Nhờ chụp được ảnh sắc nét, rất nhanh sau đó họ đã xác định được thân phận kẻ tình nghi.
Lục Thanh, 32 tuổi, không nghề nghiệp, địa chỉ nhà: XXX
Sau khi xin được giấy chứng nhận, cảnh sát xuất phát đi bắt người.
Lúc cảnh sát đến, Lục Thanh không hề chống cự.
Mới đầu thấy họ, anh ta chỉ hơi kinh ngạc, có lẽ không ngờ rằng chưa đến hai ngày mà hành tung của mình đã bị bại lộ.
Nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp thu sự thật, theo cảnh sát về cục rồi đến phòng thử nghiệm của bọn họ làm giám định dấu chân.
Có điều, việc này không đồng nghĩa với chuyện anh ta sẽ nguyện ý phối hợp điều tra.
Sau khi vào phòng thẩm vấn, Lục Thanh không hé nửa lời, cho dù người thẩm vấn có đe dọa hay khuyên nhủ như nào cũng chỉ ngồi im bất động.
Dù cho cảnh sát nói chờ có kết quả đối chiếu với vết giày ở hiện trường, nếu trùng khớp thì án hình sự anh ta phải chịu sẽ ra sao thì người đấy vẫn không mảy may thay đổi thái độ.
Anh ta trông rất trầm, không thể tưởng tượng được người như này lại là người phá hỏng thi thể.
Khung Thương cũng đã nhờ một người bạn làm trong ngành đi điều tra số tiền trong ngân hàng của Lục Thanh, phát hiện không có số tiền lớn nào được chuyển tới.
Mỗi tháng, anh ta sẽ có một khoản thu nhập từ việc livestream chơi game, số tiền không cố định và cũng không cao mấy.
Sau mấy tiếng giằng co, cuối cùng kết quả giám định dấu chân cũng có, xác nhận dấu chân anh ta hoàn toàn khớp với dấu chân xuất hiện ở nhà Ngô Minh, đồng thời chứng thực suy đoán của Khung Thương.
Đáng tiếc, việc này chỉ chứng minh được Lục Thanh là người đã phá hỏng thi thể nạn nhân chứ không thể làm chứng cho việc Lý Dục Giai có liên quan.
Từng người một trong đội đi vào, dùng mọi thủ đoạn để moi thông tin, hòng dụ dỗ anh ta nói ra chủ mưu đứng sau nhưng cuối cùng lại toàn tay không ra về.
Lục Thanh đã quyết không nói nên mọi người không thể nào bắt được điểm đột phá từ chỗ anh ta.
Khung Thương đứng trong phòng quan sát, thông qua lớp kính trong suốt đánh giá người đàn ông.
Ánh mắt hờ hững làm người khác nhìn vào đoán không ra cô đang nghĩ gì.
Đồng nghiệp ở cạnh bất lực vò đầu nói: “Người này quá bướng! Tôi bó tay luôn rồi đấy.”
Khung Thương nghiêng người không xem nữa, dứt khoát nói: “Cho người khác vào thay đi, anh ta không nói đâu.” Cho dù suy xét từ phương diện nào, Lục Thanh cũng xét sự tình và đưa ra sự lựa chọn có lợi nhất.
Lợi ích chính là bản khế ước vững chắc số một.
“Giờ tôi đi gặp người bạn đêm đó cho Lý Dục Giai ở nhờ.
Còn các cậu thì đi xem video trích xuất từ camera theo dõi trên đường từ lúc Lý Dục Giai ra cửa đến khi đến tiểu khu kia nhé.
Tôi cần video tất cả các cung đường cô ấy đi qua, mỗi một con đường phải đánh dấu rõ mốc thời gian di chuyển, thống kê xong thì đưa cho tôi.” Khung Thương bước ra ngoài, trước khi đi hẳn còn ngoái lại tay bám cửa nói một câu: “Cái chết của Ngô Minh là ngoài ý muốn.
Lý Dục Giai có thâm sâu cỡ nào thì một kế hoạch được tiến hành chớp nhoáng cũng sẽ để lại rất nhiều sơ hở.
Mọi người vất vả thêm một chút để vụ án nhanh chóng kết thúc.”
Cảnh sát gật đầu đáp: “Rõ.”
*
Bạn của Lý Dục Giai họ Vu, là một người bạn từ thời đại học.
Nghe nói năm đó quan hệ giữa hai người họ rất tốt nhưng tiếc là Lý Dục Giai kết hôn quá sớm, sau đấy thì chuyên tâm chăm sóc gia đình, rất ít khi tụ họp với bạn bè nên dần dà tình cảm cũng phai nhạt.
Năm ngoái, lúc cô Vu mới chuyển tới đây làm việc có nhờ Lý Dục Giai giúp chút việc, nhờ vậy mà mối quan hệ của họ đã thân thiết hơn.
Cô Vu nghe tiếng chuông chạy tới mở cửa hỏi: “Ai thế?”
Khung Thương và đồng nghiệp rút thẻ chứng nhận ra, nói: “Tôi có mấy câu muốn hỏi, không biết bây giờ cô có tiện không?”
Biết người đến là cảnh sát, cô Vu cau mày, lớn giọng nói: “Không phải trước đó mấy người đã hỏi rồi sao? Cả đêm đó Giai Giai ở với tôi, không có chuyện cô ấy là hung thủ.
Mấy người còn nhằm vào cô ấy nữa cũng chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.”
Khung Thương chẳng để tâm, dịu dàng cười nói: “Thật ra chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi.”
“Hả?” Cô Vu kinh ngạc chớp mắt: “Cô… các cô bắt được rồi?”
Khung Thương: “Đúng thế.
Chờ sau khi chính thức khởi tố, cảnh sát sẽ công khai thông tin cho mọi người, trước mắt mong cô hãy giúp tôi giữ bí mật chuyện này.
Hôm nay tôi tới đây là muốn chứng thực một số thông tin để tiện cho sau đấy viết báo cáo vụ án.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.” Sắc mặt cô Vu hòa hoãn hơn, tránh sang một bên, nói: “Hai người vào đi.”
Khung Thương đi vào, đứng ở cửa cởi giày sau đó đến sofa ngồi xuống, giữ khoảng cách nhất định với cô Vu.
Đồng nghiệp của cô thì ngồi bên ghế sofa đơn, lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
Khung Thương thả lỏng cơ thể, ngồi hơi khom lưng, hỏi: “Lý Dục Giai đến nhà cô vào khoảng 1giờ sáng đúng không?”
Cô Vu gật đầu: “Tôi tự mình xuống đón cô ấy, lúc lên đến nhà tôi là 1 giờ 45 phút sáng rồi.”
Khung Thương: “Lúc đến đây tâm trạng cô ấy ra sao?”
“Đương nhiên là vô cùng tức giận.” Nhắc lại chuyện, cô Vu càng cảm thấy không đáng thay cho bạn mình, mở miệng là quở trách đối phương: “Hồi đại học, tôi từng khuyên cô ấy nên sáng suốt hơn, đừng có đâm đầu vào chọn Ngô Minh nhưng cô ấy không nghe, nhất quyết phải ở bên anh ta.
Kết quả như cô thấy đấy, sau khi kết hôn Ngô Minh có đối xử tốt với Lý Dục Giai chút nào không? Suốt bao nhiêu năm qua, tiền thì có đấy nhưng cô ấy đâu được hưởng thụ? Ở bên Ngô Minh từ lúc anh ta hai bàn tay trắng đến khi có tiền rồi lại dùng nó đi bao nuôi phụ nữ khác.
Ha ha, quá bất công cho cô ấy.
Tuy giờ Ngô Minh không còn nhưng tài sản sau hôn nhân của hai người họ khó mà đo đếm được.
Ngô Minh quá vong ân bội nghĩa, phòng cô ấy như phòng cướp vậy, đúng là điển hình của kiểu người mẹ bảo gì nghe nấy.
Với tôi thì mẹ của anh ta còn khả nghi hơn Lý Dục Giai.
Cái bà già ấy đâu phải người bình thường.”
Cậu cảnh sát trẻ tuổi run tay, nguệch một cái in dấu mực đậm lên trang giấy.
Sau đó, cậu lấy ngón tay xoa xoa, ngẩng lên nhìn Khung Thương bằng vẻ mặt khó có thể biểu đạt thành lời.
Khung Thương hỏi: “Vậy là cả tối hôm đó cô ấy khóc lóc kể lể với cô?”
“Đúng thế.” Vẻ mặt cô Vu hiện rõ vẻ chán ghét: “Cô ấy kể tôi mới biết mẹ Ngô Minh kinh khủng thế nào.”
Khung Thương hỏi tiếp: “Lý Dục Giai nửa đêm chạy ra ngoài mà người nhà không ai gọi điện à?”
“Không ai cả! Lúc đó Giai Giai chạy ra khỏi nhà gấp quá nên không mang di động theo.” Cô Vu nói: “Cô ấy có mượn di động tôi để gọi cho mẹ Ngô Minh nói muốn ly hôn, muốn phân chia tài sản, quát mắng đối phương mất một lúc.
Tôi thấy cô ấy có vẻ tỉnh ngộ rồi.”
Khung Thương bình thản tiếp lời: “Cô có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ không?”
Cô Vu lắc đầu: “Không, tính Giai Giai hiếu thắng nên cô ấy sẽ không để tôi trông thấy cô ấy chật vật đâu.
Lúc gọi cô ấy ra ban công nghe, vừa nói vừa khóc, nhưng nói chưa được bao lâu đối phương đã cúp máy.”
Khung Thương hỏi: “Có thể cho tôi mượn điện thoại xem chút không?”
Cô Vu thuận tay cầm chiếc điện thoại màu hồng nhạt trên bàn trà lên, mở khóa rồi đưa cho cô: “Giai Giai xóa lịch sử cuộc gọi rồi, cô không xem được đâu, nhưng tôi đảm bảo những gì tôi vừa nói là sự thật.”
Khung Thương mở ra xem thử, quả thật đúng như vậy.
Xong việc, cô lịch sự đặt điện thoại về chỗ cũ, xin ý kiến: “Cô có thể cùng chúng tôi đến công ty điện thoại tra dãy số đã bị xóa không? Chúng tôi biết như vậy sẽ rất phiền nhưng Chu Lang Tú lại phủ nhận cuộc gọi này.
Bà ấy nói Lý Dục Giai không thể ly hôn với Ngô Minh, bởi vì bà ấy muốn di sản của Ngô Minh.”
Nghe vậy, cô Vu giận điên lên: “Được thôi, chúng ta đi luôn bây giờ đi! Cái bà già kia quá đáng thật! Khai man như vậy không sợ phải ngồi tù à? Có cách nào răn đe cho bà ta sợ không? Con trai bà ta chọc phải kẻ thù dã man cỡ này chắc có hơn phân nửa công lao thuộc về bà ta.”
Khung Thương đứng dậy nói: “Vậy làm phiền cô rồi.”
Sau khi đến công ty điện thoại khôi phục dãy số bị xóa trong lịch sử cuộc gọi, đồng nghiệp chịu trách nhiệm đưa cô Vu về nhà, còn Khung Thương ở lại tra nốt xem chủ nhân sở hữu số điện thoại này là ai.
Quả nhiên, người sở hữu số điện thoại này không phải Chu Lang Tú, mà là Lục Thanh.
Đêm đó hai người họ có liên lạc với nhau.
Lúc ấy, Lý Dục Giai đã thông minh tránh dùng điện thoại mình.
Đáng tiếc, mọi việc không đơn giản như cô ta đoán.
Chờ Khung Thương về đến cục công an, viên cảnh sát được cô phân đi thống kê thời gian di chuyển của Lý Dục Giai cũng xong việc.
Tuy camera trên đường không có chức năng tích hợp hệ thống thành ra không cách nào tiến hành phân tích sâu hơn, chỉ có duy nhất một chức năng ấy là lưu video.
Nhưng may là thời gian Lý Dục Giai ra ngoài khá chính xác, ban đêm đường phố lại trống trải nên điều tra không khó lắm.
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi thấy cô lập tức giơ bên tay cầm tài liệu lên vẫy, gọi: “Sếp, chị về rồi à? Tôi đang chuẩn bị đưa chỗ tài liệu này cho bên kỹ thuật thiết lập mô hình đây.”
Khung Thương vươn tay ra: “Đưa cho tôi đi.”
Anh chàng cảnh sát ngờ vực, dù vậy vẫn đưa đồ.
Khung Thương cúi đầu xem lướt, bảng được làm khá chi tiết, vận tốc bao nhiêu cũng tính ra luôn.
Cô nhập địa điểm và trị số lên bản đồ, não không ngừng tính toán.
Có điều, ghi được một phần ba, cô lại dừng động tác.
“Tôi muốn video theo dõi cung đường này.” Khung Thương nói: “Khi đi đến khu vực đó Lý Dục Giai đã dừng lại cỡ 10 – 15 phút.”
Đồng nghiệp ngoái đầu nhìn, xác định cung đường rồi lập tức lấy máy tính thử tìm video, lắc đầu nói: “Không có rồi.
Lý Dục Giai đi qua bằng ngõ nhỏ nên không quay được.
Cơ mà chúng ta có thể đến cửa hàng gần đó xem thử, xem xem có gì bất thường không.”
Khung Thương hỏi: “Gần đấy có cửa hàng mở 24 giờ luôn hả?”
Đồng nghiệp nói: “Chỗ ngã rẽ có cửa hàng thức ăn nhanh, gần đấy cũng có cửa hàng tiện mở 24 giờ.”
Khung Thương cười nói: “Tốt quá, vậy đến đó hỏi thử.”
Bọn họ chưa cả nghỉ ngơi đã chạy đến cửa hàng tiện lợi gần địa điểm được đánh dấu, tìm nhân viên cửa hàng hỏi xem tối hôm đó có gặp Lý Dục Giai không.
Nhưng giờ nhân viên trực đêm của cửa hàng không ở đó nên cảnh sát muốn lấy được khẩu cung cũng không dễ, cuối cùng bọn họ vẫn phải quay về nghề cũ, tìm chủ quán lấy video trích xuất từ camera theo dõi.
Xem camera theo dõi quá nhiều khiến bọn họ chết lặng.
Mọi người cùng chống tay lên cằm ngồi trước màn hình máy tính, dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình.
Lúc này đây hạnh phúc tới quá đột ngột.
Bọn họ thuận lợi thấy ngay Lý Dục Giai xuất hiện ở cửa trong video được lấy từ cửa hàng.
Cô ta rút từ trong túi ra tờ 100 đồng rồi nhận lấy điện thoại di động từ tay bạn nhân viên và ra góc gọi điện thoại.
Do cô ta đứng quay lưng về phía camera xong lại còn đứng tuốt ở trong góc, cách một khoảng khá xa thành ra không thể quan sát được biểu cảm và nội dung cuộc trò chuyện.
Sau cỡ năm phút gọi điện thoại, Lý Dục Giai trở ra trả điện thoại lại cho bạn nhân viên, đồng thời đối phương cũng kiên trì trả lại tiền.
Bởi vì quá gấp nên sau hai lượt đẩy qua đẩy lại, cô ta vội vã rời đi.
Camera ở cửa hàng quay được cảnh sau khi ra cửa Lý Dục Giai đi về phía bên trái khoảng mười mét rồi thoát khỏi phạm vi theo dõi.
Mọi người ai nấy đều hứng khởi chạy sang cửa hàng kế bên tìm người lấy video theo dõi rồi lại về tập trung tinh thần quan sát thêm một video mới.
*
Khung Thương và NPC thì vui sướng vì tìm ra điểm đột phá còn khán giả coi livestream lại không hề như vậy.
Bọn họ quá mệt rồi:
“Tôi cứ tưởng là sắp kết thúc rồi cơ, không ngờ lượng công việc lại lớn vậy, soát chứng cứ khó khăn vậy luôn.”
“Lúc trước khi sếp soát bài tập em còn tưởng đấy là đỉnh điểm của tra tấn rồi.
Là em quá ngây thơ, không ngờ sau này còn có video camera theo dõi nữa [mỉm cười].”
“Còn tôi thì không phân biệt làm bài tập và xem camera theo dõi cái nào đáng sợ hơn [đầu lâu].”
“Sếp: Yêu tôi, anh sợ không?… Siêu sợ”
“Phim truyền hình không phải toàn lướt một phát là xong hả? Hay tìm chuyên gia đàm phán tới thử xem.”
“Nhưng sự thật là có rất nhiều phạm nhân chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thậm chí thấy rồi cũng không mảy may gì.
Dù có bày chứng cứ ra trước mặt họ thì họ vẫn có thể to miệng kêu oan, kêu đến mức bản thân mình cũng tin luôn.
Để có thể được thả thì lúc nào chẳng có chút lợi ích đi kèm với người.
Giá trị bản thân Ngô Minh có khi lên đến 1 tỷ ấy chứ.
Án cho việc phá hoại thi thể không nặng, nếu là tôi thì tôi có chết cũng phải chia đều tài sản.”
*
Đợi đến khi nhóm Khung Thương cầm được chứng cứ về, trời đã tối đen.
Đêm dường như là một khoảng thời gian rất thích hợp để phát triển cốt truyện.
Nó khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, buông lỏng cảnh giác, ấy mới là lúc mạch truyện thật sự bắt đầu.
Hạ Quyết Vân cụp mắt ngồi trên chiếc ghế cứng lạnh băng, chờ người đối diện mở miệng.
“Đã lâu không gặp, Lý Dục Giai.” Khung Thương lười biếng ngồi, cười hiền, muốn làm thân với đối phương: “Tôi thấy bạn cô gọi cô là Giai Giai, vậy chắc không ngại nếu tôi gọi cô như thế chứ?”
Hạ Quyết Vân cứ nghĩ rằng bản thân có thể thuần thục khống chế được biểu cảm sau biết bao nhiêu năm được rèn giũa qua những màn chơi, ai mà ngờ được cứ đứng trước mặt Khung Thương là anh lại liên tục mất khống chế.
Anh vô tình nói: “Có.
Cô dám gọi tôi sẽ kiện cô tội quấy rối tình dục.”
Vẻ tươi cười trên mặt Khung Thương trở nên cứng ngắc.
Diễn sâu vậy luôn hả?.