Linh Chu

Chương 2: Nữ Nhân Đẹp Nhất Thiên Hạ Tàn Nhẫn Vô Cùng - Ác Quán Mãn Doanh, Phong Thiếu Gia (2)




Đó là cái gì?

Vật gì đang bay tới?

Một con thuyền, một chiếc Linh Chu màu xanh phong cách cổ xưa, giống như một u linh quỷ thuyền!

Trên Thanh Đồng cổ chu có dựng mười tám cây cột sắt sừng sững như những ngọn núi cao hùng vĩ, mười tám cột sắt Thanh Đồng đã bắt đầu rỉ sét theo thời gian, treo trên đó là những cánh buồm vải màu đen rách nát. Nhìn hình dáng của chiếc Thanh Đồng cổ chu như một bức tranh thiên địa hắc sắc.

Vẻ tang thương từ Thanh đồng cổ chu đập vào mắt làm cho người ta phải tỏ ra kính ý.

"Tốc độ thật nhanh!"

Dù cho lúc Phượng Phi Vân còn sống cũng không thể nào đạt được tốc độ bay trên không được như thế.

Con cổ chu khổng lồ bay với tốc độ nhanh chẳng khác nào một đạo quang, căn bản là không thể nào né tránh kịp, đâm thẳng vào linh hồn của Phượng Phi Vân.

"Phốc!"

Phượng Phi Vân phát hiện linh hồn của mình cùng với Linh Chu bay ở trong hư không, hòa hợp cùng một chỗ mà theo Linh Chu bay về nơi nào cũng không biết nữa.

Đây là muốn đi chỗ nào?

"Đây là ..."

Không đợi Phương phi Vân kịp phản ứng, Linh Chu màu xanh đã xé nát không gian, liền xông ra ngoài.

"Ầm!"

Trước mặt, một ánh sáng chói mắt phát ra, Phượng Phi Vân liền bị đánh đến ngất xỉu đi, mơ hồ cảm nhận được linh hồn của mình đang nhập vào trong một thân thể ấm áp.

Khi hắn mở mắt lần nữa, là lúc phát hiện mình bị biến thành một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi.

Hắn sống lại.

Chỉ có điều bây giờ cái thân thể này đã không phải là thân thể của hắn, có vẻ hết sức suy yếu, so với người bình thường có vẻ suy yếu hơn vài phần.

Hơn nữa trong đầu của hắn lại sinh ra một chút ký ức khác, rất dễ dàng nhận ra đó chính là ký ức của chủ nhân cái thân thể này.

Tá thi hoàn hồn? Linh hồn sống lại? Chân thân đoạt xá?

Kệ con mẹ nó, sống lại là tốt rồi.

"Phong Phi Vân! Tên cũng giống như tên ta, chỉ là trước đây họ Phượng còn bây giờ là họ Phong."

Cái thân thể này thì ra tên là Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân hoàn toàn không kịp tiêu hóa số ký ức lớn ở trong đầu, bên tai liền nghe được tiếng khóc thút thít, yếu ớt của một thiếu nữ, có vẻ hết sức sợ hãi,

Đây là âm thanh của một thiếu nữ xa lạ!

- Phong thiếu gia, cầu xin người bỏ qua cho ta đi! Ta tuổi còn nhỏ, không thể làm như vậy được ...

Cả người thiếu nữ run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, trên gương mặt nhẵn mịn xinh đẹp còn hiện rõ dấu ấn màu đỏ của năm ngón tay, dễ nhận thấy mới vừa rồi đã bị tát một cái.

Bây giờ Phong Phi Vân đối với nữ nhân phải có sự kiêng kị, nữ nhân chính là điềm xấu, nữ nhân chính là bò cạp độc, con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất chính là tấm lòng.

Chao ôi, người phụ nữ này ở địa phương nào đây?

Phong Phi Vân nhìn chung quanh rồi cảm thấy cơ thể hơi lạnh lẽo, hai tay có chút khác thường, hình như là trên tay đang cầm hai miên hoa ấm áp, vừa mềm vừa trơn, vẫn còn hơi ẩm ướt.

Lúc này hắn chính là đang trần truồng mà nằm ở trên người người thiếu nữ điềm đạm đáng yêu, mà y phục trên người của thiếu nữ này đã bị hắn xé rách làm lộ ra mảng thịt trắng như tuyết, đôi tay tà ác của hắn chính là đang bóp trên bộ ngực “Tiểu bạch thỏ” của thiếu nữ này, có vẻ hết sức tàn độc.

Trời ơi! Bóp đến biến hình!

Sức lực không thể nói là vừa phải được.

Hai thân thể trần trụi trên giường có vẻ vô cùng đẹp mắt.

Cơ thể nàng thật giống như một con chim am thuần nhỏ đang ẩn núp vậy, đôi tay bé nhỏ che vị trí kín đáo của mình lại, giữ vững phòng ngự sau cùng, trên mặt tràn đầy nước mắt, khóc như hoa đào gặp mưa.

Bây giờ nàng không ngừng cầu xin tha thứ, trông rất tội nghiệp đáng thương mà nhìn Phượng Phi Vân, không, chính xác mà nói bây giờ nên gọi là Phong Phi Vân, Phong thiếu gia.

"Đây là...Thiếu gia hư đốn này đang làm nhục thiếu nữ nhà lành, nhân phẩm vị Phong thiếu gia này thật sự là không nên khen tặng a!" Trong đầu Phong Phi Vân hiện lên một cái suy nghĩ như thế, đôi tay không kìm chế được lại vừa nhéo hai cái, ui da má ơi, cô nương này ăn cái gì lớn lên vậy, cảm giác ... không tệ a!

"Ui da! Cứu mạng với"

Dưới thân người thiếu nữ lại hét lên hai tiếng, hiển nhiên là bị bóp đau.

"Thình thịch!"

Cánh cửa gỗ màu vàng đen bị một cụ già tám mươi tuổi làm cho mở toang ra, trong tay lão cầm một cây gậy quải trượng, người còng xuống, bước chân loạng choạng, tựa như đứng cũng không vững.

- Ông nội, cứu cháu.

Thiếu nữ kia đau khổ cầu xin.

Cơ thể cụ già phát run, kinh hãi nhìn cảnh ở trên giường, giống như thấy tiểu Ngọc Nhi nhà mình bị sói ăn thịt vậy. Thật nhanh quỳ gối xuống bên cạnh giường, không ngừng dập đầu cầu khẩn:

- Phong thiếu gia, cầu xin người, cầu xin người buông ta cho Tiểu Ngọc Nhi, nó chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn rất nhỏ, người dù sao cũng đừng làm nhục nó, người đại từ đại bi bỏ qua cho nó đi! Ta dập đầu cầu xin người, ta mỗi ngày đều dập đầu với người. Phong thiếu gia, xin van người ...

Vị Phong thiếu gia này thật ra một tên vô liêm sỉ ở Linh Châu thành, quả thực là không có việc xấu nào mà không làm, quần áo lụa là phóng túng, ban ngày ban mặt cũng dám cưỡng bức chiếm đoạt dân nữ, cưỡng ép bắt về nhà rồi làm nhục, hại tuổi thanh xuân của những cô gái có thể xếp thành một hàng dài.

Nhân phẩm thấp kém, quả thực là loại người cặn bã, là thứ bại hoại, suy đồi.

Chẳng qua vì bối cảnh gia đình của Phong thiếu gia thật là không thể đắc tội, ở Linh Châu thành có thể hô phong hoán vũ, tất cả mọi người đều rất giận nhưng không dám nói gì, thấy hắn đều phải chạy trốn.

Ở Linh Châu thành, nghe được ba chữ "Phong thiếu gia" cũng đủ để làm cho tiểu cô nương bị dọa sợ đến khóc oa oa.

- Lão già này thật là muốn chết mà, cháu gái của ngươi được thiếu gia nhà chúng ta coi trọng, là phúc của nàng, tối nay nếu nàng có thể làm vừa lòng thiếu gia chúng ta thì ngày mai nàng sẽ được Hạnh Hoa Lâu mua, trở thành một con chó cái cho vạn người cưỡi, vạn người gối đầu.

Hai tên đầy tới giữ ngoài cửa của Phong gia nói vọt vào, hai người đều mặc trang phục màu đen, trên lưng còn mang một thanh huyền thiết đại đao, hiện ra hung thần ác sát, thật giống như hai con hắc báo hung mãnh.

Hai tên đầy tớ cười khẩy, mỗi người xuất ra một cước thì liền giẫm lên trên người lão già, làm cho lão nằm trên mặt đất mà không cách nào mà đứng dậy được.

- Không được! Tiểu Ngọc Nhi nó mới mười bốn tuổi, nếu Hạnh Hoa Lâu thâu mua, nó sẽ chết trong đó.

Lão già tóc bạc hoa râm cúi đầu lạy sát mặt đất, cái trán dập đầu nãy giờ cũng vỡ, máu chảy ra từng tia một.

Hạnh Hoa Lâu chính là kỹ viện lớn nhất của Linh Châu thành, cũng là nơi bẩn thỉu nhất Linh Châu thành, phàm là xử nữ bị bán vào Hạnh Hoa Lâu, mỗi ngày đều phải bị làm nhục mười mấy lần, cô gái nào càng xinh đẹp, ở trong đó bị chết càng nhanh.

Đàn ông mà! Đều thích cưỡi nữ nhân xinh đẹp, ai mà quan tâm đến những chỗ tiền kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.