không nhiều, cô cứ để tôi thanh toán đi.”

Ánh mắt Lương Vận không thể kiểm soát được mà nhìn vào gáy của anh, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi… cao cao, cằm có chút râu mọc lởm chởm…

Nhìn thế nào cũng có chút quen thuộc.

Cô dừng lại, không nghĩ thêm nữa.

Lương Vận cười khẽ: “Cảm ơn anh, lần sau tôi trả lại.”



Gần đến chiều tối, ánh nắng gay gắt trở nên bớt chói chang, bầu trời dần tối sầm lại.

Chiếc xe việt dã màu đen rẽ khỏi một bên đường, dần dần lệch khỏi con đường chính.

La Thành quay đầu nhìn Lương Vận.

Ngủ thiếp đi…

La Thành không vội đánh thức cô, giảm tốc độ xe một chút.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đi chậm dãi đi đến nhà nghỉ.

Trước cửa không còn chỗ đậu xe, La Thành rẽ vào một khu nhà ở bên cạnh tìm thấy lối vào, anh lái xe xuống bãi đậu xe.

Vừa tắt máy, anh đã nhìn thấy người bên cạnh cử động.

Lương Vận vẫn còn hơi mơ hồ.

Mở mắt ra, cô thấy La Thành đang nhìn cô chằm chằm.

Lương Vận có chút ngượng ngùng, không ngờ mình lại ngủ say đến vậy, cô giơ tay xoa mặt.

“Đến đâu rồi?” Lương Vận quay mặt đi, giả vờ nhìn ra ngoài.

Bốn phía tối đen kịt, khắp nơi đầy xe đỗ.

La Thành rút chìa khóa, nói: “Đây là một thành phố mà chúng ta đi qua trước khi vào sa mạc, có một số điểm tham quan không tệ, tôi dẫn cô đi xem.”

Lương Vận mở cửa bước xuống xe, “Được.”

Hai người đi vòng ra phía sau cốp xe, La Thành nhìn vào vali của cô, hỏi: “Có cần lấy xuống không?”

“Bây giờ vào nhà nghỉ hay là…?” Lương Vận lấy điện thoại ra xem giờ, “Đi ăn trước?”

La Thành nhìn theo ánh sáng màn hình, thời gian vừa đẹp.

Nhiều năm chạy xe trên đường, anh không có giờ ăn cố định nên giờ này cũng không thấy đói.

Vì hai người phải đi vội vào buổi trưa nên đã ăn tạm một chút gì đó trên đường trước khi khởi hành nhưng thấy cô chủ động hỏi, anh đoán có lẽ cô đã đói.

“Hay là tôi đưa cô đi ăn trước.” La Thành lùi lại một bước, chuẩn bị giơ tay đóng cốp xe.

“Không cần.” Lương Vận kéo tay áo anh, chỉ một thoáng rồi lại buông ra, “Hay là đi cất đồ trước đi, lát nữa sẽ không phải quay lại đây nữa.”

La Thành nhìn cô, gật đầu rồi giúp cô bê vali.

Hai người sóng đôi đi về phía lối ra, người đàn ông bên cạnh cao lớn, khi nói chuyện phải ngước nhìn lên, vì vậy Lương Vận không nhìn anh mà nhìn thẳng vào hướng lối ra phía trước: “Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”

La Thành suy nghĩ một lúc, trong đầu lướt qua những điểm tham quan nổi tiếng của thành phố này.

Sau vài giây, anh nói: “Tối nay cô nghỉ ngơi trước, mai chúng ta sẽ đi chơi cả ngày, trưa ngày kia thì đi.”

“Được.”

Thời gian lưu trú không dài.

Lương Vận không biết gì về nơi đây, mặc dù La Thành không lên kế hoạch cụ thể cho cô hay giới thiệu gì với cô nhưng dường như cô luôn yên lặng và ngoan ngoãn tuân theo sự sắp xếp của anh.

Lần này môi trường sống tạm ổn, trước đây khi nói chuyện với ông chủ Điền, Lương Vận đã đề cập đến vấn đề chỗ ở dọc đường, không cần quá tốt, chỉ cần sạch sẽ và gọn gàng là được.

“Hai phòng, đã đặt điện thoại vào sáng sớm hơn 8 giờ.”

Quầy lễ tân chỉ có một nhân viên trực, người phụ nữ nhìn thấy La Thành, rõ ràng sững sờ trong giây lát.

La Thành không có phản ứng gì, chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Vâng, anh Thành.” Người phụ nữ nở nụ cười, nhận lấy chứng minh thư La Thành đưa cho, nhưng ánh mắt lại cố ý liếc nhìn Lương Vận, nói: “Cần hai phòng liền kề nhau không?”

La Thành đang cúi đầu nhìn điện thoại, tùy ý nói: “Được.”

Người phụ nữ lại nhìn sang Lương Vận, giọng điệu khách sáo nói: “Thưa cô, cô cũng cần cung cấp chứng minh thư.”

Anh Thành… Xưng hô cũng được đấy nhỉ.

Lương Vận mỉm cười nhàn nhạt, lấy từ trong túi ra đưa cho cô gái.

La Thành không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên, có lẽ đang trả lời tin nhắn.

Lương Vận đứng ở vị trí chéo sau anh, thấy môi anh mím chặt, vẻ mặt lạnh tanh như đóng băng.

Không lâu sau, nhân viên lễ tân đưa chìa khóa phòng cho họ, khi người phụ nữ đưa cho La Thành, anh vẫn đang bận gõ chữ.

Lương Vận nói: “Đưa cho tôi trước đi.”

Cô gái kia khựng lại nhưng vẫn đưa cho cô.

La Thành gửi tin nhắn cuối cùng: “Vậy nhé, đợi tôi gọi lại cho anh.”

Anh cất điện thoại, vừa quay người lại đã thấy Lương Vận vẫn đứng chờ sau lưng anh.

Khuôn mặt cô không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ im lặng.

La Thành sững sờ, trong vài giây, anh tưởng rằng cô sẽ tức giận, sau đó sẽ mượn danh nghĩa “khách hàng là thượng đế” mà trách móc anh vài câu.

Nhưng không hề.

La Thành bước về phía cô, nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có chút việc.”

Lương Vận không sao cả, đưa chìa khóa phòng và chứng minh thư cho anh, nhấc cằm về phía cầu thang, “Ở tầng hai.”

La Thành gật đầu, hỏi cô: “Cô có muốn nghỉ ngơi trước không? Hay là cất đồ xong đi ăn luôn?”

“Cất đồ xong đi, sẽ không lâu lắm đâu.”

“Không vội, chúng ta có thời gian.”

Lương Vận quẹt thẻ, cửa mở ra một nửa, cô quay lại, “Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”

La Thành nghiêng người nhìn cô: “Tôi đợi cô dưới lầu.”



La Thành không về phòng, sau khi đưa vali cho Lương Vận, thấy cô đóng cửa, anh mới quay người xuống lầu.

Bên cạnh bồn hoa trước cửa, người đàn ông châm một điếu thuốc, nhìn những người đi đường trên phố sau đó gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại được kết nối nhưng không ai lên tiếng, La Thành chủ động gọi: “Lợi Xuyên?”

Tiếng xì xì của dòng điện vang lên, sau đó mới truyền đến âm thanh.

“Anh à? Ban nãy em vừa làm rơi điện thoại xuống gầm ghế.” Giọng nói của Tưởng Lợi Xuyên vang lên.

La Thành nhả ra một vòng khói, “Lên đường rồi à?”

Tưởng Lợi Xuyên bật chế độ loa ngoài, đặt điện thoại lên ghế phụ, “Em vừa nhắn tin cho anh lúc ở trạm dừng chân, mới lên đường được vài phút thôi.”

“Vậy cứ lái xe trước đi, lát nữa nói chuyện tiếp.” Nói rồi chuẩn bị tắt điện thoại.

“Không cần, không sao.” Tưởng Lợi Xuyên nói trước: “Không chắc thông tin có đúng không, nhưng người em nhờ báo cáo là vậy.”

La Thành đưa điện thoại lại gần tai, nhắm mắt rồi lại bất lực mở ra: “Có chắc chắn là cuối tháng có thể về tỉnh không?”

“Không có gì bất ngờ thì chắc hẳn vậy, người đó đã lén lút điều tra thông tin, nói rằng anh ta đã mua vé tàu đi Hô Luân Bối Nhĩ.” Tưởng Lợi Xuyên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh, anh có ý kiến gì không?”

Im lặng vài giây, La Thành không trả lời câu hỏi này, anh biết rõ trong lòng, “Lần này thật sự có thể trở về?”

Bên kia có tiếng còi xe, sau khi yên tĩnh lại, giọng nói vang lên.

“Tin tức hẳn sẽ không sai.”

Nhìn chung con đường này rất dài, không ai có thể hiểu được.

La Thành: “Ừm.”

Bên kia im lặng vài giây.

Tưởng Lợi Xuyên im lặng qua điện thoại, sự an ủi giữa đàn ông luôn thiếu đi một chút sến sẩm, sau một lúc, anh nói: “Anh đừng lo, em vẫn ở đây.”

La Thành hít một hơi thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm, nhìn vào thành phố nhỏ rực rỡ ánh đèn, bỗng nhiên mỉm cười: “Vẫn câu nói đó, cậu có thể điều tra nhưng những việc khác không được qua tay cậu.”

Tưởng Lợi Xuyên cười, như mọi khi không trả lời anh.

Theo tiếng ồn ào, ầm ĩ truyền qua micrô, La Thành thấy tiếng ồn ngày càng to, nói với cậu ta: “Thôi vậy nhé, đợi anh xong rồi lại nói chuyện tiếp.”

Hai bên cúp điện thoại.

Bên tay kia, điếu thuốc cũng cháy đến tàn, anh gõ tàn thuốc, chưa kịp đưa vào miệng, một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Sao lại đứng ngoài đây?”

La Thành quay người lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, vẫn là khuôn mặt trang điểm và vẻ đẹp quyến rũ đó.

“Sao không nói gì, anh đã lâu không đến đây rồi.” Bùi Lỵ tiến thêm một bước.

La Thành quay lại, không nhìn cô, nhìn về phía con đường: “Không đi con đường này nữa rồi.”

Nụ cười của cô gái ngày càng rõ: “Cái anh này… nói không liên lạc là không liên lạc.”

Thật là vô tình, cô không nói hết câu.

La Thành hít một hơi thuốc, suy nghĩ một lúc: “Chẳng phải chỉ là đóng kịch sao, cô coi là thật sao?”

Cô gái cười khổ, cố gắng che giấu sự yếu đuối: “Thật sự không còn gì nữa sao?”

“Chẳng phải đã sớm kết thúc rồi sao.” La Thành một tay đút túi.

“Anh thật là nhẫn tâm.” Bùi Lỵ như thể lau nước mắt.

La Thành khẽ cười, liếc nhìn cô, “Tôi như này, cái gì cũng không có, không nên làm chậm trễ cô.”

“Chúng ta cũng đã hơn một năm không gặp nhau rồi, em tưởng anh lần này đến…”

Bùi Lỵ muốn hàn gắn nhưng anh không muốn.

La Thành mở lời trước, cười nửa miệng: “Không có cách nào khác, khách hàng yêu cầu, khu vực này chỉ có nhà hàng này là phù hợp.”

Bùi Lỵ không trả lời anh, tiếp tục nói chuyện của mình: “Nếu anh có thể quan tâm em nhiều hơn một chút, em cũng không đến nỗi phải làm ra chuyện đó.”

La Thành cười, gật đầu hờ hững: “Nghe cô nói vậy, thì lỗi là ở tôi.”

Bùi Lỵ không nói gì, im lặng vài giây, chọn cách khác để trò chuyện với anh.

“Ở bên nhau mấy tháng đó, em luôn cảm thấy anh có chuyện giấu giếm… ôi, không phải chuyện đó…” Cô nói không rõ, quay đầu: “Anh hiểu ý em mà, em luôn cảm thấy không thể nhìn thấu anh.”

Bùi Lỵ cứ lặp đi lặp lại chuyện cũ, cô cũng không còn trẻ nữa. Mặc dù trước đây là lỗi của mình nhưng những gì cần giải thích thì lúc đó cũng đã rõ ràng, chỉ là không ngờ anh không hỏi han gì, cũng giả vờ như không nhìn thấy.

La Thành nhìn vào đầu ngón tay đang cầm điếu thuốc, vẫn không nói gì.

“Cũng tốt, lần này anh đến cũng coi như thỏa mãn một tâm nguyện của em, trước đây em có lỗi nhưng anh cũng chẳng tốt hơn gì. Sau này em sẽ tìm một người đàn ông tốt để lấy, không phải như anh, còn phải đoán xem anh đang nghĩ gì mỗi ngày… Mệt mỏi quá.”

Một cặp mẹ con đi ngang qua, người mẹ kéo cậu con trai đi về phía trước, cậu bé liên tục ngoái đầu nhìn quầy kẹo bông ven đường.

“Vậy thì tốt.” La Thành nhàn nhạt nói.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, tìm một chủ đề khác: “Anh đổi nghề rồi à? Hôm nay vị khách này là ai?” Cô ấy trọng dò xét.

Không thể nào là bạn trai bạn gái, làm sao bạn trai bạn gái đi chơi lại phải thuê hai phòng.

La Thành nghĩ về cô gái đó cách đây không lâu, cô ấy nói sẽ không lâu…

Anh nói đơn giản: “Một vị khách của công ty du lịch tạm thời tiếp, định kiếm chút tiền, dù sao cũng có thời gian rảnh.”

Bùi Lỵ gật đầu, thấy hai người không con chuyện gì để nói mới dứt khoát coi như thôi.

“Anh không vào trong đợi à? Có gió rồi đấy.”

La Thành cúi đầu nhìn cô, do dự một lát rồi nói: “Sống tốt nhé, tìm một người đối xử tốt với mình.”

Bùi Lỵ kìm nén sự khác thường trong hốc mắt, ngoảnh mặt đi.

Một lát sau, mới nói: “Em đi trước đây.”

Cô quay người, đi về phía cửa kính.

Ngay giây tiếp theo, đối mặt với một người phụ nữ, khuôn mặt cách đây hai mươi mấy phút.

Bùi Lỵ khựng bước không chút do dự đẩy cửa ra, bước qua người phụ nữ đó vào bên trong.

Lương Vận tỏ vẻ thản nhiên, nhìn lướt qua.

La Thành nheo mắt lại, không nghe thấy tiếng cũng không biết cô đến lúc nào.

Trời đã tối sầm, xa xa cũng bắt đầu nổi lên từng cơn gió lạnh.

La Thành không đi về phía Lương Vận, anh khoanh tay, đứng yên tại chỗ chờ cô hút xong điếu thuốc.

Một lúc lâu sau, Lương Vận mới dập tắt điếu thuốc đang cháy dở.

Bước tới vài bước, cô đi thẳng qua người anh, không dừng bước.

“Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.