Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 37: Tiểu nương tử không muốn




Đám người kia chưa kịp phản ứng thì đã thấy một luồng ánh sáng trắng xóa xuyên qua người, tên nào cũng hộc máu, ngã xuống đất không còn cử động. Mã Hòa kinh hãi gần chết nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt cơ thể run run cố gắng bỏ chạy nhưng sau đó một ánh sáng bắn tới khiến hắn cơ thể cũng không còn.

Vương Lăng nhìn cảnh này tặc lưỡi, công nhận Hàn Bắc Nguyệt không ngây thơ như bề ngoài may lần trước không chọc giận nàng, nếu nàng mà biết hắn lừa nàng thế nào kết quả không khác mấy.

Dùng quá nhiều sức hắn ngủ thiếp lúc nào không hay. Một bóng người trên một cành cây nhìn cảnh đó cũng kinh hãi không thôi, hắn đang định đi ra giúp Vương Lăng thì đã thấy thiếu nữ ở đó từ khi nào, có thiếu nữ này bên cạnh khẳng định Vương Lăng không có nguy hiểm gì nhiều, quyết định hắn quay về báo cáo cho Tô Dịch.

Hàn Bắc Nguyệt đưa hắn vào hang động, thắp lửa, sau đó thay hắn chữa trị. Nàng xấu hổ cởi y phục hắn ra thấy vô số vết thương không chỉ mới có mà còn vài vết xẹo cũ làm nàng xót không thôi.

Thay hắn rịnh thuốc buộc vết thương xong nàng cũng ngũ thiếp đi. Hai người ôm nhau ngủ không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Vương Lăng tỉnh dậy thấy cơ thế nặng tĩu thì thấy Hàn Bắc Nguyệt đang ngủ trên người hắn, hắn cười nhìn nàng cũng không nỡ đánh thức nàng, vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng làm hắn cảm thấy vui thích. Hàn Bắc Nguyệt lúc này đã thức dậy thấy hành động của hắn xấu hổ không dám mở mắt.

Qua một hồi Vương Lăng ngừng nghịch tốc nàng, ôn nhu đặt đầu nàng lên chiếc áo được xếp gọn gàng sau đó hắn lấy mấy viên linh đan dùng khôi phục linh lực. Lúc nãy khi hắn xuất ra kiếm khí có cảm giác ‘Lục Liên kiếm pháp’ có dấu hiệu đột phá tầng 2, nhưng vẫn còn thiếu thứ gì đó, hắn không thể biết đó là gì.

Hàn Bắc Nguyệt nhìn người nam nhân đang yên lăng nhập định, nàng nhớ lại việc xảy ra ở hồ hắn như một tên ngốc còn khi cứu nàng thì như một vị anh hùng mà từ nhỏ nàng hay mơ tới, ánh mắt nàng ngập tràn si mê. Vương Lăng cuối cùng cũng hấp thu xong linh lực nhìn qua Hàn Bắc Nguyệt đang nhìn hắn.

-Nương tử, nàng rất thích nhìn ta sao

-Ai thích nhìn ngươi. Ta chỉ canh chừng cho ngươi thôi.

-Nương tử, ngươi không thích ta sao.

-Không phải không thích. Chỉ là chúng ta thời gian quen nhau rất ngắn không thể nhanh như vậy thích được.

-Vậy chúng ta chỉ cần làm cho khoảng cách gần hơn là được.

Nói xong hắn nhào đến hôn lên môi hằn. đôi môi in chặt lên môi nàng, chiếc lưỡi liếm quanh hàm răng trắng ngọc cố gắng tiến sâu vào trong. Hàn Bắc Nguyệt cả kinh muốn đẩy người nam nhân ra nhưng nàng sợ làm hắn bị thương nên đánh phải vô lực để hắn áp chế.

Sau một hồi lâu kháng cự nàng trở nên vô lực nàng đành phải mở miệng cho chiếc lưỡi tham lam dài đỏ kia chui vào bên trong. Chiếc lưỡi kia tham lam lách hết trong miệng nàng, hắn tham lam nuốt lưỡi nàng cũng nước bọt ngọt bùi. Ngay tiếp theo hai người tách ra hai bàn tay đẩy hắn ra, Hàn Bắc Nguyệt lùi ra xa hậm hực nhìn hắn. Vương Lăng biết mình thất thố.

-Nương tử ta xin lỗi

-Ngươi không cần nói. Chỉ là giờ không phải thời điểm thích hợp.

-Thế là khi nào.

-Khi nào động phòng ngươi muốn thế nào cũng được.

-Vậy thì rất tốt.

Thấy hắn hiểu chuyện như vậy nàng cũng yên tâm mới đổi đề tài.

-Đúng rồi. Sao người đi chung với đám người kia vậy.

-Ta trên đường gặp cướp được họ cứu giúp nên họ mời ta đi chung bảo vệ.

-Ta thấy ngươi đâu có yêu, mấy đám cướp thì làm được gì.

-Ặc. Bọn chúng đông đảo một mình ta không đối phó được. Nàng biết đấy trấn này cướp giặc đang hoanh hành mà.

-Cũng đúng. Nhưng ngươi nên cẩn thận đám người đó không đơn giản, bọn chúng hại ta suýt nữa … Nói chung bọn chúng không hắn là người tốt.

-Nương tử, ta biết.

-Ngươi không nghi ngờ gì sao.

-Ta sao lại nghi ngờ lời nói nương tử cơ chứ.

-Thiên Vũ.

Hàn Bắc Nguyệt cảm động nhìn hắn, nghĩ tới gì đó nhanh chóng nói tiếp:

-Đúng rồi tên tiểu bạch kiễm kia hình như nữ giả nam trang ngươi nên cẩn thận.

-Sao nàng biết hắn ta là nữ.

-Cảm giác thôi. Nói vậy ngươi nên cẩn thận kẻo bị ả dụ dỗ.

-Nàng yên tâm, ta chỉ có thể bị nàng dụ dỗ thôi, người khác không có bản sự này.

-Dẻo miệng.

-Mà khoan đã. Nói lòng vòng nãy giờ là nàng đang đuổi khéo ta đó à.

-Không phải. Chỉ là ta cần phải đi về tìm người thân của ta, ta đi trước họ nên cũng sợ họ lo lắng. Ngươi yên tâm sau khi tìm được ta sẽ kiếm ngươi. Nơi này rất nguy hiểm, dù sao đi với đám người kia người vẫn an toàn hơn. Đợi ta

-Được.

-Thanh Minh Dạ kiếm này ngươi giữ lại đi phòng thân đi.

-Cảm ơn nàng.

Hàn Bắc Nguyệt ngay sau khi nói sau cũng phiêu du bay mất. Vương Lăng nhìn thấy vậy cũng ham muốn phi không mà đi có điều cảnh giới giờ không cho phép.

Hắn nhanh chóng quay về bên Tô Dịch dù sao nàng cũng đang khống chế hắn. Hắn đi nhanh qua những cánh tìm đường đi lên núi, ai biết hắn đi hoài đi mãi chẳng còn biết phương hướng nữa. Chẳng lẽ ta đã thành thánh đi lạc, Vương Lăng bùi ngùi mãi thôi, hắn nhảy lên những cành cây xung quanh kiếm nơi cao nhất dò đường, tìm được một cái cây to nhất cao nhất hắn vui mừng chạy đến thì nghe trong rừng có đánh nhau, hắn không muốn quá nhiều chuyện nhưng trí tò mò nổi lên chạy về phương hướng tranh đấu ấy.

Xuất hiện trước mặt hắn là một đoàn người hơn chục tên bao vây 3 người 2 nam 1 nữ. Vương lăng đánh giá 3 người, cả 3 đều là tộc tinh linh có tai dài, đều là tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt cô gái tóc vàng kia rất xinh đẹp nhưng không đủ để Vương Lăng bán mạng vì nàng, dù sao dạo này hắn rất dại gái đều vì gái mà xém chết mấy lần, rút kinh nghiệm lần này tùy tình hình ra mặt.

-Hãy mau giao trứng Bạch Mao Ưng ra đây ta tha cho con đường chết.

-Hừ. Bọn ta không có giữ trứng gì hết. Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ.

Thiếu nữ tộc tinh linh cười trêu làm bọn chúng tức đỏ mặt.

-Ai biết bọn ngươi nói thật hay giả. Để bọn ta lục soát đã rồi nói.

-Vô sỉ.

Vương Lăng nghe nàng nói lấy làm kì, không lẽ trứng đã rơi vào tay bọn người này.

Thiếu nữ kia vừa nói xong xuất ra cung tiễn nhắm bắn đám người, một mũi tên bộc phá mang theo phong thuật gia tăng tốc độ bắn đến đám người làm bọn chúng không tai nào tránh được chỉ có cách đỡ đòn, hai tinh linh bên cạnh cũng hỗ trợ nàng bắn tiễn, cả đám người thấy cả một mưa tên rơi xuống đón đỡ nhưng sau đó lại cảm nhận nguy hiểm, thiếu nữ phóng ra ‘Phong Tàn Vân’ công kích một đám người. Ngay sau đó cả đám nằm xụi lơ trên đất. Thiếu nữ tinh linh cùng hai người kia đi mất cũng không để ý thấy Vương Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.