Linh Sát

Chương 25: Chim Sẻ Còn Ở Phía Sau!






Sắc mặt Lãnh Nguyệt trầm xuống nhưng không đợi Lãnh Nguyệt có động tác gì Sở Lạc Lạc đã bước lên trước, một cước đá văng Lương Trung.
“Ngươi cái gì mà người! Thật là càn rỡ! Đồ đệ của lão phu là người mà ngươi cũng có thể giáo huấn?” Sở Lạc Lạc hừ lạnh một tiếng, gót chân dùng sức dẫm xuống phần ngực trái của Lang Trung làm cho hắn đau đến kêu cha gọi mẹ.
Sau đó, môi của nàng khẽ mấp máy, nhưng chỉ có Lang Trung có thể nghe được tiếng của nàng, nàng nói: “Hắc hắc… Ngươi nghe rõ cho ta, thực tâm ma chỉ là một mình Tống Nhân! Không có bất kỳ ai khác! Ta đã hạ chú ở trên người ngươi, ngươi hẳn là biết Đốt Tâm Chú đi! Nếu như ngươi dám lộ ra thực tâm ma thực sự , tin ta đi, ta sẽ cho ngươi trải nghiệm cảm giác đau đớn gấp vạn lần so với moi tim ra!”
Lương Trung sợ tới mức tái xanh cả mặt, toàn thân nhất thời xụi lơ không có sức lực, người mặc áo đen này chỉ cần vẫy tay một cái liền có thể phá giải loại ma pháp đáng sợ như vừa rồi, hắn sao dám hoài nghi.

Lúc này Lãnh Nghị và Thạch Chí đều tiến đến, ôm quyền đối với người mặc áo đen, vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ ân cứu mạng của quang minh đại pháp sư.”
Khóe miệng Sở Lạc Lạc không khỏi run rẩy, nhớ ngày đó, bởi vì nàng học vong linh ma pháp lại không muốn che dấu cho nên bị gắn cho cái ác danh vong linh pháp sư, phải ẩn cư nơi sơn dã. Thật không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị người khác cho là quang minh pháp sư mà cảm tạ, thật là nực cười!
“Ta nói rồi, ma pháp chỉ là một loại biểu hiện của sức mạnh, không nên dùng chính tà để phân chia. Ma pháp chính nghĩa cũng có thể giết người mà ma pháp tà ác cũng có thể cứu người!” Nói xong, người mặc áo đen phẩy tay áo một cái, không hề để ýt tới hai người.
Lãnh Nghị và Thạch Chí không khỏi bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy vị ân nhân này dường như có chút hỷ nộ vô thường* (Hỷ nộ vô thường: vui giận thất thường. Chắc ai cũng hiểu nhưng mà thôi cứ giải thích cho chắc)
“Nghe nói người này còn có một cái tầng hầm bí mật, nhanh đứng lên dẫn đường!”
Mạng nhỏ của Lương Trung còn bị người ta nắm trong tay, sao dám không theo. Hắn vội vàng đứng lên, vặn một cái chốt trên ghế tựa mà Tống Nhân vừa ngồi, trên sàn xuất hiện một cái cửa hầm.
Phía dưới tầng hầm có một chút đạo cụ dùng để luyện tập hắc ma pháp, còn có rất nhiều xương cốt, chính giữa còn có một cái lồng sắt, Lãnh Nguyệt vừa thấy, trên mặt không khỏi lộ ra hận ý. Trong lòng Sở Lạc Lạc biết, thứ này nhất định là dùng để giam giữ Lãnh Nguyệt. Hừ! Còn sử dụng hắc ma pháp để thi hành thuật cấm chế, khó trách cho dù là Lãnh Nguyệt có năng lực kì dị cũng không thể thoát khỏi khống chế của Tống Nhân, chắc hẳn vào lúc Lãnh Nguyệt còn yếu ớt đã bị người ta hạ cấm chú!
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Sở Lạc Lạc dấy lên lửa giận, nàng đi đến phía trước lồng sắt, trong lòng bàn tay xuất hiện ngọn lửa màu đỏ rực. Chỉ trong chốc lát, lồng sắt lớn bị ngọn lửa hun thành một đống sắt vụn.
Đôi mắt đỏ sẫm của Lãnh Nguyệt lộ ra sự cảm kích không thể nói thành lời. Hắn hiểu được nguyên nhân tỷ tỷ làm như vậy, nàng dùng phương thức này nói cho hắn biết: Lãnh Nguyệt, từ nay trở đi, ngươi tự do!
Nhìn thấy một màn này, cả người Lương Trung đổ mồ hôi lạnh, người này quả nhiên là hỷ nộ vô thường, nếu như chọc cho hắn tức giận, không chừng giây tiếp theo, kết cục của mình cũng sẽ giống như cái lồng sắt kia.

Cảm nhận được ánh mắt của người mặc áo choàng đen, chân Lương Trung lập tức mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, khóc hô: “Đại nhân tha mạng! Đều là Tống Nhân sai ta làm, ta chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi!”
Trong lòng Sở Lạc Lạc khinh bỉ người này một phen, nhưng mà vẫn còn phải lưu hắn lại để làm nhân chứng, kết cục của hắn vẫn là để cho quan trân xử lý đi. Nàng lạnh lung nói: “Cuốn da dê kia ở đâu?”
Lương Trung biết mạng nhỏ của mình tạm thời được an toàn, vội vàng tìm cuốn da dê kia đưa đến cho Sở Lạc Lạc. Sở Lạc Lạc nhìn qua, bên trên thế nhưng lại có thể viết một ít ma pháp trận kì lạ, thậm chí đến cả nàng cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Lãnh Nghị và Thạch Chí vừa bước xuống hầm ngầm đã bị cảnh tượng bên trong làm cho rung động. Không nghĩ tới Tống Nhân lạo có thể ở ngay bên trong phủ thành chủ xây dựng một nơi như thế này. Bên trong không chỉ chất đống những vật lien quan đến hắc ma pháp còn có dựa theo sự rộng lớn của nơi này thì hiển nhiên Tống Nhân là ở trong này tu luyện hắc ma pháp. Điều này khiến cho trong lòng bọn hắn vô cùng tức giận!
Sở Lạc Lạc nghĩ rằng, nếu như thành chủ cũng chính là thực tâm ma trong mắt mọi người đã chết đi vậy thì ở trong tình huống hắn mất đầu, lệnh niêm phong thành cũng sẽ nhanh chóng hủy bỏ. Mà nay, sứ giả đến từ hoàng thành cũng đã bị trọng thương, việc Sở Hiên trốn thoát đã là việc dễ như trở bàn tay, ha ha… Mục đích đã đạt được, còn có thể thuận tay cầm được thứ tốt như vậy, nàng cũng nên đi rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, một thanh âm quen thuộc truyền từ cửa tầng hầm vào.
Thanh âm này làm cho Sở Lạc Lạc hoảng sợ bởi vì người đến chính là đại ca Sở Hiên.
Sở Lạc Lạc bỗng cảm thấy tim đập kịch liệt, tuy rằng nàng đã bày cách âm chú ở bên ngoài mật thất nhưng là nàng cũng biết, lấy tu vi của Sở Hiên chắc chắn có thể cảm nhân được luồng năng lượng lớn như vậy dao động, chỉ là nàng không đoán được Sở Hiên sẽ tới nhanh như vậy. Lúc này nàng đang đứng quay lưng về phía Sở Hiên, nếu như để Sở Hiên nhìn thấy chiếc mặt nạ này nhất định sẽ liên tưởng đến nàng. Sở Lạc Lạc chưa bao giờ khẩn trương như bây giờ, nàng âm thầm xiết chặt nắm tay, nàng còn chưa nghĩ ra làm thế nào có thể đối mặt với Sở Hiên.
“Tiểu Lãnh Nguyệt…” Sở Lạc Lạc chỉ vào mặt nạ, dùng thanh âm già nua nói “Trở lại đây.”

Lãnh Nguyệt nghe được tiếng gọi của Sở Lạc Lạc liền hóa thành một làn sương ẩn vào bên trong mặt nạ.
Lúc này, Sở Hiên đã đi vào tầng hầm bí mật, nghe được tiếng bước chân quyên thuộc, Sở Lạc Lạc âm thầm niệm chú ngữ trong lòng, trong nháy mắt đã di chuyển đến phía sau Sở Hiên, bay nhanh tới của hầm nhảy lên. Đến khi Sở Hiên quay đầu lại thì chỉ kịp nhìn thấy một kiên áo choàng đen rộng thùng thình.
Sở Lạc Lạc thoải mái lướt qua tường cao của phủ thành chủ, mũi chân vừa rơi xuống đất nàng liền cảm nhân được một đợt năng lượng ma pháp thật lớn đánh về phía nàng. Nàng cảm thấy kinh ngạc, trong lòng mặc niệm phi hành chú, bóng dáng nhỏ nhắn mặc áo choàng đen rộng thùng thình lập tức trôi nổi giữa không trung. Cùng lúc đó một đạo hàn băng hóa thành hình mũi tên nhọn bắn về nơi nàng vừa mới dừng chân. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một lôc thủng thật lớn. Trong phạm vi vài thước xung quanh đều che kín băng sương.
Cư nhiên lại là cao cấp băng tiễn thuật!
Băng hệ ma pháp sư có được pháp lực cao thâm như vậy, Sở Lạc Lạc thầm nghĩ đến một người.
Ở bên trong bóng đêm u ám, một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy ra, thản nhiên trôi nỗi giữa không trung. Người tới mặc ma pháp bào hoa lệ màu ánh trăng, hắn có một mái tóc dài màu trắng bạc mềm mại. Sợi tóc tinh tế theo gió lay động, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh tuấn yêu dã. Đôi môi đỏ mọng của hắn hơi cong lên lộ ra nét cười như ẩn như hiện. Một đôi mắt hẹp dài màu bạc sâu thẳm chớp động.
Nhìn thấy người này, gương mặt Sở Lạc Lạc ẩn sau mặt nạ nhất thời liền kết thành sương lạnh. Quả nhiên là hắn, Ma Đạo Sĩ – Lãnh Tiêu Nhiên! Nhìn đến gương mặt của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng Sở Lạc Lạc liền dấy lên vài phần hận ý, nàng nhớ tới cái chết của Thanh Diệp đại thúc, còn có ánh mắt giống như rắn độc kia.
Nhìn thấy người mặc áo đen thoải mái tránh thoát công kích, còn có thể trong nháy mắt sử dụng phi hành chú, trên mặt Lãnh Tiêu Nhiên không khỏi xẹt qua vài phần kinh ngạc. Đôi mắt yêu mị kia lưu chuyển, hắn cười nói: “Ha ha ha… Đêm nay ta có vinh hạnh nhìn thấy một trò hay, nhưng mà, có câu nói: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ còn ở phía sau!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.