Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 3 - Chương 20: Bôn hồng đạo




– Không phải, không tinh xảo bằng điên phốc đạo, đây gọi là bôn hồng đạo*. Điên phốc đạo có thể bố trí ở tất cả mọi nơi, còn bôn hồng dạo nhất thiết phải đặt ở sườn dốc mới phát huy được tác dụng. Song khảm diện ở đây không chỉ dựa vào hình mà còn dựa vào vật, đối thủ đã đầm tuyết thật cứng làm nút lẫy bốn bước, sau đó phủ tuyết xốp lên trên để che giấu nút lẫy phía dưới, dù có là khảm tử gia cũng khó mà phát hiện!

* Có nghĩa là con đường lũ đổ. (Nd)

– Thuỷ Băng Hoa đến giờ mới có cơ hội lên tiếng.

– Ồ! Hành lang yến quy cũng có cùng nguyên lý này! – Lão mù bỗng như bừng tỉnh – Bôn hồng đạo chắc chắn là đối thủ vừa mới bày ra, chứ không phải là khảm diện bảo vệ bảo cấu! – Phát hiện của lão thật thừa thãi. Khảm diện dùng tuyết làm nút lẫy, làm sao có thể là khảm diện nghìn năm bảo vệ bảo bối của Lỗ gia?

– Chị phát hiện ra nhờ cục cứng dưới đế giày? – Lỗ Nhất Khí tiếp lời, giọng điệu hết sức lạ lùng, không biết là đang hỏi hay đang phán đoán.

Thuỷ Băng Hoa sững người một chốc, hai bên má thoáng ửng đỏ, khẽ hỏi:

– Ô, cậu biết cả rồi ư?

– Không, tôi không biết! Tôi không biết rốt cục chị là thần thánh phương nào? – Câu nói điềm tĩnh của Lỗ Nhất Khí khiến khuôn mặt Thuỷ Băng Hoa càng đỏ bừng lên, bối rối đến mức quên bẵng mất cần phải tiếp lời cậu.

Nói xong câu này, Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy mình có vẻ hơi nặng lời, song người phụ nữ này quả thực là một ẩn số. Cô ta thông thạo cách bố trí khảm diện, lại thêm mảnh da khâu trên quần, khối cứng giấu dưới giày đều là những thứ đáng ngờ vẫn chưa được giải thích. Vừa rồi Nhậm Hoả Cuồng cố tình nhắc đến cách cục “rào trúc cắm nghiêng” làm mồi nhử, trong những kẻ khả nghi có cả cô ta. Hơn nữa, nếu suy xét kỹ hơn, thì cho tới giờ phút này, cô ta chỉ giúp được cậu một việc duy nhất, đó là mảnh da kỳ quái kia. Song đối thủ không hề có mảnh da mà vẫn tới đây sớm hơn họ. Phải chăng cô ta đã dùng một tin tức lỗi thời để chiếm lấy niềm tin của cậu?

– Khảm này dễ giải, làm cho tuyết tan ra, hoặc nện chắc luôn cả lớp tuyết xốp trên bề mặt là xong! – Thuỷ Băng Hoa không tiếp lời Lỗ Nhất Khí, mà quay sang nói về cách phá giải khảm diện.

Muốn làm tan chảy toàn bộ lớp tuyết trên sườn dốc là không hề đơn giản, song nện cho chắc lớp tuyết xốp lại chẳng mấy khó khăn, bởi trong số họ có một cao thủ có khả năng dời đá phá núi. Quỷ Nhãn Tam đi lên phía trước, cây xẻng thép múa sang tả hữu loang loáng như bay, vừa đi vừa đập, tốc độ không hề chậm chạp.

Đi xuống sườn dốc trơ trụi một đoạn không xa, đã sắp tới gốc cây lớn đầu tiên. Đột nhiên, lão mù chụp lấy bả vai Quỷ Nhãn Tam giữ hắn dừng lại, rồi nghếch mũi lên hít hít vài cái, trầm giọng mà nói:

– Có mùi máu tanh!

Đúng là có mùi máu tanh! Ngay sau đó Quỷ Nhãn Tam và Nhậm Hoả Cuồng đều ngửi thấy. Đến khi họ hết sức thận trọng bước lại gần gốc cây đầu tiên, một cảnh tượng chết chóc kinh hoàng đập ngay vào mắt.

Một thân người bị đóng chặt trên thân cây, hai bàn chân cách mặt đất hơn hai thước, dưới bàn chân là hai vệt máu đỏ buốt đã đông cứng thành băng. Người chết mắt mở trừng trừng, bộ dạng của kẻ chết không nhắm mắt. Chính là tay nỏ bắn yêu cung xạ nguyệt, đang bị ghim chặt trên cây bởi mũi phi mâu sương sớm thấm tóc!

Một cao thủ hiếm có đã bị ngọn phi mâu ghim chết tức khắc trên cây cao mà không cả kịp kháng cự, đủ biết kẻ hạ sát gã bản lĩnh phi thường tới mức nào.

Vì sao phải giết tay nỏ cao thủ này? Có lẽ chỉ có một nguyên nhân, chính là gã đã phạm sai lầm, một sai lầm vô cùng nghiêm trọng: trong lúc bỏ chạy đã làm bại lộ con đường bí mật, khiến những kẻ không nên tới đã tới được nơi này quá sớm.

Ngọn phi mâu tàn sát không những kéo bật cả một thân người sống bay lên khỏi mặt đất, mà mũi nhọn còn tiếp tục xuyên thấu thân cây to ngang chum vại. Lực đạo khủng khiếp nhường đấy đã khiến trí não Lỗ Nhất

Khí một lần nữa lại xáo động lên một lượt. Đúng là cậu đã mắc phải quá nhiều sơ suất, đã bị quá nhiều hiên tượng giả đánh lừa. Chẳng nói đâu xa, ngay như ngọn phi mâu sương sớm thấm tóc trước mắt, với uy lực tàn bạo nhường này, cây Vũ Kim Cương của Quỷ Nhãn Tam tuyệt đối không thể ngăn cản nổi.

Nghĩ tới đây, cậu bỗng đột nhiên choàng tỉnh. Thì ra hôm đó Dưỡng Quỷ Tỳ ra tay không phải để trợ lực cho sương sớm thấm tóc, mà là muốn ngăn cản nó. Tuy không thể ngăn chặn, song chí ít đã khiến lực đạo của phi mâu giảm đi đáng kể, nếu không, kết cục của cậu và Quỷ Nhãn Tam hẳn cũng chẳng dễ coi hơn tay nỏ chết thảm trước mắt. Thì ra khi ở Kim gia trại, Dưỡng Quỷ Tỳ- vẫn âm thầm trợ giúp cậu; ánh mắt của cô lúc đó tràn đầy hoang mang lo lắng, trước khi phi mâu bay đến còn giục cậu đi mau. Thì ra, cô vẫn luôn quan tâm đến cậu, sẵn sàng bảo vệ cho cậu.

Đến tận lúc này, Lỗ Nhất Khí mới hiểu được tâm ý của Dưỡng Quỷ Tỳ mấy hôm về trước. Tuy có chút muộn màng, song vẫn khiến cậu lâng lâng vui sướng, một cảm giác ngọt ngào khó tả len lỏi trong tim, cơ thể như chìm trong một niềm ấm áp.

Đối diện với dốc núi dài dằng dặc phía trước, Lỗ Nhất Khí khép hờ đôi mắt, hít vào một hơi thật sâu, rồi nín lại rất lâu. Cậu hy vọng luồng khí sẽ giúp cậu cuốn đi những thứ hỗn loạn, vẩn đục đang lởn vởn trong trí não.

– Đi tiếp thôi, trước mắt chưa có gì nguy hiểm!

Cậu lên tiếng, chứng tỏ luồng khí vừa rồi đã thở hết ra, chỉ là hơi thở ra rất mực chậm rãi và bình ổn, khiến người khác không thể nhận ra. Phương pháp hít thở này Đạo giáo gọi là “quỵ tán tức”.

Không ai tỏ ý nghi ngờ trước phán đoán của Lỗ Nhất Khí, nên lập tức cất bước đi xuống sườn dốc. Hướng đi không thay đổi, vẫn tiến về phía bắc. Kỳ thực từ đường mòn Sam Đỏ rẽ vào đường nhỏ, rồi xuyên qua cánh rừng, họ vẫn luôn đi về hướng bắc.

Khi đi tới gốc cây lớn thứ hai, lớp tuyết trên đất đã mỏng đi rõ rệt, chắc chắn không thể tiếp tục thiết kế khảm diện ở đây.

Khi xuống tới chân dốc, mọi người đều cảm thấy bước chân có vẻ nặng nề. Tiếp nữa là dốc lên liên tục, tuyết phủ càng mỏng, bởi vậy họ bước đi cũng dễ dàng nhanh chóng hơn nhiều.

– Phía trước có lẽ rất ấm, không thấy tuyết phủ nữa! – Dù Phó Lợi Khai không nói, mọi người cũng đã phát giác ra. Đặc biệt, khi nhìn về khe núi phía xa, lại thấy phảng phất một làn khói sương uốn lượn. Thoạt tiên Lỗ Nhất Khí cho rằng đó chỉ là làn khí tướng trong cảm giác của cậu, song sau đó cậu phát hiện ra mình đã lầm, nơi đó quả thực có sương mù. Trong cánh rừng già phương bắc buổi giữa đông, lại có sương mù xuất hiện, vấn vít không tan, thì chắc chắn nơi đó là một vùng đất dị thường với nhiệt độ cao hơn hẳn.

Còn chưa đi tới khe núi Hai Gối, họ đã nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ quái. Trước tiên, ở hai dãy cây bụi dày đặc bên dốc, xuất hiện rất nhiều lỗ hổng rộng hẹp sâu nông khác nhau, nhiều lỗ hổng chạy dài môt đoạn khá xa về phía rừng cây rậm rịt, thậm chí còn có chỗ rẽ ngoặt, không biết có thông ra khỏi rừng cây hay không. Có thể nhận ra, những lỗ hổng này có cái là do chặt đẵn, có cái là do bị vật gì rẽ ra, cũng có cái là do bị thiêu đốt mà thành. Hẳn là chúng mới xuất hiện trước đó chưa lâu, nếu không với tốc độ sinh trưởng nhanh chóng của cây bụi, chúng đã bị lấp kín rồi.

Tiếp theo, họ nhìn thấy những bộ hài cốt rải rác trên dốc núi và bên rìa rừng cây bụi. Có hài cốt của người, cũng có hài cốt của động vật. Nhìn màu mà đoán, có lẽ chúng đã phải dầu dãi ở đây khá lâu rồi.

Đi tiếp về phía trước, họ bắt gặp một vài nấm mộ sơ sài lẫn trong rừng cây bụi, có lẽ là ai đó đã phát quang hoặc đốt cháy cây cối rồi mới đào mồ chôn xác. Bởi vậy những nấm mộ đã bị cây cối mới mọc lên bao bọc tầng tầng lớp lớp, nếu không nhìn kỹ thật khó nhận ra, vì trông chúng giống hệt như những mô đất mọc đầy cây bụi.

Họ là ai? Tất cả mọi người đều có chung một thắc mắc trong lòng.

– Có lẽ là những thợ rừng đến tìm báu vật không thể sống sót trở về chăng? – Thuỷ Băng Hoa nói khẽ một câu, song mọi người đều nghe thấy.

– Ở đây có hài cốt, nhưng tại sao trong cánh rừng khi nãy lại không có nhỉ? – Tùng Đắc Kim thắc mắc.

– Nếu là ngươi, thì ngươi thích chặt phá rừng sam đỏ mà chạy, hay thích phạt đám cây bụi kia? Hơn nữa, có ai dám đảm bảo bên rừng sam đỏ không có hài cốt? Đám hài cốt ven đường vừa rồi ngươi đã thấy chưa, hình như mới được gom nhặt lại. Đối phương muốn bố trí khảm diện bôn hồng đạo ngoài kia, chắc chắn sẽ phải dọn dẹp hài cốt ở đó. Hơn nữa, ta đoán rằng những kẻ phải bỏ xác ở đây đã không còn đủ sức để chạy tới rừng sam đỏ nữa. Đứng từ đây nhìn thấy cánh rừng sam đỏ rậm rạp ở tít xa, họ đã cảm thấy không thể vượt qua được, thà chặt phá đám cây bụi ở ngay trước mặt khẩn cấp tìm đường thoát thân còn hơn. Song bọn chúng làm sao hiểu được rằng, bên trong khảm diện nơi không có đường chính là đường chết! – Phó Lợi Khai lại giảng giải một tràng, trong đôi mắt to nhỏ loé lên những tia sáng rất tinh khôn.

Lỗ Nhất Khí đưa mắt liếc nhìn rừng cây tạp nham bên cạnh. Đúng vậy, vào mùa này mà còn rậm rạp như vậy, nếu vào xuân hạ, cây cối trổ mầm đâm nhánh, thì có khác nào một bức tường? Một bức tường không biết dày tới đâu mà kể.

– Đám cây tạp này phần lớn là đều là cây ôn văn** và cây điều khích***, thân cây tích rất nhiều nước, chất gỗ cực dai bền, muốn chặt phá vô cùng tốn sức, lại rất khó đốt cháy, dù có bắt lửa cũng không thể cháy lan ra. Tuy chúng không xếp theo cách cục “rào trúc cắm nghiêng” song chắc chắn cũng do người ta cố ý trồng nên, nếu không chủng loại sẽ không thể đơn thuần như vậy! – Kiến thức về cây rừng của Phó Lợi Khai quả nhiên uyên bác khác thường.

** Một loại cây bụi nhỏ, chất gỗ khá xốp, thớ gỗ cong queo rời rạc, thân cây nước rất nhiều, không dễ cháy.

*** Một loại cây bụi nhỏ, thớ gỗ thẳng đứng, giữa các thớ có khe hở.

Đoạn dốc lên không quá dốc, nên đoàn người bước đi khá nhẹ nhàng, vừa đi vừa trò chuyện, chân bước mỗi lúc một nhanh, chẳng bao lâu đỉnh dốc đã hiện ra ngay trước mặt. Vượt qua đỉnh dốc này đã có thể nhìn thấy lối vào của khe núi Hai Gối.

Một tia chớp bỗng xẹt qua trí não Lỗ Nhất Khí, cậu đột nhiên sực nhớ tới một điều gì, buột miệng nói liền:

– Trong khảm diện nơi không có đường chính là đường chết. Anh Phó, anh vừa nói đám hài cốt kia bỏ mạng vì sa vào đường chết, song ở đây lại không có khảm diện. Hay là chúng ta đã rơi vào khảm diện rồi mà không biết?

Lời vừa nói ra, cả đám đều giật nảy mình vã mồ hôi lạnh, Quỷ Nhãn Tam đi đầu hai chân bủn rủn suýt ngã nhào, may mà kịp chống cây xẻng lưỡi cày trong tay xuống đất.

Song Quỷ Nhãn Tam vẫn ngã lăn chiêng. Không chỉ mình hắn, mà Thuỷ Băng Hoa và Phó Lợi Khai cũng ngã dúi dụi. Do hai người đi ngay sau Quỷ Nhãn Tam, nên khi bước chân của hắn đột ngột thay đổi, họ đã không kịp dừng lại, xô cả vào hắn mà ngã chồng chéo lên nhau.

Sau lưng họ là lão mù, lão khựng lại ngay tại chỗ, khiến ba người ở phía sau bị bất ngờ mà đâm sầm phải lão, song cánh tay khẳng khiu của lão đã kịp giơ sang ngang chặn ngay họ lại.

– Gì mà phải sợ đến thế? Cậu cả và các người đều không phát hiện ra khảm diện, thì ở đây làm quái gì có khảm diện nào! – Giọng lão mù đầy vẻ trách cứ.

Câu nói của lão khiến mọi người bất giác đỏ mặt. Đúng vậy, dù gì đi nữa cũng không nên khiếp sợ đến nỗi ngã sấp ngã ngửa.

– Cẩn thận một chút vẫn hơn! Mọi người nhìn thật kỹ thêm lần nữa, đừng bỏ sót thứ gì! – Nhậm Hoả Cuồng giọng đầy lo lắng, ông ta không sợ bỏ sót thứ gì, mà là sợ không phát hiện ra điều gì.

Mọi người đều thận trọng quét mắt nhìn khắp xung quanh. Lỗ Nhất Khí đưa tay lên điểm vạch đo đạc một hồi. Quỷ Nhãn Tam vung xẻng gõ đập trên lớp tuyết mỏng xung quanh, song họ không hề phát hiện thấy điểm gì bất thường.

– Chẳng có gì đâu, cứ đi tiếp đi! – Phó Lợi Khai vốn dĩ ít hào hứng nhất với việc tìm bảo cấu quật báu vật, lúc này lại tỏ ra phấn khích và nóng vội khác thường, phải chăng ngọn núi hệt như cơ thể đàn bà kia đã hấp dẫn gã?

– Không được! Đợi đã! – Lỗ Nhất Khí vội nói rồi ngoảnh nhìn Nhậm Hoả Cuồng. Từ đường mòn Sam Đỏ cho tới lối vào dốc núi, Nhậm Hoả Cuồng vẫn luôn đi trước dẫn đường, chắc hẳn ông ta biết rõ con đường này. Không biết giờ đây liệu ông ta có thể hé lộ cho cậu một vài thông tin khác?

Nhậm Hoả Cuồng hiểu ý của Lỗ Nhất Khí, song chỉ cười nhăn nhó rồi lắc đầu, tiếp tục quay đi xem xét đia hình địa thế. Tuy không nhận được câu trả lời, song Lỗ Nhất Khí vẫn cảm thấy thái độ của ông ta trước sau đối lập, chắc chắn là có lý do riêng.

Thuỷ Băng Hoa lặng lẽ đi bên cạnh Lỗ Nhất Khí kín đáo nắm lấy tay cậu. Lỗ Nhất Khí biết rằng cô ta muốn cậu cảm nhận thêm lần nữa về mảnh da bản đồ, xem liệu có tìm ra manh mối gì khác, song khi những ngón tay mềm ấm dịu dàng luồn vào bàn tay cậu, tim cậu vẫn nảy lên một nhịp. Song cậu không chịu để cô ta kéo bàn tay xuống dưới, mà chỉ cười ngượng nghịu rồi lắc đầu. Mảnh da kia cậu chỉ chạm vào một lần đã in sâu vào tâm trí, trên đó không hề ghi chép một bố cục khảm diện nào.

– Hay là cứ nghỉ chân một lát đi, dù sao cũng sắp tới nơi rồi, qua đỉnh dốc sẽ nhìn thấy lối vào khe núi! – Tùng Đắc Kim bình thường có vẻ khù khờ, song vào lúc cấp bách lại trở nên sáng suốt.

Không ai đáp lời, chỉ có Lỗ Nhất Khí mỉm cười đầy ẩn ý, hết nhìn Tùng Đắc Kim lại nhìn Thuỷ Băng Hoa.

– Vẫn đi tiếp là hơn, đối thủ rõ ràng đã tới trước chúng ta, nếu còn chần chừ, đối thủ cướp được rồi thì trắng tay cả nút! – Lời Phó Lợi Khai cũng rất có lý.

Nhưng Phó Lợi Khai còn chưa nói dứt câu, lão mù bỗng đột ngột lướt về phía Tùng Đắc Kim như một bóng ma giơ tay xuất trảo chụp lấy cánh tay gã. Tùng Đắc Kim vội xoạc chân né người sang bên cạnh, tránh ngay được cú chộp thình lình. Lão mù tai nghe âm thanh tay tiếp tục chộp tới, Tùng Đắc Kim lại thụt lùi né được. Bàn tay lão mù hệt như một tia chớp đen vụt ngay đến trước người Tùng Đắc Kim, lao ngược lên trên. Tùng Đắc Kim hết cách tránh né, bàn tay lão mù đã chụp cứng bả vai gã.

– Ông… ông làm cái gì thế? – Tùng Đắc Kim kinh hãi kêu lên.

– Ngươi vừa nói đỉnh dốc là có ý gì? – Lão mù cất giọng lạnh lẽo hỏi.

– Ý gì là ý gì? – Tùng Đắc Kim đương nhiên không hiểu câu hỏi của lão mù. Không chỉ mình gã, mà những người khác cũng ngẩn ra chẳng hiểu chuyện gì.

– Ngươi vừa nói rằng chúng ta đang đi lên đỉnh dốc? – Câu này thì mọi người đều hiểu.

Tùng Đắc Kim thở phào một cái, đáp:

– Đúng vậy, đang đi lên đỉnh dốc, cái này mà cũng phải hỏi?

– A! Không đúng, không đúng rồi! – Giọng lão mù trở nên gấp gáp và hoảng sợ – Sao bước chân của ta lại cảm thấy như đang xuống dốc?

Tất cả mọi người đều sững cả lại.

Người phản ứng đầu tiên là Phó Lợi Khai. Gã rút từ trong tay nải ra một quả cầu gỗ, đưa bàn chân đi qua đi lại mấy lần gạt đám tuyết đi, lộ ra một khoảng đất rồi đặt quả cầu gỗ vào giữa.

– Quả cầu tìm dốc! Hoá ra không phải là quả cầu bằng sứ chứa thuỷ ngân à? – Nhậm Hoả Cuồng vừa liếc qua đã biết ngay gốc gác của quả cầu.

– Quả cầu sứ dễ vỡ, sư phụ của tôi dạy tôi dùng quả cầu bằng gỗ, là cầu trong cầu. Đây là quả cầu rỗng bên trong còn một quả cầu nhỏ đặc ruột nữa, tác dụng như nhau…

Nói tới đây, Phó Lợi Khai chợt khựng lại, bởi lẽ trước mắt gã đã hiện lên một cảnh tượng quái dị. Quả cầu gỗ chậm rãi xoay một vòng nhỏ tại chỗ, rồi từ từ lăn về phía đỉnh dốc.

Mọi người gần như không tin nổi vào mắt mình. Quả cầu đã lăn lên đỉnh dốc! Quỷ Nhãn Tam thấy quả cầu sắp lăn đến chỗ tuyết đọng, bèn vội vàng dùng xẻng hớt tuyết đi. Đúng vậy, trên cả một đoạn dốc dài, chỉ một khúc nghiêng xuống vẫn chưa đủ để kết luận về hướng dốc của toàn bộ sườn núi, nên Quỷ Nhãn Tam muốn kéo dài đường lăn cho quả cầu tìm dốc.

– Thế nào rồi? – Lão mù không hỏi kết quả, lão đã nghe thấy hướng lăn của quả cầu gỗ, lão đang muốn hỏi nơi này rốt cuộc là loại khảm diện gì.

Không ai trả lời. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, họ đã rơi vào khảm diện, song không ai biết đây là khảm diện gì. Lý luận điểm huyệt biện hình trong phong thuỷ học, phương pháp “định hình tìm cát vị” trong công pháp của Lỗ gia, phương pháp “xây dựng theo hình, bố trí theo hình” của Thuỷ Băng Hoa, tất cả đều không hề ăn nhập với khảm diện này. Trong khảm diện đã không thể dùng thị giác thông thường để biện nhận sự cao thấp thật giả của địa hình.

Đầu óc Lỗ Nhất Khí có phần rối loạn, thậm chí cậu đã hoài nghi đây là một con đường ma quỷ. Tuy nhiên trạng thái rối loạn chỉ vụt qua trong thoáng chốc, rồi mọi tư duy đều mau chóng tập trung vào “Cơ xảo tập”.

Quỷ Nhãn Tam lập tức nghĩ đến cú ngã hết sức vô lý của mình lúc nãy, chắc chắn vì khảm diện đã phát huy tác dụng. Song một khảm diện bố cục rộng lớn tinh xảo tuyệt luân nhường kia chỉ để đẩy người ta ngã một cú thì quả thực lãng phí quá mức.

Mọi người đều cảm thấy khảm diện này bố trí rất vi diệu, song tác dụng lại vô cùng bí hiểm.

– Hay là cứ trèo lên xem sao rồi tính! – Phó Lợi Khai đưa ra một ý kiến rất thực tế. Gặp phải quá nhiều điều khó hiểu, nhưng không chừng đáp án lại ở ngay phía trước, đi vài bước nữa sự thể sẽ rõ ràng.

– Được, mọi người đứng yên, để tôi thử xem! – Quỷ Nhãn Tam lúc nào cũng kiệm lời, trừ phi lâm vào tình thế nguy cấp.

– Cứ để tôi đi! Mà cậu Tam, tốt nhất hãy cho tôi một sợi dây bảo hiểm! – Phó Lợi Khai nói.

Quỷ Nhãn Tam không phản đối, vốn dĩ hắn cũng không muốn rời khỏi Lỗ Nhât Khí quá xa. Hắn bèn gỡ lấy một nắm thừng gai nhỏ ở bên thắt lưng. Đây là sợi thừng gai mà hắn đã mua sau khi thoát khỏi sống núi Phân Thuỷ ở khe Long Môn, còn sợi Thiên Hồ giao liên đã đưa lại cho Lỗ Nhất Khí.

Sợi dây thừng được buộc lên cây xẻng lưỡi cày. Cây xẻng được rèn bởi tay Nhậm Hoả Cuồng quả thực phi phàm, chỉ vài nhát đâm đã cắm ngập sâu xuống lớp đất đá trên sườn núi. Đầu kia của sợi thừng thắt thành nút bài triền**** buộc vào cổ tay trái Phó Lợi Khai. Cách thắt nút kiểu này sẽ giúp cổ tay ít bị tổn thương hơn, đồng thời cũng rất hữu hiệu khi phải thoái lui cấp tốc. Nếu gặp nguy hiểm, có thể đưa tay phải bám lên trên kéo mạnh, sẽ nhanh chóng lôi được người trở về.

**** Dây thừng được quấn làm nhiều vòng, sau mỗi vòng lại kết một nút kéo, các nút kéo nối liền thành một dây, nên hướng chịu lực biến thành hướng thẳng đứng. Nhiều vòng quấn cộng thêm hướng tác dụng lực thẳng lên trên sẽ giúp người hoặc vật giảm bớt được tổn thương tại vị trí bị buộc.

Họ chỉ còn cách đỉnh dốc vài bước chân, đỉnh dốc lại chỉ thoai thoải, nên Phó Lợi Khai nhanh chóng đến nơi. Song vừa đặt chân lên đỉnh dốc, gã đột ngột biến mất tăm.

Quỷ Nhãn Tam phản ứng rất nhanh, lập tức vung tay chụp ngay lấy cán xẻng, một chân giẫm chặt lên mặt đất nơi lưỡi xẻng đang cắm xuống, người ngả ra phía sau. Đúng lúc hắn vừa vận lực, thì sợi dây thừng lập tức bị giật căng, bật lên tưng tưng như gảy đàn. Chỉ nghe tiếng rung đã dủ biết, sức kéo ờ đầu thừng bên kia rất lớn. Cơ thể Quỷ Nhãn Tam đã đổ hẳn về phía trước, vẻ như Phó Lợi Khai đang rơi thẳng xuống dưới.

Nhậm Hoả Cuồng vội vã ôm chặt lấy vai Quỷ Nhãn Tam, giữ được hắn lại không đến nỗi ngã sấp. Lão mù vung tay, đẩy mạnh Tùng Đắc Kim đi, nói lớn:

– Mau giúp họ!

Sợi dây thừng thẳng căng vẫn rung lên bần bật, may mà Tùng Đắc Kim đã chụp được sợi dây, cánh tay lực sĩ của gã trở nên đặc biệt hữu dụng. Ba người cùng hợp sức giữ sợi dây thật vững, cây xẻng vẫn được cố định nguyên chỗ cũ, không xê dịch một ly.

Phó Lợi Khai hai tay bắt chéo, dốc hết sức lực tự lôi cơ thể lên đỉnh dốc, khuôn mặt cứng nhắc giờ rúm ró méo xệch. Gã gào lớn:

– Đừng lại gần! Đừng ai lại gần! Nút lẫy của khảm diện ở đây!

Lỗ Nhất Khí nhìn gã bò trườn một cách khiếp đảm trên đỉnh dốc, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nghĩ thầm: “Không biết là thứ gì đã khiến hắn sợ hãi đến nỗi không cả dám đứng dậy mà đi?”

Phó Lợi Khai cứ thế bò thẳng tới bên chân Lỗ Nhất Khí, Lỗ Nhất Khí phải đưa tay đỡ, gã mới đứng dậy nổi, giọng nói còn chưa hết run rẩy:

– Người chết! Toàn là người chết!

– Người chết cái gì? Nói cho rõ ràng xem nào, không đầu không cuối ai mà hiểu nổi! Chẳng lẽ người chết kéo anh xuống à? – Không phải Thuỷ Băng Hoa muốn làm cho không khí thêm căng thẳng, mà là vì vẻ mặt của Phó Lợi Khai khiến cô ta không thể không căng thẳng

Lỗ Nhất Khí vỗ nhẹ vào vai Phó Lợi Khai, nói:

– Cứ bình tĩnh, nói rõ xem nào!

Phó Lợi Khai thở lấy thở để vài nhịp mới lấy lại bình tĩnh mà nói:

– Đi qua đỉnh dốc là một sườn núi dốc đứng, trên dốc không hề có tuyết phủ mà chỉ có mặt băng trơn trượt. Dưới dốc toàn xác chết, đều chết vì bị ngã!

– Tôi hiểu rồi! Đây là khảm diện điên đảo hình dốc, mục đích của nó là khiến cho người rơi vào trong khảm tự nhiên tích tụ thế lao lên một cách vô thức, sau khi lên tới đỉnh dốc, lập tức tự rơi xuống vực! – Thuỷ Băng Hoa vừa nghe Phó Lợi Khai thuật lại, đã quả quyết.

– Đúng đấy! Đúng đấy! Vừa rồi tôi đã cảm thấy khảm diện này không hề dùng đến phép che mắt, mà chỉ là “dựa hình dần biến đổi, tích thế trong vô hình”. Trước đây sư phụ tôi từng nói đến nguyên lý này, song tôi lại không chú ý lắng nghe! – Lời của Thuỷ Băng Hoa như một gợi ý khiến Phó Lợi Khai bừng tỉnh.

Song người bừng tỉnh thực sự lại không phải là Phó Lợi Khai, mà là Lỗ Nhất Khí. Trong đoạn đối thoại giữa Thuỷ Băng Hoa và Phó Lợi Khai, có một chữ cậu nghe rõ nhất, đó là chữ “biến”. Một đoạn văn tự trong “Cơ xảo tập”lập tức hiện lên trong trí não…

“Hình không phải là nhìn thấy, hình không phải là cảm thấy, nhìn và cảm xuất phát từ tâm, tâm thường biến, biến thì hình đó không phải là hình…”

“Không phải là hình cũng là vô hình, không biết lực đi đến đâu, thế từ đâu tới…”

“Biến tròn vuông, biến lên xuống, biến xa gần. Khéo dùng một cây, một đá, dáng núi, sắc rừng, mắt nhìn sai, cảm biết loạn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.