Linh Dị Âm Dương

Chương 31: 31: Tiễn Đưa





Đoàn người cùng nhau trở về thôn, Ngân Linh cần phải nghỉ ngơi, Tiểu Thụy vẫn lui tới bên người cô bé, không muốn rời đi.

Cha mẹ Ngân Linh biết được thì hết hồn, tuy Tiểu Thụy tốt bụng nhưng dù sao quỷ vẫn là quỷ, sao có thể ở với con người lâu dài được chứ?
Tiểu Thụy ngốc ngốc bị Cố Cửu và Thiệu Dật mang đi.

Vóc dáng của cậu không nhỏ nhắn gì, đã mười bảy mười tám tuổi rồi, nhưng đầu óc chỉ như đứa bé bốn năm tuổi mà thôi, hẳn là lúc còn sống bị bệnh chậm trí.

Tuy vậy, quần áo Tiểu Thụy mặc trên người lại rất tốt, chỉnh tề sạch sẽ, mặt mũi cậu cũng sáng sủa, có vẻ lúc sinh thời cậu nhóc này là con cái của gia đình giàu có nào đó.

Không những vậy, dù Tiểu Thụy bị ngốc nhưng nhìn cách đi đứng nói năng của cậu có thể thấy được người nhà rất yêu thương chăm sóc cậu, bằng chứng là cậu nhóc vô cùng ngây thơ, thậm chí có phần nhút nhát.
Cố Cửu có hỏi Ngân Linh, lần đầu tiên cô bé gặp được Tiểu Thụy là ở bên sườn núi.

Hai mẹ con họ đi hái rau dại thì gặp Tiểu Thụy bị lạc đường.

Ngân Linh chỉ đường cho cậu đi, sau đó thỉnh thoảng cô bé lại thấy Tiểu Thụy lang thang quanh khu vực này, thế là hai đứa trở thành bạn thân.

Chẳng qua Ngân Linh không có mắt Âm Dương thực sự, chỉ là bát tự cô bé thiên về âm nên mới dễ gặp quỷ quái hơn người khác, năng lực này sẽ mất dần khi cô bé lớn lên, vì khi đó dương khí trên người cô bé ngày một nhiều hơn.

Tiểu Thụy sẽ không hại Ngân Linh, nhưng hai vợ chồng Trần Lượng lo lắng là đúng, người bình thường không thể ở cùng với quỷ trong thời gian dài được, quỷ rốt cuộc vẫn là vật thuộc về cõi âm.

Do đó, để tốt cho cả hai, tốt nhất là tình bạn này chấm dứt tốt đẹp tại đây thôi.
Cố Cửu hỏi Tiểu Thụy: “Cậu có muốn gặp Ngân Linh không?”
Tiểu Thụy gật đầu: “Muốn ạ, muốn chơi với Ngân Linh.”
“Vậy cậu còn muốn chơi cùng ai khác nữa không?”
Tiểu Thụy nghĩ ngợi chốc lát rồi đáp: “Còn có cha mẹ nữa.”
“Tôi mang cậu đi tìm cha mẹ nhé, được không?”
Đôi mắt Tiểu Thụy sáng hẳn lên: “Thật không ạ?”
Cố Cửu nói: “Thúc thúc không gạt người đâu.” Ừm, cũng không gạt quỷ.
Thiệu Dật liếc Cố Cửu một cái, thúc thúc… Người ta kém trí chứ đâu có kém tuổi cậu đâu.
“Cố thúc thúc” bắt đầu hỏi thăm thông tin của “bạn nhỏ” này.

Thì ra Tiểu Thụy bay từ bên kia núi sang, vì khu rừng trên núi lớn quá nên cậu bị lạc đường, tìm mãi không thấy đường về nên cứ quanh quẩn ở đây.


Sau khi biết được manh mối, Cố Cửu và Thiệu Dật dành cả một ngày để đi vòng qua bên kia núi, sau đó xuống núi rồi vào mấy thôn trấn nhỏ gần đó hỏi thăm gia đình của Tiểu Thụy.
Nhờ có đặc điểm rõ ràng nên hai người tìm khá dễ.

Khi họ vào trong trấn, có người vừa nghe họ hỏi thăm cậu trai mười bảy mười tám tuổi bị khờ khạo tên Tiểu Thụy liền biết ngay.

Người nọ chỉ đường cho hai người, lúc nói chuyện tỏ vẻ thương xót, vì vậy có thể đoán được cái chết của Tiểu Thụy không bình thường.
Suy luận trước đó của Cố Cửu không sai, gia cảnh của Tiểu Thụy rất khá.

Hai người đi theo đường được chỉ, đến nhà của vị phú hộ giàu nhất trấn này, họ Chu.
Bọn họ đến vừa đúng lúc có một đoàn người từ trong nhà đi ra, đi đầu tiên là một người phụ nữ đứng tuổi mặc quần áo thuần trắng.

Hai bên thái dương của bà điểm tóc bạc, dung nhan tiều tụy, mặt ủ mày chau.

Mấy gia đinh theo hầu phía sau đều cầm theo nến thơm và tiền giấy, vừa nhìn liền biết họ chuẩn bị đi cúng tế,
Cố Cửu còn đang nhìn xem người này có phải là mẹ của Tiểu Thụy không thì chính Tiểu Thụy trú trong Âm Mộc Bài đã mừng rỡ reo lên: “Mẹ ơi!”
Khổ nỗi bây giờ vị phu nhân đó nào có nghe được tiếng con mình nữa, bà dẫn theo nhóm người hầu lướt ngang trước mặt họ.
Cố Cửu tiến lên gọi: “Vị phu nhân này, xin dừng bước.”
Mẹ của Tiểu Thụy nghe tiếng gọi thì như vừa tỉnh từ cơn mê, dừng lại nhìn Cố Cửu: “Xin hỏi đạo trưởng có việc gì?”
Cố Cửu hỏi: “Phu nhân có phải là mẹ của Chu Thụy?”
Mẹ Chu nghe thấy tên đứa con đã khuất thì không giấu nổi nét bi thương, bà gật đầu: “Phải, là tôi.”
Việc không tiện nói ngoài đường nên Cố Cửu đề nghị vào nhà rồi nói, mẹ Chu không rõ người này có mục đích gì, nhưng dường như việc cậu muốn nói có liên quan đến Tiểu Thụy nên bà chỉ chần chừ một lát rồi vẫn quay trở lại, mời hai sư huynh đệ vào nhà.
Sau khi vào đến phòng khách, mẹ Chu theo ý của Cố Cửu cho người hầu lui hết, bấy giờ chỉ còn lại ba người họ và một con quỷ Tiểu Thụy vừa được Cố Cửu thả ra.

Cố Cửu không dây dưa lòng vòng, nói thẳng chuyện hồn phách của Tiểu Thụy vẫn còn ở nhân thế cho mẹ Chu.

Cậu cũng nói sở dĩ Tiểu Thụy còn ở lại có lẽ là vì mong muốn gặp lại cha mẹ lần cuối.
Mẹ Chu tuy rằng đau đớn vì mất con nhưng bà không phải là người cả tin, cho nên nghe thì nghe chứ vẫn tỉnh táo cân nhắc trong lòng, lúc mới nghe Cố Cửu nói con mình còn ở nhân gian còn tỏ vẻ nghi ngờ.
Cố Cửu ngoắc Tiểu Thụy ngồi xổm bên cạnh mẹ mình từ nãy đến giờ, bảo cậu đứng ra giữa phòng rồi nói với mẹ Chu: “Tôi sẽ để phu nhân gặp Tiểu Thụy một lần, phu nhân tự khắc biết được lời tôi nói là thật hay giả.”
Nói xong Cố Cửu mở mắt Âm Dương cho mẹ Chu.
Mẹ Chu đột nhiên nhìn thấy con trai mình thì kinh ngạc trong chốc lát, sau đó liền kích động đến mức òa lên khóc thảm thiết.


Bà chạy sang muốn ôm chặt lấy Tiểu Thụy, nhưng chỉ với tay vào không khí mà thôi.
“Mẹ!” Tiểu Thụy gặp được mẹ cũng vui mừng không kém, cậu thấy mẹ mình khóc bèn luống cuống muốn chùi nước mắt cho mẹ.

Đáng tiếc thay người quỷ khác đường, người bình thường không thể chạm vào quỷ hồn và ngược lại.
Thiệu Dật lặng lẽ đốt một lá bùa, lá bùa này có thể giúp cho hai mẹ con đã vĩnh viễn âm dương cách trở chạm được vào nhau trong giây lát.
Dù cho có gặp cảnh tượng này bao nhiêu lần đi nữa, Cố Cửu vẫn cảm thấy buồn bã.

Nếu là lúc nhỏ chắc cậu đã rơm rớm nước mắt, chỉ là bây giờ cậu lớn rồi, giống như sư huynh, đã học được cách kiềm chế cảm xúc.
Người hầu đứng canh ngoài cửa nghe thấy tiếng mẹ Chu khóc, đang định xông vào thì bị mẹ Chu bảo lui, xem ra địa vị của mẹ Chu trong nhà rất vững chắc, thảo nào một cậu ngốc như Tiểu Thụy có thể được bảo vệ bình an, vô tư mà trưởng thành.
Cố Cửu để cho mẹ Chu khóc hết, giải tỏa nỗi lòng, chờ đến khi bà bình tĩnh lại một chút mới nói: “Lần này chúng tôi đưa Tiểu Thụy đến đây là để cậu ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Ở lại dương gian lâu ngày thật sự không tốt cho cậu ấy.”
“Đa tạ hai vị đạo trưởng đã giúp đỡ Tiểu Thụy.” Mẹ Chu lau nước mắt, bà dịu dàng vuốt ve con trai đang tựa vào đầu gối của mình, đôi mắt đầy vẻ từ ái và luyến lưu, nhưng rồi vẫn dứt khoát hỏi: “Vậy phải làm sao mới tốt cho Tiểu Thụy?”
“Đưa cậu ấy đi đầu thai.” Cố Cửu nói.

“Chỉ là tôi xem Tiểu Thụy như vậy có lẽ kiếp trước đã gây ra tội nghiệt nên kiếp này phải chịu khổ để đền bù, cũng không biết đời này như vậy đã trả dứt hay chưa, nếu trên người vẫn còn nợ chưa trả thì không dám đảm bảo kiếp sau cậu ấy được đầu thai vào chỗ tốt.”
Mẹ Chu nghe xong, trìu mến nhìn Tiểu Thụy, lại hỏi Cố Cửu: “Vậy tôi nên làm như thế nào để giúp nó?”
Cố Cửu trả lời: “Tôi nhìn tướng mạo của phu nhân đây thấy được phu nhân là người có lòng bác ái.

Tôi sẽ nhờ sư huynh tôi làm một pháp sự cầu phúc cho Tiểu Thụy.

Sau này miễn là không hại đến mình, mong phu nhân hãy làm nhiều việc thiện, cố gắng tích góp âm đức.

Phu nhân là mẹ ruột của Tiểu Thụy nên cậu ấy sẽ được hưởng âm đức của phu nhân.

Nếu nợ nghiệt vẫn còn ắt sẽ tiêu giảm, nếu nợ nghiệt đã hết thì kiếp sau sẽ được sung túc êm ấm, trường mệnh vô ưu.”
Mẹ Chu cảm kích nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn đạo trưởng chỉ điểm cho.”
“Là việc nên làm.” Cố Cửu đáp lời.

Nếu không nhờ Tiểu Thụy kịp thời báo tin cho bọn họ, chỉ e rằng Ngân Linh đã gặp chuyện chẳng lành.


Đợi trở về thôn rồi bọn họ cũng phải báo việc này cho hai vợ chồng nhà họ Trần.

Cả nhà họ nợ ân tình của Tiểu Thụy, đã thành lập nhân quả nên phải báo ân.
Mẹ Chu gọi người chuẩn bị phòng khách cho hai người.

Cố Cửu không có ý kiến gì, nhưng đợi đến lúc sắp ngủ liền len lén gõ cửa phòng sư huynh nhảy vào.
Lúc Cố Cửu nằm xuống dựa vào Thiệu Dật, cậu không nhịn được nghĩ thầm, chẳng phải thế này thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao, giống như đang lén phụ huynh yêu sớm vậy á.

(Thôi xong =))))
Pháp sự cho Tiểu Thụy được định vào ba ngày sau.

Ngày hôm sau, hai người Cố Cửu gặp được cha của Tiểu Thụy, xem tướng mạo thì ông cũng là người sống lương thiện tử tế.

Lúc đến chào hỏi Cố Cửu và Thiệu Dật, đôi mắt ông vẫn còn sưng húp, hẳn là vừa gặp Tiểu Thụy xong không kìm được cảm xúc.
Cha mẹ Chu rất tốt, tuy rằng con trai mình là một “đứa ngốc” trong miệng người đời, nhưng họ vẫn luôn hết lòng che chở cậu.
Người ta thường nói trước giường bệnh lâu ngày dài tháng không còn đứa con hiếu thảo, thật ra điều này cũng đúng cho trường hợp ngược lại.

Để chăm sóc cho một người bệnh tật hoặc khờ khạo cần phải bỏ ra rất nhiều tinh thần và công sức, rất khó giữ được sự kiên trì trong một thời gian dài.
Mẹ Chu không sinh thêm đứa con nào khác, cha Chu cũng không có ý định nạp thϊếp, hai người chỉ có một đứa con là Tiểu Thụy.

Nhà họ Chu có của ăn của để, hai bên đều có nhiều người thân, trong đó trẻ con cũng đông.

Có không ít thân thích hi vọng con mình sẽ được nhận làm con nuôi của họ để sau này kế thừa gia nghiệp.
Cha mẹ Chu lựa chọn một đứa bé có vẻ tốt bụng đoan chính làm con nuôi, bởi vì mục đích chính của họ khi nhận con nuôi là mong muốn sau khi mình tạ thế sẽ có ngươi chăm lo đàng hoàng cho Tiểu Thụy, chứ không phải để thừa kế gia sản.

Đáng buồn thay, người được chọn thì vui mừng, kẻ không được chọn đâm ra thù ghét.

Vì vậy, một trong số những gia đình không được chọn đã quay lại trả thù.
Bọn họ lợi dụng thân phận người thân của mình, thừa dịp cha Chu và mẹ Chu không có ở nhà, gạt người trông coi rằng mình muốn đến thăm Tiểu Thụy, nào ngờ cuối cùng lại cố tình cho Tiểu Thụy ăn đồ không nên ăn.
Khi Cố Cửu nghe người ta thuật lại, cậu đoán kẻ hại người đã cho Tiểu Thụy ăn đồ ăn gây dị ứng.

Bị phát dị ứng có lúc nặng lúc nhẹ, nặng nhất có khả năng dẫn đến tử vong.

Lần đó Tiểu Thụy không thoát được kiếp nạn, cho dù được gia nhân phát hiện kịp thời nhưng vẫn lên cơn khó thở rồi bỏ mình.
Thủ phạm vốn không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, hắn chỉ muốn trả đũa một chút cho bõ tức, nhưng đã quá muộn.


Hiện tại kẻ thủ ác bị tống vào ngục, người nhà của hắn cũng bị họ hàng xa lánh tẩy chay.

Ác giả ác báo, thế nhưng Tiểu Thụy đã vĩnh viễn không thể quay về được nữa.
Nghĩ như vậy Cố Cửu lại cảm khái, nếu như người sống trên đời này bớt tham lam oán hận thì có lẽ đã không có nhiều người vô tội phải uổng mạng như vậy.
Trước khi tiễn Tiểu Thụy đi, Cố Cửu được cha mẹ của cậu đồng ý bèn dẫn cậu đi gặp Ngân Linh lần cuối.

Cố Cửu nói với cô bé rằng Tiểu Thụy phải chuyển nhà đi nơi khác, sau này không đến chơi với bé được nữa.
Ngân Linh nghe vậy thì buồn ơi là buồn, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành lưu luyến không nỡ mà từ biệt Tiểu Thụy, nói sẽ nhớ cậu lắm lắm.

Hai vợ chồng Trần Lượng và Dư Anh cũng ngầm nói với Cố Cửu bọn họ sẽ luôn cầu phúc cho Tiểu Thụy để cảm ơn cậu đã cứu giúp Ngân Linh.
Chạng vạng ngày thứ ba, Thiệu Dật bày một pháp đàn ở nhà họ Chu, dựa vào bát tự của Tiểu Thụy làm cho cậu một pháp sự cầu phúc rồi mới mở cửa quỷ mời âm sai đến dẫn Tiểu Thụy đi.
Tiểu Thụy tính tình như trẻ con, lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu không muốn xa cha mẹ nhưng không hề khóc lóc hay vùng vằng tí nào, chỉ vừa bước theo âm sai vừa ngoái đầu lại nhìn mãi thôi.
Cha Chu và mẹ Chu tựa vào nhau, vẫy tay tiễn con trai ra đi lần nữa, nước mắt chảy dài.
Hoàn thành xong việc nhà họ Chu, lúc Cố Cửu và Thiệu Dật rời đi được họ gửi hai trăm lượng tiền thù lao.

Hai người nhận lấy rồi như thường lệ trích ra một nửa làm từ thiện.

Gần đây bọn họ tốn một lượng kha khá bùa chú và chu sa, chỉ có ra chứ không có vào, cũng đến lúc phải đi mua thêm vật liệu rồi.

Hai người trở lại trấn nhỏ, ghé qua tiệm bán nhang đèn mua sắm một phen.
Trên đường về, Cố Cửu nói với Thiệu Dật: “Sư huynh, sao đệ cứ cảm thấy hình như chúng ta quên mất cái gì thì phải.”
“Quên cái gì?” Thiệu Dật suy tư một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Không nghĩ ra.”
Cố Cửu nghe vậy thì không tự làm khó mình nữa, nhún vai: “Thôi bỏ đi, từ từ rồi cũng nhớ ra thôi.”
Hai sư huynh đệ mỗi người ôm một túi đồ vui vẻ khoan khoái trở về đạo quan.
Quỷ thành, Phong Đô.
Một con quỷ lớn tuổi vừa nhận được tiền con trai đốt cho hớn hở chạy đến tiệm mì trên phố ăn vặt, hô lớn: “Lão Phương, cho một chén mì!”
“Không có!” Phương Thái Hòa tức phì phò cởi tạp dề quăng lên bàn cái xoạch.
Hai thằng oắt con, đã nói khi về đến nhà phải đưa thêm bột mì cho ông, bây giờ thì hay rồi, đã mấy ngày rồi không biết, bột mì dự trữ trong cửa hàng hết sạch sành sanh mà cái bóng của bột mì còn chẳng thấy đâu, ông với lão Bùi sắp phải cạp đất mà ăn đến nơi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu toát mồ hôi lạnh ngồi dậy, vừa quay đầu nhìn thì thấy sư huynh cũng chẳng hơn gì mình, vội hỏi: “Sư huynh, huynh cũng bị mắng hở?”
Thiệu Dật ừ một tiếng, mặt mày đen thui.
Cố Cửu ngượng ngùng chà chà cái trán ướt đẫm mồ hôi, thật là, mải lo chuyện của Tiểu Thụy, quên béng mất vụ bột mì tổ sư gia dặn.

Đêm qua tổ sư gia báo mộng, vừa mắng vừa khảo bài cũ, bị hành cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Ôi, thảm quá chừng, đi ngủ mà cũng bị trả bài….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.