Người đó quả đúng là
Lỗ Ân. Ông ta đã xuống nước khá lâu, nhưng vẫn chưa phát hiện được thứ
gì đáng giá, cũng chẳng gặp phải thứ gì đáng sợ. Đang chuẩn bị ngoi lên, chợt phát hiện thấy trong làn nước xa xa ở mé bên phải phía trước mặt
có một đám gì hỗn loạn, nhưng ông không dám lại gần. Ông ta định đợi
thêm một lát rồi tính, biết đợi chờ đôi khi sẽ được làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng chờ đợi trong nước không giống như chờ đợi trên bờ, không thể tính toán bằng lòng kiên nhẫn, bởi vì còn phải tính đến điều kiện sinh tồn. Ông
cần phải lấy hơi, nếu không, chờ đợi cũng sẽ đồng nghĩa với chết ngạt.
Khi Lỗ Ân ngoi lên để thở, liền phát hiện bên dưới mặt nước có một lớp
băng. Lúc này ông mới nhận ra, tia chớp ngoằn ngoèo phía dưới mặt nước
mà ông nhìn thấy khi còn đứng trên thềm đá kỳ thực ra chính là vết nứt
khi mặt băng rạn ra, và ông đã xuống nước từ một khe nước trào lên sau
khi băng nứt. Chẳng trách khi giao chiến với ba nhân khảm vô hình, gã
nhân khảm nấp dưới ao có thể vừa chạm nước đã bật lên, thì ra ngay dưới
mặt nước có lớp băng làm điểm thực.
Phương pháp lấy hơi của Lỗ Ân rất đặc biệt, ông nằm ngang người ngửa mặt, chỉ đưa hai lỗ mũi nhô lên
khỏi mặt nước, như vậy người trên bờ sẽ không dễ dàng phát hiện ra. Đó
là phương pháp lấy hơi hoàn hảo trong khi mai phục dưới nước.
Khi Lỗ Ân tiếp tục lặn xuống, ông chợt phát hiện vầng “mặt trời” tròn trong trăng khuyết đã không còn nữa. Không biết là do từ vị trí này không
nhìn thấy, hay là nó đã di chuyển?
Lỗ Ân hết sức thận trọng di chuyển thân mình sát mặt băng, tiếp tục quan sát xem vật thể đó vẫn còn hay đã mất.
Khi di chuyển sát dưới mặt băng, ông cảm thấy nhiệt độ nước ở đây có sự
khác biệt rất lớn, dường như giữa lớp nước giáp với mặt băng và lớp nước phía dưới có một tầng ngăn cách, nhưng tầng ngăn cách này không phải
đường thẳng, mà là một đường chéo như hình rẻ quạt. Bởi vậy lớp băng ở
đây chỗ dày chỗ mỏng. Chỗ mỏng có thể một quyền đấm vỡ, chỗ dày có dùng
đá đập búa bổ cũng chưa chắc suy chuyển, chẳng trách gã nhân khảm trong
nước có thể mượn lực từ mặt băng để bật cao đến thế.
Một đám đen
đặc xúm xít với nhau đang di chuyển rất nhanh về phía ông. Vì chỗ này
rất sâu, ánh sáng rọi xuống từ mặt ao không đủ soi sáng, nên rất khó
nhìn rõ. Nhưng Lỗ Ân đoán rằng chúng hẳn cũng tương tự với con quỷ nước
đã nhảy ra từ chậu lá sen, tim ông thoắt cái đã nhảy lên tận họng. Ông
lập tức thu nhỏ hoạt động của tứ chi, khẽ khàng trườn xuống đáy nước.
Ông lao chênh chếch xuống phía dưới, rất gần với vật thể trong suốt lấp
lánh kia. Vốn dĩ có thể nhìn thấy nó sớm hơn, nhưng vì cảm giác lạnh
cóng nên nhất thời chưa thể nhìn rõ. Nhưng giữa ông và vật thể đó bị
ngăn cách bởi một cây cột lớn hình vuông đen trũi, cản trở tầm nhìn,
cũng chặn luôn sự lan truyền của hàn khí.
Lỗ Ân tiện tay cầm lấy
đầu sợi dây thừng đang ngậm trong miệng buộc vào một mấu lồi ra trên cây cột. Ông biết nếu muốn chiến đấu hay giằng co, sợi dây thừng sẽ trở
thành vật cản. Nhưng nếu ông ứng phó không lại, có thể lợi dụng sợi dây
thừng để thoát thân lên bờ. Ông nấp sau cây cột, lén nhìn xem lũ quỷ kia muốn làm gì. Ông chợt nhìn thấy một thân người đang trôi nhanh về phía
vật thể trong suốt, chốc lát đã bị đông cứng, vẻ như sắp chết đến nơi.
Vật thể trong suốt sáng trắng kia chính là nguồn phát ra hàn khí.
Dưới ánh hàn quang lờ mờ sắc trắng, Lỗ Ân đã nhận ra người sắp bị đông cứng
kia chính là Ngũ Lang. Nhưng ông không lập tức hành động, mà trước tiên
ông thận trọng ước lượng khoảng cách giữa mình, Ngũ Lang, vật thể tỏa ra hàn khí và lũ quỷ nước, sau đó mới lựa chọn một góc độ thích hợp để
nhanh chóng hành động.
Khi Lỗ Ân kéo Ngũ Lang ngoi lên mặt nước
để lấy hơi, đó là ở trong một miệng giếng. Lỗ Ân không biết đó là nơi
nào, nhưng Ngũ Lang thì biết. Đó là mũi rồng, nhưng nhất thời anh ta
không phân biệt được đây là lỗ mũi bên trái hay bên phải.
- Ngũ Lang, có tìm được gì ở phía dưới không? – Lỗ Ân hỏi, giọng có phần sốt sắng.
- Không biết, Liễu Nhi xuống trước, con vừa xuống đã phải đánh nhau túi
bụi với lũ quái vật kia! – Ngũ Lang lúc nào cũng chỉ biết nói thật, đây
là điều Lỗ Ân không cần phải nghi ngờ.
- Bây giờ, ngươi hãy nhớ
kỹ lời của ta! Cái thứ phun khí lạnh lúc nãy gọi là “băng tinh thổ hàn”, muốn phá được nó, cần phải phong kín miệng nhả hàn khí. Ngươi hãy tìm
cách tiếp cận nó từ bên cạnh, bịt kín miệng của nó lại là được! – Giọng
nói của Lỗ Ân có phần run rẩy, vì nước ở gần miệng giếng này quả thực
giá lạnh vô cùng. Ông cố gắng đạp nước đẩy cơ thể lên cao, vì bên dưới
có một tầng nước lạnh buốt hơn, cần phải tránh xa.
“Băng tinh thổ hàn” là một truyền thuyết do khách đi thuyền từ ngoại quốc kể lại. Họ
nói rằng ở phương nam của biển lớn có một vùng cực nóng, đỉnh núi thường xuyên khạc lửa, phun ra đá lửa đỏ rực, có thể đun sôi cả một vùng biển
lớn. Đem đá này tới vùng cực lạnh ở phương bắc, nó sẽ nhả hết nhiệt nóng và thu hút hàn khí. Đợi đến khi nó hút no hàn khí, khối đá sẽ không còn cứng nữa, cầm vào tay cảm giác như bông. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, chưa ai được tận tay sờ vào xem nó cứng hay mềm; cho dù sờ được vào,
cũng sẽ đông cứng thành băng chỉ trong nháy mắt.
Loại đá này được gọi là “băng tinh miên thạch”(*), hàn khí của nó chỉ có “băng phách hàn ngọc”(**) mới có thể phong tỏa được. Bởi vì mật độ của băng phách hàn
ngọc có thể ngăn cản không cho hàn khí phát tán ra ngoài. Người ta dùng
băng phách hàn ngọc để chế tạo thành vật đựng kín mít, sau đó trổ một
cái cửa có thể đóng mở, để khống chế hàn khí tỏa ra theo đúng phương vị, góc độ và phạm vi mong muốn, đó chính là “băng tinh thổ hàn”.
(*) Có nghĩa là đá bông tinh băng. (Nd)
(**) Có nghĩa là ngọc lạnh phách băng. (Nd)
Lỗ Ân vốn là người Định Hải, từ nhỏ đã nghe được truyền thuyết này từ
những người đi biển, nhưng ông không tin. Mãi tới sáu năm trước đây, khi cùng Lỗ Thịnh Nghĩa tìm đến thác Lạc Thạch tại núi Thiên Cung tỉnh
Chiết Giang cùng đối phương tranh đoạt “kính thạch thiên thư”(*) bên
dưới dòng thác. Họ đã tìm ra vị trí cất giấu nhanh hơn đối phương. Nhưng dòng thác cao cả trăm thước, không chỉ nước xối cực mạnh, mà còn liên
tục có đá tảng đổ từ trên cao xuống. Đáng sợ hơn nữa, trong thác có loài rận nước cực độc, dính vào da chạm vào máu là chết tức thì. Họ đã nghĩ
ra rất nhiều cách mà vẫn không thể lôi được bảo bối ra.
Bởi vậy,
họ đành quay trở lại Thái Hồ tìm ngư phủ “rùa gai” Du Hữu Thích mượn tấm áo giáp đồng xuyên nước(**) để vào lấy báu vật. Nhưng đến khi họ trở
lại, “kính thạch thiên thư” đã bị người ta lấy mất. Dòng thác cao trăm
thước chỉ còn vài tia nước lơ thơ, băng kết trên thác và đầm nước dưới
chân vẫn chưa tan hết. Lúc đó giữa tháng năm, có thể khiến cả thác nước
đóng băng, họa có là thần tiên. Lỗ Thịnh Nghĩa cho rằng có lẽ trời không giúp mình, nên buồn bã quay về. Lúc đó Lỗ Ân đã nghĩ đến “băng tinh thổ hàn”, nhưng lại không nói ra. Vì ông vẫn cho rằng đó là thứ không có
thực.
(*) Sách trời trong đá gương. (Nd)
(**) Do Khương
Tử Nha chế tạo, nguyên liệu lấy từ đồng của cây cột đồng mà Trụ Vương
dùng để thiêu đốt người, trong thứ đồng này chứa đựng tinh huyết và oán
khí của những người từng bị ống đồng nung chết.
Hiện giờ, Lỗ Ân
vẫn chưa thể xác định vật thể đó là thứ gì. Nếu nó quả thực là băng tinh thổ hàn, cũng không biết phương pháp của mình có hữu dụng hay không.
Nhưng giờ đây cũng chẳng còn cách khác, đành phải liều thử chiêu này xem sao.
Họ lại tiếp tục lặn xuống nước. Trước mệnh lệnh của sư phụ, Ngũ Lang cũng không bao giờ chần chừ. Anh ta di chuyển về phía sau cây
cột vuông, sau đó bám sát đáy nước tiến đến gần vật thể kia. Băng tinh
thổ hàn trông có vẻ giống như một cái hũ, đã là cái hũ thì chắc chắn sẽ
có miệng hũ. Ngũ Lang biết nhiệm vụ của mình là bịt miệng hủ lại, nhưng
lấy gì để bịt đây?
Anh ta di chuyển mấy vòng quanh miệng hũ,
nhưng không tìm ra cơ quan để đóng hũ lại. Thế là anh ta chuyển sang tìm kiếm trên thân hũ, cũng không phát hiện được gì. Giờ thì chỉ còn lại
một vị trí chưa động đến đó chính là đáy hũ.
Người thô lỗ vẫn chỉ là người thô lỗ, anh chỉ biết hành động, mà rất ít khi biết cân nhắc
trước sau. Anh ta thậm chí chẳng buồn nghĩ ngợi, đã đẩy nghiêng cái hũ
đi, rồi ngó nghiêng xuống dưới đáy.
Vừa nghiêng hũ, Ngũ Lang
loáng thoáng nghe thấy những tiếng leng keng như của dây xích. Anh ta
cũng chẳng để tâm, chỉ chúi mũi vào quan sát phần đáy hũ, nhưng vẫn
không thấy gì khác lạ. Đến khi ngẩng đầu lên, anh ta mới phát hiện trước mặt đã xuất hiện thêm nhiều chiếc hũ hình dạng giống hệt nhau, nhưng
kích thước lại lớn nhỏ bất nhất.
Sáu cái, đã xuất hiện thêm sáu
cái hũ nữa, cái cao cái thấp, lơ lửng trong nước. Có thể lờ mờ nhìn thấy chúng được nối với nhau bởi thứ gì đó, trông giống những sợi dây xích
lớn.
Ngũ Lang khựng lại một chút, anh ta ý thức được rằng có lẽ
mình đã phạm sai lầm, nhưng là sai lầm gì thì lại không biết. Anh ta từ
từ hạ cái hũ trở về vị trí ban đầu, nhưng đột nhiên, sợi xích phía sau
cái hũ rung lên một cai. Một trong sáu cái hũ mới xuất hiện bỗng lật
nhào trở lại. Ngũ Lang đột ngột cảm thấy có một luồng nước lạnh cực mạnh lao thẳng về phía mình, phạm vi rất rộng, không thể tránh né, nên bị
đâm sầm một trời giáng. Đúng vậy, luồng nước không chỉ giá lạnh dị
thường, mà còn mang theo lực đạo dữ dội. Sau cú va đập, cơ thể Ngũ Lang
trượt đi trên mặt bùn một đoạn xa rồi mới nổi bềnh lên.
Ngũ Lang
đã bị đánh ngất hay lạnh quá mà chết ngất không ai biết được. Chỉ biết
anh ta đã hoàn toàn thân tê liệt, hoàn toàn không còn lấy một chút tri
giác.
Lỗ Ân ở bên cạnh đã nhìn rõ tất cả. Cách sắp xếp của những
chiếc hũ có vẻ giống như trận pháp, nhưng là trận pháp gì thì ông không
nhìn ra. Những băng tinh thổ hàn được đựng trong những cái hũ to nhỏ lộn xộn, cách sắp xếp hình như cũng không theo quy tắc nào. Dường như giữa
chúng chẳng liên quan gì với nhau, không hiểu tại sao lại có sợi dây
xích nối liền.
Chắc chắn chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Một thiết
kế thoạt trông không có điểm gì đặc biệt, nhưng kỳ thực lại hết sức thần kỳ, chẳng phải chỉ trong nháy mắt đã khiến Ngũ Lang trúng đòn độc hay
sao? Hơn nữa bảy cái nút trong khảm diện đều được làm từ băng tinh thổ
hàn cực kỳ hiếm có trên đời, huyền cơ trong đó chắc chắn không phải tầm
thường, chưa biết chừng thứ ông muốn tìm bên dưới thác nước năm xưa lại
chính là ở đây.
Chiếc hũ vừa lật ngược đã trở lại vị trí ban đầu. Lỗ Ân tiếp tục suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, cuối cùng ông nhằm đến một
cái hũ khá lớn trong bọn, rồi bám sát đáy nước nhanh chóng lại gần. Ông
vô cùng thận trọng, vì nhìn vào tình trạng Ngũ Lang bị tấn công khi nãy, có thể thấy rõ băng tinh thổ hàn không những lan tỏa ra hàn khí, mà còn có kình lực vô cùng mạnh mẽ. Nguồn năng lượng này có lẽ cũng là một
hiện tượng tự nhiên, tương tự như điện, từ.
Tóm lại, cho dù là
hàn khí hay hàn kình, Lỗ Ân cũng chỉ có một phương pháp ứng phó duy
nhất, đó là không để nó đụng vào. Ông nhẹ nhàng lần đến dưới đáy hũ, sau đó bám sát theo thân hũ khẽ khàng lần lên tới miệng. Tại sao lại bám
sát thân hũ? Vì như vậy khả năng bị những chiếc hũ khác công kích sẽ rất nhỏ. Thông thường khi thiết kế khảm diện, người ta sẽ không để lực đạo
của nút này tác động lên một nút khác, hay nói cách khác, sáu chiếc hũ
còn lại sẽ không thể phun hàn khí về phía chiếc hũ mà Lỗ Ân đang bám
sát. Thế nhưng những gì diễn ra trong thực tế lại hoàn toàn không giống
như ông dự tính. Khi đầu ngón tay của ông lần theo thân hũ lên trên, va
khẽ vào gờ nổi trên cổ hũ, chiếc hũ vẫn đứng yên bất động, nhưng một
băng tinh thổ hàn chênh chếch bên dưới nó đá lật đánh vèo một cái.
Lỗ Ân cảm thấy có một luồng hàn khí cực mạnh kèm theo một lực đạo ghê gớm
đánh thẳng tới sau lưng. Cơ thể của ông chớp mắt đã lạnh đến đông cứng,
tê liệt như xác chết. Xác thân cứng đờ đã không còn điều khiển được nữa, cứ thế dật dờ nổi lên mặt nước.
Mặc dù vậy, thương thế của Lỗ Ân vẫn nhẹ hơn Ngũ Lang rất nhiều. Vì ông đã nhìn thấy toàn bộ quá trình
Ngũ Lang bị dính đòn nên đã có phòng bị. Khi ngón tay của ông vừa chạm
đến mép gờ, ông đã lập tức khom lưng rụt cổ. Khi luồng kình lực dội đến, ông liền ưỡn ngực cong lưng, giảm bớt được một phần lực đạo. Bởi vậy,
thương thế của ông do lạnh cứng nhiều hơn va đập.
Khi ông nổi lên tới gần mặt nước, liền phát hiện lớp băng không biết từ lúc nào đã trở
nên rất mỏng, thậm chí một số chỗ đã tan hết. Rất có thể do băng tinh
thổ hàn thay đổi vị trí, không còn hơi lạnh để duy trì trạng thái đông
cứng cho lớp băng nên nó đã tan chảy nhanh chóng. Không còn lớp băng,
ông không phải mất công xoay xở, đã nổi được lên mặt nước. Nhiệt độ hài
hòa trên mặt nước đã giúp ông nhanh chóng thoát ra khỏi cơ lạnh cứng
khủng khiếp. Vừa đúng lúc đó, ả đàn bà mang mặt nạ ly miêu trắng bạc đạp nước chạy vụt qua. Ông lập tức vung đao, chém ngang qua hạ bộ của ả.
Trong khoảnh khắc Lỗ Ân ngoi lên lấy hơi, ánh mắt tự nhiên liếc về phía nút
dây thừng mà ông đã thắt trên lan can đá. Nút dây đã bị tuột mất, tự
dưng một ý nghĩ bỗng lóe lên trong trí não ông.
“Kết thừng tính
số chồng chập” là một phương pháp mà Lỗ Ân đã đọc được trong một cuốn
sách cổ. Trước kia, ông và Lỗ Thịnh Nghĩa đã tìm được một cuốn sách có
tên là “Số đạo” trong một ngôi nhà cổ ở Kim Hoa, nội dung giảng giải về
các phương pháp tính toán đặc biệt từ thời viễn cổ cho đến cuối đời
Minh. Ông còn nhớ có một phương pháp tính toán cổ xưa nhất gọi là “kết
thừng tính số chồng chập”, thông qua cách thắt nút trên dây thừng để
tiến hành tính toán. Nhưng phương pháp kết thừng tính số chồng chập cần
phải tiến hành thắt nút và tháo nút theo một trình tự nhất định. Nếu khi tháo nút làm đảo lộn thứ tự, nút thắt nhầm còn chưa kịp tháo ra, những
phần còn lại trên sợi dây đã xoắn với nhau thành mấy cái nút nữa. Đây là phương pháp tính toán tốt nhất trong làm ăn buôn bán, có tác dụng phòng ngừa tiểu nhân và hỗ trợ cho trí nhớ. Như vậy, những hũ băng tinh thổ
hàn được nối liền bởi dây xích ở dưới kia phải chăng cũng có một nguyên
lý với phương pháp kết thừng đếm việc?
Thế là Lỗ Ân liền hít một hơi thật sâu rồi lặn ngay xuống nước.
Sau khi lặn xuống đáy nước, Lỗ Ân đã liên tục thay đổi rất nhiều vị trí để
quan sát bảy chiếc hũ lơ lửng kia. Đột nhiên, ông nhìn thấy một khuôn
mặt, một mặt người cực lớn. Khuôn mặt được phác họa bởi những sợi xích
nối liền bảy cái hũ, còn bảy cái hũ băng tinh thổ hàn to nhỏ so le vừa
hay nằm đúng vị trí của thất khiếu mắt, tai, mũi, miệng trên khuôn mặt.
Kết thừng tính số chồng chập, đúng, nếu quả thật nó giống với nguyên lý kết thừng tính số chồng chập, cần phải xuất phát từ thất khiếu để tìm ra
trình tự.
Theo lý luận về mạch lạc trên khuôn mặt trong Đông y
truyền thống, thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, hai tai thông với miệng
họng. Thất khiếu đều cần có khí vận hành, mà nguồn của khí lại xuất phát từ miệng họng. Nếu theo nguyên lý này, cần phải bắt đầu từ “miệng”.
Lỗ Ân rất tự tin vào phán đoán của mình, nhưng vẫn hành sự vô cùng cẩn
trọng. Sau khi lựa chọn được một góc lý tưởng, ông thả lỏng thân hình,
cơ thể linh hoạt như một con cá, nhanh chóng tiếp cận với hũ băng tinh
thổ hàn tương ứng với vị trí miệng.
Bàn tay vừa chạm vào hũ băng
tinh thổ hàn, sau lưng ông lập tức có một cây cột trụ to lớn hình vuông
đổ nghiêng xuống, kéo theo hai dòng nước ngầm từ hai bên ập lại, xộc
thẳng vào sau lưng Lỗ Ân. Ở trong một luồng nước mạnh như vậy, rất khó
có thể khống chế cơ thể, vì hoàn toàn không có điểm đặt chân hay điểm
mượn lực. Vì vậy, cả Lỗ Ân và cái hũ đều bị đẩy đi hai ba thước.
Khuôn mặt đã bị biến dạng. Khi phần miệng cử động với biên độ lớn, thường sẽ
kéo theo hai tai chuyển động theo, khuôn mặt này cũng tương tự như vậy.
Nhưng vì khuôn mặt quá to lớn, nên mức độ biến dạng cũng không đến nổi
quá nhiều. Miệng đã di chuyển, đôi tai theo đó cũng chỉ hơi xoay đi một
chút, phần miệng của hai hũ băng tinh thổ hàn ở tai cũng khẽ nghiêng đi.
Bỗng nhiên, Lỗ Ân không thể nhúc nhích được nữa, cơ thể như bị đè chặt dưới
một vật nặng nghìn cân, tứ chi cứng nhắc không thể cử động, khắp người
nhanh chóng bị bọc kín trong một lớp băng mỏng. Bởi vì hai miệng hũ cũng đồng thời nhắm thẳng vào ông, hai luồng hàn kình đối xứng từ hai phía
đã giữ chặt ông lại, trong khi hai luồng hàn khí cực mạnh làm ông đông
cứng.
Xem ra thứ tự đã sai, cái nút cần gỡ đầu tiên không phải
nằm ở miệng, nhưng bây giờ mới biết thì đã quá muộn. Ở trong khảm diện,
một lựa chọn sai lầm cũng đồng nghĩa với việc kết thúc một tính mạng.
Sau khi Quan Ngũ Lang bị băng tinh thổ hàn đánh trúng, toàn thân tê liệt,
mất đi tri giác, may mà bên miệng còn ngậm túi khí, nếu không, số mạng
coi như đã xong. Anh bị trúng thương trước, nhưng lại nổi lên mặt nước
sau Lỗ Ân.
Lỗ Thịnh Nghĩa nhìn thấy Ngũ Lang, liền cất tiếng gọi. Nhưng Ngũ Lang không đáp, chỉ nhìn thẳng về phía Lỗ Thịnh Nghĩa, rồi hự lên một tiếng trong cổ họng, bóng khí màu trắng đang ngậm trước miệng
lập tức biến thành đỏ đen lẫn lộn.
Máu đã phun đầy vào trong bóng khí, nhưng Ngũ Lang không chịu nhả cái bong bóng ra, vì bên trong vẫn
còn lại một hai hơi thở. Khảm diện phía dưới ghê gớm khó lường, khi Ngũ
Lang nổi lên, đã nhìn thấy sư phụ tiếp tục lặn xuống. Cậu không muốn để
sư phụ gặp thêm nguy hiểm, vì vậy máu ứ vừa phun ra, Ngũ Lang lập tức
ngoắt đầu, tiếp tục lặn xuống nước.
Vừa ngụp xuống, Ngũ Lang đã
nhìn thấy Lỗ Ân đang bị khảm diện khống chế, thế là anh ta bất chấp tất
cả, nào là hàn khí, hàn kình, nào là dây xích, vò hũ, nào là khảm diện,
nút thắt, tất cả đều biến sạch khỏi đầu. Ngũ Lang vung cây phác đao,
nhằm vào dây xích chém tới. Anh ta chắc mẩm rằng chỉ cần chặt đứt dây
xích, cắt đứt liên kết là có thể cứu được sư phụ.
Phác đao chém
lên sợi xích, sợi xích đương nhiên không đứt, nhưng hai hũ băng tinh thổ hàn đang khống chế Lỗ Ân lập tức tự khóa miệng lại.
Lỗ Ân nhanh
chóng chìm nghỉm xuống dưới như một khối đá nặng nề. Mặc dù đã thoát
khỏi băng tinh thổ hàn, nhưng cứ chìm thẳng xuống đáy nước sâu hun hút
thế kia, vẫn sẽ không còn cơ hội sống. Ngũ Lang vội lật người bơi theo,
muốn giữ lấy sư phụ. Khi vừa lặn xuống, Ngũ Lang tiện tay chém thêm một
đao lên sợi xích ngắn nối liền hai “con mắt”. Đao vừa chém xuống, hai hũ băng tinh thổ hàn ở hai lỗ mũi lập tức khép miệng. Đúng vậy, Ngũ Lang
chỉ đánh bừa chém đại, nhưng lại tìm ra đúng thứ tự và vị trí nút lẫy.
Cách bố trí của đối phương quả là kỳ diệu tuyệt luân. Họ không đặt cơ
quan đóng mở của băng tinh thổ hàn trên thân hũ, mà lại thiết kết trên
dây xích. Mặt khác, để hóa giải khảm diện này cũng không phải là bắt đầu từ thất khiếu, mà là theo thứ tự lần lượt từ thiên linh, mi tâm, sơn
căn, nhận thượng, hai gò má, hai huyệt thái dương. Ngũ Lang đã vô tình
thực hiện được hai bước thứ nhất và thứ hai.
Đúng vào lúc này,
bảy chiếc hũ bỗng rung lên kịch liệt, sau đó cả khuôn mặt từ từ méo mó
và xoay chuyển. Các đoạn xích quấn lấy nhau rối loạn, những chiếc hũ va
đập, dồn lại với nhau. Khuôn mặt càng lúc càng rúm ró, tốc độ xoay
chuyển cũng mỗi lúc một nhanh, cuối cùng xoắn với nhau thành một đám,
mau chóng lao thẳng về một khoảng tối ở bên cạnh.
Ngũ Lang chỉ
thực hiện bước thứ nhất và bước thứ hai, những bước còn lại chưa thực
hiện nốt, khiến cho lực đạo hàn kình của toàn bộ khảm diện chuyển vận
không được cân bằng, phương hướng của lực đạo cũng phát sinh thay đổi.
Bởi vậy, toàn bộ thiết kế bị co kéo, va đập, quấn rối với nhau thành một khối. Khảm diện mới chỉ bị phá, chứ chưa được giải. Kỳ thực cho dù
người nhà họ Lỗ biết cách giải khảm, nhưng chỉ dựa vào một mình Ngũ Lang cũng chẳng làm được gì. Bởi vì khảm diện này cần phải đồng thời tiến
hành khóa miệng tại hai chỗ.
Không biết những chiếc hũ kia đã đập vào đâu, nhưng Ngũ Lang đã cảm nhận rất rõ, ở phía đó có một mảng đất
đá rất lớn sạt lở xuống. Nhưng anh không còn tâm trí đâu mà để tâm tới
chuyện đó. Anh nhả ra chiếc bong bóng lợn đã hết nhẵn không khí ra, tay
chân quạt nước thật lực, nhanh chóng đuổi theo sư phụ.
Mặc dù Lỗ
Ân chìm xuống rất nhanh, nhưng Ngũ Lang còn bơi nhanh hơn, thoáng chốc
đã túm được ông, rồi nhanh chóng đạp nước kéo ông nổi lên.
Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, Lỗ Ân há miệng hít ngược một hơi dài, bật ra một tiếng kêu khiếp đảm.
Ngũ Lang sững người kinh ngạc, không phải vì tiếng kêu của Lỗ Ân, mà vì cảnh tượng trên bờ ao.
Căn lầu nhỏ đã sụp đổ hoàn toàn, thềm đá cũng đã mất tăm. Tất cả nhà cửa,
tường vách, đình hiên, hành lang, non bộ có thể từ mặt ao đều đã đổ nát. Len lỏi giữa những đống đổ nát là dòng nước màu xanh đen giống hệt như
mặt nước ao đang dâng lên. Cây cối cỏ hoa xung quanh bờ ao cũng đổ ngả
nghiêng, chồng chéo hỗn độn trên đống đổ nát và mặt nước.
Sau cái hít ngược rùng rợn, Lỗ Ân cũng nhanh chóng tỉnh lại. Sức sống của thiết huyết đao khách vốn vô cùng mãnh liệt, chỉ có điều hàn kình chưa hết,
tay chân vẫn cứng ngắc không thể cử động. Chỉ hơi quay đầu, Lỗ Ân cũng
đã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Nhưng ông vẫn không quá hoảng loạn, chỉ hít thở một cách khó khăn và gấp gáp, nói với một giọng run rẩy:
- Chúng ta lặn xuống rồi bơi ra phía cổng sau!
Ngũ Lang liền xác định phương hướng đại khái của cổng sau, rồi cả hai người cùng hít vào một hơi thật dài, tiếp tục lặn xuống nước. Dưới dòng nước
xanh đen, vô số thứ tạp nham trôi nổi, đất đá ở phía trên lả tả trút
xuống không ngừng. Ngũ Lang kéo Lỗ Ân bơi nhanh về phía cổng sau.
Nhưng hướng đó không hề có đường thoát. Không chỉ mình hướng đó, mà tất cả
phương hướng đều đã không còn đường sống. Một hàng rào bằng thép ròng đã chắn ngang trước mặt họ. Hàng rào kết từ những cây thép to bằng ly
rượu, không thể bẻ cong hay vặn gãy, trông hệt như ngọn đinh ba thép
trong tay quỷ dạ xoa đoạt hồn, ngang ngược vô tình ép con người ta vào
cõi ma quỷ dưới đáy nước sâu.