Chúng ta ba người
đều chăm chú nói chuyện với nhau, không biết đã có người tiến vào. Chờ
ta nói xong, Tào Tháo cùng Tuân Úc còn đang trầm tư, đột nhiên có tiếng
người nói: “Nghe ngươi nói, ta thật sáng lòng. Không biết vị tiên sinh
này có phải Triệu Như, Triệu Tử Vân chủ công thường nhắc tới không?”
Ba người vội vã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người khoảng hơn ba mươi
tuổi, thân hình cao gầy, trang phục đúng mực, khuôn mặt sáng sủa, trên
trán lộ ra vẻ trí tuệ, hai mắt linh lợi, hiện đang nhìn chằm chằm vào
ta.
Ta nhìn Tào Tháo, người này ta không quen,
trong trí nhớ của Vũ ca ca không có. Tào Tháo thấy ta nghi hoặc, vội
vàng giới thiệu: “Tử Vân, vị này chính là mưu sĩ của Tháo, Hi Chí Tài,
Hi tiên sinh. Tiên sinh tài hoa hơn người, mưu lược hiếm thấy, Tháo rất
kính phục.”
Hắn chính là Hi Chí Tài, chính là người duy
nhất có thể sánh ngang Quách Gia trong lòng Tào Tháo, là người giống như Quách Gia, một người tài hoa yểu mệnh của thời tam quốc.
Ta vội vã bước lên phía trước chào: “Triệu Như bái kiến tiên sinh.”
Hi Chí Tài thở dài: “Ta nhiều lần nghe chủ công khen ngợi Tử Vân, nói
ngươi là thiếu niên anh tài, thiên hạ ít có. Chí Tài sớm đã muốn thấy
phong thái của Tử Vân, hôm nay gặp được, quả nhiên không tầm thường, thì ra là một mỹ thiếu niên văn nhã.”
Ta ngượng ngùng cười
cười: “Cái này… làm sao tính là mỹ được. Thật ra mọi người đều nói Văn
Nhược tiên sinh là mỹ nam tử (Tuân Úc buồn bực, liên quan gì tới ta).
Chẳng qua là do chủ công nâng đỡ, Tử Vân thật không dám nhận mấy chữ
này.” Ta lại nhìn Tào Tháo than thở: “Chủ công, ngài vẫn cứ trước mặt
người khác ca ngợi Tử Vân, tôi đành phải trở về, không dám ra ngoài nữa. Nếu không, tính mạng cũng khó giữ.”
Tào Tháo xấu hổ
cười: “Được rồi, Tháo về sau không nói nữa. Ai, kỳ thực, Tháo vẫn hy
vọng Tử Vân ở lại, nhưng cách của Tử Vân cũng tốt, ta thật mâu thuẫn!”
Ta cười: “Chủ công, nếu hiểu rõ cách làm của tôi là tốt, vậy đừng nghĩ
nhiều làm gì. Ngài phải biết rằng, nói nhiều sẽ mất đi đạo lý. Hiện tại, người bên cạnh chủ công rất nhiều, họ đều là trung tâm chi sĩ ngài tín
nhiệm. Về sau, người bên cạnh ngài càng đông lên, mà chuyện tôi muốn làm cũng cần vài năm, thậm chí vài chục năm, ngàn vạn không thể vì ưu ái
của chủ công với tôi mà nửa chừng bỏ dở.” Ông không thu bớt vào, tôi sẽ
bị ông hại chết.
Tào Tháo há hốc miệng: “Tới vài chục năm? Làm sao lại lâu như vậy?”
Ta cười: “Thế cục hiện nay ngày càng phức tạp, triều đình có thể nói vẫn
chưa ổn định. Thiên hạ không chỉ có mấy chục chư hầu lớn nhỏ cát cứ, còn không thiếu người mang trong lòng chí hướng lớn, xưng bừa thiên tử, đảo loạn thế gian. Muốn quét dọn hết mấy mưu đồ đen tối đó, cần thời gian
không ngắn, đương nhiên phải mất vài chục năm.”
Tào Tháo
cùng Tuân Úc đều thở dài không nói. Ta cười: “Như biết chủ công lo lắng
an nguy của tôi, nhưng những chuyện đã làm rồi, thì phải tiếp tục, cơ sở ta đã xây dựng xong, không thể bỏ được. Đúng rồi, tôi ở chỗ Trương Mạc
tìm được cho chủ công một viên đại tướng, người này đã cùng Như kết
nghĩa huynh đệ. Hắn là người dũng cảm vạn người khó địch, đặc biệt vô
cùng coi trọng nghĩa khí. Có điều hiện tại, một là chủ công cùng Trương
thái thú là bằng hữu, không thể tùy tiện thu nhận; hai là nếu hắn tới
đây bây giờ, thân phận Tử Vân cũng có nguy cơ bại lộ, cho nên tạm thời
chưa thể tới.”
Tào Tháo cười: “Tử Vân, ngươi cứ tự sắp xếp, Tháo nghe lời ngươi.”
Tuân Úc nghĩ nghĩ, hỏi: “Này, Tử Vân, ngươi định ở đây bao lâu? Úc còn có nhiều điều muốn thỉnh giáo.”
Ta khẩn trương nói: “Triệu Như không dám. Lần này, tôi trở về chỉ ở vài
ngày, mấy ngày nữa sẽ đi. Mùa hè sắp tới rồi, tôi còn muốn về phương bắc chọn bãi cỏ dựng mã trường, thời gian rất gấp.”
Tuân Úc
nói : “Vậy, Tử Vân, trong thư ngươi có nói muốn lấy nông nghiệp làm tiền đề phát triển kinh tế tại Duyện châu, Úc muốn cùng ngươi thảo luận phân tích một phen, ngươi xem lúc nào thì được?”
Chuyện này
có gì đâu, nói thẳng cũng được: “Nếu mọi người không bận gì, vậy nói
luôn đi.” Nghĩ thầm, chuyện này cũng chẳng thành. Nửa năm sau này, Duyện châu sẽ bắt đầu hai năm liền trong tình trạng chiến tranh, làm gì có
thời gian cho các ngươi phát triển kinh tế. Để hai năm sau hãy nói.
Tuân Úc vừa nghe ta nói, liền nhìn Tào Tháo. Tào Tháo cười nói: “Chủ ý của
Tử Vân luôn ngoài dự đoán của mọi người. Chuyện đồn điền này, trước khi
ngươi gửi thư về, Đông A huyện lệnh Tảo Chi đã nói ra. Ý hắn là muốn
giam lỏng gia quyến quân Thanh châu, giải quyết cơm ăn cho từng đó
người. Mà phương pháp của ngươi hình như lợi hại hơn, lại muốn lợi dụng
đồn điền để tích lũy của cải. Tử Vân, đồn điền thật sự có tác dụng quan
trọng như vậy sao?” Xem ra, Tào Tháo lúc này quả thật không có ý thức gì về ưu điểm của đồn điền. Tuân Úc cũng gật đầu, hiển nhiên đồng ý với
cách nhìn của Tào Tháo.
Hi Chí Tài cũng một mực mang bộ
dáng không liên quan, hắn cũng vẫn đang nhìn ta, nhưng thật ra chỉ hứng
thú với bộ dáng của ta, xem ta xấu hổ. Tên gia hỏa này, đúng là một dạng với Quách Gia, hành vi nhất định cũng phóng túng không thể kiềm chế
được.
Ta nói: “Ý chủ công là, đồn điền tiến hành ở Đông A là để giải quyết nỗi lo về quân Thanh châu sao? Vậy Như xin hỏi chủ
công, đồn điền ở Đông A có bao nhiêu mẫu? Nuôi được bao nhiêu người?”
Tuân Úc nói: “Trên sổ sách đồn điền đại khái có một trăm vạn mẫu, người nhà
quân Thanh châu có gần sáu mươi vạn người, trong đó người có thể ra
ruộng chiếm một nửa.”
Ta suy nghĩ: ba mươi vạn người khai khẩn trăm vạn mẫu đất vườn, không tính là ít: “Hiện giờ, đã vào xuân
hai tháng, tiên sinh có biết hoa màu trên đất ruộng ra sao không? Có thể biết được năm nay thu hoạch như thế nào không?” “Chuyện này…” Tuân Úc
lắc đầu.
Ta nhíu mày: “Chủ công, tiên sinh, các người
cũng biết câu dân dĩ thực vi thiên chứ?” Hai người nhìn nhau gật đầu. Ta nói tiếp: “Tôi tin ý trong đó đã rõ, quân Thanh châu nương tựa chủ công ắt là thành tâm, gia quyến bọn họ căn bản không cần giữ làm con tin.
Chỉ cần chủ công có thể cho họ một nơi an cư, bọn họ sẽ không phản lại
ngài. Phải biết rằng, thiên hạ hiện tại, có thể có nơi để an cư, là mơ
ước của bao nhiêu người, mơ ước trở thành sự thật, không ai muốn từ bỏ.”
Tào Tháo cười hắc hắc: “Chuyện này, Tử Vân, ngươi chưa từng mang binh ra
trận, không nhiều người muốn tham gia chiến trận đâu. Đặc biệt lúc này,
đào binh rất nhiều, ta cũng không muốn mất đi số quân này. Lại nói, mấy
chục vạn người này đều đã dàn xếp thỏa đáng, thật ra không phải tất cả
đều vì giữ lại làm con tin.”
Ta nói: “Chủ công đã nghe
qua lời của Mạnh Tử nói: vì an nguy của dân mà dùng sức dân, cho dù lao
khổ, dân không oán hận; vì tính mạng của dân mà khiến dân phải chết, cho dù chết dân cũng không hận. Cho nên, để số binh lính đó cam tâm tình
nguyện vì chủ công cống hiến, mới là thượng sách. Nếu không, nạn lính
đào ngũ không thể chấm dứt. Hiện giờ, chủ công đối với gia quyến của họ
dùng phương pháp đồn tiền, tiến hành giam lỏng, cũng không thể khiến họ
tin phục. Có điều, tình thế cấp bách, chủ công làm vậy cũng đúng. Ý nghĩ của tôi có chút vượt quá. Muốn thực hiện ý tưởng của Triệu Như, nhất
định phải có sự ổn định tương đối. Thế này đi, việc làm đồn điền, chuyện nuôi quân, chờ tôi cân nhắc chu toàn, sẽ đề xuất phương pháp cùng chủ
công lần nữa, được không?” Ôi, dù không thực hiện được, vẫn nên từ từ mà chuẩn bị.
Tào Tháo cười hì hì, xáp lại: “Đồn điền và
nuôi quân? Tử Vân, ngươi tài học phong phú. Còn có chuyện gì, cứ nói cho Tháo nghe được không?” Trông bộ dáng hắn như dỗ hài tử.
“Chủ công, tôi cũng mười ba tuổi rồi, đem tôi biến thành trẻ con thế này là sao?” Ta vẻ mặt không vui.
Ba người cười to, Hi Chí Tài nói: “Tử Vân, lúc ngươi không nói chuyện chính sự, chính là trẻ con còn gì.”
Ta nhìn ba người bọn hắn: “Các ngươi đều là người lớn, nói như người ta là lấy lớn bắt nạt bé vậy.” Ba người lại cười.
Ta khẩn trương nói: “Được rồi, không cần cười như vậy. Ai, chủ công, không phải Như không muốn nói, Như đối với chuyện làm nông, thủy lợi, thuế
khóa mọi mặt đều có suy nghĩ, nhưng những chuyện ấy đều phải đợi tới lúc hoàn cảnh tạm bình ổn mới thực hiện được. Hơn nữa, suy nghĩ của tôi
cũng chưa hoàn thiện, Như tùy tiện nói ra, khác nào nói dối chủ công.
Việc khẩn cấp trước mắt là ổn định Duyện châu, phát triển thực lực, làm
tốt công tác quân bị, những chuyện khác chỉ là lý luận suông, không có
ích lợi gì. Tôi đã chuẩn bị cho sau này. Mã trường chắc chắn sẽ hoàn
thành, năm năm sau, chúng ta có thể đảm bảo nguồn chiến mã. Thu hoạch
nông nghiệp là phương diện cần phải rất chú ý. Cho nên, Tuân đại nhân,
ngài nên để ý mới được. Không có lương thực, tất cả đều là suy nghĩ viển vông.”
Tào Tháo bọn hắn gật đầu. Những điều nên nói ta
đã nói xong. Còn có một việc, ta do dự nửa ngày cuối cùng vẫn không nói, đó là chuyện Tào Tung. Vấn đề tính mạng một nhà Tào Tung, khiến ta thật do dự, theo lý ta cần phải nói, nhưng nếu chuyện này không xảy ra, một
khi ta nói, Tào Tháo phái người đi tiếp ứng, trên đường xảy ra vấn đề,
Tào Tháo sẽ trách ta, ông ta khẳng định sẽ nghĩ vốn ta không định đi đón phụ thân, ta không đi bọn họ cũng không xảy ra chuyện, đều là do Triệu
Như nói; nhưng nếu không nói, hậu quả cũng thật nghiêm trọng… chuyện
này… thật khó!
Thấy ta đột nhiên không nói gì, khuôn mặt
trở nên nghiêm túc, Tào Tháo bọn họ đều thấy kỳ quái. Tào Tháo liền hỏi: “Tử Vân, ngươi đang nghĩ gì vậy, tại sao không nói chuyện?”
Ta nhìn hắn, cắn chặt răng, nói: “Như vừa rồi đột nhiên thấy trên trán chủ công hiện ra một đạo huyết quang, cảm thấy tâm thần không yên, hình như có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh, nhưng loại cảm giác này lại
không giống như chủ công có chuyện, nên nhất thời không biết xử lý ra
sao.”
Ba người cả kinh, Tào Tháo nói : “Tử Vân, cảm giác
như vậy lại xuất hiện với người có thể đoán trước như ngươi. Loại cảm
giác này cùng với lời tiên đoán Bảo đại nhân sẽ xảy ra chuyện là cùng
một kiểu sao?”
Ta cười khổ nói: “Như đã gặp qua Bảo đại
nhân, trên mặt ông ta nhìn thấy nguy hiểm. Nhưng mà, Như trên mặt chủ
công không thấy cảm giác ngài sẽ xảy ra sự cố. Loại cảm giác này thật kỳ quái, hẳn là người nào đó hoặc một số người nào đó có quan hệ mật thiết với ngài sẽ xảy ra chuyện. Trong lòng tôi thật hết sức bất an.”
A?! Ba người nhìn sang nhau. Tào Tháo mở miệng: “Có lẽ cùng bốn người chúng ta có liên quan?”
Ta nhìn ba người lắc đầu: “Không giống. Theo tôi thấy, các người trước mắt đều không có tai họa. Người này không ở bên cạnh chủ công, cho nên mới
chợt lóe sáng trên trán ngài. Ôi, tôi không phát hiện được người đó, là
tiên đoán không thể trọn vẹn. Lại nói, thật sự xin lỗi, Như tuổi càng
lớn, khả năng này sẽ càng kém đi, đây là do sư phụ nói. Người nói, chỉ
có con mắt của trẻ con mới có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện, lớn lên rồi, sẽ không thể trong sáng không vướng tà niệm nữa, cũng không thể tiên
đoán được nữa. Tôi hai năm qua cũng đã dùng quá nhiều, nên khả năng tiên đoán không còn chuẩn. Có điều, tôi vẫn muốn nói, mong chủ công chú ý
một chút những người có quan hệ thân thiết với ngài.” Nhắc nhở một chút
là được, ta dù sao cũng không phải thầy bói, về sau không thể dùng trò
tiên đoán này để lộ chuyện nữa.
Tào Tháo gật đầu. Không
chỉ có hắn, Tuân Úc cũng nói: “Đúng vậy, ta từng nghe Đạo gia nói qua,
chỉ có hài tử tâm linh thuần khiết, có khả năng nhìn thấy thần quỷ. Loại khả năng này của Tử Vân không thể tồn tại lâu dài, có điều, chủ công
vẫn nên phòng bị cho tốt.”
Hi Chí Tài không nói lời nào. Ta nhìn hắn vẻ mặt buồn bực, rất kỳ quái: “Chí Tài huynh vì sao rầu rĩ không vui như vậy?”
Hi Chí Tài nhìn ta: “Tử Vân, ngươi nói sự cố ở đây có bao gồm người chết bệnh không?”
Ta a một tiếng: “Chuyện này không thể biết. Có điều, nếu chết bệnh, trên mặt phải có màu xanh, không phải huyết quang.”
Tào Tháo nhìn Hi Chí Tài lo lắng : “Chí Tài, ngươi mấy ngày nay lại thấy
không khỏe sao? Đúng rồi, Tử Vân biết y thuật, để hắn khám cho ngươi
xem.” Ta nhớ ra rồi, Hi Chí Tài chết vì bệnh, chẳng trách hắn hỏi ta như vậy.
Ta vội vàng nói: “Đúng, để ta xem mạch cho ngươi.”
Hi Chí Tài cũng không khách khí, tính tình hắn cùng Quách Gia không khác biệt lắm.
Ta bắt mạch cho hắn, đầu mày càng lúc càng
chau, Tào Tháo bọn họ nhìn thật lo lắng. Chật vật chờ ta buông tay, ba
người đều nhìn ta. Ta cười khổ: “Không biết nên nói thế nào mới phải?”
Hi Chí Tài ngẩn người, đột nhiên nói: “Tử Vân, ăn ngay nói thật là được.
Dù sao ta cũng đã quen, đại phu nào ánh mắt cũng nghiêm túc như vậy.”
Tào Tháo gật đầu.
Ta thở dài: “Vậy cứ nói thật. Bệnh Chí
Tài huynh thật sự rất nặng. Có phải huynh thường xuyên thấy đau bụng,
giống như bị kim châm? Bình thường ăn rất ít? Giấc ngủ cũng không yên?”
Hi Chí Tài gật đầu: “Không sai, đúng là như vậy.”
“Gan
của Chí Tài huynh quá yếu, gần như không nghe được mạch, cho thấy ở nơi
đó nhất định thường xuyên đau đớn; đáy mắt lộ màu vàng, lại vằn tơ máu,
hiển nhiên do mất ngủ. Việc này, ta chỉ có thể cố hết sức. Có điều,
huynh không thể lại uống rượu, càng không được ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ. Ôi, nếu như huynh có thể lánh về nơi núi non dưỡng thân thể, còn có thể được thêm nhiều năm.” Hắn rõ ràng đã bị ung thư gan, hơn nữa, không thuốc nào cứu được. Nếu sớm vài năm, có thể…
Lời ta nói
đã rất rõ ràng, ba người đều không nói. Nửa ngày sau, Hi Chí Tài cười
to: “Đại trượng phu sống ở đời, sao có thể vì bệnh tật mà giam mình
trong núi rừng hoang dã? Có thể lấy trí tuệ của bản thân, trợ giúp minh
chủ khai công dựng nghiệp, chết không đáng tiếc.”
Ta rất
cảm động, để giúp ngươi thành toàn, ta sẽ không cho Quách Gia tới sớm.
Lại nói, dù sao cơ nghiệp Tào Tháo hiện tại còn không ổn, không muốn đưa Quách Gia ra, cũng vì trong chiến loạn có nhiều bất trắc. Hi Chí Tài
nếu không phải chết trên chiến trường, vậy cứ ý theo lịch sử tiếp tục
đi. Ta nói: “Như lập tức sẽ kê cho Chí Tài huynh phương thuốc. Huynh
trực tiếp tới hiệu thuốc Đức Tường lấy thuốc. Đây là sản nghiệp của ta,
dược liệu ở đó cam đoan không giả. Triệu Như bất tài, sẽ cố hết sức kéo
dài thời gian cho huynh.”
Hi Chí Tài cười lớn: “Tử Vân,
ta hiện tại đã thấy được chủ ý của ngươi rất tốt, ngươi đúng là một
thương nhân, lúc nào cũng không quên thân phận của mình. Tiền của chúng
ta đều bị ngươi kiếm lời.” Cũng biết hắn đang nói đùa, chúng ta vẫn đều
cười không nổi.
Một hồi thật lâu, ta mới miễn cưỡng cười
nói: “Ta cũng có cảm giác mình đã biến thành gian thương rồi.” Mọi người nhìn nhau cười khổ.