Lốc Xoáy

Chương 7: Cái Nhìn Thoáng Qua






Sau ngày lễ tình nhân, Trình Úc và La Táp không gặp lại nhau, hai người đều bận rộn công việc của mình.

Trình Úc thì quay cuồng trong việc khởi công cao ốc Mậu Thế, còn La Táp thì bay qua Châu Âu cùng tổ quay chương trình của mình tham gia đưa tin về một diễn đàn kinh tế.Thẳng đến hai tháng sau, La Táp gọi điện thoại tới rủ hắn đi đánh Tennis.Tennis là một môn thể thao vận động vô cùng tốt, đầu tiên là áo đồng phục có thể phác họa được đường cong nữ tính của cơ thể.

Thứ hai là tư thế vận động rất ưu nhã, lại không mất đi sự khỏe khoắn, thể hiện sức sống tươi trẻ của phụ nữ.

La Táp đối với kỹ năng và ngoại hình của mình từ trước đến nay vô cùng tự tin, nhưng trạng thái hôm nay không được tốt lắm, liên tục mắc nhiều lỗi.Trình Úc thuận miệng hỏi: "Hôm nay sao lại phát huy thất thường như vậy?"La Táp nói gần đây có hơi mệt mỏi.Chương trình phát sóng trực tiếp với cường độ cao mấy ngày qua đã khiến thể lực của cô tiêu hao quá mức, khi thân thể kiệt quệ thì tinh thần cũng trở nên yếu ớt, đặc biệt là phụ nữ.

Dưới tình huống như vậy đều hy vọng có một người đàn ông an ủi một chút.

Nhưng Trình Úc là ai kia chứ.

Đôi khi cô cảm thấy hắn không giống một người đàn ông, mà giống như một vị thánh.Sau vài ván đấu, có thắng có thua, nhưng Trình Úc cũng chơi không quá gắng sức.


Lòng tự trọng cao khiến La Táp có chút buồn bực, mà càng thêm tức giận là lúc nghỉ giải lao Trình Úc liền gặp bằng hữu bàn chuyện làm ăn.

Lúc tới chào hỏi cô nhìn thấy một cô gái tựa sát vào người đàn ông kia, nhiều lắm là hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ con non mềm đến bóp ra nước.

Nếu là hai năm trước, cô đối với loại con gái không có gì ngoài tuổi trẻ xuân sắc như thế này sẽ khinh thường không thèm nhìn lại.

Nhưng bây giờ rất chú trọng cái này, thật sự mà nói cô bắt đầu có cảm giác khủng hoảng về tuổi tác.Giữa trưa đi ăn đồ Nhật, vì ăn quá nhiều sashimi cùng với mù tạt, trên đường về La Táp khát nước.

Trình Úc đưa cho cô nước tinh khiết trong xe, nhưng La Táp lắc đầu, "Em không thích uống những thứ vô vị."Trình Úc cười, "Cái này tốt cho sức khỏe."Cô nói: "Em muốn uống sữa chua."Lời nói mang theo chút ý vị làm nũng, con gái làm điều này thường rất hiệu quả.

Vừa vặn phía trước có siêu thị, Trình Úc đem xe ngừng ở ven đường xuống mua cho cô.La Táp có chút đắc ý ngồi trong xe.

Nhưng nếu biết từ lúc Trình Úc bước vào sẽ có nhiều chuyện thay đổi, cô nhất định sẽ hối hận vạn lần.Siêu thị không lớn, lối vào có hai quầy thu ngân.Không khí bên trong rất sinh động, có một anh chàng đang đếm tiền đùa giỡn ồn ào khiến mấy cô gái nhỏ cười khúc khích.Trình Úc ở quầy nước giải khát nhìn lên, tất cả đều là nhãn hiệu bình dân, vì vậy anh chọn đại một chai mang đến quầy thu ngân tính tiền.

Nhân viên thu ngân buộc tóc đuôi ngựa và đeo tạp dề màu đỏ sậm có in logo siêu thị đang cúi đầu phân loại tiền trong ngăn kéo, ngẩng đầu lên còn mang theo nét cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ dưới ánh mặt trời hết sức rõ ràng.Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời sửng sốt, nụ cười của cô gái đột nhiên biến mất, khuôn mặt vốn đã trắng lại càng trắng hơn.Trình Úc lập tức khôi phục bình tĩnh, nâng cái chai trong tay lên lắc lắc, "Tôi muốn cái này."Cô lúc này mới lấy lại tinh thần, vươn tay nhận lấy, tay hơi hơi phát run, dùng máy quét xong mã vạch phía sau, cũng không nâng đầu lên nói, "Mười sáu đồng"Hắn móc ra bóp da, lấy một tờ năm mươi rồi đưa cho cô, cô duỗi ngón tay trắng nõn gầy guộc ra nhận lấy, ngón tay run run tìm tiền lẻ, tiền xu rơi trên mặt đất, bốn đồng phát ra tiếng vang thanh thúy, nghe tới có chút vui vẻ.Trình Úc lặng lẽ quan sát, chờ cô nhặt đồng xu lên đứng dậy, hắn nói câu “Không cần thối.” Sau đó cầm đồ bước ra khỏi cửa.Bạch Lộ nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông, đi ra khỏi siêu thị, qua cửa kính thấy hắn lên một chiếc xe đen cao lớn ở ven đường lái xe rời đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau theo cách này, có vẻ như thành phố này vẫn không đủ lớn, không, quả thực là quá nhỏ."Nha, thật là hiếm có, Bạch Lộ cũng có lúc trưng ra gương mặt hoa si." Tiếng cười khúc khích vang lên sau lưng cô, Bạch Lộ quay đầu lại thấy mọi người đang nhìn mình, ngay cả đại Hùng cũng không nói gì cười cười, điều này không khỏi khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, như thể bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, lại như bị vạch trần bí mật trước đám đông.Mọi người chỉ nghĩ cô đang thẹn thùng không trêu chọc cô nữa, nhưng vẫn không nhịn được cảm khái, tiểu Tĩnh nói: "Người đàn ông kia vừa vào cửa tôi liền chú ý, thực sự rất đẹp trai, so với Trương Đông Kiện còn mẹ nó soái hơn.""Nhìn thấy quần áo của anh ta không, vừa nhìn liền biết rất đắt, thật đúng là kẻ có tiền." Quyên Tử phụ họa nói.Đại Hùng khinh thường, "Cái loại đàn ông như này, thay phụ nữ như thay áo, vẫn là người đàn ông tiết kiệm như tôi đáng tin cậy."Tiểu Tĩnh cắt một tiếng "Anh? Tiết kiệm sao? Cũng chỉ qua loa đại khái phù hợp với mệnh đề đàn ông."Cái gì qua loa đại khái phù hợp? Đại Hùng tức giận đến trợn tròn mắt.Tiểu Tĩnh lại nói, "Ai từ từ, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông kia, có vẻ cũng rất có hảo cảm với Bạch Lộ nha."Bạch Lộ giật mình, lại nghe Quyên Tử hỏi, "Sao cô biết?"Tiểu Tĩnh nghĩ nghĩ nói: "Tôi cũng không biết miêu tả như thế nào, đầu tiên là hai mắt sáng lên, sau đó liền làm như không có chuyện gì.

Nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ", cô bí ẩn dừng lại, "Tiểu Bạch, tôi cảm thấy hắn coi trọng cô.

Ai nha, thật giống trong phim truyền hình, nhất kiến chung tình, sau đó liền chim sẻ biến thành phượng hoàng, các người nói có phải hay không sau này hắn đều sẽ đến đây mua đồ đi?"La Táp uống mấy ngụm sữa chua, cô đối với đồ ăn luôn rất bắt bẻ, nhưng dù sao cũng là do người kia đích thân đi mua, không thể không cảm kích.

Cô cũng biết Trình Úc ở phương diện ăn uống cùng mình rất bất đồng.

Hắn đối với vi cá mập và mì gói đều thấy giống nhau.

Ở nhiều phương diện, hắn không giống với một ông chủ có tài sản ròng hơn 100 triệu NDT, cô rất thưởng thức, nhưng cũng không học hỏi nổi.Cô vặn nắp chai, nhìn vào sườn mặt của người đàn ông, góc cạnh, thâm thúy, năm tháng lắng đọng sự trầm ổn cơ trí, không thấy một tia tang thương, quanh thân tản ra sức sống tuổi trẻ của nam nhân, lại có vài phần không thể nhìn thấu.

Trong lòng cô thầm kêu một trận, chính mình thật sự rơi vào bể tình rồi sao? Bỗng cô bật thốt lên hỏi: "Một lát nữa..."Không đợi nói xong, Trình Úc liền nói tiếp: "Hai giờ rưỡi tôi có cuộc họp.""Ồ."Cả một đoạn đường không nói lời nào, trước khi xuống xe, La Táp giống như vô tình hỏi: "Có phải em già rồi không?"Trình Úc sửng sốt trong chốc lát, khi xe dừng lại, hắn liếc nhìn những cô gái mặc quần áo sặc sỡ đi qua, ý có điều chỉ nói "Em cùng người khác không giống nhau, một số là thiên thạch, một số là sao băng."Trái tim của La Táp mềm ra ngay lập tức, nhu tình lan tỏa khắp nơi.


Món quà tuyệt vời nhất dành cho một người phụ nữ đang bước vào khủng hoảng năm tháng là lời khẳng định của người khác giới về sự quyến rũ của mình.Mãi cho đến khi bước vào thang máy đi lên, nhìn bóng dáng có chút cô đơn phản chiếu trên vách thang máy, La Táp mới chợt hiểu rằng món quà tốt nhất mà một người phụ nữ nhận được, không phải là khẳng định mà là một lời hứa, có thể hoàn toàn đánh mất sự bất an của cô chỉ cần một lời hứa hẹn.Trên đường trở về công ty, Trình Úc bật radio, trên radio đang phát một bài hát tiếng Quảng Đông, giọng nam ca sĩ trầm, êm dịu và đầy tình cảm, là giọng hát và giai điệu quen thuộc, là nghệ sĩ bọn họ luôn thích.

Bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là một ngày tháng tư, không khỏi một trận thổn thức.Đã không còn ở đây một người nhiệt tình hát những câu hát thiết tha: “Gió tiếp tục thổi, không đành lòng rời xa, trong lòng rất khát vọng, muốn người ở lại đây, bao kỷ niệm vui buồn ngày xưa, muốn cùng người nhớ lại....!"Dường như có một cái gì đó bị đánh thức, lúc sáng lúc tối, chợt xa chợt gần.Đến đèn đỏ, Trình Úc lấy ví tiền, mở ra, trong ngăn nhỏ có một tấm ảnh.Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, có đôi mắt linh khí , nụ cười xinh đẹp, ngón tay hắn chạm vào má cô, nơi đó có một lúm đồng tiền nhỏ.Đưa tay lên ấn vào thái dương, thầm nghĩ rằng mình không thể tiếp tục như thế này nữa.Gặp lại người đàn ông đó, giống như một quả ngư lôi đã được cất giấu bấy lâu nay được kích nổ, sự hoảng sợ, phẫn uất và cảm giác tội lỗi sâu sắc đều nổi lên.

Mãi đến khi tan làm, Bạch Lộ ra bưu điện gửi tiền về cho gia đình và các em đang đi học, sau đó lần lượt gọi điện thoại, Bạch Lộ mới cảm thấy kiên định hơn một chút.Vài ngày sau, cô nhận được điện thoại của Tô Triệt, nói là mời lại cô đi ăn cơmNgay khi cô nghe thấy giọng nói trong trẻo và giọng điệu có chút cợt nhả của anh, trong lòng cô dâng lên một niềm vui, cảm thấy cuộc sống không còn trở ngại, cuộc sống thật tươi đẹp.Lần này Tô Triệt đưa cô đến một nhà hàng rất cao cấp, hỏi xem còn chỗ ngồi không, vốn dĩ khách đã đầy rồi nhưng người quản lý biết anh đến vẫn lưu lại một phòng VIP cho anh.

Còn tự mình đi ra hàn huyên vài câu.

Sau khi ngồi xuống, Tô Triệt tự giễu cười nhạo, "Đây là lợi thế khi làm công chức."Hắn gọi một bàn lớn thức ăn và bia rồi nói: "Đừng lo, đây không phải là tiền công quỹ, chút tiền này tôi vẫn bỏ ra được."Bạch Lộ thấy hắn hôm nay tâm tình tốt, nói nhiều, đương nhiên bình thường cũng nói nhiều, nhưng so với bình thường có chút tinh thần, quả nhiên ngay sau đó liền thông báo một tin vui, "Tôi sắp được chuyển sang Đội Cảnh sát hình sự, tuần sau sẽ qua, lần này rốt cuộc cũng có thể xử lý những vụ án lớn.

"Nhìn thấy sự vui vẻ đắc ý của hắn, Bạch Lộ chân thành chúc mừng: "Chúc mừng anh, ước mơ của anh cuối cùng đã thành hiện thực."“Cảm ơn.” Tô Chước cầm ly rượu lên hỏi cô: “Em uống được không?Bạch Lộ suy nghĩ một chút nói: "Cho tôi một ít."Tô Triệt rót cho cô nửa cốc, lập tức nổi lên một lượng lớn bọt khí, Bạch Lộ cảm giác được ly của anh cũng đang sủi bọt lớn, cúi đầu uống hết bọt, muốn đồng cảm với niềm vui to lớn này.Tô Triệt hôm nay cảm xúc tăng vọt, chính mình uống say còn không quên mang theo tinh thần của kẻ háu ăn như cũ, giống như người hiểu biết bình phẩm về đồ ăn.“Anh hiểu biết thật nhiều.” Bạch Lộ khâm phục nói."À, gia đình tôi làm nghề này.""Mở nhà hàng?"“Đúng vậy.” Nói chính xác là ngành ăn uống, trên địa bàn tỉnh có mấy chục chuỗi cửa hàng, nhưng hắn vẫn luôn trầm mặc, chưa từng đề cập với ai.

Sau đó hắn cười nói: "Cũng không gạt em, bởi vì chuyện này lúc mười mấy tuổi tôi vẫn rất mập mạp."Bạch Lộ kinh ngạc, "Thật sao? Thật sự không nhìn ra.""Kể từ khi quyết định làm cảnh sát, tôi bắt đầu quyết tâm giảm cân.

Tôi chạy và nhảy dây mỗi ngày." Nhắc tới chuyện cũ, Tô Triệt thổn thức không ngừng, "Giảm cân khắc khổ, từng ngày từng ngày mới gầy xuống, làm mẹ tôi rất đau lòng."“Anh từ nhỏ đã lập chí làm cảnh sát sao?” Bạch Lộ tò mò hỏi."Đúng vậy."Nói đến đây, Tô Triệt nén cười nhớ lại: "Lúc đó, bố mẹ tôi khởi nghiệp từ con số không và thuê một cửa hàng ở phố bán đồ ăn vặt.

Vì công việc kinh doanh thuận lợi nên bị đám bạn cùng trang lứa ghen ghét.

Tìm một đám lưu manh ngày ngày tới gây sự, bắt chúng tôi dẹp tiệm.

Đúng lúc tuyệt vọng vô cùng thì có một cảnh sát đến chống lưng cho gia đình tôi, rồi sau đó từ quán ăn nhỏ lẻ liền đi lên càng ngày càng lớn.

""Tôi vẫn nhớ khi những người đó đến gây rối sợ quá trốn xuống gầm bàn và khóc.

Người cảnh sát kia liền lôi tôi ra mắng, hỏi tôi có phải là đàn ông không, là đàn ông phải có chí khí, đầu đội trời chân đạp đất.

"Khi hắn nói đến đây, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, mang theo một chút ý vị tự giễu "Lúc ấy tôi đang quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hắn, hắn cao hơn 1m8, mặc cảnh phục mang mũ, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, đối với tôi mà nói tựa như thiên thần, nam hài mười mấy tuổi liền sùng bái như anh hùng, lúc ấy tôi đã quyết tâm trở thành người giống như vậy.


"Bạch Lộ chăm chú lắng nghe, không nghĩ tới hắn sẽ kể chuyện xưa với cô."Sau này, tôi thi vào học viện cảnh sát, mong một ngày được vào lực lượng cảnh sát và sát cánh cùng anh ấy chiến đấu, nhưng tôi không ngờ ..."Bạch Lộ chăm chú nghe, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"Tô Triệt đáy mắt tràn đầy đau thương, có chút khó khăn nói: "Anh ấy, đã qua đời.""Bốn năm trước, một vụ tai nạn xe hơi."Bạch Lộ không đành lòng, tại sao một người tốt như vậy lại có kết cục như thế này.“Bọn họ nói là ngoài ý muốn, nhưng tôi cảm thấy có vấn đề,” ngón tay Tô Triệt dần trắng bệch khi cầm ly rượu, nghiến răng nghiến lợi, “Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm ra sự thật, chân chính đưa hung thủ thực sự ra trước công lý.

"Trong mắt hắn hiện ra vẻ tàn nhẫn mà Bạch Lộ chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Cô hơi chấn động, sau đó liền nhớ tới một người.

Người đó cũng có vẻ ngoài như vậy khi đem đầu cô ấn xuống nước.

Rõ ràng là sự điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại có sự thù địch, khiến cô bất cứ khi nào hồi tưởng lại cũng đều khiếp vía, sởn tóc gáy.Tô Triệt uống hết bia trong ly rồi xúc động nói: "Tôi phát hiện ở bên em rất thoải mái, bất tri bất giác liền đem lời trong lòng đều nói ra.

Bạch Lộ, em biết ưu điểm lớn nhất của mình là gì không? "Bạch Lộ ngơ ngác lắc đầu.“Là biết lắng nghe.” Hắn cười cười, “Thoạt nhìn trông em ngây ngốc, chính là rất biết lắng nghe, khác hẳn những cô gái khác”.Bạch Lộ được khích lệ, có chút ngượng ngùng, trong lòng bất giác nghĩ, có phải hắn quen rất nhiều cô gái khác không.Sau đó cô nghe Tô Triệt nói: "Nói chuyện với em cảm giác rất an toàn, bởi vì em sẽ giữ kín như bưng mọi bí mật."Cô hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"Tô Triệt đắc ý cười, “Bởi vì tôi là cảnh sát, có thể đọc được biểu cảm khuôn mặt.” Ngón trỏ tay phải của hắn lắc một vòng trước mặt, giả vờ bí ẩn.

”Ví dụ như bây giờ tôi có thể thấy rằng em đang có tâm sự."Bạch Lộ bị chọc đến tâm tư nhất thời có chút bối rối, sau đó bình tĩnh mà đón nhận tầm mắt của Tô Triệt, cô nói tiếp, "Như vậy thật không vui chút nào, rất áp lực."Sau một chút sửng sốt, hắn cười phá lên rồi nói như một người anh lớn: “Có gì phiền não liền nói, biết đâu tôi có thể giúp đỡ?” Sau đó anh lại đứng dậy và giơ ngón tay cái lên với chính mình, “Thân phận tôi bây giờ cũng có chút khác nhỉ, tốt xấu gì cũng được xem là thám tử."Bạch Lộ không cười, trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh hỏi: "Nếu một người phạm phải sai lầm mà chính mình cho rằng không thể tha thứ, vậy phải làm sao bây giờ."Tô Triệt nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Hoặc là tìm cách sửa sai, hoặc là quên hoàn toàn đi.” Thấy Bạch Lộ nhíu mày suy nghĩ, hắn dừng lại và nói tiếp: “Ai cũng mắc sai lầm.

Có một số điều không thể thay đổi, phải học cách quên đi.

Quên đi quá khứ bắt đầu lại cũng là một loại cứu rỗi.

"Bạch Lộ trầm tư một hồi, liền hỏi: "Anh đã phạm phải loại sai lầm này chưa?"“Tất nhiên,” Tô Triệt nghiêm nghị nói, “Hồi nhỏ có lần cùng người ta đi ra sông chơi, liền đem nòng nọc vớt vào các hố cát nhỏ rồi về nhà ă cơm, khi tôi quay lại thì tất cả bọn chúng đều phơi nắng chết."Hắn nói xong sau vẻ mặt đau khổ nói:" Sát sinh a, không thể tha thứ.

"Bạch Lộ giật giật khóe miệng, cô dường như hiểu được hắn an ủi mình, trong lòng không khỏi nở nụ cười cảm kích.Khi hai người đi ra khỏi phòng, đối diện cũng có một phòng đang có người nối đuôi ra ngoài.Bạch Lộ vốn là vô tình nhìn qua, nhưng khi liếc thấy người đàn ông đầu tóc sơ đến bóng lưỡng, nhịp tim của cô đột ngột ngừng lại, người kia, hóa thành tro có lẽ sẽ không nhận ra, nhưng làn da cùng thần thái kiểu căng ngạo mạn, Bạch Lộ cả đời đều không thể quên được.Người đàn ông nhận ra cô ngay lập tức, hiển nhiên năm đó cô cũng lưu lại cho hắn ấn tượng không thể xóa nhòa.

Lại nhìn Tô Triệt bên cạnh, sửng sốt trong chốc lát, sau đó như hiểu rõ, ánh mắt lại rơi trên mặt cô, ánh mắt như rắn độc phun ra oán hận, sau đó bị bạn bè trêu chọc gọi mới hoàn hồn.Đi được vài bước vẫn có thể nghe thấy phía sau bọn họ trêu chọc, "Người quen sao?""Khá ngay thẳng, làm rồi sao?""Quái, đừng nhắc tới."Câu nói cuối cùng phát ra từ người kia, mang theo hận ý nồng đậm.Bạch Lộ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, xoa hai lần lên quần áo, vẫn không loại bỏ được cảm giác khó chịu từ trong ra ngoài, giống như vô tình đụng phải rắn, vừa lạnh vừa nhớp nháp, buồn nôn.Tô Triệt tiến lên hai bước hỏi, "Là hắn sao?"Không cần nhiều lời, trong lòng liền rõ ràng, cô gật đầu.Phản ứng của cô rơi vào trong mắt Tô Triệt, anh giơ tay vỗ vỗ vai cô, "Đừng sợ, hắn ta không dám làm gì đâu, có tôi ở đây."Bạch Lộ trong lòng ấm áp, bỗng có một loại xúc động nghẹn ngào, nặng nề gật đầu.Tô Triệt vừa đi vừa nhớ lại, "Tôi nhớ tên kia là người nơi khác, đúng rồi, Sơn Tây, là nhị đại của gia đình có mỏ than đá, chết tiệt, rác rưởi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.