Lôi Phong Hệ Thống

Chương 125




Trẻ em là tương lai của đất nước, dù cho đây là những đứa trẻ đã mất bố mẹ, không nơi nương tựa. Mỗi đứa bé đều nên được lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc.

Mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

“Con thấy bạn ấy đi đằng kia kìa, bạn ấy nói trong đấy có nhiều đồ chơi lắm.” Một bé trai chỉ tòa nhà nghiêng ngả sắp đổ kia.

Một nửa tòa nhà kia đã sụp, nửa còn lại cũng sắp đổ, nếu dư chấn mạnh một chút, rất có thể sẽ đổ hoàn toàn. Tuy đã nhiều lần cảnh cáo không được vào những căn nhà còn chưa đổ, nhưng trẻ con dù sao cũng hay tò mò, mà lại đông, khó quản hết được.

“Mọi người chờ ở đây, tôi qua xem.” Với tư cách là tổ trưởng tổ cứu viện, Lôi Đình quyết định vào trước.

Hàn Trác Vũ vừa ra khỏi khu chữa bệnh đã nhìn thấy cảnh này, vội vàng đuổi theo.

“Giữ lấy em ấy, đừng để em ấy chạy!” Lôi Đình trừng thanh niên, nắm cổ tay cậu kéo cậu đưa cho vệ sĩ đang đuổi theo, rồi vội vàng chạy vào căn nhà.

Tim Hàn Trác Vũ thắt lại, hất vệ sĩ ra đuổi theo, chạy được hai bước lại phát hiện mình không thể nào nhúc nhích, bị mấy người vệ sĩ giữ chặt.

“Cơ thể tôi bị làm sao vậy?” Cậu hoảng sợ hỏi.

“Còn 52 giây nữa là dư chấn sẽ xảy ra, nếu kí chủ vào căn nhà kia sẽ bị chôn vùi. Bảo vệ tính mạng của kí chủ là nguyên tắc cao nhất của tôi, xin lỗi.” 9527 bất đắc dĩ, cũng rất bi thương. Nó có thể cứu rrkí chủ, lại không cứu được bạn đời của kí chủ.

“Lôi Đình, anh quay lại ngay cho em! Nguy hiểm lắm!” Hàn Trác Vũ giờ chẳng quan tâm cái gì cả, cậu thậm chí còn không nghĩ tới việc có một đứa trẻ cần được cứu, cậu chỉ muốn người yêu mình quay trở lại bên mình.

Lôi Đình không nghe thấy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bên trong tìm, lúc tìm được cậu bé thì nhẹ nhàng thở phào, đang chuẩn bị ôm ra, dư chấn đột nhiên ập tới, nóc nhà vốn đã nứt liền sụp hẳn, vô số tảng xi măng rơi xuống. Anh thầm nói không ổn, vội vàng chạy vào trong toilet chịu lực tốt nhất, bảo vệ cậu bé trong lòng mình.

Tổ cứu viện chạy tới sau còn chưa kịp tới gần, tòa nhà đã sụp, bụi bay mù mịt. Mọi người vội vàng ngồi xổm xuống ổn định trọng tâm, lo lắng chờ dư chấn qua.

“Còn mấy đợt dư chấn nữa?” Hàn Trác Vũ cảm thấy tim mình sắp vỡ tan, liên tục khuyên mình đừng sợ, không được sợ, Lôi Đình còn đang đợi mình cứu.

“Còn ba đợt dư chấn nữa, tổng cộng 24 phút.”

“Tình trạng của họ sao rồi?”

“Cậu bé không sao, đồng chí Đại Chính hình như bị thương, tim đập rất chậm, hơn nữa còn càng ngày càng chậm.” 9527 dồn dập nói.

Hàn Trác Vũ như ngừng thở, miễn cưỡng tỉnh táo lại nói, “Có thể quét được tình trạng cơ thể anh ấy không? Để tôi chuẩn bị trước.”

“Xin lỗi kí chủ, tôi chỉ có thể dùng sóng siêu âm đo nhịp tim của anh ấy, tia T của tôi không thể nào xuyên qua những tảng xi măng dày thế kia, chỉ có thể đợi cứu anh ấy ra rồi mới có số liệu chuẩn xác được.” 9527 rất uể oải.

Hàn Trác Vũ thoát khỏi sự kìm kẹp của vệ sĩ, ngồi xổm trên mặt đất cố gắng giữ cân bằng, mắt nhìm chằm chằm căn nhà đã sụp.

24 phút sau, ba đợt dư chấn đã qua, cậu lập tức đứng lên, lảo đảo chạy đến đống phế tích, la lớn, “Tổ chức cứu viện, mau lên!”

“Mau tổ chức cứu viện!” Lôi Húc ngoài mặt thì rất bình tĩnh, nhưng không ai biết tay anh đang run rẩy.

Tổ cứu viện chạy tới, dưới sự chỉ huy của Hàn Trác Vũ cạy từng tảng đá, dùng con đường nhanh nhất để đào bới cứu hai người bên dưới. Trong bốn ngày đáng sợ vừa qua, Lôi Đình không ngủ không nghỉ, ngay chính anh cũng không biết mình đã cứu bao nhiêu người. Nhưng anh không rõ, mọi người vẫn luôn khắc ghi ân đức này.

“Lôi bộ trưởng bị chôn, mọi người mau tới giúp đỡ đi!” Không biết ai hét lên, dân chúng kinh ngạc đến ngây người vội vàng chạy tới giúp đỡ, nhìn thoáng qua cũng phải vài trăm người.

Đông người thì nhiều sức, chẳng mấy chốc, phần lớn tảng xi măng đã được dịch chuyển ra.

Phóng viên đứng bên đống phế tích, dồn dập tóm tắt sự việc, hành động anh hùng xả thân cứu người diễn ra ngay trước mắt mình, quả thật rất rung động. Huống gì thân phận người nọ còn rất đặc biệt, nếu truyền ra chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Lôi. Đây là một tin tức vô cùng giá trị.

Lôi Húc im lặng chỉ huy, lúc máy quay chĩa thẳng vào mình, anh quay mặt đi. Lấy tính mạng của em trai để phục vụ lợi ích của mình sao, anh còn chưa ích kỉ vô dụng đến mức đó.

Mắt thấy người hỗ trợ rất nhiều, Hàn Trác Vũ lùi sang một bên, lau mồ hôi trên trán, vừa cố kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, vừa nhanh chóng ra lệnh, “Đi chuẩn bị phòng phẫu thuật, cả máu nữa, càng nhiều càng tốt! Nếu chỉ máu nhân tạo không đủ thì đi thử máu của mọi người, tôi cần nhóm máu O!” Lôi Đình là nhóm máu O, còn đứa bé kia, đành phải chờ cứu ra mới biết được. Nhưng 9527 đã nói bé không sao, vậy chắc hẳn đã được Lôi Đình bảo vệ rất tốt.

Nhân viên y tế đứng cạnh cậu vội vàng đi chuẩn bị.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc Hàn Trác Vũ cảm thấy mình sắp đứng không vững, mọi người bỗng hét lên, “Cứu được rồi, hai người đều ở đây! Bác sĩ mau qua xem đi!”

Đẩy đám người ra, lảo đảo chạy vào trong cùng, thấy người yêu đang cẩn thận bảo vệ đứa trẻ trong lòng, híp mắt cười với mình, Hàn Trác Vũ thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Nhưng một giây sau, ánh sáng trong mắt người yêu tắt hẳn, rơi vào hôn mê sâu, đầu vỡ ra, máu chảy liên hồi. Con số màu đỏ rực xuất hiện trên đầu anh, Hàn Trác Vũ rất quen thuộc đếm ngược tính mạng này, mười bảy phút, anh chỉ còn lại mười bảy phút.

Càng lúc nguy nan, càng cần tỉnh táo. Hàn Trác Vũ cố nén sự sợ hãi trong lòng, ôm bé trai không bị thương chút nào ra, rồi dưới sự giúp đỡ của nhân viên y tế nâng Lôi Đình hôn mê đặt lên giường cứu hộ.

Một loạt bác sĩ vây quanh, vừa vội vã đẩy đi vừa kiểm tra cho anh, một loạt số liệu rất tệ được thông báo, “Mất ý thức, không có hô hấp, huyết áp chỉ còn 19 torr, tim đập rất yếu, không đến 40 nhịp mỗi phút, qua hội chẩn sơ bộ, nghi ngờ bệnh nhân bị thương phổi, tim bị rách.”

Bác sĩ chỉ là nghi ngờ, nhưng Hàn Trác Vũ đã sớm nhận được số liệu chuẩn xác từ 9527,  phổi phải của Lôi Đình bị đè nặng gây tổn thương, nhưng nó chỉ mảy ít máu. Bên dưới tim có vết thương dài đến 15cm, tâm thất phải cũng có vết nứt gần 10cm, tốc độ tim đập giảm xuống còn có 40 nhịp trên phú, có thể dừng bất kì lúc nào.

Con số đếm ngược vẫn không ngừng chạy, mười bảy phút, mười sáu phú, mười lăm phút… Hàn Trác Vũ cảm thấy máu toàn thân như bốc hơi, cơn lạnh toát chạy khắp người cậu. Cậu không tưởng tượng được cuộc sống không có Lôi Đình… Không chỉ tay, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run lên.

Cậu sợ hãi vô cùng, thậm chí còn khó có thể đuổi kịp bước chân của nhân viên y tế.

“Kí chủ, cậu phải tỉnh táo. Cậu quên những buổi khổ luyện trong phòng giải phẫu giả thuyết hàng đêm sao? Kỹ thuật của cậu đã sớm vượt qua trình độ của niên đại này, cậu có thể cứu đồng chí Đại Chính, hãy tin tưởng chính mình!” 9527 ra sức động viên kí chủ.

“Đúng, tôi có thể cứu anh ấy, tôi có thể làm được.” Ngón tay run rẩy chậm rãi bình tĩnh lại, đẩy Lôi Đình vào phòng cấp cứu, Hàn Trác Vũ nhanh chóng hoạch địch phương án giải phẫu.

Mất nhiều máu như vậy, dùng hết máu nhân tạo cũng không đủ, mà giờ lấy máu của mọi người cũng không kịp, chỉ có thể dùng bơm tạm thời duy trì huyết áp, sau đó dùng máy siêu lọc máu ‘Lọc sạch’ máu của Lôi Đình, rồi truyền lại vào cơ thể anh. Quá trình này phải mất chừng năm phút, nhưng ngực anh đang chảy máu liên tục, một máy lọc máu chỉ sợ không đủ, cần hai cái, mà có khi hai cái cũng không theo kịp tốc độ mất máu của anh khi phẫu thuật.

Nhưng khu thiên tai điều kiện đơn sơ, chỉ đành dùng cách nào. Sau đó sẽ rạch ngực, trước khi huyết áp tăng lên đến 100 phải khâu lai mọi vết nứt, nếu không huyết áp quá cao sẽ khiến vết thương toác ra, tất cả những công việc làm lúc trước sẽ thành công cốc.

Khâu vết thương lại, rồi nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này máu sẽ ngừng chảy, phải bổ sung tiểu cầu và máu ngay cho anh, hơn nữa số lượng còn rất lớn, dự tính phải 20000 ml, gấp bốn lần lượng máu người bình thường cần.

Tính toán chính xác các số liệu, mô phòng toàn bộ quá trình giải phẫu, thời gian suy nghĩ có vẻ rất dài, trên thực tế chỉ là một phút đồng hồ ngắn ngủn, Hàn Trác Vũ triệt để tỉnh táo lại, cởi áo khoác bẩn thỉu trên người, dùng dung dịch khử trùng phun khắp người, sao đó cẩn thận rửa sạch hai tay.

Đồng hồ đếm ngược vẫn đang chạy, chỉ còn lại năm phút ngắn ngủn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến cậu.

“Chuẩn bị mổ ngay!” Bên kia, Khúc Tĩnh đã kiểm tra sơ bộ xong, định làm người mổ chính.

“Em mổ chính.” Thanh niên dẫn đầu bước vào phòng phẫu thuật.

“Tiểu Vũ, không được! Em phải tỉnh táo lại!” Khúc Tĩnh ngăn cậu.

“Tim anh ấy đang nứt ra, mỗi giây mất đến 100ml máu, thầy có thể đảm bảo mình sẽ khâu lại tim anh ấy trong năm phút không?” Thanh niên nhanh chóng hỏi.

Trong năm phút khâu lại tim, phải nhanh, chuẩn, vết khâu phải hoàn hảo, nếu không sau khi cầm máu, huyết áp tăng trở lại có thể làm vết khâu nứt ra. Đây là một cuộc chạy đua với tử thần. Trên thế giới này, ai mới có thể làm được?

Khúc Tĩnh lắc đầu, sau đó lại gật đầu khẳng định. Nếu quả thật có một người như vậy, ngoài học trò của mình ra, không còn ai khác cả.

Khúc Tĩnh lui ra sau, nhường đường, không ngờ thanh niên lại bị Lôi Húc ngăn lại, “Tiểu Vũ, bác sĩ không được tự ý làm như mình muốn, em hiểu mà. Để chú Khúc mổ chính đi, giờ không phải lúc làm theo cảm tính đâu!”

Hàn Trác Vũ không thèm nhìn anh lấy một lần, hất tay anh ra vào phòng phẫu thuật. Cửa lập tức đóng lại, đèn đỏ ‘Đang phẫu thuật’ sáng lên.

“Tiểu Vũ, em ra đi! Đừng vì nhất thời xúc động mà gây chuyện!” Lôi Húc hổn hển hét lên.

“Đừng quấy rầy thằng bé. Thằng bé làm được mà.” Khúc Tĩnh ra hiệu im lặng.

“Cậu ta ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, sao mà so được với chú?! Tuy cháu không phải bác sĩ nhưng cũng hiểu được không được phép mổ cho người thân của mình. Cậu ta lo đến váng đầu rồi, cho rằng mình không gì không làm được.” Lôi Húc đã đánh mất sự tỉnh táo ngày thường, đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật, bất an vô cùng.

“Thằng bé là học trò cuối cùng của tôi, tôi hiểu rõ chứ. Nếu nói về kỹ thuật, tôi đã không bằng thằng bé rồi. Biết biệt danh của thằng bé là gì không? Người máy. Chỉ cần bước vào phòng phẫu thuật, thằng bé chẳng khác gì một cỗ máy chuẩn xác, không bao giờ mắc lỗi. Thằng bé không phải không gì không làm được, nhưng trên thế giới này, trừ Hàn Trác Vũ ra, không ai có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật này. Đây không phải là giành mạng sống từ tay tử thần, mà là cứu sống người chết. Nếu để tôi mổ chính, chỉ có thể nắm chắc 10%, nhưng nếu để Tiểu Vũ mổ chính, phải nắm chắc đến 70%.” Khúc Tĩnh chắc chắn nói.

“Tiểu Vũ giỏi như vậy sao?” Lôi Húc chậm rãi tỉnh táo lại.

“Giỏi hơn tưởng tượng của tất cả mọi người nhiều.” Khúc Tĩnh trong mắt chứa đầy tự hào.

Lôi Húc không nói gì, ngồi xuống cạnh Khúc Tĩnh.

Lôi lão gia tử ở ngoài thủ đô biết được thì đứng ngồi không yên, nhưng cửa phòng phẫu thuật đã đóng, dù ông có muốn nhét Khúc Tĩnh vào cũng không được. Giữa chừng đổi mổ chính, người chịu thiệt vẫn là cháu trai mình, đành phải cam chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.