Đối mặt với gã áo đen đang vụt đến như một tia chớp xẹt, Lỗ Ân chỉ còn cách thoái lui, thoái
lui một cách gấp gáp. Vì trong tay ông không có đao, và cánh tay phải
không thể cử động. Vì ông không biết gã áo đen này có bản lĩnh gì mà dám tung cả thân người phóng tới.
Nói rằng gã vụt đến như một tia
chớp, không chỉ vì tốc độ của gã rất nhanh, mà cơ thể gã thực sự lóe ra
những tia sáng trắng xanh hệt như chớp giật. Thì ra, khi cánh tay của gã vận lực ra đòn, lớp vải đen trên cánh tay bỗng toạc ra, để lộ ba lưỡi
dao sắc bén, lần lượt ở mé dưới và mé ngoài của cánh tay.
Người
Đao mười sáu lưỡi! Quả nhiên là Người Đao mười sáu lưỡi, Lỗ Ân không
khỏi ớn lạnh trong lòng. Ông đã biết tại sao gã áo đen dám lao cả người
phóng tới, vì toàn bộ cơ thể gã đều là những mũi đao sắc nhọn.
Mặc dù Lỗ Ân cũng từng là thiết huyết đao khách, nhưng thân phận của ông
chỉ là một thị vệ, là một lính quèn, vì vậy không biết nhiều chuyện
trong võ lâm, đặc biệt là những kỹ xảo vô công cao siêu và có phần tà
môn. Nhưng vì vũ khí ông sử dụng là đao, nên ông đặc biệt quan tâm đến
những ngón võ, những môn phái có liên quan đến đao. Hễ có thời gian rảnh rỗi, ông lại bỏ trăm phương nghìn kế tìm đến những cao thủ võ lâm để
cầu học đao kỹ. Ngay cả khi đã vào nhà họ Lỗ, ông vẫn thường xuyên liên
lạc với bạn bè trước đây, nên cũng nghe ngóng được ít nhiều biến cố lạ
trong giang hồ.
Hơn mười năm trước, lúc đó ông đã ở nhà họ Lỗ,
mặc dù đã nhiều năm không làm thiết huyết đao khách, nhưng vẫn có người
bạn cũ gửi đến cho ông một bức thư. Trong thư kể rằng Lưỡng Quảng(*) bạo loạn, tổng đốc Lưỡng Quảng sai người bí mật vận chuyển rất nhiều châu
báu và đồ cổ về kinh, đến sông Hoàng Hà, bị mấy sát thủ khắp người đao
nhọn chặn giết, toàn bộ hàng hóa bị cướp sạch trơn. Đày chính là vụ án
“Người Đao máu rửa bến Thương Lâm” nổi tiếng cuối đời Thanh. Tương
truyền, Người Đao trên mình ẩn tàng mười sáu lưỡi đao sắc bén, vì vậy
mọi người gọi họ là “Người Đao mười sáu lưỡi”, dặn ông sau này nếu gặp
cần phải hết sức thận trọng.
(*) Tức Quảng Đông và Quảng Tây.
Lỗ Ân vừa nhìn thấy hai gã áo đen, đã cảm thấy đao khí ngút trời, liền
thầm đoán hai gã áo đen này chính là Người Đao mười sáu lưỡi. Bởi vậy,
ông mới nhanh chóng ra tay trước, thẳng tay sử dụng chiêu phi đao giết
địch, tiêu diệt một tên trước đã rồi tính sau. Nếu không, để hai kẻ đó
liên thủ, chắc chắn ông sẽ không còn cơ hội sống sót.
Lúc này, Người Đao đã nhảy tới hai bước, lớp áo đen trên tứ chi đều đã tách ra, quả nhiên chỗ nào cũng có ba mũi đao nhọn.
Lỗ Ân lại càng cảm thấy ớn lạnh, tựa như vừa lọt thỏm vào hang sâu băng
giá. Ông biết, mặc dù trước mặt chỉ có một Người Đao, nhưng ông vẫn
không còn cơ hội. Không phải vì tay phải tê liệt, hay vết thương trên
vai. Cho dù tất cả những điều đó đều được khắc phục, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian, còn chắc chắn không thể có cơ hội
đánh thắng hoặc thoát thân. Động tác của gã Người Đao mau lẹ như chớp,
tứ chi thi triển khác nào vô vàn tia chớp lóe, xuất chiêu như lốc cuốn
liên hoàn, lại như ánh chớp liên miên không tắt. Hơn nữa, gã mới chỉ lộ
ra mười hai lưỡi đao, vẫn còn bốn mũi chưa hiển lộ, mà chưa hiển lộ mới
là sát chiêu nguy hiểm thực thụ.
Lỗ Ân né tránh rất khó khăn, gần như chỉ lăn lê trên đất. Không phải là ông không đứng dậy nổi, mà ông
đang cố ý tỏ ra kém cỏi, cũng là một phương pháp khác để kéo dài thời
gian. Một sát thủ tầm cỡ như Người Đao mười sáu lưỡi, bất kể trước mặt
là cao thủ hay người kém cỏi, vẫn sẽ vận toàn lực để chém giết, tuyệt
đối không nương tay. Nhưng họ cũng tuyệt đối không chịu lăn lê trên đất
để truy sát kẻ chắc chắn phải chết kia. Vì dù sao họ cũng là sát thủ số
một trong giang hồ, cho dù giết người cũng phải giết cho đẹp, cho phong
độ.
Vì vậy, Lỗ Ân chỉ cần ứng phó với những lưỡi đao nhọn trên
hai chân của đối thủ, nhờ vậy lực công kích cũng giảm đi một nửa, kéo
dài được gấp đôi thời gian.
Nhưng kéo dài thời gian cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Ông không có ai giúp sức, trong khi kẻ kia đã có
quân tiếp viện. Đó chính là nhân khảm sát thủ vừa di chuyển khối đá Thái Hồ định xông tới giáp công. Lúc này, nhân khảm đã di chuyển xong khối
đá Thái Hồ, đang chuẩn bị chuyển động chậu lá sen để nhảy sang khảm diện bên này tập hậu. Khi nãy, lúc chậu sen bị đẩy đi, vốn dĩ đã lộ ra chỗ
trống, có thể trực tiếp băng qua. Nhưng vì nhân khảm lại di chuyển đá
Thái Hồ, khiến toàn bộ khảm diện tiếp tục thay đổi, cần xoay chuyển góc
độ của chậu lá sen mới có thể đi qua được.
Động tác của Người Đao đã nhanh hơn rõ rệt, xem ra gã muốn giải quyết xong Lỗ Ân trước khi trợ thủ kịp đến. Giết chết một đối thủ như thế này sẽ lập được công lớn,
tại sao lại phải chia sẻ với người khác?
Đòn tấn công của Người
Đao chiêu thức dứt khoát, động tác đẹp mắt, nhưng nếu muốn nhanh chóng
xử lý Lỗ Ân, gã buộc phải gia tăng sức tấn công dưới chân lên gấp bội.
Lỗ Ân mặc dù liên tục lăn lộn trên mặt đất, nhưng đôi mắt vẫn không rời
khỏi tay chân của đối thủ. Ông đang đề phòng bốn lưỡi đao còn lại. Ông
nghĩ thầm, Người Đao đột ngột đẩy nhanh nhịp tấn công, mục đích có lẽ là dồn ép ông đến mức tay chân quýnh quáng, chỉ biết bù đầu ứng phó với
mười hai lưỡi đao, sau đó thình lình tung ra bốn lưỡi đao ở một vị trí
khó lường nào đó, rồi một đòn tiễn ông về Diêm Vương.
Người Đao
đột nhiên tung chân đá mạnh, cú đá này khiến Lỗ Ân cảm thấy rất quái lạ, vì gã không dùng ba lưỡi đao ở phía trước và hai bên ông chân để tấn
công. Góc độ của cú đá cũng có vẻ không hợp lý, Lỗ Ân gần như không cần
tránh né, cú đá đã đi sượt qua cơ thể ông.
Cú đá trượt có vẻ tung lên cao thái quá, đầu gối hình như cũng duỗi thẳng quá mức. Nhưng tư
thế này có thể dồn nhiều lực hơn vào gót chân, để giáng thẳng xuống một
cú sấm sét.
Lỗ Ân đã nhận ra, chiêu này của Người Đao tương tự
như chiêu “đập ngược” trong cước pháp Bắc lộ. Nhưng trong chiêu này, tại sao lại kèm thêm hàn quang tứ tán?
Đến khi Lỗ Ân phát hiện những ánh hàn quang đó là một lưỡi đao, phản ứng của ông đã trở nên quá muộn. Mặc dù ông đã nghiêng người né qua được hơn nửa thước, nhưng mũi đao đã kịp vạch thành một nhát cắt đỏ tươi từ sau lưng đến dưới nách ông, chớp mắt nhát cắt đã loang rộng thành một mảng lớn đỏ lòe sắc máu.
Người Đao vẫn liên tục xuất chiêu, thế tấn công liên miên không dứt. Chân
phải ra đòn vừa hạ xuống, chân trái đã nhanh chóng bật lên không trung.
Lỗ Ân còn chưa cảm nhận được đau đớn, trên cơ thể của ông đã xuất hiện
vết thương thứ hai, rồi vết thương thứ ba…
Người Đao đã dùng đến hai lưỡi đao bí mật giấu dưới gót giày.
Lỗ Ân có né tránh cũng chỉ kịp không để hai lưỡi đao vừa xuất hiện đâm
trúng chỗ hiểm. Trong tình thế trước mắt, mới chỉ rách da đứt thịt vẫn
còn là may mắn.
Nhân khảm mới đến giáp công là một gã cao to lực
lưỡng, võ nghệ cao cường. Hắn dễ dàng chuyển dịch chậu lá sen sang một
hướng khác. Giờ đây, giữa hắn và Lỗ Ân đã không còn chướng ngại vật gì
ngăn cách, trước mắt hắn chỉ còn một khoảng quãng đường chừng hai bước
chân và phần lưng hoàn toàn trống trải của Lỗ Ân. Hắn chỉ cần bước lên,
đâm một đao, hoặc tung một cước là có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng.
Người Đao cũng nhận ra được điều này, nên gã đột ngột tung mình lên không
trung, rồi hai chân cùng phóng xuống, định một chiêu lấy ngay mạng Lỗ
Ân. Vì chỉ chậm trễ một chút thôi, không những phải chia sẻ thành quả
với người khác, mà thậm chí toàn bộ công lao đều rơi vào tay kẻ kia.
Cơ thể đã vọt lên không, hai chân cũng đã bật lên cao, gã định đạp thẳng
hai chân xuống, hai đao cùng chém, quyết giết Lỗ Ân ngay lập tức. Nhưng
chiêu thức càng hiểm ác, lại càng dễ cho kẻ khác cơ hội. Người Đao đã sử dụng chiêu này hơi gấp, nên đã giúp Lỗ Ân đang lăn lộn dưới đất túm
ngay được một con đường sống.
Lỗ Ân không biết đã kinh qua bao
nhiêu trận chiến đẫm máu kinh hồn, nên mặc dù ông đã bị thương và liên
tục tránh né, nhưng chưa hề rời mắt khỏi mọi động tác của đối thủ. Cũng
giống như trên chiến trường, cho dù thương thích đầy mình, tình hình hỗn loạn, vẫn phải giữ được tỉnh táo để quan sát kỹ đối phương, nếu không,
người chết đầu tiên chính là bản thân mình.
Người Đao mười sáu
lưỡi, toàn thân đều là đao sắc. Bị một sát thủ, cũng là một thứ vũ khí
giết người như thế chặn đường, còn có cách nào phản kháng? Có ra đòn
phản công cũng khác gì tự đưa đầu vào lưỡi đao của đối phương? Trừ phi
đối phương tự mở cho mình một con đường sống.
Người Đao bật tung
hai chân phóng lên không trung, vừa hay đã đem lại cho Lỗ Ân một con
đường sống. Một cơ hội trong chớp mắt như thế này, cũng chỉ một người
từng bao phen kinh qua gió đao mưa máu trên chiến trường như Lỗ Ân mới
nắm bắt được.
Người Đao bật lên không cao, vì Lỗ Ân đang lăn trên mặt đất, gã chỉ cần nhún khẽ đã ở bên trên ông. Người Đao hạ xuống cũng rất nhanh, vì tốc độ là yếu tố quan trọng nhất của sát chiêu.
Lỗ Ân cũng tung mình lao đi, mặc dù tốc độ không nhanh bằng người Đao,
nhưng trình tự thao tác lại ít hơn, ông chỉ cần lao lên phía trước. Bởi
vậy, khi hai gót chân của Người Đao vừa giáng xuống, ông đã dán người
sát đất, trượt qua khe hỡ không lớn lắm giữa bàn tọa của Người Đao và
mặt cỏ, lao vụt đi.
Hai lưỡi đao dưới gót chân Người Đao đã mất
mục tiêu, khiến gã hết sức bất ngờ, lập tức biến chiêu. Gã không thể ngã phịch xuống đất, lại không thể để mũi đao cắm ngập xuống đất bùn. Chỉ
thấy gã đánh ngang cơ thể sang bên cạnh, một tay chống xuống mặt đất,
rồi thu hai chân lại, đã ngồi chồm hỗm ở đấy.
Lúc này, chỉ cần gã đứng thẳng dậy, đá ngược hai chân về phía sau, thì Lỗ Ân vẫn nằm trong
phạm vi tấn công của gã. Và gã đã thực hiện đúng y như vậy. Những phản
ứng liên tục kiểu này chính là bản năng của những sát thủ lành nghề như
gã. Nhưng gã lại bất ngờ thêm một lần nữa. Không chỉ bất ngờ, gã còn cảm thấy có một gánh nặng đột ngột choàng lên cơ thể.
Cả hai cú đá
liên tục về phía sau đều không trúng đích, dường như phía sau gã không
hề có Lỗ Ân. Vì khi Lỗ Ân trượt qua dưới người gã, nửa thân trên vừa mới lao qua, ông đã lập tức giơ cao hai chân lên, dùng hai cẳng chân quặp
lấy thắt lưng của đối phương. Chân đã có điểm đặt, Lỗ Ân lập tức dồn sức kẹp chặt, rồi vận lực vào thắt lưng, nửa thân trên lập tức bật lên. Ông quăng dải da cá trên cổ tay trái ra, quấn quanh gốc cánh tay trái của
Người Đao, sau đó treo cơ thể mình lên, kéo thật mạnh dải da cá về phía
sau. Mặc dù bàn tay phải không thể cử động, nhưng nửa cánh tay phía trên vẫn có thể vòng qua dưới nách Người Đao, ghì thật chặt lấy vai phải của gã, bẻ thật lực về phía sau. Ông đưa đầu tì mạnh vào gáy của đối
phương, như vậy toàn bộ cơ thể của ông đã bám chặt trên lưng Người Đao.
Thực hiện xong một loạt động tác này, cũng là lúc Người Đao thu hai chân vừa liên tục đá ngược về.
Phản ứng của Người Đao rất quyết đoán. Không để Lỗ Ân kịp tì vào gáy, gã lập tức xoay đầu thật mạnh.
Xoay đầu! Xuất đao! Thanh đao thứ mười lăm lóe lên chói lóa, lao thẳng vào
khóe mắt Lỗ Ân. Lần xuất đao này vô cùng bất ngờ, vị trí xuất đao cũng
là chỗ mà Lỗ Ân nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
Mũi đao vọt ra từ trong miệng gã! Đúng vậy, mũi đao thứ mười lăm được gã giấu trong miệng.
Mũi đao nhắm thẳng vào khóe mắt Lỗ Ân. Lỗ Ân lập tức ngửa đầu về phía sau.
Đã không thể chặn được cú xoay đầu của gã, đã không thể cự lại mũi đao
sắc bén, chỉ còn cách né tránh.
Người Đao chỉ muốn đoạt mạng
trong nháy mắt, nếu không gã sẽ bị mất mặt. Sát chiêu hiểm độc đã tung
ra, nhưng lại không hạ sát được Lỗ Ân, mà ngược lại còn bị đối thủ đang
trong cơn ngắc ngoải bám chặt lấy người, đẩy gã vào tình cảnh vô cùng bê bối. Gã bắt buộc phải sử dụng tới mũi đao thứ mười lăm. Nếu như lại vô
hiệu, gã bị bẽ mặt đã đành, mà những ngày tiếp theo hẳn là khó sống yên
ổn.
Mũi đao đã dừng lại trên mặt Lỗ Ân. Vì ông không muốn nhảy
xuống khỏi lưng Người Đao, nên đành phải dùng mặt của mình để đỡ lấy mũi nhọn.
Lỗ Ân đã suy tính rất kỹ mới quyết định làm như vậy. Nếu
ông nhảy xuống, chưa nói đến chuyện bị giáp công từ hai hướng, mà gã
Người Đao đang bừng bừng lửa giận này chắc chắn sẽ bất chấp tất cả không từ thủ đoạn mà giết ông lập tức. Vì vậy, khi không còn tránh được nữa,
ông đành đưa mặt ra hứng lấy mũi đao.
Thực ra ưu điểm lớn nhất
của Lỗ Ân trong khi giao chiến là biết kịp thời chớp lấy những thời cơ
trong nháy mắt. Lúc này, Người Đao đã xoay đầu vươn cổ đến hết cỡ. Góc
độ và vị trí này khác nào mũi tên mạnh sắp bắn hết tầm, tốc độ xuất đao
không thể quá nhanh, lực đâm cũng không quá mạnh. Nhưng đây cũng là góc
độ mà Lỗ Ân không thể né tránh thêm được nữa, lưỡi đao sắc bén đã sắp
rạch qua cổ ông. Bởi vậy, ông chỉ còn cách không lùi mà tiến, nhằm lúc
lưỡi đao đã hết nhanh hết mạnh, mở miệng cắn ngay lấy lưỡi đao.
Máu phun trào từ miệng của Lỗ Ân, đầm đìa trên ngực ông và trên lưng Người
Đao. Lưỡi đao đã rạch đứt khóe miệng và lưỡi của Lỗ Ân, nhưng may mắn
thay cái mạng vẫn là của ông.
Lưỡi đao vô cùng sắc bén, vết
thương máu tuôn như suối nhưng lại không mấy đau đớn. Lỗ Ân dạn dày
chinh chiến vẫn giữ được tỉnh táo, máu tươi lênh láng không hề khiến ông sợ hãi.
Người Đao không thể thu đao, góc độ xoay đầu của gã đã
đến cực điểm, nên không thể vận nhiều lực. Mặc dù Lỗ Ân đã cắn phải mũi
đao, nhưng với góc độ và vị trí của ông, có thể vận sức mạnh của cổ và
lưng, hai hàm răng như sắt kẹp thật chặt lấy mũi đao.
Lỗ Ân quyết không chịu buông đao, nếu buông chắc chắn sẽ không còn cơ hội để cắn
lại nữa, ông sẽ chết tức khắc. Người Đao cũng không dám buông, gã biết
một khi nhường lại đao, đối thủ đang bám chặt trên lưng cũng sẽ cho mình một đòn trí mạng.
Thoáng chốc cục diện đã biến đổi. Người Đao
buộc phải nhận ra một sự thực, đối thủ của gã rất khó nhằn. Gã cũng đã
nhận ra, tốc chiến tham công là hết sức sai lầm, giờ đây buộc phải nhờ
đến trợ thủ giúp sức.
Người Đao rất thông minh, gã xoay ngay
người đi, khiến phần lưng của Lỗ Ân lộ ra trước mặt trợ thủ. Người Đao
cũng rất ngu xuẩn, sau khi xoay người lại, liền vội vàng lui nhanh về
phía sau, muốn đưa Lỗ Ân tới trước gã trợ thủ càng nhanh càng tốt.
Người Đao nghĩ ra được, một tay giang hồ lão luyện như Lỗ Ân cũng có thể nghĩ ra được. Người Đao mới lùi được một bước, Lỗ Ân đã nhanh chóng hạ hai
chân đang quặp bên hông Người Đao xuống, cũng bước lùi thật nhanh về
phía sau. Tự dưng mọc thêm hai cái chân, bước lùi càng trở nên gấp gáp
và loạng choạng. Lại thêm nãy giờ Người Đao phải đeo Lỗ Ân trên lưng,
nên vừa lùi một bước, cả hai đã cùng ngã ngửa về phía sau.
Gã
nhân khảm cao lớn phía sau đang đứng đờ ra quan sát trận huyết chiến
quái dị giữa hai người, nhất thời không biết nên làm thế nào để giúp
đồng bọn. Đến tận khi hai con người đang bám chặt lấy nhau ngã nhào về
phía hắn, hắn vẫn không kịp phản ứng.
Thực ra nhân khảm cũng có
cái lý của hắn. Hắn không thể vung đao đâm hay chém tới, vì hai người
kia đang dính chặt với nhau, chỉ cần vị trí có chút thay đổi, sẽ ngộ sát phải đồng bọn. Cho dù không đả thương đồng bọn, nhưng một cú đâm mạnh,
rất có thể khiến lưỡi đao sắc lẹm mà hai người kia đang giằng giật bằng
miệng giết chết cả hai.
Nhân khảm còn đang do dự, hai người đã đổ xuống trước mặt hắn. Hắn vung tay trái chụp lấy bả vai Lỗ Ân nhưng
không biết nên đẩy hay nên kéo, thế là dưới lực quán tính của cú ngã,
hắn cũng bị đẩy lùi về phía sau.
Nhân khảm va mạnh vào chậu sen
phía sau, bả vai của lỗ ân đập vào ngực hắn. Cú va đập không mạnh, vì
tay trái của nhân khảm đã cản lại phần nào. Bả vai của Người Đao đập vào ngực của Lỗ Ân, cũng không mạnh, vì hai người đang cùng cắn lấy một
lưỡi đao, không ai dám vận lực, ai cũng đang cố gắng hết sức để không
chế cú ngã.
Lỗ Ân cảm thấy đau đớn thấu xương tủy. Nhân khảm nhất thời không biết nên giải quyết Lỗ Ân thế nào, nên đã vận kình vào tay
trái, bóp xuống thật lực. Lỗ Ân cảm thấy xương bả vai sắp bị bóp nát đến nơi, nếu không phải trong miệng đang cắn thanh daod, hẳn ông đã rú lên
thảm thiết.
Lỗ Ân không có cách nào đối phó với nhân khảm sau
lưng, chỉ cố gắng đá ngược hai cú về phía sau. Nhân khảm dễ dàng tránh
được hai cú đá đều trúng lên chậu thả sen. Cước lực cực mạnh khiến chậu
sen rung lên bần bật, nước trong chậu cũng cuộn thành xoáy nước.
Nước trong chậu sen không nhiều, vì trong chậu sen phần lớn là bùn nhão dùng để trồng sen. Nhưng lượng nước ít ỏi đó vẫn có thể tạo xoáy, hơn nữa
càng xoáy càng lớn. Chớp mắt, nó đã biến thành xoáy nước bùn, rồi thành
xoáy bùn. Cảnh tượng này, rất nhiều người trong vườn đã nhìn thấy. Những nhân khảm mai phục ở vị trí cao đều nhìn thấy. Lỗ Thịnh Nghĩa đang đứng trên con đường nhỏ cũng nhìn thấy. Nhưng không ai lên tiếng. Có người
quá kinh ngạc nên quên. Có người biết nhưng không muốn lên tiếng.
Từ trong xoáy bùn bỗng thò lên một bàn tay thô kệch, bẩn thỉu, đen đúa,
chi chít vảy như mình cá. Cánh tay chụp ngay lấy nhân khảm, vặn thật
mạnh. Tiếng xương gáy răng rắc ghê rợn vang vọng đến tất cả các ngóc
ngách của khu vườn.
Nhân khảm còn chưa kịp kêu lấy một tiếng, đã bị cánh tay lôi tuột vào chậu sen.
Người Đao vẫn ngoẹo đầu về phía sau nên đã nhìn thấy tất cả. Dường như gã
biết đó là thứ gì, nên đột ngột bất chấp mọi thứ, nhả ngay lưỡi đao
trong miệng ra, hết thật lớn bằng một giọng the thé:
- Quỷ nước lên bờ rồi! Quỷ nước lên bờ rồi!!
Lỗ Ân chẳng cần biết quỷ nước là thứ gì. Ông không nói không rằng, cắn
thật chặt lấy lưỡi đao, rồi chúi đầu đưa thẳng lưỡi đao về phía trước.
Ông không muốn để Người Đao tiếp tục la hét nữa. Chỉ khi gã chịu câm
miệng, ông mới được giải thoát.
Miệng của Lỗ Ân dính chặt vào
miệng của Người Đao. Không hiểu đầu còn lại của thanh đao có hình thù
thế nào, nhưng mặc kệ nó mang hình thù gì, một lưỡi đao sắc lạnh mảnh
như tờ giấy trôi vào cổ họng, hẳn không phải chuyện gì hay ho.
Cơ thể mềm nhũn của Người Đao mang theo Lỗ Ân ngã phịch xuống đất. Người
Đao không bao giờ có thể đứng lên được nữa, vì gã đã nhìn thấy một cánh
tay mang vảy cá. Lỗ Ân từ từ đứng dậy, vừa ngoảnh đầu, lập tức nhìn thấy cánh tay đang gác trên miệng chậu sen. Mặc dù ông không nhìn thấy tình
huống ban nãy, nhưng ông biết rõ, kẻ cao lớn ở phía sau đột nhiên mất
tích chắc chắn có liên quan tới cánh tay này.
Đây là một cánh tay vô cùng quái dị. Là cánh tay của quỷ nước, một cánh tay giống tay người nhưng không có hơi người. Vừa nhìn thấy cánh tay này, Lỗ Ân chợt thấy
ngứa ngáy, sợ hãi, buồn nôn, tựa như cánh tay bẩn thỉu nhớp nháp kia
đang thọc ngoáy thật sâu vào trong cổ họng. Ông lập tức quỳ sụp xuống
đất, vừa nôn ọe, vừa bò lao về phía hành lang để tránh xa chậu sen.
Từ trong chậu sen vọng ra một tiếng kêu quái dị, không lớn nhưng thật
khiến người ta khiếp vía. Tiếng kêu vừa bật lên, một vật gì bé tí nhưng
chân tay thô kệch lao vút qua không trung vạch thành một đường vòng cung dài, rơi thẳng xuống giữa ao.
Lỗ Thịnh Nghĩa hành động cũng gần
như cùng một lúc với thứ quái vật kia. Ông nhanh chóng định thần lại từ
trong kinh hoàng khiếp sợ, lao thẳng về phía hành lang.
- Phong
tầng, mở thủy! – Vẫn là mệnh lệnh sắc lạnh phát ra từ giọng nói điệu đà
của người đàn bà mang mặt nạ ly miêu. Lời vừa dứt, người đàn bà liền
biến mât. Người đàn bà đứng lên trên thềm đá cũng đã lủi đâu mất tăm.
Những gợn sóng trên mặt ao cũng nhanh chóng mất hút.
Cả Lỗ Thịnh
Nghĩa và Lỗ Ân đều không biết người đàn bà kia vừa nói gì, nhưng những
người khác trong vườn đều hiểu rõ. Phong tầng có nghĩa là bảo vệ căn lầu nhỏ, không cho họ tiến vào. Mở thủy, tức là mở hết khảm diện ở xung
quanh ao, dồn họ xuống ao.
Lỗ Thịnh Nghĩa chạy đến hành lang
trước Lỗ Ân, nên cũng bị đá văng đến bờ ao trước. Sau khi đứng dậy, ông
không vội vã lao trở lại hành lang, vì ở đó, Lỗ Ân đã bắt đầu động thủ
với gã nhân khàm vừa tung ra cú đá. Lỗ Thịnh Nghĩa không lao tới trợ
giúp, chỉ đứng nhìn hai người giao chiến với bộ dạng căng thẳng, liên
tục quan sát động tĩnh từ ao nước sau lưng. Dường như cánh tay thô kệch
quái dị của con quỷ nước sẵn sàng lôi tuột ông xuống bất cứ lúc nào.
Lỗ Ân cầm đao bằng tay trái. Nháy mắt, thanh đao đã bay khỏi tay ông,
nhưng không phải tuyệt chiêu phi đao đoạt mạng, mà là bị đối phương đánh văng đi. Thanh đao cắm phập vào cột trụ hành lang, rung lên bần bật,
lưỡi đao xanh đen lóe lên như một vệt sóng gợn.
Lỗ Thịnh Nghĩa bước lên hai bước về phía hành lang nhưng ròi chợt đứng sững lại.
Giữa ao bỗng nổi lên mấy bong bóng nước, dừng trên mặt nước mà không hề vỡ.