Linh Xâm

Chương 8




– Phong, em thích cuộc sống hiện tại sao?

Đột ngột, Tiêu Thiều Lâm hỏi ra một câu.

Trần Phong sợ run một cái,

– Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?

Tiêu Thiều Lâm vẫn mang theo sắc mặt bình thản, hỏi lại lần nữa:

– Nói thật lòng cho anh biết đi. Phong, em thích cuộc sống hiện tại sao?

Trần Phong do dự một chút, gật đầu:

– Thích ư?

Tiêu Thiều Lâm nhịn không được bật cười:

– Thích là thích. Không thích là không thích, thế nào còn có thêm cái từ ‘ư’ nữa hả?

– Ách… Hẳn là thích đi. Ít nhất, thì trước đó, khi vẫn chưa quen biết cậu, thì tôi sống cũng rất là hài lòng đi.

Trần Phong nhìn Tiêu Thiều Lâm một cái, lành lạnh nói.

Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu của Tiêu Thiều Lâm xuất hiện một bầu trời u ám. Cậu ngồi chồm hổm ở trong một góc, mà lấy ngón tay vẽ vòng tròn lên trên tường.

Phong ghét bỏ mình a…

Phong ghét bỏ mình a…

Bất quá, rất nhanh, cậu liền hồi phục lại tinh thần. Bởi vì Trần Phong vừa bồi thêm một câu:

– Sau đó, đến lúc có cậu xuất hiện, thì ngoại trừ xảy ra chút chuyện ra, hình như cũng không có gì khiến tôi không hài lòng cả đi.

– ‘Chút chuyện’ đó là gì a?

Tiêu Thiều Lâm hăng hái bừng bừng hỏi, quyết định phải xoá bỏ hoàn toàn ‘chút chuyện’ này đi, để khiến cho Trần Phong hoàn toàn hài lòng a.

Trần Phong nâng hàng lông mi lên, nhìn cậu, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, đến cuối cùng, đường nhìn lại dừng lại giữa hai chân của cậu.

Tiêu Thiều Lâm ngẩn ngơ một hồi, rốt cục mới kịp phản ứng, bỗng kéo lấy tay của Trần Phong qua, ấn lên nơi nào đó, mở miệng nói lời sâu xa:

– Phong. Nơi này, là cội nguồn để vun đắp nên hạnh phúc cả đời của em a. Nếu như không có nơi này, thì sau đó sẽ không còn có ai tới để thỏa mãn được em đi?

– Cút!

Trên trán của Trần Phong nảy lên gân xanh ngay lập tức. Làm sao mà anh đã quên mất một điều quan trọng rồi vậy a. Đối với cái loại da mặt có còn dày hơn cả bức tường này, tuyệt đối không nên nhắc đến nơi đang ở dưới bụng tính xuống ba tấc này đi. Vốn chỉ cuộc đối thoại làm phí thời gian mà thôi. Không phải, là từng trong miệng của cậu ta sẽ phun ra mấy lời, chung quy sẽ khiến cho anh phải tức giận đến nổi trận lôi đình đi.

Tiêu Thiều Lâm nhịn không được nở nụ cười, trêu chọc Trần Phong, cảm giác thật sự là cực kì vui vẻ nha.

– Được rồi. Nói đi, tại sao cậu lại đột nhiên thốt ra cái loại câu hỏi này đây?

Trần Phong vốn lười chấp nhặt với cái tên sắc quỷ chết bằm này.

– Không có gì a. Chỉ là anh vẫn luôn muốn dẫn em theo anh quay về Minh Giới. Nhưng mà, anh đã quên mất, từ đầu đến cuối, em vốn là một người bình thường. Làm sao lại có thể theo anh đi vào Minh Giới được đây. Vả lại, mấy ngàn năm qua, chúng ta đều luôn ở mãi một chỗ. Tuy là lần này, bởi vì ngoài ý muốn, mới đến nhân giới, nhưng mà, nếu như em muốn ở lại đây mà nói, thì kì thật, anh có thể làm cho chúng ta ở lại chỗ này chơi trong thời gian dài hơn một chút đi.

Tiêu Thiều Lâm cũng khó có được mà nghiêm túc đến vậy.

– Có ý gì?

Trần Phong hỏi. Lẽ nào, cái tên sắc quỷ chết tiệt này, còn có thể có cái loại thuốc trường sinh bất lão gì sao?

– À. Đám vật phẩm được đấu giá trong giới tu chân này, trong đó vốn cũng không có bất kì thứ nào thật sự tốt đẹp cả đi. Ừm… ngoại trừ cái ngọc bội kia của em, vốn không cần tính vào đi. Nhưng, đối với người thường mà nói, có một số loại có tác dụng dùng để kéo dài tuổi thọ, cũng không tệ đi. Chúng ta có thể mua đại một ít về cho em ăn a. Vậy thì, em có thể tăng thêm vài chục năm sống ở nhân giới đi.

Tiêu Thiều Lâm chỉ vào vài thứ có ở trên danh sách, mà nói.

– Như vậy cũng có được sao?

Trần Phong khó có thể tin được mà bật hỏi.

– Đương nhiên a.

Tiêu Thiều Lâm nhịn không được, cười rộ lên.

Dù gì, cậu cũng đường đường là Quỷ Vương a. Tuy hiện tại, cậu không thể trực tiếp dùng minh lực của mình, để thay đổi thể chất của Trần Phong, để cho anh vĩnh sinh bất tử. Nhưng, cậu vẫn có thể mua về một ít mấy loại tiên thảo, linh dược, lại tự dùng minh lực của mình luyện thành đan dược kia, thì có hiệu quả giống nhau, không tệ đi.

Cho dù không thể sống mãi, nhưng mà sống lâu thêm vài chục năm cũng không thành vấn đề gì đi.

Kỳ thực, cậu đã sớm tính toán qua. Do ngoài ý muốn, Trần Phong đã đầu thai thành một con người bình thường, cho nên, dương thọ chỉ còn có ba mươi năm mà thôi. Ban đầu, cậu muốn tiếp tục đợi qua vài năm này, đợi đến khi dương thọ của Trần Phong hết, thì sẽ dẫn anh quay về Minh Giới. Thế nhưng, hiện tại, cậu đã thay đổi chủ ý.

Nếu Phong đã thích cuộc sống hiện tại này, vậy thì cậu sẽ nghĩ ra ca cách đến anh lại sống lâu thêmn ba mươi năm nữa đi. Dù sao thì cậu cũng có cái bản lĩnh này nha, cậu có nghịch thiên lại sửa thêm ba mươi năm dương thọ, thì đến cả Quảng Vương cũng không dám nói gì đi. Dù sao cũng do sai lầm của lão, mới có thể để cho cái ả tiện nữ nhân mà đẩy Trần Phong rơi xuống dòng luân hồi đi.

– Thế nào?

Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong thật chăm chú lại hỏi.

– À…

Trần Phong đột ngột lại do dự.

Tuy Tiêu Thiều Lâm luôn một mực nói hai người là người yêu của nhau, vẫn luôn sinh sống ở Minh Giới. Thế nhưng, muốn cho một con người đã sinh sống hơn hai mươi năm ở nhân giới thì đi về Minh Giới sống kiểu gì đây. Trong lòng của anh, thật là có chút không ổn. Bởi vậy, khi nghe Tiêu Thiều Lâm đột ngột đề nghị nói, muốn sinh sống ở nhân giới nhiều thêm một đoạn thời gian, thực sự khiến có chut tâm động.

Dù sao thì cũng đã là lão phu lão phu đã sinh sống cùng nhau mấy ngàn năm, cho nên, đương nhiên là mọi suy nghĩ trong đầu của Trần Phong làm sao lại có thể thoát khỏi đôi mắt của Tiêu Thiều Lâm. Cậu cười cười. Trong lòng lại đã quyết định chủ ý, một chút nữa, cậu nhất định phải mua nhiều thêm chút linh đan diệu dược, để cho Trần Phong có thể ở nhân giới sống thêm vài chục năm nữa a.

※※※

Tách —

Toàn bộ đèn đuốc ở trong đại sảnh đều đã bị tắt. Toàn hiện trường đều lâm vào một mảng đen kịt. Bất quá, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không hề phát ra bất kì tiếng hét la bị giật mình nào. Có thể hiểu được, mọi người đều đã quen thuộc loại tình huống này rồi đi.

Nơi chính giữa trên sân khấu, đột ngột, bắt đầu nổi lên một loạt ánh đèn chói mắt, tấm rèm màu đỏ trên đó, cũng chậm rãi được kéo lên.

Chính giữa sân khấu chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi, ăn mặc kiểu cách đơn giản, lại sang trọng, hoa lệ, luôn mỉm cười đứng ở phía sau tấm rèm này.

Thiếu nữ lớn lên cực kì xinh đẹp. Dưới chiếc váy dạ hội như ẩn như hiện lộ ra phần lớn cặp chân dài trắng như tuyết trắng, khiến cho không ít người đang ngồi dưới sân khấu phải trực tiếp nuốt nước miếng. Đặc biệt là cặp mắt to, long lanh, luôn phóng điện, câu hồn kia của thiếu nữ, cứ như là mang theo thâm tình dày đặc, tựa hồ như chỉ cần liếc mắt nhìn nhín kĩ một lần, lập tức sẽ tự sa vào trong đó. Cảm giác như, mọi yêu thương ở trong mắt của thiếu nữ này đều là dành cho mình vậy.

Trần Phong cũng cảm nhận được một loại sức mạnh mê hoặc rất mãnh liệt đang tản ra. Chỉ là, so với thiếu nữ trên sân khấu, thì anh vẫn nghĩ là, Tiêu Thiều Lâm bên cạnh càng mê người hơn một chút đi.

– Hồ ly tinh.

Tiêu Thiều Lâm nhỏ giọng nói vào bên tai của Trần Phong. Hơi nóng từ trong khoang miệng phun ra, phủ lên lỗ tai của Trần Phong, khiến cho anh nhịn không được phải giật mình, bên tai cũng mơ hồ, bắt đầu phát nóng lên theo.

Tiêu Thiều Lâm lén cười ra tiếng, tiếp tục ghé vào lỗ tai của anh, nói:

– Yên tâm đi. Mị thuật của ả, vốn không có tác dụng với em đâu.

Trần Phong không được tự nhiên, đẩy đẩy cậu ra, thấp giọng nói:

– Nói chuyện thì nói chuyện, cần gì phải dựa sát vào để làm gì vậy hả.

Nụ cười ở trên mặt của Tiêu Thiều Lâm càng thêm vui vẻ, vẫn tiếp tục nhích lại cần gần lỗ tai của anh mà nói:

– Em nhìn xem. Mọi người xung quanh đều đang khe khẽ nói nhỏ với nhau. Nếu như anh nói chuyện quá lớn, thì sẽ dễ gây chú ý lắm a.

Trần Phong trừng mắt liếc cậu. Nhưng anh cũng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng tiếng hít thở nóng bỏng không ngừng vang lên bên tai của mình.

Tiêu Thiều Lâm híp lại đôi mắt, càng cười đến giống như hồ ly. Bởi, rất rõ ràng là, Trần Phong đã quên mất một điều rằng, nếu như cậu muốn, thì cậu hoàn toàn có thể đem những lời nói kia, trực tiếp hiện ra ở trong đầu của Trần Phong. Chỉ là lúc này, tất nhiên là cậu sẽ không đi nhắc nhở điều này cho Trần Phong biết rồi a.

Vì vậy, vị Tiêu Thiều Lâm đây, có vẻ mới là hồ ly chính hiệu này đây, liền cực kì vui sướng ngắm nghía, màu màu đỏ ửng nổi lên từ cái lỗ kia của Trần Phong, đang bắt đầu phủ lên, dọc theo chiếc cổ, từ từ nhuộm tiếp xuống dưới đi.

※※※

Sau khi đã nói xong vài lời dạo đầu sôi sục, thiếu nữ trẻ tuổi nhanh nhẹn lui về, nhường lại sân khấu. Tiếp theo là một người đàn ông trung niênmặc một bộ lễ phục đuôi én.

Thoạt nhìn, ngoại hình của người này rất tầm thường, sắc mặt lại tái nhợt, tựa hồ như là vừa mới trải qua một cơn bệnh nặng vậy. Nhưng đôi mắt lại sáng quắc, cực kì hữu thần, mang đến một loại cảm giác khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào vậy.

– Không nghĩ tới, ở đây lại có thể dễ dàng thấy được minh tu a.

Trong mắt của Tiêu Thiều Lâm cũng nổi lên vài phần kinh ngạc.

Minh Giới vốn không bao giờ gần gũi với yêu giới, tiên giới, ma giới. Đồng thời, cũng tạo nên một tập tính khó có thể thay đổi được, là một loại bản chất luôn thích độc lai độc vãng. Cho nên, thường thường minh tu đều là một thân một người luôn thích giấu mình tu hành ở nơi hoang vắng.

Bởi vì dù nói thế nào thì, trước khi bọn họ vẫn chưa chính thức đi vào Minh Giới, cũng chỉ có thể là cô hồn dã quỷ. Nếu như có gặp phải người thường thì còn không sao đi, nhiều lắm thì cũng chỉ bị la hét vài câu rằng, có quỷ. Còn nếu lỡ như không cẩn thận, đụng phải cái loại tu sĩ tâm tính độc ác, đoạt lấy quỷ đan của bọn họ, lại còn đánh bọn họ đến hồn phi phách tán, thì kết cục, thực sự là khóc cũng không kịp đi.

– Minh tu là cái gì?

Trần Phong không rõ mấy cái phân loại này, tự nhiên là mở miệng hỏi lại rồi.

Mà đương nhiên là Tiêu Thiều Lâm lại mừng rỡ kề sát đến vừa giải thích, vừa để tiếp tục thổi nóng lỗ tai của Trần Phong đi. Vì vậy, cậu lại càng kể lại tường tận mọi dạng tu chân, từ lớn đến nhỏ, tỉ mỉ giải thích cho anh nghe a.

Ngay trong lúc Tiêu Thiều Lâm đang ‘kể lại’, giải thích về mọi mặt về việc tu chân, thì người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt kia, đã bắt đầu buổi đấu giá của đêm nay.

Đương nhiên, mới mở đầu, chỉ đưa lên một ít vật phẩm gì đó không có tác dụng nhiều, trong đó, một ít lá bùa đơn giản, có lẽ để gọi là vết đuổi quỷ trừ tà đi. Tất nhiên là mấy thứ này chỉ là đồ chơi đối với Tiêu Thiều Lâm mà thôi, đến cả minh tu đang chủ trì buổi đấu giá ở trên sân khấu, khóe miệng cũng câu lên, nở ra một mạt cười xem thường.

Mấy thứ này, chẳng xua nổi một con tiểu quỷ đi. Đến cả minh tu mới bước lên trên con đường dã quỷ, tùy tiện nhắm mắt lại, cũng sẽ không e ngại những thứ đồ chơi nữa là.

Cho nên, tất cả mọi người ở đây, đều biết hiệu quả của mấy thứ này vốn không tốt đi, bởi vậy, cũng không có bao nhiêu người muốn lên tiếng cạnh tranh đấu giá, mấy lá bùa này cũng không có cách nào nâng lên đến một mức giá quá cao để bán ra được.

Chỉ là, mà mức giá không quá cao của hội đấu giá này, cũng đã khoảng chừng hơn mười vạn đi.

Trần Phong sờ sờ túi chứa tiền mặt của mình, vô lực thở dài.

Ban đầu, anh còn tưởng rằng, anh đã chuẩn bị đầy đủ. Ai ngờ, chỉ mới đấu giá mở màn một vài thứ vặt vãnh, cũng đã kéo lên tới mức giá kia rồi. Nếu không phải ở trong tay của Tiêu Thiều Lâm còn có cái ‘minh thạch’ gì kia, thì chỉ sợ rằng, ngày hôm nay đến đây, đều sẽ thành công cốc a.

Những thứ này ở trong mắt của Tiêu Thiều Lâm vốn không có gì lại được mọi người cạnh tranh ra giá, rất nhanh liền được bán đi. Tiếp theo, liền đến phiên một ít dược liệu có thể giúp kéo dài tuổi thọ cho người thường. Mà những thứ này, cũng là mục đích tham gia vào đây của một ít đại gia bình thường đi.

Duyên thọ đan, trường mệnh hương, dịch cân hoàn…

Một kẻ liền nối tiếp vừa một kẻ đều đang cạnh tranh nhau ra giá cao ở trên trời để mua lấy đống thuốc cổ quái này.

Lần đầu tiên, thật sự là Trần Phong mới biết, thì có nhìu kẻ có tiề đến vậy đi…

Tiêu Thiều Lâm hơi nhíu mày. Cái hội đấu giá này là đang làm cái gì đây. Mấy thứ thuốc này không phải đều được nói là thuốc thần chính tông sao? Từ lúc nào, mà đám thuốc thần chính tông này lại thành chút nước bỏ đi rồi đây?

– Cậu làm sao vậy?

Nhìn thấy sắc mặt không vui của Tiêu Thiều Lâm, Trần Phong liền nhịn không được, hỏi.

– Không sao cả. Chỉ là không nghĩ đám thuốc thần dám bán ra ở đây, đều chỉ là một chút thứ thừa cặn không đáng giá gì như vậy a.

Tiêu Thiều Lâm cũng không có cố ý hạ giọng. Cách đó không xa, một lão tóc trắng xoá ngồi ở ghế bên kia, lập tức biểu hiện không vui, trừng mắt liếc cậu, trong miệng lầm bầm một câu:

– Trẻ con vô tri.

Dĩ nhiên là với đôi tai thính của Tiêu Thiều Lâm thì sẽ không thể nào bỏ sót được lời này rồi a, chỉ là cậu lười so đo với đám người này.

– Quên đi. Dùng những thứ kia còn không tốt bằng hiệu quả song tu của hai ta a.

Tiêu Thiều Lâm lười biếng duỗi thắt lưng một cái.

Loại hành vi nổi bật này khiến cho mọi người có mặt ở trong phòng đấu giá đều thấy được. Không ít người đều dời lực chú ý tập trung lên trên người của cậu, trong mắt đều tràn đầy khinh bỉ.

– Này, cậu nên chú ý hình tượng chút đi.

Tuy rằng thường ngày, Trần Phong cũng không câu nệ tiểu tiết, nhưng ở trong trường hợp này, lại tùy ý làm ra hành vi duỗi người này, thật đúng là anh không thể nào làm được đi.

– Em hôn anh một cái thì anh sẽ chú ý một chút nha.

Tiêu Thiều Lâm cười tủm tỉm, quăng cho Trần Phong một cái mị nhãn.

Trần Phong hận không thể vung một đấm ra, hung hăng nện lên trên mặt của đối phương.

Vừa nghe đến câu nói này, thì lực chú ý vốn vẫn chưa rời khỏi người của bọn họ, dĩ nhiên là bên tai của những kẻ này, đều nghe được câu nói không có chút hạ thấp giọng này chút nào đi. Cho nên, cũng vì lời này, mà tầm mắt của mọi người xung quanh lại thay đổi, từ khinh bỉ đã biến thành coi thường.

Thì ra, chỉ là một tên trai bao nho nhỏ, của một gã nhà giàu mới nổi nào đó, trong lúc vô tình lại có được thiếp mời đấu giá này đi–

Đây là ý nghĩ của phần lớn mọi người ở đây.

Xa hơn một chút, trên ghế ngồi, Lưu Khôn đã có chút giận tái mặt. Tên đàn ông mà gã đã từng để ý. Hôm nay vừa xuất hiện, lại đi quyến rũ, leo lên một người đàn ông khác. Một màn này, quả thực không khác gì đã vung một bạt tay lên trên mặt của gã.

Bất quá…

Nghĩ đến một lúc nữa, gã bắt được cậu mang trở về, gã lại có thể thoả thích dằn vặt cái đồ đê tiện kia, thì tâm tình của Lưu Khôn lập tức trở nên tốt hơn nhiều đi.

Tiêu Thiều Lâm vốn chướng mắt với mấy thứ này. Mà Trần Phong lại là dốt đặc cán mai.

Tuy rằng mấy thứ ở trong danh sách này lần lượt được mang lên bán đấu giá, xung quanh vẫn đang cạnh tranh ra giá rất kịch liệt, nhưng hai người vẫn rất nhàn nhã, đều luôn thoải mái nói chuyện phiếm với nhau.

※※※

Theo thời gian trôi qua, từng kiện thương phẩm nối tiếp nhau được người ta đua nhau mua đi.

Bầu không khí ở trong đại sảnh cũng đã bắt đầu sôi nổi lên.

Mấy thứ được cầm ở trên tay của người đàn ông tái nhợt, càng lúc càng kỳ dị. Mà mức giá hô lên từ trong miệng của đám người mua đang cạnh tranh ở bên dưới, cũng đã chuyển từ tiền mặt biến thành các loại tài nguyên khác, thậm chí, có kẻ đã bắt đầu sử dụng tiên thạch.

– Thương phẩm ba trăm bảy mươi sáu.

Giọng điệu của người đàn ông tái nhợt này, vừa bình tĩnh như cũ, bắt đầu nói.

– Một mảnh ngọc bội được điêu khắc hình rồng ngọc bội. Mảnh ngọc bội này là do một vị tán tu vô tình tìm được. Công dụng vốn không tra ra được. Chỉ có điều, trong mảnh ngọc bội này vốn ẩn chứa minh lực thâm hậu, tuy rằng không có cách nào hấp thu được, nhưng nếu như đeo mảnh ngọc bội này lên, cùng tiến hành tu luyện mà nói, thì đối với minh tu là vô cùng hữu ích.

Khi người đàn ông tái nhợt này nói đến câu ‘đối với minh tu, vô cùng hữu ích’, thì trên mặt lại hiện lên một mạt ửng hồng. Nhưng hắn cũng biết, loại đồ vật tốt này, hắn vốn không voa khả năng mua nổi đi, bởi vậy, tâm tình cũng rất nhanh bình tĩnh lại.

– Giá khởi đầu, hai mươi viên tiên thạch hạ phẩm. Phía dưới bắt đầu ra giá.

Khi vừa nghe thấy, có ích lợi đối với quá trình tu luyện minh tu, ở dưới đài, không ít người đã bắt đầu rục rịch. Phần lớn những kẻ này, đều đang tu luyện một chút thuật tán tu mao sơn. Cái gọi là mao sơn thuật, có đại đa số đều phải lợi dụng mấy thứ quỷ vật, cương thi gì đó để tiến hành tu luyện. Bởi vậy, nếu mua được một mản ngọc bội như vậy mang về, thì cũng là rất có ích đối với bọn họ đi.

Rất nhanh, người đàn ông tái nhợt lại báo giá, mức giá của ngọc bội đã trực tiếp từ hai mươi viên tiên thạch hạ phẩm nâng lên tới bảy mươi viên.

Tầm mắt của người đàn ông tái nhợt nhìn chằm chằm vào hai bên trái phải của màn hình, mọi mức giá đang báo giá lên đều đang xuất hiện trên đó, mà việc hắn cần làm, cũng chỉ là không ngừng báo ra mức giá mới nhất.

Đột nhiên, trong nháy mắt, ánh mắt của người đàn ông lập tức tan rã, tiếp theo, phảng phất giống như để xác nhận điều gì đó vậy, hắn để sát đôi mắt dí vào màn hình, nhìn kỹ lại.

Sau khi đã xác nhận là hắn nhìn không lầm, mới bất giác nới lỏng cổ áo ra, cảm giác mình tựa hồ như có chút miệng khô lưỡi đắng.

Đám khách ở dưới sân khấu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy động tác liên tiếp của người đàn ông này. Nhưng mỗi người đều giữ đúng quy củ, không ai dám mở miệng lớn tiếng xôn xao.

– Một viên minh thạch thượng phẩm.

Người đàn ông tái mở miệng run giọng, thốt lên một mức giá.

Trong nháy mắt, toàn bộ khách khứa trong căn phòng, đều an tĩnh xuống.

Không ai nghĩ đến, trong lúc này, mức giá lại đột ngột nhảy lên đến cái giá cả mà loại người bình thường như họ vốn không cách nào với tới nổi đi.

Một viên minh thạch thượng phẩm, tương đương với một vạn viên tiên thạch hạ phẩm, tức là từ bảy mươi lên một vạn, sự chênh lệch này cũng thực sự là chút quá mức đi. Trong đại sảnh, không ít người ban đầu vốn không có hứng thú tham gia vào phiên đấu giá này, cũng không chuyển lực chú ý tập trung lên trên miếng ngọc bội này, như là đang muốn tìm kiếm xem có cái chỗ nào thần bí đây.

Dần dần, trong đại sảnh bắt đầu lớn tiếng ồn ào lên, chỉ là do, có rất nhiều người, ở trong mắt đã bắt đầu hiện lên sự tham lam.

– Vị khách có số thứ tự một trăm tám mươi bảy đã báo giá một viên minh thạch thượng phẩm, còn có ai trả giá cao hơn nữa sao?

Rất nhanh, người đàn ông tái nhợt cũng đã trấn định lại, chậm rãi nhìn xung quanh các khách hàng trong căn phòng này.

– Cậu đang làm cái gì vậy hả?

Trần Phong đè thấp giọng hỏi, tàn bạo trừng mắt liếc Tiêu Thiều Lâm.

Dưới hoàn cảnh không rõ ràng này, hành vị cực kì ngu xuẩn nhất, đó chính là làm ra việc nổi bật hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Tuy rằng, hiện tại, mọi người trong hội trường đều không có ai biết được số thứ tự của hai người. Thế nhưng, ai biết được, sau đó bọn họ có thể điều tra ra, rốt cuộc là ai đã báo ra cái giá này đi.

Tiêu Thiều Lâm vô tội sờ sờ mũi. Chỉ cần dựa vào minh lực tinh thuần, mạnh mẽ ở trên người, đã ngưng kết ra minh thạch thì làm sao lại có thể là cái loại trung, hạ phẩm tàn tạ này a.

Không hề có cạnh tranh nào nữa, cho nên, miếng ngọc bộ có công dụng không rõ này, đã được Tiêu Thiều Lâm dùng một viên minh thạch thượng phẩm mua về.

*

– Đi, tra xem là ai ra cái giá minh thạch thượng phẩm kia, còn có, nếu như đã tìm ra người kia, nghĩ cách đào ra công dụng của khối ngọc bội đó mang lại ích lợi gì từ trong miệng của hắn ra cho tôi.

Lưu Khôn là con cháu kế thừa nhà thế gia, tự nhiên cũng không phải là thằng ngốc, vội vã phân phó người đi theo ở phía sau.

*

Cùng lúc đó, cùng một cảnh vật ở trong phòng, ba khu vực đều vẫn đang tiếp tục diễn ra các cuộc đấu giá khác.

Ngay khi vật phẩm kế tiếp được mang lên bán đấu giá, hiện trường đã có không ít người đều vội vã rời đi.

Trái lại, Trần Phong cũng không hề chú ý tới. Tuy Tiêu Thiều Lâm có thấy, nhưng căn bản là cậu không thèm để ý đến đi.

Sau khi buổi bán đấu giá chấm dứt, Tiêu Thiều Lâm và Trần Phong cầm miếng ngọc thiếp mời kia, đi phòng đấu giá sau hậu sân khấu để lấy ngọc bội. Mà, người giao ngọc bội cho hai người, lại trùng hợp là vị quỷ tu đã chủ trì trên sân khấu.

Khi khìn thấy bọn họ, người đàn ông tái nhợt yên lặng đưa hộp đựng ngọc bội cho hai người. Trước khi cả hai bước ra khỏi cửa, đột ngột, lại có một giọng nói truyền vào trong đầu của Trần Phong:

“Lập tức rời khỏi đây đi”.

Trần Phong vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, nhưng phảng phất như người đàn ông tái nhợt này, bày ra dáng vẻ giống như chưa từng phát sinh việc gì, xoay người rời khỏi.

– Làm sao vậy?

Tiêu Thiều Lâm chú ý tới sự khác thường của Trần Phong, thuận miệng hỏi.

Trần Phong thấp giọng nói:

– Hắn kêu chúng ta mau rời khỏi đây. Có phải là đã xảy ra tình huống gì không ổn sao?

Trong mắt của Tiêu Thiều Lâm hiện lên biểu tình hiểu rõ, khóe miệng hơi câu lên, đáp:

– Không có việc đâu. Chỉ là một đám phế vật mà thôi. Nếu như bọn chúng thông minh, biết điều một chút, thì cũng đừng nên đến gây chuyện với anh đi. Có điều… lòng tham, lại rất dễ khiến cho con người ta dễ dàng bị toi mạng nha.

Sau khi nói xong lời cuối này, trong mắt của Tiêu Thiều Lâm đã tràn đầy sát khí.

Giới tu chân vốn tàn khốc. Đương nhiên, Tiêu Thiều Lâm đều hiểu biết đến rõ rệt như lòng bàn tay đi. Dù gì ngày xưa, cậu vốn cũng chỉ là một quỷ vật nho nhỏ, cũng đã từng bị người người khi dễ qua. Chỉ có điều, sau khi cậu đã trở thành Quỷ Vương, thì cái loại chuyện này đã không còn xảy ra lại lần nào nữa.

Khẽ xoay cổ tay của mình, trên mặt của Tiêu Thiều Lâm hiện lên một mạt cười nhạt. Nhưng thật ra, cậu đã quên, ở tại nhân giới, cái đám người gần chạm đến sát đến lằn ranh của giới tu chân này, chỉ e, đúng là chưa từng nghe qua danh tiếng lừng lẫy của cậu đây. Xem ra, cậu nên cho bọn chúng một bài học, để lưu lại một ân tượng để ‘khắc sâu’ cũng không tệ nha.

– Tôi nhìn thế nào, cũng thấy giống như là cậu đang thật cao hứng vì có kẻ đang đánh chủ ý lên tôi đi?

Trần Phong nghiêm túc nhìn biểu tình của Tiêu Thiều Lâm, không tự chủ được nói rằng.

– Không có mà a.

Tiêu Thiều Lâm cười đến rất vui sướng.

Vì cậu vừa nhớ đến, trong lúc này, Trần Phong vốn không hề có bất kì năng lực nào để có thể tự bảo vệ mình cả, hay nói cách khác là, cậu sắp sửa sẽ được diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân cho đã thèm đi.

– Đeo ngọc bội vào đi.

Tiêu Thiều Lâm vừa cầm lấy chiếc hộp vừa mở ra, cầm lên ngọc bội, biến ra một sợi dây màu hồng chẳng biết từ nơi nào, xỏ vào, sau đó đeo lên trước ngực của Trần Phong.

– Đây là cái gì?

Trần Phong xách cái sợi dây này lên, vừa sờ lên, liền cảm giác được mềm mịn, khẳng định sợi dây này vốn không phải là cái loại dây màu hồng vẫn hay được bày bán bên đường đi.

Đặt dưới mũi ngửi thử, trên đó còn mang theo một cỗ máu tươi nhàn nhạt.

– Đây là gân rồng mà anh đã dùng máu ngâm qua a.

Tiêu Thiều Lâm thuận miệng trả lời, kéo Trần Phong đi ra ngoài.

Bởi vì cậu ấy nóng vội muốn xem kịch vui nha.

– Gân rồng?

Trần Phong sợ ngây người. Cậu ta chỉ tiện tay xuất ra một sợi dây hồng lại là gân rồng. Tựa hồ như người này thực sự là rất lợi hại a.

– Đúng rồi a. Đã lấy được ngọc bội rồi. Cậu không phải là nói muốn khôi phục ký ức cùng với pháp lực ngày trước của tôi sao?

Vuốt ve ngọc bội xanh biếc, trong lòng của Trần Phong lập tức sinh ra một cỗ huyết mạch tương liên đi.

– Bây giờ, chỉ có điều bây giờ không phải lúc. Muốn lấy lại ký ức với pháp lực, chờ đến sau khi em chết đi, mới tìm lại được a.

Tiêu Thiều Lâm giải thích nói.

Trần Phong trừng mắt:

– Vậy mấy lời ban đầu trước khi câu muốn tìm lại được ngọc bội này là sao hả?

– Là anh lừa em thôi.

Tiêu Thiều Lâm nhẹ nhàng nói.

Trần Phong:

– …

*

– Là hắn ta?

Lưu Khôn đứng ở nóc nhà của một tòa building, nhìn tư liệu ở trong tay tư liệu, biểu tình ở trên mặt lại trở nên tốt hơn rất nhiều.

– Thiếu chủ, ngài… biết hắn ta sao?

Một gã mặc tây trang ở phía sau nhịn không được hỏi.

– A, chỉ là một kẻ đê tiện không đáng để vào mắt mà thôi.

Lưu Khôn vò lại tờ giấy được ghi đầy chữ kia thành một cục ở trong tay, nhẹ nhàng ném đi, chỉ thấy viên tròn bay đến giữa không trung, ‘xèo’ một tiếng, đột ngột bị bốc cháy. Rất nhanh, liền biến thành một đám tro bụi, bị gió thổi đi, tiêu tán không còn sót lại chút gì nữa.

– Kẻ đưa ra tin tức này, bọn bây xử lý ra sao?

– Thiếu chủ yên tâm. Chỉ là một con báo tinh, đều đã bị xử lý sạch sẽ rồi ạ. Chúng ta là người đầu tiên biết được tin này. Hẳn là, mấy nhà thế gia khác cũng không thể nào cô tin tức này đi. Nhưng mà…

Gã mặc tây trang lạnh lùng nói.

– ‘Nhưng mà’ cái gì?

– Có kẻ nói, người giao vật phẩm bán đấu giá, chính là cái tên quỷ tu kia. Thế nhưng hắn đã kịp chạy trốn mất dạng. Khi chúng ta đi tìm đến hắn, thì đã không thấy hắn đâu nữ.

– Xì. Quên đi. Quỷ tu luôn luôn chạy trốn rất nhanh a. Đừng nói là chúng ta bắt không được. Tao nghĩ mấy thế lực khác cũng tìm không ra hắn đi. Cái loại quỷ tu như bọn hắn, đối với loại chuyện này, không né tránh đến ba mươi năm thì không dám xuất đầu lộ diện đi.

Lưu Khôn bĩu môi, vẻ mặt xem thường.

– Thiếu chủ. Hiện tại, chúng ta phải đi bắt người sao?

– Tạm thời không cần.

Trên mặt của Lưu Khôn lộ ra một mạt cười tàn khốc,

– Trước tiên, cứ để cho tụi nó sống qua mấy ngày lành đi. Sau đó, tao sẽ bắt tụi nó chơi một trò vui hơn một chút a.

Hai người tây trang nam len lén liếc nhau, ánh mắt đều lộ ra đồng tình giống nhau.

※※※

– Chết tiệt, đây là đã có chuyện gì xảy hả?

Ở quán bar Danh Nghĩa vừa mới bị quấy rối, đây là đã lần thứ ba trong tuần này rồi.

Rốt cuộc, Trần Phong đã giận dữ rồi.

Lão Triệu cúi đầu lui vào góc tường, lão dám đi ra để hứng lấy phẫn nộ của Trần Phong.

Trương Kiến và Cung Thiên liếc nhau, cuối cùng vẫn là Trương Kiến tiến lên một bước, nói:

– Anh Phong, lần này chuyện rất kỳ quái…

– Đã có chuyện gì?

Trần Phong lạnh lùng hỏi.

– Đám người này rất cổ quái. Khí lực của bọn chúng rất lớn. Người của chúng ta căn bản không thể khống chế được bọn chúng. Hơn nữa, cho tới bây giờ vẫn không bắt được bất kì ai trong bọn chúng. Cho nên, đến nay, cũng vẫn không biết, rốt cuộc, bọn chúng là người ở đâu cả.

Trương Kiến do dự một chút, nhíu mày nói:

– Vẫn còn có một việc rất kỳ quái…

– Nói!

– Bọn họ, có một lần sau khi bọn chúng rời đi. Em đã từng phái người mai phục ở bên ngoài, đi theo dõi xe của bọn chúng. Nhưng mà, sau đó, đám đàn em lại trở về báo cáo, nói…

– Nói cái gì?

– Nói, xe của bọn chúng đã biến mất…

– Cái gì?

Trần Phong nhướng hàng lông mi dựng thẳng lên.

– Đúng vậy. Em cũng hiểu là chuyện này rất là kỳ quái. Thế nhưng, tên đàn em theo dõi lại đưa ra lời thề son sắt nói, thật là chiếc xe đó đã hoàn toàn biến mất không còn sót lại bất cứ dấu vết nào cả. Tên đàn em đi theo dõi chính là Tiểu Vương đã đi theo em được vài năm rồi, khẳng định là không hề nói dối đi.

Hai hàng chân mày dày, đậm của Trần Phong gắt gao, nhăn nhíu lại thành một đoàn. Anh trầm mặc một lát, đột ngột cầm lấy điện thoại, bấm lên một dãy số, tiếp theo, bên kia bắt máy, anh chỉ là đơn giản kêu đối phương qua đây một chuyến, liền cúp điện thoại.

Trương Kiến và Cung Thiên liếc nhau, trong lòng đều hiện lên vài phần kinh ngạc.

Tuy rằng, Trần Phong cũng không có nói ra tên của đối phương, nhưng cả hai người bọn họ đều biết, người nhận cuộc điện thoại vừa rồi, đúng là người tên Tiêu Thiều Lâm, đã từng là đại ca Bắc khu đi.

Mối quan hệ giữa Tiêu Thiều Lâm cùng với đại ca của bọn hắn, trên cơ bản, hai người đều có thể hiểu được đi. Chỉ là, ở trong mắt của bọn hắn, đương nhiên, Tiêu Thiều Lâm là một người được đại ca bao dưỡng đi. Tuy rằng, bọn hắn vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao hai người này lại quấn quýt ở cùng với nhau. Nhưng làm một người thông minh, lại là thủ hạ, hiển nhiên, đây không phải là vấn đề mà bọn hắn cần lo lắng a.

Hiện tại, sự nghi hoặc duy nhất khiến bọn hắn tò mò, đó chính là, lúc này, đại ca lại kêu Tiêu Thiều Lâm đến đây để làm gì đây a?

Trong phòng, cực kì im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng chuyển động của cây kim giây ở trên tường đồng hồ treo tường vang vọng lên.

Sắc mặt của Trần Phong vẫn luôn âm trầm. Ba người còn lại cũng không dám đi quấy rầy anh.

Không qua bao lâu, ‘lạch cạch’ một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy ra, Tiêu Thiều Lâm mặc một thân quần áo màu trắng tinh có vẻ rất thoải mái.

Mắt phượng vừa chuyển một chút, Tiêu Thiều Lâm nở nụ cười:

– Đây là có việc gì vậy?

– Cậu kể lại chuyện vừa rồi, lại lần nữa đi.

Trần Phong âm trầm nói.

Trương Kiến vội vã kể lại hình huống mà tên đàn em đã thấy lặp lại một lần.

Tiêu Thiều Lâm trừng mắt nhìn. Khóe miệng của cậu liền loan loan:

– Chỉ vì chút việc nhỏ này sao?

Trần Phong nhất thời nhướng hàng lông mi dựng thẳng lên, hỏi:

– Việc nhỏ sao? Cậu có biết một tuần này, tôi đã bị tổn thất bao nhiêu rồi hay không hả? Hơn nữa, bởi ảnh hưởng của chuyện này, đám khách hàng của tôi cũng đã giảm đến thiếu tám, mười phần đi. Không có khách hàng, thì tất nhiên cũng sẽ không thể kiếm ra tiền. Cậu nghĩ rằng đám anh em của tôi, chắc là không cần ăn hay sao hả?

– Ha hả.

Tiêu Thiều Lâm khẽ cười rộ lên,

– Yên tâm đi a. Chuyện này cứ giao cho ta. Nhưng mà…

Đang nói liền ngừng lại, ánh mắt của Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong liền trở nên có chút không đứng đắn,

– Muốn em làm việc cho. Thì cần phải trả một cái giá đắt nga.

Sắc mặt của Trần Phong liền trầm xuống, bên tai lại nhất thời hiện lên một mạt hồng khả nghi. Anh tàn bạo trừng mắt Tiêu Thiều Lâm. Trong lòng của anh, liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi.

Trương Kiến và Cung Thiên, bao gồm cả lão Triệu đều sửng sốt.

Có phải là bọn họ đã nghe lầm rồi phải không?

Cái tên mặt trắng nhỏ vốn được đại ca của bọn họ bao dưỡng, là đang —

Uy hiếp đại ca sao?

Trong phòng đột ngột im ắng đến đáng sợ, Tiêu Thiều Lâm tựa hồ như một chút cũng không lo lắng Trần Phong sẽ cự tuyệt. Cậu chậm rãi ngồi xuống sô pha. Hai tay đan vào nhau, khẽ lấy chân trái phải chéo lên chân trái, hai đầu gối vừa vặn cùng giao nhau ở một chỗ.

– Mấy người đi ra ngoài trước đi.

Giọng nói của Trần Phong đặc biệt âm trầm, biểu tình trên mặt lại bất định khiến cho người ta khó nắm bắt được.

Lão Triệu luôn luôn rất tinh ranh. Tuy rằng, lão vẫn không biết rốt cuộc, làm sao mà đại ca lại dính lấy cái tên mặt trắng nhỏ ở Bắc khu này thành một khối. Nhưng lão vẫn dựa vào năng lực của mình nhìn ra được ý nghĩa sâu xa trong mối quan hệ này đi, đây gọi là tình thú giữa hai người đã yêu nhau lâu muốn hâm nóng lại tình yêu đi. Cho nên, những tên lam thuộc hạ như bọn hắn vẫn nen trốn xa một chút thì càng tốt a.

Trương Kiến và Cung Thiên liếc nhau, cũng xoay người đi ra ngoài. Trong ấn tượng của bọn hắn, cho tới bây giờ, Tiêu Thiều Lâm vẫn là một tên phế vật chỉ biết ăn uống, cờ bạc, ăn chơi đàn đúm, chỉ dựa vào công phu của cậu, căn bản, không thể nào gây nguy hiểm nổi cho đại ca đi.

Sau khi tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng lại im ắng đến quỷ dị.

– Thế nào? Có phải là rất lo lắng hay không a?

Nụ cười ở trên mặt của Tiêu Thiều Lâm càng thêm thiếu đánh. Mà, Trần Phong thực sự là hận không thể hung hăng đấm một cú lên trên cái bản mặt này của cậu.

– Em biết mà. Loại chuyện này, chỉ có anh mới có thể giải quyết a.

Tiêu Thiều Lâm nghiêm chỉnh nói, trong lòng lại ngửa đầu lên trời mà cười to.

Phong của mình, trước sau gì cũng là một người đàn ông rất có trách nhiệm nha. Dưới loại tình huống này, anh sẽ càng tuyệt đối sẽ không thể nào để cho đám thủ hạ của mình chết đói được. Cho nên, anh nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu nha.

Trần Phong nhịn không được có chút nhụt chí. Nếu như mọi chuyện diễn ra đều giống như cuộc tranh giành giữa các băng nhóm, thì anh sẽ không kiêng kị bất cứ kẻ nào cả. Cho tới bây giờ, đám anh em của anh đều được tôi luyện qua những trận chiến sinh tử, cho nên, đám đàn anh em của anh, con mẹ nó, cũng dũng mãnh hơn rất nhiều mấy đám đàn em của băng nhóm khác đi. Vì vậy, trong tình huống, không có anh ở đây, thì mấy đại ca các khu khác vẫn không dám hó hé lại đây chiếm đoạt. Địa bàn đông khu này của anh vẫn có thể kiên cố chiếm giữ phồn hoa nhất trong tất cả các khu đi.

Thế nhưng, dù anh có lợi hại đến đâu, cũng chỉ có thể đánh nhau với đối tượng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi là con người chân chính mà thôi đi, chứ không thể nào đánh lại cái loại quỷ thần hư huyễn gì đó đi.

Vì vậy, khi đối mặt với mấy loại thần tiên ma quái gì đó, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đặt mọi hi vọng lên trên người của tên sắc quỷ chết bằm này mà thôi. Dù sao, thì thoạt nhìn, người này tựa hồ như là cực kì lợi hại đi.

– Bây giờ, cậu muốn thế nào đây?

Trong giọng nói của Trần Phong hiện lên sự vô lực không nói nên lời.

Đối diện với cái tên ‘đã tự luôn nhận’ mình là người yêu của cậu ta, cũng không ngừng ăn mình đến khô ráo, không còn sót lại chút gì này. Dù là chút thứ này nọ đáng giá có ở trong tay mình dâng lên tới cửa, thì phỏng chừng đối phương cũng sẽ chướng mắt đi.

Cho nên, nói tới nói lui, thực sự là anh không nghĩ ra nổi mình còn có cái gì để có thể đi trả nổi cái ‘giá đắt’ gì đó của đối phương đi.

Tiêu Thiều Lâm không nói gì, chỉ có khóe miệng đang cong lên, vươn ngón tay lên ngoắc anh lại đây.

Trần Phong buồn bực từ trên ghế trên đứng dậy, cất bước đi về phía sô pha.

– Nói đi. Bây giờ, cậu muốn cái gì đây hả.

Thân hình cao to của Trần Phong cực kì áp bách, đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thiều Lâm.

– Ngồi trên đây.

Hai chân của Tiêu Thiều Lâm khép lại, lấy tay vỗ vỗ lên chiếc đùi của mình.

Trong nháy mắt, Trần Phong xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên, trên thái dương mơ hồ nhảy ra gân xanh.

– Lẽ nào, đến yêu cầu đơn giản như vậy, em cũng đều làm không được sao?

Tiêu Thiều Lâm cố ý để lộ ra biểu tình mất hứng.

Trần Phong biết rõ giọng điệu này của đối phương là đang giả bộ, nhưng dưới tình huống đang có việc muốn cầu đối phương, cho nên, anh cũng chỉ có thể căm giận, ngồi khóa lên trên hai chân của Tiêu Thiều Lâm.

Đối mặt với hàng nút sơ mi được cài đến kín kẽ này của Trần Phong, Tiêu Thiều Lâm lại phiền muộn không gì sánh được. Do cậu đang hưng phấn vô cùng mà đã hoàn toàn quên mất chuyện chiều cao chênh lệch giữa hai người. Bây giờ, Trần Phong lại đang ngồi ở trên đùi của cậu mà nói, thì tầm mắt của cậu cũng chỉ có thể nhìn tới lồng ngực của quay Trần Phong mà thôi.

‘Xì.’

Biểu tình phiền muộn này của Tiêu Thiều Lâm đã thành công khiến cho Trần Phong rất vui sướng đi. Cho nên, anh không lưu tình chút nào mà lập tức cười rộ lên, kéo theo, lồng ngực đầy đặn ở trước mắt của Tiêu Thiều Lâm càng không ngừng phập phồng.

Hai tay ôm lấy vòng eo của Trần Phong bỗng khẽ siết chặt. Nửa người trên của Trần Phong thoáng một cái, đã dựa sát lên trên người của Tiêu Thiều Lâm.

Đối mặt với lớp áo sơ mi màu đen đang mặc này của Trần Phong, Tiêu Thiều Lâm híp lại đôi mắt, nguy hiểm, tinh chuẩn xác định đúng vị trí, cách áo sơmi, lập tức, hé miệng cắn một ngụm xuống đầu nhũ ở trước ngực của Trần Phong.

– A!

Thình lình bị tập kích, khiến cho Trần Phong không nhịn được giật mình la lên. Tiếp theo, anh cáu giận vươn tay đến túm tóc của Tiêu Thiều Lâm, kéo đầu cậu ngửa về phía sau.

– Cậu đang làm cái gì vậy hả?

Tiêu Thiều Lâm không thèm để ý đến tóc mình đang bị kéo đến da đầu đau nhức, thoả mãn liếm liếm môi. Trên ngực của lớp vảo áo áo sơmi màu đen đã bị thấm ướt một chỗ nhỏ, đúng ngay vị trí đầu nhũ bên ngực trái. Chỉ cần dựa vào lực cắn xuống vừa rồi, cậu có thể xác định, trên ngực của Trần Phong, nhất định là đã được để lại một vòng dấu răng nhàn nhạt rồi đi.

– Hôn anh.

Tiêu Thiều Lâm đột ngột yêu cầu, nói.

– Cái gì?

Trần Phong ngẩn người hỏi lại.

– Anh muốn em chủ động hôn anh.

Tiêu Thiều Lâm bất mãn nhắc lại một lần nữa.

– Cậu… tại sao cậu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này hả?

Trần Phong bỗng nhiên xấu hổ.

– Từ khi chúng ta gặp lại, em vẫn chưa từng chủ động hôn anh a.

Ánh mắt của Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong mang theo vài phần ai oán.

Vừa mới bắt đầu, Trần Phong vừa có chút tay chân luống cuống, tiếp theo, anh vừa giận lại phẫn nộ.

Chết tiệt. Bắt đầu từ lần đầu tiên, đều không phải là cậu ta mau lẹ cởi bỏ hết quần áo, không nói một lời liền làm. Bây giờ, lại còn dám đòi mình chủ động hôn môi. Cái rắm a. Không hôncũng đã như vậy rồi. Nếu như anh còn chủ động hôn xuống, thì anh nên tự lo lắng cho bản thân liệu có thể sống sót mà bò xuống giường được không đây a.

– Hôn hay không, không phải cũng đều như nhau cả sao?

– Đương nhiên không giống nhau rồi a.

– Vốn không có gì khác biệt cả.

Tầm mắt của Trần Phong nhìn trái ngó phải…

– Thật là không giống nhau mà. Anh muốn em hôn anh.

Tiêu Thiều Lâm kiên trì.

– Làm sao mà cậu lại phiền đến thế hả?

Trần Phong xấu hổ đến cả khuôn mặt biến đen đi.

– Rốt cuộc thì em hôn hay là không hôn đây?

Tiêu Thiều Lâm ngày lúc càng đen thêm.

Hai đôi mắt lấp lánh hữu thần của cả hai đối diện nhau.

Cuối cùng, lại là Trần Phong bại trận. Không còn cách nào khác, dưới kẻ mạnh thì kẻ yếu chỉ có thể phục tùng. Căn bản là anh vốn đánh không lại cái tên sắc quỷ chết bằm này a. Tuy rằng bình thường, thoạt nhìn người này xem như là ôn nhu. Nhưng anh lại hiểu rõ, bản chất của đối phương căn bản là một người khó chơi. Nếu khiến cậu ta tức giận, hậu quả tiếp theo, đó chính là anh không có trái ngọt để ăn đi. Còn không bằng, bây giờ, anh vẫn cứ nên tùy tiện ứng phó một chút là được rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.