Lôi Phong Hệ Thống

Chương 30




Lôi Sâm ngồi rất ngoan, chẳng qua lúc tay thiếu niên chạm vào cổ thì khẽ run lên, nhưng cũng không phản kháng. Tắm rửa sấy khô tóc xong đã là 7h30’, thiếu niên trở lại phòng mình, làm bài tập hè.

Lôi Sâm lập tức đuổi theo, đứng cạnh bàn học mở to mắt nhìn cậu.

“Tiểu Sâm ra ngoài đi, bố kể chuyện cho con nghe, để anh còn học bài.” Lôi Đình định dắt con trai ra ngoài lại bị bé tránh, chỉ đành cúi người bế bé lên.

Lôi Sâm vội vàng nắm chặt ống quần anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, viết bốn chữ to – Chết cũng không đi!

“Tít tít tít…”

Hệ thống cứ nhắc nhở mãi khiến thiếu niên có chút đau đầu, không thể không cúi người ôm bé con vào trong lòng.

“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!”

Lôi Đình thấy con trai rất ngoan, không lộn xộn quấy rầy thiếu niên, lắc đầu bật cười rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.

Lôi Sâm tò mò nhìn anh trai viết từng dòng chữ thẳng hàng trên giấy, vài phút sau lại chủ động tụt xuống, chạy về phòng mình lấy một đống truyện sang.

Lôi Đình cho rằng con trai lại quấn lấy Hàn Trác Vũ đòi kể chuyện, vội vàng đi theo ngăn cản, chỉ thấy thiếu niên xoa xoa đầu con, đưa cho bé một chiếc bút bi. Lôi Sâm mỹ mãn tiếp nhận, ngồi khoanh chân trên thảm, mở quyển truyện ra, bắt chước thiếu niên viết viết vẽ vẽ. Hai người hoàn toàn không trao đổi bằng ngôn ngữ, nhưng lại có thể hiểu nhau, ăn ý vô cùng.

Lôi Đình mỉm cười nhìn chốc lát mới lưu luyến ra khỏi phòng.

“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”

Hàn Trác Vũ nhìn về phía cánh cửa đã được đóng lại cẩn thận, mắt lộ ra nghi hoặc, ‘9527, vì sao giá trị cảm ơn của chú Lôi và Lôi Sâm lại nhiều như vậy?” Lần nào cũng ít nhất là 10 điểm, cậu nhớ trước kia mình cứu đứa bé rơi xuống nước cũng chỉ nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ đối phương.

“Giá trị cảm ơn của mỗi người một khác. Cứu người trong lúc nguy nan, thông thường đều có thể nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn, nhưng có những người đã ở trong trạng thái tuyệt vọng một thời gian dài, bỗng nhiên được người kéo ra khỏi vực sâu, vậy lòng cảm kích của người đó sẽ vượt xa người thường. Nếu người đó vốn là người thiện lương chính trực, vậy giá trị cảm ơn lại càng nhiều. Anh em nhà họ Thạch, Thiệu Dật Thần, bố con Đại Chính Tiểu Chính đều là người như vậy. Nhưng giờ chẳng mấy người được như thế đâu!” 9527 lắc đầu cảm thán.

Hàn Trác Vũ yên lặng không nói gì.

“Ai ~ Quả nhiên là hậu đại của đồng chí Lôi Phong, chính năng lượng lúc nào cũng dồi dào! Nói cho kí chủ biết một tin vui này, tôi sắp lên cấp hai rồi! Còn có, Thiệu Dật Thần đã trả tiền rồi, còn gửi dư 2000 đồng thay tiền lãi nữa đấy.” 9527 vui sướng nói.

Hàn Trác Vũ chỉ chú ý câu đầu tiên, “Ai là hậu đại của Lôi Phong?”

“Đại Chính Tiểu Chính đó thôi! Cậu không thấy mấy người đó đều họ Lôi à?” 9527 trả lời một cách đương nhiên.

Họ hàng của người trái đất không tính theo kiểu đó! Hàn Trác Vũ không buồn giải thích, chỉ có thể coi như không nghe thấy. Cậu biết không phải 9527 không biết, nó chỉ là tính trẻ con, những việc mình đã nhận định thì kiểu gì cũng đúng, dù người khác bảo sai nó cũng không tin.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã 9h30’ rồi, Lôi Đình nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vẫy vẫy tay với con trai đang dụi mắt cạnh chân thiếu niên, ra hiệu bảo bé về phòng ngủ.

Lôi Sâm nhanh chóng chui vào trong lòng thiếu niên, trong mắt lộ ra không muốn xa cậu.

Hàn Trác Vũ không thể không buông bút, ôm bé con nghịch ngợm lên giường.

Bé con nghịch ngợm chỉ đống truyện trên thảm.

Lôi Đình đi tới nhặt, nhìn thấy trang sách đã bị vẽ lung tung, khóe miệng giật giật.

“Hôm nay muốn nghe chuyện gì? Vẫn siêu nhân à?” Anh ngồi xuống mép giường, thấp giọng hỏi.

Lôi Sâm giật lấy quyển truyện, đưa cho anh trai, sau đó nhìn chằm chằm bố, ra hiệu bảo bố ra chỗ khác.

Bị xua đuổi nhiều cũng thành quen, Lôi Đình cười cười, rời khỏi phòng, đứng nép sau cánh cửa quan sát hai đứa nhỏ.

“Tít tít tít…” Thông báo yếu ớt lại một lần nữa vang lên.

“Kí chủ, kể chuyện cho bé nghe đi, có lẽ bé mắc chứng mất ngủ, không có người ở bên thì không dám ngủ.” 9527 hết sức đồng tình với bé con số khổ này.

Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình trừng mắt nhìn quyển truyện màu sắc rực rỡ như đang nhìn một đống quái vật. Dùng giọng truyền cảm để kể lại câu chuyện ngây thơ vô cùng kia như mẹ vẫn làm, cậu không thể nào làm được! Làm sao bây giờ?

Lôi Đình lắc đầu cười thầm, đang định đi vào giúp thiếu niên, chợt thấy cậu đặt quyển truyện sang một bên, lấy Ipad ra, đầu ngón tay trắng nõn trượt trên màn hình.

“Tôi không làm được, cậu làm đi.” Hàn Trác Vũ ra lệnh trong đầu.

“Tôi, tôi cũng không biết kể!” 9527 rất đau thương nói.

“Tìm trên mạng ấy!”

“Được rồi, cậu chờ một lát.”

Vài phút sau, màn hình bỗng sáng lên, một khu rừng cùng dòng suối nhỏ xuất hiện, bên dòng suối nhỏ có hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đây đúng là hình chibi của Hàn Trác Vũ cùng Lôi Sâm, nhìn giống hệt người thật.

Mắt Lôi Sâm mở to, sáng rực. Ngay cả Hàn Trác Vũ cũng có chút kinh ngạc.

Đúng lúc này, giọng điện tử non nớt của 9527 vang lên, “Ngày xửa ngày xưa có hai anh em, anh trai tên là Tiểu Ngư, em trai tên là Tiểu Chính, hai người sống ở ven rừng, ở chỗ sâu nhất trong khu rừng ấy có một con rồng…”

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, hai nhân vật hoạt hình trải qua biết bao cuộc phiêu lưu. Bọn họ phải giẫm trên lưng cá sấu để qua sông, trèo lên đỉnh núi tìm chìa khóa, vượt qua bẫy của người rừng, vào trong hang tìm tấm bản đồ… Sau khi tập hợp đủ toàn bộ đạo cụ mới có thể mở tòa thành của rồng để lấy được vàng.

Câu chuyện chẳng những truyền cảm, còn phải tự mình động não ra tay đánh bại cá sấu, người rừng, rồi cả rồng nữa, thú vị vô cùng. Lôi Sâm còn không dám chớp mắt, tay nhỏ chọc chọc hai nhân vật chibi trên bàn mình, con ngươi tối tăm u ám ngày thường như được rót thêm sức sống, tràn ngập cảm xúc, có sợ hãi thán phục, có vui mừng, có khẩn trương…

Tự mình dựng một câu chuyện có thể khiến người mắc bệnh tự kỷ chìm đắm như vậy, 9527 hiển nhiên rất thành công.

Lôi Đình lẳng lặng nhìn con trai hoạt bát như vậy, gần như quên thời gian. Chờ đến khi anh tỉnh táo lại, hai đứa nhỏ đã chơi đến mệt, đầu tựa đầu ngủ say. Cố kìm nén cơn xúc động trong lòng, anh lặng yên đi tới, đứng bên giường nhìn hồi lâu, sau đó cúi người vuốt mái tóc mềm mại của con.

Cảm giác được có người tới gần, Hàn Trác Vũ đột nhiên mở to mắt, tỉnh táo vô cùng.

Lôi Đình dừng động tác lại, âm thầm tán thưởng tính cảnh giác của thiếu niên.

Thấy rõ người tới, Hàn Trác Vũ xóa bỏ phòng bị dưới đáy mắt, ngại ngùng mím môi.

Lôi Đình mỉm cười với cậu, tiếp tục xoa đầu con, thấp giọng nói câu “Ngủ đi” mới nhẹ nhàng rời đi.

“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”

Chú Lôi đúng là một người bố tốt. Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình ngẩn người, sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lôi Đình cứ cách nửa giờ lại lặng lẽ qua xem một lần, phát hiện con trai không bừng tỉnh giữa giấc, vậy mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, Hàn Trác Vũ như thường lệ thức dậy lúc 5h30’. Cậu khẽ động, Lôi Sâm trong lòng cũng tỉnh, mơ màng dụi mắt. Tối hôm qua ngủ rất ngon, hai gò má tái nhợt của bé ửng hồng, gương mặt tròn tròn cùng đôi mắt vừa đen vừa to, trên người chỗ nào cũng mềm mềm, chẳng giống người bố lạnh lùng uy nghiêm của mình chút nào.

Hàn Trác Vũ nhịn không được xoa đầu bé con, đứng lên rửa mặt.

Lôi Sâm bị cậu xoa đầu mất đà, lăn một vòng trên giường mới đứng dậy, nhắm mắt đuổi theo.

Ở phòng bên cạnh, Lôi Đình đã sớm lấy được thời gian biểu của thiếu niên, 10 phút trước đã rời giường, thay đồ thể dục. Cửa phòng thiếu niên khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy ra, đi về phía phòng tắm đang có tiếng nước chảy.

Hai đứa nhỏ đang đánh răng, nghe thấy tiếng bước chân thì cùng nhau quay đầu, miệng dính một vòng bọt trắng, hai khuôn mặt xinh đẹp ngang nhau không chút biểu cảm, nhìn buồn cười vô cùng.

Lôi Đình nhịn không được cười nhẹ.

“Rửa mặt xong thì thay bộ này, chúng ta cùng đi tập thể dục.” Thu lại nụ cười, anh giơ hai bộ đồ trong tay lên, uy nghiêm hạ lệnh.

Hai đứa nhỏ không nói gì, quay đầu tiếp tục nhìn gương đánh răng, sau đó xúc miệng sạch sẽ.

Lôi Đình hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn. Anh phát hiện, càng ngày anh càng thích nhìn hai đứa trẻ ở cạnh nhau, bầu không khí ấm áp giữa hai người khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Rửa mặt xong, hai đứa nhỏ nhanh chóng thay quần áo, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt sáng rực đã bán rẻ tâm trạng hân hoan của cả hai.

“Nhiệm vụ hôm nay là chạy một vòng quanh thao trường, làm được không?” Vừa ra khỏi nhà, Lôi Đình liền nhìn chằm chằm Hàn Trác Vũ, lớn tiếng hỏi. Hỏi con trai cũng chỉ vô dụng thôi, bé chẳng bao giờ đáp lại anh.

Khí chất uy nghiêm ập tới, mặt Hàn Trác Vũ trắng bệch, bất giác gật đầu.

Bé con cũng vội vàng gật đầu theo.

“Tốt lắm, xuất phát!” Lôi Đình mỉm cười liếc hai người, dẫn đầu chạy phía trước.

Trong khu nhà quân đội có thao trường, chạy một vòng vừa đúng 400m, đối với Hàn Trác Vũ cùng Lôi Đình thì chỉ coi là khởi động, nhưng đối với Lôi Sâm bốn tuổi, gần năm tuổi thì lại là nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Bé theo sát sau lưng anh trai, mệt đến sắp không thở được cũng không muốn dừng lại. Mồ hôi tuôn ra như suối, tóc dính sát vào mặt, hai má đỏ hồng khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kiên cường.

Lôi Đình cùng Hàn Trác Vũ chạy chậm lại, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng thỉnh thoảng lại liếc bé con phía sau. Không biết từ lúc nào, hai người lần lượt chạy đến hai bên trái phải bé con, dắt tay bé cùng chạy. Đám binh lính rèn luyện buổi sáng chạy qua cứ liếc nhìn mãi.

Chạy đến hết sức, nhìn con trai ngồi bệt xuống đất, Lôi Đình quát lớn, “Không được ngừng, tiếp tục chạy!”

Lôi Sâm không thèm để ý tới anh, ngồi trên bãi cỏ ven đường, há mồm thở dốc.

“Dậy.” Hàn Trác Vũ dùng chân đá đá mông bé con, sau đó không quay đầu lại mà cứ thế chạy tiếp.

Lôi Sâm lập tức đứng lên, vội vàng đuổi theo.

Lôi Đình trừng con trai, sau đó lắc đầu bật cười. Con trai mà, nghịch một chút cũng đúng thôi! Anh tự an ủi mình như vậy.

Chạy xong 400m, Hàn Trác Vũ lại đứng tại chỗ giãn cơ. Lôi Sâm học theo, nhưng chân bé ngắn quá, đứng không vững, nghiêng ngả một hồi. Lôi Đình sợ thiếu niên sẽ qua đỡ, lại kinh ngạc phát hiện thiếu niên cũng có cách giáo dục giống anh, tuyệt không giúp con lúc không cần thiết.

Bé con ngã sấp xuống, nước mắt lưng tròng làm nũng, nhưng thấy bố với anh trai nhẫn tâm như nhau, liền không lãng phí biểu cảm, nghiêng ngả đứng dậy tiếp tục giãn cơ, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường vô cùng.

Cuối cùng cũng ra dáng con nhà lính. Lôi Đình âm thầm gật đầu, thấy đã đến giờ liền phất tay, “Được rồi, về ăn sáng thôi.”

Lục Bân có chìa khóa nhà, sớm đã làm xong bữa sáng nóng hổi, thấy ba người đẩy cửa vào thì kinh ngạc mở to hai mắt. Chỉ thấy hai người lớn thì chỉnh tề sạch sẽ, đứa nhỏ cả người lấm bẩn, trên mặt còn vài vết bùn, đỉnh đầu còn mấy nhúm cỏ, nhìn như vừa bị bắt nạt. Nhưng nhìn kỹ lại nhận ra, hai gò má ửng hồng, nhìn khỏe mạnh hơn hẳn lúc trước.Đúng là một tổ hợp vừa kỳ lạ lại vừa hòa hợp! Lục Bân âm thầm cảm thán trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.