Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 20: Con Tim Đã Rung Động





"Có phải người do hắn phái tới hay không?" Lộ Minh thận trọng hỏi.
Lê Thanh suy ngẫm một lúc, gật đầu đáp:
_ Đây là khả năng lớn nhất.
Hắn dừng lại thở dài một hơi, nói tiếp:
_ Giống như gã Lệnh Hồ Hòa kia, xuất hiện có thần thái như long như phượng, ta thật sự không tin hắn có thể quy tụ dưới trướng mình những người như vậy, và cam tâm làm một nhân vật vô danh.
Lộ Minh cũng gật đầu, nói:
_ Mạng lưới tình báo của chúng ta vẫn chưa bao phủ hết kinh thành. Có lẽ những người này đã thành danh từ lâu rồi, ngặt nỗi chúng ta không biết đến mà thôi.
Lê Thanh nhìn y, trầm tư hồi lâu, lên tiếng tán thành:
_ "Không sai, khả năng này cũng rất lớn." Nói tới đây, hắn lại thêm vào một câu: "Xem ra, ta phải tăng cường nhân lực cho phương diện này mới được."
Lộ Minh bỗng đổi đề tài:
_ Ta thấy thái độ của Hà Doanh đã thay đổi rồi.
Nhận ra Lê Thanh đang lộ vẻ thắc mắc, y mới nói tiếp:

_ Một đại mỹ nhân như vậy mà ngươi cứ lì lợm cố chấp giống như một con trâu. Việc này miễn bàn, chỉ cần Lê đại tướng quân ra tay, nội hai ba lần thôi đã chiếm trọn con tim cùa nàng rồi, sau đó ngươi muốn làm gì cũng được, khỏi cần viện cớ này nọ gì nữa!
Y vừa nói vừa nhìn Lê Thanh chằm chằm, thấy hắn đang lưỡng lự, trong lòng thầm kêu khổ: “Việc này không ổn rồi. Tiểu tử này cứ tránh né Hà Doanh mãi, cả việc nói chuyện thông thường cũng không làm, giống như thèm muốn chết nhưng chẳng dám làm gì sất. Lạy trời, ngàn vạn lần đừng để nữ nhân kia hớp hồn hắn!”
Lê Thân thấy y đang nhìn mình chăm chú, không khỏi phát giận mà quát:
_ Bớt nói nhảm ngay cho ta! Tập trung vào chuyện chính đi.
Lộ Minh đón lấy chung trà ả nha hoàn vừa dâng lên, chậm rãi nói:
_ Vấn đề đó chính là: Thả dây dài câu cá lớn!
*****
"Tiểu thư, ăn xong chúng ta ra ngoài dạo chơi đi!" Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoàn chủ động rủ rê nên Hà Doanh liền mỉm cười với nàng. Tiểu Hoàn tiếp lấy ánh mắt của tiểu thư, thẹn thùng nói:
_ Chỉ tại ở riết trong nhà nhàm chán quá, thành Thiên Quan này cứ như cái cũi vậy. Tiểu thư, dù chúng ta có đi ra ngoài cũng có ai thèm để ý đâu, cho nên chúng ta đi đi nha!
Tâm trí của nàng đang hướng về sự tự do phía sau dãy tường dày cộm kia, nàng nói tiếp:
_ Đã tới kinh thành được mấy ngày, nhưng muội vẫn chưa được quan sát thỏa thích bao giờ.
“Đúng vậy, chính ta cũng chưa được đi tham quan toàn thành nữa!” Hà Doanh thầm nghĩ, tính hiếu kỳ trỗi dậy. Nàng quay đầu nhìn bức tường đang ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài, trong lòng tự nhủ: “Nếu muốn vượt tường ra ngoài, xem ra muốn mang theo Tiểu Hoàn cũng không khó khăn cho lắm. Nhưng phải thật cản thận, không thể cho ai biết được ta có võ vông.”
Đối với Tiểu Hoàn, Hà Doanh tuyệt đối không nghi ngờ, chỉ lo vạn nhất không bằng nhất vạn, e nó lỡ miệng hé chuyện này ra ngoài. Đến lúc đấy chắc ta hết đường trốn."
Nàng suy nghĩ một lúc, xét tới việc cùng Tiểu Hoàn trèo tường ra ngoài, nàng liền nhìn Tiểu Hoàn mỉm cười.
Tiểu Hoàn vốn ở chung với Hà Doanh từ nhỏ, bây giờ nét mặt lộ rõ vẻ bị kích động, không khỏi khiến nàng vui thầm. Ngay khi thấy Hà Doanh mỉm cười, Tiểu Hoàn liền trở nên nghiêm chinh, tin chắc rằng lát nữa mình sẽ được ra ngoài dạo chơi.
Sau nửa giờ, hai chủ tớ đã xuất hiện trên con đường huyết mạch của kinh thành. Hà Doanh lẫn Tiểu Hoàn đều cải trang thành hai gã sai vặt giống như hồi ở thành Bắc Môn.
Mặc dù đang mang thân phận đầy tớ, nhưng chẳng ai dám tỏ thái độ khinh rẻ hai người. Hà Doanh tuy đang đội lốt nghèo hèn, nhưng toàn thân vẫn toát ra một loại khí chất cao quý thiên bẩm. Thành ra đi tới đâu, người ta tưởng nàng vốn là công tử của đại phú hộ nào đó, do rảnh rỗi nên mới thay đổi trang phục đi ngao du.
Hai người vừa đi vừa cố tránh những gã có đeo vũ khí.
Bên đường, các cửa hàng đủ loại mọc lên san sát nhau, thế nhưng hai người dạo qua các cửa hàng son phấn và đồ trang sức. Đương nhiên, những sạp bình dân cũng được cả hai lưu tâm lui đến. Tuy vậy, họ đều tương đối tiết kiệm, không dám vung tiền thái quá. Bởi vì, từ ngày đến kinh thành, Lê Thanh vẫn chưa chu cấp cho nàng một đồng nào, tiền hai người đang tiêu xài đều do đem từ nhà theo.
Số ngân lượng này rất eo hẹp, mặc dù vàng bạc châu báu đem theo không ít, nhưng chỉ được dùng cho những lúc cấp bách. Nên khi hai người muốn mua một vật gì đó, đều phải đắn đo suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
"Ôi, tiểu.... công tử, mau lên nào!" Tiểu Hoàn phóng tới sạp hàng đằng trước, vui vẻ la lên. Hà Doanh tản bộ chậm rãi ở phía sau, liếc mắt ngó vào, thấy sạp đó chỉ là một tiệm tạp hóa kiếp trước rất hay thấy. Nhưng bù lại, chỗ này có rất nhiều chủng loại mặt hàng, trong đó có vô vàn các mẫu trang sức nhỏ, được chạm khắc khá tinh tế. Chẳng trách sao Tiểu Hoàn lại cao hứng đến như vậy.
Lúc này, Hà Doanh chuyển hướng nhìn về phía một thanh tiểu đao đen như mực, lòng tò mò liền với tay cầm lấy. Khi rút tiểu đao ra khỏi vỏ, nàng lại không thấy mũi nhọn đâu, liền cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ: “Thời xa xưa thế này đã có người làm đồ chơi trẻ em ư? Rèn cây đao gì không có mũi đao, thật ngộ quá!”
Thanh đao một màu đen kịt, không hề ánh lên sắc kim loại, nhưng lại rất nặng, cầm lên xem kỹ thấy khá xấu xí. Nhưng linh cảm mách bảo Hà Doanh rằng nó có điều gì đó đặc biệt. Tiểu Hoàn đứng bên cạnh, chỉ liếc thoáng qua, mở miệng nói:

_ Thật thô kệch, tiểu thư, tỷ muốn mua nó làm gì vậy?
Hà Doanh không trả lời, chỉ nhìn lão chủ sạp chăm chú, hỏi:
_ Lão bản, thanh tiểu đao này dùng để làm gì vậy? Tại sao lại không có mũi đao chứ?
Lão bản kia là một hán tử cao gầy, niên kỷ đã quá tứ tuần, trên mặt có một vết sẹo rất sâu, làm tăng thêm vẻ sầu khổ cho gương mặt lão.
Ông nhìn qua thứ trong tay Hà Doanh, lúng túng nói:
_ Vật đó tiểu nhân vô tình đào được nó lên, cũng chẳng biết để làm gì. Nếu ngài muốn mua, tiểu nhân chỉ tính hai đồng thôi.
Hà Doanh ngắm nghía tiểu đao một hồi, rồi lấy hai đồng đưa cho lão bản. Nàng cảm thấy người này buôn bán rất thành thật, liền quay sang nói với Tiểu Hoàn:
_ Muội còn muốn mua cái gì nữa không? Cứ thoải mái chọn thêm vài thứ đi!
Tiểu Hoàn vui vẻ chọn vài thứ vật phẩm nhỏ, tổng cộng lại chỉ có mười đồng. Hai người tiếp tục cuộc dạo phố, nhưng sau một hồi đã cảm thấy mệt. Tiểu Hoàn chỉ vào một khách sạn phía trước, hào hứng nói:
_ Tiểu thư, chúng ta vào đó nghỉ chân tí nha!
Vừa nói xong, nàng bỗng le lưỡi lắc đầu, khe khẽ nói:
_ Không được rồi, phải tiết kiệm tiền.
Lúc này, có một đám thanh niên ăn vận xa hoa cười nói bước vào khách sạn. Ngạc nhiên thay, giữa đám người đó lại là Lê Thanh! Ngay khi đó, một thiếu nữ áo xanh cất tiếng gọi:
_ Thanh ca ca!
Cô ta nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt Lê Thanh, gắt gỏng:
_Sao mấy người tới nhanh quá vậy? Ta cứ tưởng cưỡi ngựa sẽ đến sớm hơn chứ!
Lê Thanh mỉm cười ôn nhu với nàng, ôm quyền chào vị thiếu niên đi theo phía sau:
_ Minh tiểu công tử cũng tới ư? Xin mời!
Thiếu niên kia vòng tay đáp lễ. Hiện giờ thiếu nữ kia đã níu chặt tay áo của Lê Thanh, nũng nịu nói:
_ Thanh ca ca, ngươi chưa trả lời ta đó!
Lê Thanh cười khổ lắc đầu, cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng, nói:
_ Nguyệt nhi, muội vẫn chưa trưởng thành.

Thiếu nữ nghe xong liền vui hẳn lên, cùng đoàn người đi vào.
*****
Bên ngoài, Tiểu Hoàn phẫn nộ nói:
_ Tiểu thư, hắn thật đáng chết!
Hà Doanh thầm thở dài, nhìn sang vẻ mặt đầy căm hận của Tiểu Hoàn, không khỏi cười khổ, nói:
_ Muội đừng suy nghĩ nhiều, miễn chúng ta không bị hắn giam cầm là được.
Tiểu Hòan vẫn còn tức anh ách, nói tiếp:
_ Hình như tỷ không bao giờ tức giận phải không?
Hà Doanh nhìn nét mặt giận dữ của Tiểu Hoàn, nói:
_ Ta đời nào mặt dày đến mức không bao giờ nổi giận được? Ta chỉ không có hy vọng vào chuyện vợ chồng thực thụ với hắn thôi.
Nói tới đây, nàng nhận ra sâu trong lòng mình vẫn còn vương vấn chút tình cảm với Lê Thanh. Dù sao, hiện giờ hắn là người duy nhất nàng có thể dựa dẫm vào.
Hà Doanh chợt rùng mình, tự phản bác chính mình: “Không được, tuyệt đối không nên nghĩ như vậy! Ta nhất định sẽ tìm ra con đường thích hợp cho mình để tồn tại trong cái thế giới hỗn loạn này!”
Khi đang suy nghĩ, nàng chợt ngẩng đầu lên, thấy một thanh niên trong bộ trang phục nhà nho mỉm cười với mình. Nàng nhoẻn miệng cười đáp trả, những lời vừa định nói ra cũng tự động thu lại.
Thanh niên kia bước tới, lịch sự nói:
_ Vị tiểu công tử đây, xin mời!
Hà Doanh đáp lễ:
_ Công tử, mời!
Người thanh niên lại tiếp:
_ Tại hạ thấy công tử tuy còn khá trẻ, nhưng rất có khí phách của một nhân tài, quang minh lỗi lạc. Không biết ta có thể mời ngươi chén rượu được không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.