Linh Nô Hận

Chương 4: Hoàn




7.

Có lẽ Quý Phi cũng nhận ra tâm ý của Tiêu Dật đối với ả đã thay đổi.

Ả cuống cuồng, thế mà lại bắt đầu sử dụng thuốc hổ lang, toan tính dùng hoàng tự để cứu vãn lại tâm ý của Tiêu Dật.

Ta nằm dưới bóng cây trong điện, nhắm mắt lim dim một cách thoải mái.

Ả muốn có con, vậy ta sẽ thành toàn cho ả.

Một tháng sau, thái y chẩn đoán Quý Phi đã mang thai một tháng.

Tiêu Dật vô cùng vui mừng, không chỉ ban thưởng rất nhiều châu báu, mà còn ngày ngày đến thăm.

Quý Phi lại nhắc đến chuyện phong hậu, Tiêu Dật cũng đáp ứng.

Hứa với ả đến lúc sinh hạ hoàng tự rồi, sẽ tổ chức lại đại điển tế tổ, lập ả làm hoàng hậu.

Trong lúc nhất thời, Quý Phi lại trở thành người đứng đầu hậu cung như lúc ban đầu.

Ả đắc ý đến cung thăm ta.

Khi ta bước ra khỏi cung nghênh đón ả, ả nháy mắt với cung nữ bên cạnh.

Cung nữ đó đột nhiên duỗi chân ra, khiến ta bị vấp ngã.

"Xin lỗi, Thục Phi nương nương, nô tỳ không cố ý." Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất khóc lóc vô cùng khẩn thiết, nếu ánh mắt của nàng ta chân thành hơn một chút nữa, diễn sẽ giống thật hơn.

Thúy Vi vội vàng đến đỡ ta, nhưng ta không dậy nổi, nằm trên mặt đất ôm bụng khóc lóc: "Đau quá...Bụng của ta đau quá."

Ta phải diễn cho tiểu cung nữ kia xem, thế nào mới gọi là diễn như thật.

"Nương nương, người làm sao vậy?" Thúy Vi bị ta dọa sợ, "Máu...Sao lại chảy máu?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ta tái nhợt, vạt váy bên dưới lấm tấm vài đốm máu tươi.

Lúc này, Quý Phi cũng hoảng lên rồi.

Cung nữ lanh lợi vội vàng đi mời Tiêu Dật và thái y.

Ta nằm trong lòng Tiêu Dật, nhỏ giọng nức nở, tóc mai bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính vào khuôn mặt trắng bệch: "Hoàng thượng, Nguyệt nhi đau quá."

Tiêu Dật đau lòng ôm chặt ta, gầm lên với thái y: "Thục Phi thế nào rồi? Ngươi nói mau!"

Thái y bị dọa đến mức tay bắt mạch cũng run run, run rẩy quỳ xuống hồi bẩm.

Ông nói, ta cũng mang thai rồi.

Cũng đã hơn một tháng.

Mặc dù bị ngã xuất huyết, nhưng may mắn thay ta còn trẻ, sức khỏe tốt, đứa bé cũng không có gì đáng ngại.

Tiêu Dật vừa mừng vừa giận.

Mừng là ta cũng có thai rồi, giận là đứa bé này suýt chút nữa không còn.

Hắn không màng đến sự ngăn cản của Quý Phi, ban chết cho tiểu cung nữ đã làm ta vấp ngã kia.

Trước khi rời đi, hắn còn cảnh cáo Quý Phi một phen: "Nguyệt nhi giờ đang mang thai, cần phải cẩn thận dưỡng thai, sau này, nàng không cần đến Hàn Nguyệt cung nữa."

Mãi cho đến khi trong cung chỉ còn lại một mình ta, ta mới cẩn thận lau khô mồ hôi trên mặt.

Một núi không thể chứa hai hổ, Quý Phi lúc này, cũng nên sốt ruột rồi.

Vậy thì, cái gai thứ ba này, cũng nên cắm xuống rồi.

Hai tháng sau, ta bị ra máu.

Tiêu Dật nghe tin, lập tức dẫn thái y đến.

Nhưng đã quá muộn, đứa bé của ta vẫn không giữ được.

Tiêu Dật tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, lập tức ra lệnh cho thái y kiểm tra kỹ lưỡng thức ăn và đồ dùng hàng ngày của ta: "Tra! Tra cho trẫm! Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật như vậy!"

Thái y tìm kiếm trước sau, cũng không phát hiện ra gì.

Lúc này Tiêu Dật vốn không còn nhiều kiên nhẫn như vậy nữa, trong cơn tức giận trừng phạt thái y quỳ gối trong sân.

Thái y toát cả mồ hôi lạnh, lúc này mới chú ý đến bụi mâm xôi không bắt mắt dưới gốc tường trong sân, mắt thái y sáng lên.

"Bệ hạ! Thần đã tra ra rồi!" Thái y lớn tiếng kêu lên, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.

Cái đầu này, cuối cùng cũng có thể giữ được rồi!

Thì ra trong đất dưới bụi mâm xôi này có người đã bỏ thêm thuốc phá thai, quả mọc ra cũng mang theo dược tính.

Ta ngày ngày ăn quả này, thai nhi đương nhiên không giữ được.

Tiêu Dật giận dữ, phái người đi khắp cung lục soát người bỏ thuốc.

Cuối cùng trong phòng của Bảo Cầm, cung nữ thân cận của Quý Phi, tìm được một gói thuốc bột giống hệt như vậy.

Bảo Cầm chỉ là một cung nữ, nhất định không dám làm chuyện mưu hại hoàng tự, vậy thì ai là người chủ mưu, không cần phải nói cũng biết.

Ta ở trong lòng Tiêu Dật khóc đến mức khuôn mặt kiều diễm đẫm nước mắt: "Bệ hạ, tỷ tỷ thế mà lại hạ độc thủ như vậy với con của ta, người nhất định phải làm chủ cho ta!"

Quý Phi tức giận chỉ vào ta: "Ngươi ngậm máu phun người! Bệ hạ! Thần thiếp không có! Người phải tin thần thiếp!"

Động tác của Tiêu Dật dịu dàng vỗ vỗ lưng ta.

Ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Quý Phi.

"Không phải mệnh lệnh của nàng, vậy thuốc phá thai kia vì sao lại ở trong phòng cung nữ thân cận của nàng?"

Quý Phi hết đường chối cãi, ả muốn hạ thuốc phá thai cho ta, nhưng ả còn chưa kịp ra tay.

Vô duyên vô cớ xuất hiện gói thuốc bột này, ả không biết phải giải thích như thế nào.

Lúc này, Quý Phi chỉ vào Bảo Cầm, gào lên: "Là nàng ta, bệ hạ, nhất định là tiện tỳ này, ngày thường oán hận thần thiếp, mới làm ra chuyện mưu hại hoàng tự này, còn muốn đổ tội cho thần thiếp."

Ánh mắt uy hiếp của Quý Phi nhìn chằm chằm vào Bảo Cầm, Bảo Cầm lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, đều là nô tỳ làm! Chuyện này không liên quan gì đến Quý Phi nương nương!"

Bảo Cầm ra sức nhận tội danh.

Hoàng Thượng ra lệnh chém đầu Bảo Cầm, Quý Phi quản hạ nhân không nghiêm, phạt cấm túc suy nghĩ.

Hai chủ tớ bọn họ cấu kết với nhau làm những chuyện xấu xa, không biết đã làm bao nhiêu chuyện hại người.

Lúc trước chính là Bảo Cầm hết lời khen Quý Phi mặc áo lông linh miêu đẹp mắt, xúi giục Quý Phi đi săn linh miêu.

Tiêu Dật cũng nảy sinh lòng nghi ngờ với Quý Phi.

Rốt cuộc Bảo Cầm và ta không có thù oán gì, không cần thiết cũng không thể liều mạng làm chuyện mất đầu này.

Huống hồ loại thuốc bột này, một cung nữ như nàng ta, rất khó để lấy được.

Nghĩ đến Bạch Nguyệt Quang mình yêu thương nhiều năm, thực ra là một nữ nhân độc ác, trong lòng Tiêu Dật hẳn là không dễ chịu gì.

Hai người bọn chúng lục đục với nhau, ta liền cảm thấy vui vẻ.

Ta nằm trên giường, cười thành tiếng, sờ sờ bụng nhỏ bằng lì của mình, nơi đó chẳng có gì cả, từ trước đến nay chưa từng có.

Mạch tượng mang thai chỉ là một thủ thuật che mắt của ta, đương nhiên là sinh non cũng vậy.

8.

Kể từ khi ta sinh non, Tiêu Dật mỗi ngày đều đến thăm ta.

Hôm nay hắn đến, ta đang nằm nghiêng trên sạp ra dáng mỹ nhân ngủ trước cửa sổ.

Sa y mỏng màu nhạt hơi hé mở, lộ ra bờ vai trắng nõn, hai lọn tóc bên má theo gió phất qua mặt, đẹp như một bức hoạ.

Tiêu Dật không khỏi nhìn đến ngây dại.

Hậu cung đa phần là nữ tử trang điểm lòe loẹt, xinh đẹp như nhau, chỉ có ta thanh tao thoát tục, là người khác biệt nhất.

Một lúc sau lấy lại tinh thần, Tiêu Dật tiến lên ôm lấy ta.

Ta bị hắn đánh thức, mở đôi mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn.

"Ngủ ở chỗ đầu gió, coi chừng bị cảm lạnh, trẫm bế nàng về giường ngủ." Tiêu Dật nhẹ giọng nói, trên mặt mang theo ý cười.

Ta gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng, áp mặt vào ngực Tiêu Dật, đây là tư thế dựa dẫm hoàn toàn.

Tiêu Dật sửng sốt một chút, nụ cười trên khóe miệng lại càng sâu hơn.

Hắn đặt ta lên giường, thay ta đắp chăn.

Đế vương bận trăm công nghìn việc lại không vội rời đi, cứ như vậy ngây ngốc nhìn ta mãi.

Nội thị và Thúy Vi đứng đợi ở cửa đều thầm giật mình.

Đây đã không chỉ là ánh mắt xem ta như đồ chơi nữa rồi.

Mà là ánh mắt của nam nhân nhìn nữ nhi mà mình yêu.

Ta được long sủng ngày càng cao, Quý Phi lại như rơi vào hầm băng.

Có một ngày, trong hậu cung truyền ra một tin đồn.

Nói Thục Phi là hồng nhan họa thủy mê hoặc hoàng thượng, mới khiến ông trời giáng xuống điềm báo "nhật thực".

Thúy Vi chỉ dò hỏi một chút, đã biết được nguồn gốc của tin đồn này, là từ Quý Phi.

"Nương nương..." Bích Vi tức giận đến cực điểm, "Bọn họ sao có thể vu khống nương nương như vậy?! Nương nương là người tốt như thế nào! Nương nương! Người phải nghĩ cách thanh minh đi!"

Ta mỉm cười.

Được thôi.

Vậy thì... lấy cái chết để chứng minh đi.

Lúc Tiêu Dật vừa đến, ta đang đứng trên tường thành hoàng cung.

Tường đỏ thẩm, lụa trắng, tay áo rộng thướt tha bay trong gió, có một loại cảm giác như ta muốn cưỡi gió mà trở về.

Giờ phút này Tiêu Dật lại không có tâm tình thưởng thức.

Hắn đứng dưới tường thành, thất thố hét lớn: "Nguyệt nhi, mau xuống đây! Có chuyện gì thì nói với trẫm."

Ta lắc đầu trong gió, giống như một đóa hoa dành dành bấp bênh giữa gió mưa.

"Bệ hạ, Nguyệt nhi không muốn liên lụy bệ hạ, chỉ có thể chết, để chứng minh trong sạch."

Nói xong, ta không chút do dự nhảy xuống.

Trong tiếng gió xào xạc, ta có thể nghe thấy tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của Tiêu Dật.

"Nguyệt nhi——————”

Hắn không chút do dự đẩy nội thị ra, bay xuống dưới bức tường thành, dang rộng hai tay cố gắng đỡ lấy ta.

Thực sự hắn cũng đã đỡ được ta, ta ngã vào lòng hắn, một ngụm máu trong lòng hắn phun lên áo trắng của ta.

"Nguyệt nhi...... Nguyệt nhi....... Nàng không sao là tốt rồi." Trước khi ngất xỉu, tâm ý của Tiêu Dật chỉ có ta.

Con người, luôn là sau khi mất đi mới biết quý trọng.

Yêu mà không có được là Bạch Nguyệt Quang.

Có được mà không biết trân trọng là Nốt Chu Sa.

Bạch Nguyệt Quang trước kia, hắn đã có được.

Trải qua lần mất đi này, về sau ta chính là Nốt Chu Sa duy nhất trong lòng Tiêu Dật.

Khi Tiêu Dật tỉnh lại, ta đang canh giữ bên giường.

Ta không nói gì, chỉ một mực rơi nước mắt.

"Khụ khụ...... Trẫm còn chưa mở miệng trách nàng, nàng khóc cái gì?" Tiêu Dật ôm ngực ho khan.

Ta nức nở trả lời: "Ta... ta...ta quả nhiên là hoạ thủy, liên lụy bệ hạ."

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dật trầm xuống: "Ai nói nàng là hoạ thủy?"

Ta lặng lẽ rơi lệ, không đáp lời.

Ánh mắt Tiêu Dật lạnh lùng chuyển hướng về phía Thúy Vi sau lưng ta: "Ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thúy Vi sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: "Trong cung đồn đại, Thục Phi nương nương là hồng nhan hoạ thủy, mê hoặc bệ hạ, nhật thực chính là điềm báo. Nương nương không muốn liên lụy bệ hạ, cho nên...cho nên..."

"Hỗn xược!" Tiêu Dật tức giận đến mức lại ho dữ dội: "Đi tra! Đi điều tra cho trẫm! Rốt cuộc là ai loan truyền tin đồn! Ai loan truyền tin đồn này, chém đầu hết!"

"Không cần! Bệ hạ, tha cho bọn họ một mạng." Ta nắm lấy tay Tiêu Dật, nhìn hắn cầu xin.

"Nàng đó! Người khác đều muốn mạng nàng, nàng còn nhân từ nương tay." Tiêu Dật thở dài, xoa đầu ta, "Thôi, có trẫm ở đây, sẽ không bao giờ để bất kỳ ai làm hại nàng nữa."

Hiệu suất làm việc của Nội thị giám rất cao.

Rất nhanh đã tra được ngọn nguồn của tin đồn——Quý Phi.

Tiêu Dật nổi trận lôi đình, hạ lệnh giáng Quý Phi làm Tiệp dư, cấm túc trong cung, cho đến khi sinh con.

Lần này, Tiêu Dật là thật sự thất vọng với sự ngoan độc của Quý Phi rồi.

Quý Phi cũng không ngờ, ta lại có thể cược cả tính mạng để liều mạng với ả.

Cho nên, ả thua rồi.

9.

Mùa đông sắp qua rồi, ta chuẩn bị cho Quý Phi——————

À, không, bây giờ là Tiệp dư rồi.

Ta chuẩn bị tặng cho Liễu Tiệp dư một ít quà.

Chúc ả————— không sống nổi qua mùa đông này.

Ngày đại hàn, Liễu Như Ngọc sảy thai.

Đứa bé trong bụng đã được bốn tháng, đã thành hình.

Nhưng ả sảy thai không những không được Tiêu Dật an ủi, ngược lại còn bị đánh vào lãnh cung, tước đoạt phong hiệu, giáng làm thứ nhân.

Ngày đó, thái y, cung nữ, nội thị, bà đỡ có mặt, v.v. đều bị ban cho rượu độc tự sát.

Cả hậu cung đều miệng kín như bưng, không ai dám nhắc đến chuyện này.

Nhưng ta biết tại sao, bởi vì Liễu Như Ngọc mang thai một đứa quái thai!

Đứa bé từ trong cơ thể Liễu Như Ngọc chảy ra, mắt lồi, bụng phình to, toàn thân mọc đầy lông đen, còn có một cái đuôi dài.

Tiêu Dật chỉ nhìn một cái, đã bị doạ đến mức xụi lơ xuống.

Sinh ra quái thai, là điềm báo đại hung, cũng là sỉ nhục của hoàng thất, là sự trừng phạt của ông trời đối với hoàng tộc.

Bí mật hoàng thất như vậy, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

Cho nên Tiêu Dật bí mật xử lý tử thai đó, cũng xử lý tất cả mọi người có mặt.

Quái thai này, trong lòng Tiêu Dật như bóng ma không thê xua đi.

Cũng trở thành khoảng cách giữa hắn và Liễu Như Ngọc vĩnh viễn không thể vượt qua được.

Mà cái gọi là quái thai này, thật ra là cục lông mèo ta nhét vào bụng Liễu Ngọc Như hoá thành.

Vốn dĩ ả không hề có mang thai.

Từ lúc ả ăn viên Ngọc Hoa hoàn, ả đã sớm mất đi tư cách làm mẹ.

Trước khi uống, đương nhiên ả sẽ tìm người kiểm tra Ngọc Hoa Hoàn, xác thực không có vấn đề gì.

Có vấn đề là cái bình sứ đựng Ngọc Hoa Hoàn.

Ta dùng cuống quả hồng xay thành bột hòa với nước, bôi lên thành trong của bình sứ. Vật này cực lạnh, có thể khiến nữ tử triệt sản.

Thân thể Tiêu Dật vốn không thể hồi phục lại, lần kinh hãi này, lại khiến hắn ngã bệnh.

Ta ngày đêm hầu hạ bên cạnh, trên người thoa phấn thơm mà hắn thích nhất.

Ho khan khiến hắn ngày đêm khó ngủ, hắn càng thêm say mê mùi hương trên người ta.

Luôn phải ôm ta, ngửi mùi phấn thơm trên người ta mới có thể ngủ được.

Nhưng, phấn thơm ngửi càng nhiều, bệnh ho của hắn lại càng thêm nghiêm trọng.

Cuối cùng, hắn đã ho đến mức không thể xuống giường.

Mà ta lại ngày ngày cho thêm phấn thơm vào lư hương trong tẩm cung của hắn, hy vọng hắn có thể ngày đêm ngủ ngon.

Tiêu Dật vốn mới lên ngôi, hắn liên tục hơn mười ngày không lên triều, triều thần trong lòng hoảng sợ.

Bọn đệ đệ tâm tình bất chính của hắn nhanh chóng chia cắt thế lực trên triều, Tiêu Dật cũng lực bất tòng tâm, không thể phản kháng.

Ta nhân lúc Tiêu Dật ngủ, đi gặp Liễu Như Ngọc.

Ta bước vào lãnh cung, Liễu Như Ngọc đang nằm trên giường tỏa ra mùi mốc meo, đôi mắt căm hận nhìn ta chằm chằm.

Sau khi sinh non ả không được chăm sóc, lúc này ả gầy gò đến cực điểm, sắc mặt khô vàng, dưới thân vẫn không ngừng ra máu đỏ.

Ta đóng chặt cửa cung, từ hư không biến ra tất cả áo khoác lông Linh Miêu trong tẩm cung của ả.

Mắt Liễu Như Ngọc trợn to sắp rớt ra ngoài: "Yêu...... yêu quái......"

Đáng tiếc, nơi này đã bị ta hạ kết giới, mặc kệ ả gào rách cả yết hầu, cũng sẽ không có ai nghe thấy.

Ta lộ ra một nụ cười khoái trá, từng bước từng bước tiến đến gần nàng ta, cao cao tại thượng nhìn ả: "Ngươi thích da Linh miêu, liền muốn săn giết cả tộc Linh miêu, bọn họ làm sai điều gì chứ? Chỉ vì thỏa mãn lòng tham của ngươi?"

Trên mặt Liễu Như Ngọc lộ ra vẻ kinh hãi: "Ngươi...ngươi... ngươi là...Linh... Miêu?"

Ta ngửa đầu cười to, ngón tay kết ấn, những áo choàng da Linh miêu đó liền bị lửa cháy hừng hực bao vây.

Đốt đi, đốt xuống dưới đất, trả cho người trong tộc của ta một cái toàn thây.

Lửa càng ngày càng lớn, bao vây Liễu Như Ngọc, lưỡi lửa cuốn tới tóc của ả, ả khóc lóc, ả cầu xin tha thứ, ả không thể thoát được.

Nhưng ta chỉ là lạnh lùng nhìn liếc ả một cái, đi ra khỏi lãnh cung.

Đã từng, phụ mẫu của ta, muội muội của ta, thân nhân của ta, bọn họ cũng từng khổ sở giãy dụa, từng tiếng kêu r3n thảm thiết, nhưng có ai buông tha cho họ không?

Ta bước lên tường cung màu đỏ thẩm cao cao trông về phía xa xa, cho đến khi cả tòa lãnh cung bị thiêu rụi thành tro bụi.

Bệnh của Tiêu Dật càng ngày càng nặng.

Hắn lâm vào hôn mê sâu, tỉnh lại cũng là không ngừng ho ra máu.

Ngày này, ta tách khỏi mọi người, ngồi bên giường, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt gầy gò của hắn.

Tiêu Dật mở mắt, nhìn ta.

Ta lên tiếng gọi hắn: "Tiêu Dật......"

Hắn lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, không hề trách ta vô lễ gọi thẳng tên hoàng thượng.

"Nguyệt nhi vất vả rồi, chờ trẫm khỏe hơn, nhất định sẽ từ từ bù đắp lại cho nàng." Hắn đưa tay muốn vuốt v e mặt ta, ta lại quay mặt đi.

"Nguyệt nhi......" Trong mắt Tiêu Dật lóe lên một tia bi thương lại khẩn trương, "Nguyệt nhi, chẳng lẽ giận trẫm rồi?"

"Không phải giận......" Ta nhỏ giọng trả lời.

"Nguyệt nhi ngoan...... Không giận là được rồi." Tiêu Dật nở nụ cười, lại gắng sức giơ tay, muốn sờ mặt ta.

Ta đột nghiên đứng dậy, hất tay hắn ra.

"Ta hận! Ngươi giết cả tộc ta! Ta muốn ngươi đền mạng!"

Đến bước này, Tiêu Dật lại còn cố gắng cứu vãn ta, hắn vội vàng mở miệng: "Là trẫm làm sai án oan sao? Trẫm hứa với ngươi, chờ trẫm khỏe hơn, nhất định sẽ tra rõ ràng, trả trong sạch cho cả tộc Nguyệt Nhi."

Ta lắc đầu, cười lạnh một tiếng: "Hương phấn thơm ngươi thích nhất, chính là độc dược muốn mạng ngươi."

"Không thể nào...Không thể nào..." Vẻ mặt Tiêu Dật vẻ không thể tin nổi, "Nguyệt nhi nàng.. Rõ ràng là đơn thuần thiện lương...Rõ ràng...Yêu ta như vậy..."

Nói xong, Tiêu Dật lại ho ra một vũng máu lớn, lần này lại là màu đen kịt.

Tay ta hóa thành móng vuốt mèo, để ở giữa cổ họng hắn: "Ta muốn vì cả tộc Linh miêu trên đỉnh Tuyết Sơn, báo thù!"

Tiêu Dật nhìn thấy móng vuốt mèo của ta, chỉ kinh hãi trong chốc lát, liền bình tĩnh lại, hắn dường như cũng nhớ tới chuyện mình đã làm: "Nàng muốn mạng của trẫm, trẫm cho nàng là được."

Hắn lại không chống cự, cứ như vậy yên lặng nhìn ta.

Ta thu tay lại, đứng bên giường nhìn hắn.

Thuốc độc phát huy tác dụng, hơi thở của Tiêu Dật bỗng trở nên dồn dập: "Nguyệt...Nguyệt nhi....Ta thật sự..."

Tiêu Dật dường như còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói xong, liền tắt thở.

Liễu Như Ngọc chết rồi.

Tiêu Dật cũng chết rồi.

Ta biến về nguyên dạng Linh miêu, rời khỏi hoàng cung.

Ta phạm phải sát nghiệt, e rằng cả đời này khó có thể thành tiên.

Ta sẽ vĩnh viễn ở lại đỉnh Tuyết Sơn, bảo vệ quê hương của ta.

[Toàn văn hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.