Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 103: Làm ma nữ là có nguyên do




Hắn nhận ra bản thân đang ở giữa một cảnh tượng tan hoang, ngôi làng bị thiêu rụi bởi những tên cường đạo đúng nghĩa, bọn chúng cướp bóc, giết người, cướp của, hiếp dâm bao phụ nữ trong làng.

Ngay cả những đứa trẻ bọn chúng cũng không tha thẳng tay chém giết, Vương Lăng thật tức giận ra tay đánh tới nhưng cú đấm xuyên qua người chúng, dĩ nhiên hắn không thể can thiệp vào. Hắn nhận ra đây có lẽ là linh thức quá khứ của Bạch Mai Cốt, một tên đạo tặc dò xét xung quanh lên tiếng cười:

-Ở đây có một cặp tỷ muội xinh đẹp đây.

Vương Lăng nhận ra một thiếu nữ xinh đẹp đang ôm trong lòng là một đứa bé gái dễ thương tầm 7,8 tuổi.

-Haha. Có trốn cũng vô dụng, để bọn ta cho ngươi thấy sướng lạc là thế nào.

Thiếu nữ lập tức bị cả đám cướp đè ra, y phục bị xé nát, chân tay bị đè ép, vô lực giãy giụa, để mặc bọn chúng làm nhục. Đứa bé gái kia dù sợ nhưng vẫn chạy tới đấm đá vô lực vào người bọn cướp miệng vẫn thút thít đòi bọn chúng thả tỷ tỷ ra, lực đạo không có tác dụng đứa bé chuyển qua cắn, một tên đau đớn quay lại đá đứa bé ra một góc, đứa bé nào chịu nổi cả người đau đớn nắm im ở đó.

Tên kia như chưa hả dạ tiếp tục ra tay đá đạp lên người bé gái, bé chỉ còn cách lấy tay che đầu chịu đựng. Người tỷ thấy vậy thì khóc lóc cầu xin:

-Cầu xin các người tha cho muội ấy, muội ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện cứ để người tỷ tỷ này chịu thay.

-Được. Nếu vậy thì người hãy phục vụ bọn ta cho tốt.

Đám cướp cười ra sức dày vò nàng, bất cứ chỗ nào trên người nàng đều bị bọn chúng sờ mó, mạnh bạo ra sức mà hưởng dụng. Từ một thiếu nữ xinh đẹp dần trở nên nhếch nhác dính đầy dịch chất hôi thối đám nam nhân, đứa bé gái đau đớn nhìn tỷ tỷ bị bọn cầm thú làm nhục, không thể làm gì hơn là khóc.

Vương Lăng thật sự phẫn nộ, răng nghiến chặt nhìn kĩ khuôn mặt lũ cướp này. Chơi chán chê bọn chúng cười hả hê quay qua nhìn bé gái, một tên mặt lạnh vung tay muốn chém, chợt lại thấy có một bàn tay của người tỷ tỷ níu lại không cho hắn ra tay.

-Các người đã hứa rồi, sẽ không làm tổn hại đến muội muội ta, ta đã làm như các người yêu cầu rồi kia mà.

Nhìn thấy bộ dáng tơi tả của thiếu nữ, gã không hề thương cảm mà cảm thấy kinh tởm dùng chân kia đạp tím cả bàn tay nàng.

-Tránh ra.

Nàng ra sức dùng tay còn lại níu kéo cố gằng giọng nhìn vị tiểu muội:

-Muội muội chạy mau.

Đứa bé gái khóc thút thít nhìn vị sư tỷ chịu khổ bất lực không thể làm gì.

-Thả ta ra.

Tên cướp tức điên cầm thành đoan chém xuống chặt mất 2 cánh tay nàng để nàng la hét trong đau khổ, cả đám cướp thấy nàng nằm lăn lộn đau đớn không bận tâm mà còn cười hưởng thụ.

-Mau kết thúc còn về làm tiệc ăn mừng nào.

-Đợi chút.

Tên cướp kéo lê đứa bé gái đến trước mặt người tỷ tỷ, để chính mắt nhìn vị tỷ tỷ chịu khổ.

-Tỷ tỷ sao thế, đau lắm sao, để muội giúp tỷ cầm máu.

Đứa bé gái dù đau đớn vẫn cố ngồi dậy hai bàn tay bé nhỏ không thể dừng được dòng máu chảy ra từ chỗ tay bị đứt, vị tỷ tỷ cười nhìn bé gái muốn vuốt ve nhưng đôi tay giờ đã thành phế nhân, bé gái nhìn nụ cười của vị tỷ tỷ như nhận được sự hạnh phúc cuối cùng.

Rồi ngay sau đó dòng máu ấm bắn đầy mặt bé gái, tên cướp tàn nhẫn ra tay chém vào cổ vị tỷ tỷ, đứa bé gái vô vọng nhìn lấy cảnh tượng này, đau khổ tột độ mong muốn mau chóng được giải thoát. Mấy tên cướp cười đao vung cao sắp đoạt đi tính mạng đứa bé.

Vương Lăng dù vô cùng phẫn uất đâu có thể làm gì thì chỉ có thể bất lực đứng ngó. Rất nhanh những tên cướp lần lượt ngã xuống, cả một vùng bụng bị khoan nát hết, tên nào tên nấy đều như vậy.

Lập tứclà sự xuất hiện một mỹ phụ nhân mặc bạch y, bàn tay nhuốm máu khẽ liếc nhìn đứa bé trước mặt tỏ vẻ thương cảm, nàng tiến tới ôm đứa bé có đôi mắt vô hồn như người chết, hơi ấm lan tỏa để cho bé gái có chút yên tâm thiếp đi. Một hắc nhân mặc đồ đen có nhiều phần mãnh khí trên tay bế một đứa bé 3,4 tuổi tới bên cạnh mỹ phụ nhân liếc nhìn qua bé gái.

-Chẳng lẽ nàng muốn nhận nuôi đứa bé này sao.

-Không được sao, dù sao nó cũng rất đáng thương mà.

Bạch y mỹ phụ nhân vẫn âu yếm đứa bé vui vẻ nhìn qua hắc nam nhân.

-Thế nhưng chúng ta là người của ma giáo, e là việc này không tiện lắm.

-Không sao. Muội sẽ bảo vệ nó, dù sao thì con gái chúng ta cũng cần có người chơi cùng mà có phải không.

-Thôi tùy nàng vậy.

Hắc nam tử tuy nói vậy nhưng đôi mắt ánh lên yêu thương nhìn bé gái tội nghiệp kia. Vương Lăng giật mình, ai bảo là người của ma giáo thì ác độc tàn bạo, có khi còn tốt hơn gấp ngàn lần đám súc sinh kia, hắn giờ đây biết không thể tùy tiện mà thông qua bề ngoài mà đánh giá nhân phẩm một con người. Hắn nhìn lại nam tử áo đen thấy có chút quen, nhận ra có lẽ là hắc y nhân nhận lệnh lấy đồ từ chỗ hắn.

Một mảng tối đen hiện ra, hắn trở lại với thực tại, nhìn qua người Bạch Mai Cốt lần nữa, thật sự rất thương tâm cho quá khứ của nàng, có lẽ hắn vẫn còn chưa hiểu hết về nàng.

Giờ đây có lẽ hắn nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với nàng, nói là hắn hoa tâm cũng được, trăng hoa cũng không sao, một kẻ phụ bạc hắn cũng chấp nhận, hắn sẽ không thật sự quan tâm ai nói gì, chỉ cảm thấy muốn đem cho các nàng cảm giác an toàn, hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn, đây là trách nhiệm của một người nam nhân dành cho bất cứ nữ nhân nào của mình.

Hắn không muốn chỉ vì lo nghĩ cho một nữ nhân mà bỏ mặc mấy người còn lại, tuy mối quan hệ với nàng thật sự không có gì ngoài chuyện mới rồi nhưng cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng sau. Mà trước tiên rời khỏi đây cái đã, nếu không tý nữa thay vì nghe hắn giải thích thì nàng đã giết hắn hơn chục lần rồi. Hắn giúp nàng mặc lại y phục, sau đó viết một bức thư để lại mới quay đầu đi. Lướt qua phôi lõi hắn dừng lại có chút chần chờ.

-Có phải muốn lấy phôi lõi này không.

-Tiền bối có cách?

-Giờ hiện nó vô chủ, lúc nãy nó vừa cắt đứt liên hệ với tiểu nữ kia nên ngươi có thể lấy sau này sử dụng.

-Vậy thì tốt quá.

Lập tức hắn đem phôi lõi vào trong không gian ý thức, lần này tiểu U Linh từ đâu xuất hiện.

-Chủ nhân, đây là cái gì.

-Chớ có đụng vào, nếu nó bị hư tổn thì coi chừng.

-Thuộc hạ hiểu rồi. Chỉ là nó …

-Làm sao.

-Hình như có một dạng linh hồn nào đó tồn tại không giống với phôi lõi bình thường.

-Vậy sao…. Thôi để sau này nghiên cứu sau. Đây người tiếp tục tu luyện đi.

Vương Lăng ném ra ma kiếm làm tiểu U Linh vui mừng chạy ngay tới, hắn giờ có chút vui mừng vì thu được phôi lõi có ích này, tiện thể sau này xài.

Giờ đây Bạch Mai Cốt mở đôi mắt nhận ra bản thân bất tỉnh khá lâu, thậm chí phía dưới còn có chút đau đớn. Nàng nhìn quanh thì không thấy Vương Lăng đâu nữa thật sự tức giận.

-Tiểu tử này chạy thật nhanh.

Ngó tới trên thân nàng lại nhận thấy còn có một bức thư được để lại, nàng tò mò mở ra xem nội dung bên trong

"Tiểu tỷ thân mến, à không nương tử thân thương. Ta hiện đã giúp nàng giải nghịch khí trong người, có lẽ do nàng không chịu đựng nổi áp lực của pháp môn kia, nếu không có ta thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn nên đừng trách ta dùng phương pháp song tu. Đừng lo chuyện ta làm thì sẽ chịu trách nhiệm, hẹn bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp.

Đừng nghĩ ta gạt nàng nếu không ta đã nhân lúc nàng ngủ mà ra tay nào phiền phức như thế này. Có lẽ phải rất lâu sau này đôi ta mới gặp lại, đợi đến khi đó thì ta chắc chắn sẽ cho nàng hiểu sự chân thành của ta.

Giữ gìn sức khỏe.

Thân”

Đọc xong bức thư làm nàng choáng váng phân tích sự việc vừa xảy qua, lập tức nhận ra phía bên dưới bên trong còn chứa dịch chất màu trắng dần hiểu chuyện gì xảy ra với bản thân, hận không thể lập tức giết hắn, nhưng nghĩ lại lời hắn cũng có lý nên thật sự bình tĩnh chút. Lần nữa nhận ra phôi lõi kia biến mất.

- Vương Lăng, ngươi nhớ đó ta sẽ tính hết mọi thứ với ngươi sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.