Lời Nói Dối Chân Thành (201-291)

Chương 231




Xe chạy dọc theo đường cao tốc, nhanh chóng đi về phía trước.

Gió thổi vào từ cửa sổ xe hé mở, thổi mạnh đến mức lá thư bị Kỷ Tuân mở ra, đặt vào ghế phụ lái đã dán vào cửa xe, không chút nhúc nhích.

Anh nhìn con đường phía trước, ngay cạnh con đường thẳng tắp lại tràn ngập ánh đèn là một thế giới tối đen như mực, không một tia sáng.

Thế giới quá rộng lớn, những gì mọi người có thể nhìn thấy cũng chỉ có một điểm trước mắt, chỉ là một vài người có thị lực tốt hơn, muốn nhìn thấy những thứ xa hơn lớn hơn, nhưng cũng có một vài người chỉ tình nguyện nhìn thứ trước mắt.

"Chìa khóa" hoặc là nói "mật mã" của ổ khóa mà Mạnh Phụ Sơn đã đặt trong thư vô cùng đơn giản, chỉ là một trò nho nhỏ mà hai người từng chơi với nhau trong những năm tháng còn đi học, phản ứng đầu tiên của người ngoài khi nhận được thư là nghiên cứu mỗi một chữ trong thư, mật mã đầu tiên của bức thư này dựa vào phương hướng trái ngược với tư duy thông thường, bọn họ thông qua nguyên âm của chữ Hán để biến bức thư trở thành một mê cung.

Trong mê cung có rất nhiều đường, nhưng chỉ có một đường có thể ra khỏi mê cung.

Con đường này là con đường chính xác. Chỉ có những từ được phân bố trên con đường chính xác mới là những văn tự hữu hiệu.

Lấy được văn tự hữu hiệu không có nghĩa là trực tiếp tìm được đáp án, vẫn còn có ổ khóa thứ hai.

Ổ khóa này là chuyển đổi văn bản được mật mã hóa, văn bản chuyển đổi là "Từ Điển Tân Hoa". Một cuốn sách khảo cứu cơ bản có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào.

Chỉ cần thông qua thông tin đặc biệt trong mê cung, đối chiếu từng chữ trong thư với cuốn Từ Điển Tân Hoa là có thể cho ra nội dung chính xác cuối cùng.

Kỷ Tuân đương nhiên không học thuộc "Từ Điển Tân Hoa", không phải là không thể học thuộc, mà là trước đây anh không tìm thấy lý do để học thuộc quyển từ điển này. Cũng may, vào cái năm anh chơi trò này, anh đã lật từ điển mấy lần, bây giờ nhớ lại, đại khái cũng có thể nhớ được một phần.

Kỷ Tuân không vội phiên dịch bức thư này ngay lập tức.

Anh vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man... Trong cơn gió lạnh không ngừng, tâm trí anh khẽ chao đảo, chao đảo về quá khứ khi Kỷ Ngữ vẫn còn.

Kỳ nghỉ đông của năm hai đại học không phải là lần duy nhất Mạnh Phụ Sơn đến nhà anh.

Sau lần đó, quan hệ giữa anh và Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn rất tốt, người nhà của anh cũng rất có cảm tình với Mạnh Phụ Sơn, mỗi khi bố mẹ nhắc đến Mạnh Phụ Sơn đều sẽ nói là một cậu thanh niên "vừa lễ phép vừa chịu khó", Kỷ Ngữ càng không cần nói, thỉnh thoảng lại nhét một vài thứ cho Mạnh Phụ Sơn vào trong bọc đồ gửi cho anh.

Anh không hỏi Mạnh Phụ Sơn cảm thấy người nhà của anh như thế nào.

Nhưng những thứ mà Kỷ Ngữ tặng, Mạnh Phụ Sơn chưa từng từ chối, có lẽ rất nhiều chuyện, manh mối đều nằm trong những chi tiết nhỏ nhặt.

Khoảng một năm rưỡi sau, nghỉ hè năm ba, Mạnh Phụ Sơn lại đến nhà anh nữa rồi.

Nghĩ kỹ lại thì cũng không thể coi là Mạnh Phụ Sơn lại đến nữa, phải nói là, anh lại mời Mạnh Phụ Sơn cùng nhau đi nghỉ hè, nhưng không phải đến ở tạm nhà anh, mà là cùng nhau đi du lịch.

Lúc còn trẻ, ngoài ông trời thì mình ta là lớn nhất, cứ thế xông pha, không chút sợ hãi. Kỷ Tuân vừa vung bút đã khoanh tròn khu vực Tây Tạng trên bản đồ. Bọn họ quyết định đi bộ leo núi, dũng cảm trèo lên đỉnh núi, thử năng lực một tay chống trời xem sao!

Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng quá trình chuẩn bị lại xảy ra một bất ngờ nho nhỏ.

Kỷ Ngữ biết được kế hoạch anh và Mạnh Phụ Sơn cùng nhau đến Tây Tạng đi bộ leo núi, khăng khăng đòi đi cùng.

Nhưng cho dù là quá khứ hay hiện tại, trong ấn tượng Kỷ Tuân, em gái đều vô cùng yếu ớt, bọn họ đến Tây Tạng là muốn đi bộ leo núi, dẫn theo em gái sẽ không thích hợp.

Nhưng em gái cứ muốn đi theo.

Cô giáo dạy văn giao cho học sinh bài tập ghi chép lại quá trình du lịch, em gái muốn đi thực tế ở Tây Tạng, sau đó hoàn thành cuốn nhật ký này.

Viết nhật ký du lịch đương nhiên không nhất thiết phải đi Tây Tạng, chỉ là em gái nhìn có vẻ vô tư, tùy tiện này trên thực tế lại vô cùng bướng bỉnh, bất kể chuyện gì, một khi em đã quyết định sẽ không bao giờ từ bỏ.

Thế là hai anh em có một màn đối thoại như sau:

"Leo núi có gì vui?"

"Leo núi không vui thì các anh đi làm gì?"

"Bọn anh đi thử thách."

"Em đi viết văn."

"Em sẽ ảnh hưởng đến bọn anh."

"Hừ."

Kỷ Ngữ hừ lạnh với Kỷ Tuân một tiếng, ngoảnh đầu lại gọi bố.

Kỷ Tuân lườm em một cái.

Biết bố chiều mình, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần con nhóc này không đạt được thứ mình muốn đều sẽ gọi bố, trò cũ rích!

Tiếng gọi này đã thu hút sự chú ý của cả bố lẫn mẹ, hai anh em Kỷ Tuân cùng Kỷ Ngữ nói ra chuyện này xong, bố mẹ mỗi người đứng về một bên, mẹ cảm thấy con gái đi chơi với hai người con trai vừa bất tiện vừa nhàm chán, nghỉ hè ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao? Bố thì lại cảm thấy leo núi rèn luyện sức khỏe là chuyện tốt, anh trai dẫn em gái đi chơi càng là chuyện đương nhiên, còn về vấn đề thử thách và có thể theo kịp hay không, đến lúc đó lại nhập gia tuỳ tục là được.

Hai vợ chồng nói rõ quan điểm của từng người, nhanh chóng đạt được thống nhất: Vừa không đồng ý hỗ trợ Kỷ Ngữ tạo áp lực cho Kỷ Tuân, nhưng cũng không phản đối Kỷ Ngữ tự mình thuyết phục Kỷ Tuân, tổng kết lại là: Chuyện của hai anh em, hai anh em tự đi mà quyết định.

Kỷ Tuân tí thì lườm thêm lần nữa.

Kỹ năng khuyên nhủ của hai vợ chồng nhà này càng lúc càng tốt rồi, nói cả buổi mà chẳng khác gì chưa nói.

Bố mẹ không can thiệp, Kỷ Tuân đành ăn đủ thủ đoạn hiểm độc của em gái, Kỷ Ngữ vừa đấm vừa xoa, lúc thì tự tay làm món ngon cho Kỷ Tuân, lúc lại dữ dằn lấy búp bê làm kiếm uy hiếp Kỷ Tuân, còn tận dụng mọi lúc, lén lút liếc giao diện điện thoại của Kỷ Tuân. Theo lời của Kỷ Ngữ thì là "Chỉ cần nhìn thấy thời gian cùng địa điểm anh với anh Mạnh hẹn nhau, em sẽ đến sớm hơn các anh nửa ngày, lúc đó ván đã đóng thuyền, các anh không dẫn em theo cũng không được".

Trúng kế rồi.

Kỷ Tuân cười nhạo, đổi trò chuyện bình thường giữa mình và Mạnh Phụ Sơn thành trò chuyện bằng mật mã.

Thay đổi phương thức trò chuyện, Mạnh Phụ Sơn đương nhiên sẽ thắc mắc.

Anh kể tóm tắt lại chuyện trong nhà, sau đó nhận được một câu "nhàm chán" đầy lạnh nhạt của Mạnh Phụ Sơn.

Nhưng Mạnh Phụ Sơn nghĩ như thế nào, Kỷ Tuân cũng không quan tâm, anh đã đặt một cái bẫy đơn giản cho Kỷ Ngữ:

Anh thả điện thoại trong phòng khách, còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa.

Kỷ Ngữ biết mật khẩu mở màn hình khóa điện thoại của anh, em gái muốn đi Tây Tạng với bọn họ đến thế, chắc chắn sẽ tranh thủ lúc anh đi tắm mà xem trộm thời gian xuất phát cùng lộ trình đi lại mà hai anh và Mạnh Phụ Sơn đã hẹn trước.

Sau đó Kỷ Ngữ sẽ nhìn thấy... Nội dung mà cả đời này mình cũng không hiểu.

Nghĩ đến cảnh sau khi ra khỏi phòng tắm là có thể nhìn thấy dáng vẻ mặt mày như đưa đám của em gái, Kỷ Tuân vui vẻ mà ngâm nga vài điệu.

Tắm rửa xong, 15 phút, không dài không ngắn, phù hợp với thời gian tắm bình thường của anh.

Anh lau người, mặc quần áo, đẩy cửa phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy em gái đang ôm gối, thất thần mà nhìn chăm chú lên vách tường, dáng vẻ giống hệt như đã sa vào giả tưởng nhân sinh.

Kỷ Tuân cảm thấy lúc đó chắc chắn anh đã không giấu được cười, cho nên khi em gái nhìn thấy anh mới tức phồng cả mặt.

Kỷ Tuân vẫn rất ung dung tự tại, anh đúng là đã chơi em gái một vố, nhưng ai bảo em gái tự tiện đọc lịch sử trò chuyện giữa anh và Mạnh Phụ Sơn?

Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, Kỷ Ngữ tức một lúc đột nhiên lại không tức nữa, còn nở nụ cười ác ma với Kỷ Tuân, nụ cười kia giống như đang nói:

Anh trai thối, đừng có đắc ý, em còn có cách khác.

Kỷ Tuân bình tĩnh cười lại.

Ngày kia anh phải lên đường rồi. Trong thời gian ngắn ngủi còn lại, Kỷ Ngữ chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót không nổi.

Thế nhưng anh sai rồi.

Vào ngày xuất phát, tại nhà ga của tàu cao tốc, Kỷ Tuân nhìn thấy Mạnh Phụ Sơn, cũng nhìn thấy Kỷ Ngữ kéo hành lý bên cạnh Mạnh Phụ Sơn, đắc ý cười với anh.

Đệt.

Ngàn tính vạn tính, không tính tới một người đàn ông nhìn có vẻ lạnh lùng như Mạnh Phụ Sơn lại bị Kỷ Ngữ thu phục trong khoảng thời gian còn chưa tới bốn mươi tám tiếng!

- -----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.