Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 53: 2+1=0 , thế nên tôi lại ra đi…




Nhiều hôm liền như thế, Brian phải ngủ ngoài hiên. Sáng sớm,hắn lủi thủi theo hai người lên đồn điền và chăm sóc,thu hoạch trà và cafe… Bị đuổi cũng lì lợm mà đi theo. 

Ngày ngày, Brian ra suối bắt cá và không quên đem về “hối lộ” Mei. Hắn làm rất nhiều con diều để dụ dỗ Mei… 

Một tuần,hai tuần… 

Một tháng, hai tháng… 

Cuối cùng Mei cũng chịu mở lòng ra với Brian… 

Mối quan hệ giữa Shell và Brian không bình thường-đó là điều mà Mei nhận thấy. Shell luôn muốn tống khứ Brian đi dù hắn hết sức kiên nhẫn và nhường nhịn Shell. Họ rất hay cạnh tranh nhau để chiếm lấy tình cảm ưu ái của Mei. Nếu Mei bảo có khách hàng tới mua sản phẩm từ đồn điền của họ thì ngay lập tức Brian đã đã thu hoạch đầy một thúng… Nếu có người tới liên hệ làm ăn thì Shell là người ra mặt, vì gã giỏi nắm bắt tâm lí đối phương và cũng khôn khéo khi giao tiếp với người ngoài. Brian thì có mối quan hệ rất tốt với mọi người trong vùng,như thể hắn từng biết về họ… Hắn được mọi người yêu mến nhiều hơn Shell. Cólẽ vì Brian hay cười,hắn điềm đạm và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Trong khi đó Shell chỉ cười với mỗi mình Mei. Gã sống hơi lập dị và tách biệt với mọi người xung quanh… 

Từ lúc Brian xuất hiện, hắn dần kéo Shell gần với cuộc sống của những người bình thường. Shell đã biết tới những người hàng xóm – tuy nói nhiều và hơi phiền toái nhưng rất tốt bụng chung quanh hắn. Hắn đã chịu chơi đùa với lũ trẻ trong khu vực chung quanh dù bộ mặt vẫn cứ hay cáu kỉnh mỗi khi bị thua và chét bùn đất đầy người… Mei cảm thấy rất thú vị. Sự xuất hiện của Brian làm thay đổi lối sống ẩn dật của họ suốt mấy năm qua. Trước kia, họ không dám kết bạn vì sợ bị phản bội,bại lộ tung tích. Họ chọn lối sống du căn du cư rài đây mai đó trên bước đường “hành hiệp” và lẩn tránh sự truy đuổi của cảnh sát và những tổ chức săn tiền thưởng… Từ khi Brian xuất hiện, hắn khiến cho Shell và Mei có cái nhìn khác về mọi người chung quanh. Họ cảm thấy không hề sai lầm khi quyết định chọn mảnh đất này làm nơi dừng chân… 

Bây giờ,nơi mảnh đất này,Mei có thể tự xem mình như là “địa chủ” giàu có,với hai người làm công đắc lực, một là trợ lí Shell,một là tên nấu bếp,kiêm luôn tài xế Brian… Phải,Mei đã đồng ý “thuê” Brian sau khi nhận thấy đồn điền đang rất “thiếu người”. Dần dần,Mei thôi “côn đồ” với Brian. Quan hệ giữa ba người bọn họ ngày càng “khăng khít” hơn. Tức nhiên,bạn có thể hiểu “khăng khít” theo cả nghĩa tiêu cực hay tích cực đều đúng. Bởi vì giờ đây,Shell và Mei đã chấp nhận sự tồn tại của Phong-Brian trong ngôi nhà của họ.Họ đã chấp nhận chia sẻ cho hắn thế giới mà trước kia chỉ có hai người. Dần dần, Mei nhận thấy rằng quan hệ giữa Shell và Brian không hề căng thẳng như cái cách mà họ thể hiện. Hai người đó cứ đấu đá nhau suốt ngày như thế nhưng cũng rất quan tâm tới nhau,như thể giữa họ có sự liên kết vô hình… 

Điều Mei thích nhất,khoái nhất là những người làm công này… không đòi trả lương. Công suất làm việc do tính cạnh tranh cao giữa hai gã ấy mà được nâng lên rõ rệt. Cứ thế này Mei sẽ càng lúc càng giàu sụ! Mei cười hí hửng khi nghĩ tới viễn cảnh ấy… 

- Em cười gì đó? 

Brian bất chợt nhảy từ trên cây cổ thụ xuống ngay chỗ cô nhóc ngồi,khiến Mei giật mình. Cô nhìn qua hắn: 

- Cấm à? Mà anh làm gì trên đó nữa vậy? 

Hắn nhìn lên trên rồi chỉ cho Mei: 

- Anh gắn thêm một cái đèn ở đó. Sau đó làm thêm một cái xích đu. Buổi trưa chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây. Anh cũng định sẽ làm thêm chuồng ngựa,làm hàng rào trên ngọn đồi và mua một vài con ngựa về đây chăn thả… 

Mei nhìn Brian hoạch định những gì hắn định làm một cách say sưa… Hắn thật sự yêu nơi này và cũng muốn gắn bó với nơi này lâu dài… Mei tự hỏi: nếu một ngày họ bị phát hiện,cuộc sống yên ổn này sẽ thế nào? Brian trước nay vốn là kẻ nhân danh cảnh sát đi bắt những kẻ sống ngoài vòng luật pháp như cô và Shell, vì vậy anh không nên bị vướn vào chuyện này… 

Ba tháng nay,từ sau khi rời Adianbi,họ tạm gác các phi vụ lại chỉ để chờ cho mọi việc lắng lại,sau đó sẽ tiếp tục hành động. Hôm qua Mei lang lang trên mạng và được biết có một tay chính trị trước nay vốn làm giàu bằng con đg buôn bán kim cương trái phép. Ông ta vừa mới tuyển được một viên kim cương trỉ giá hàng trăm tỉ. Vì viên kim cương đó mà nhiều người đã bỏ mạng… Mei đang muốn ra tay chiếm lấy nó và cho tay chính trị gia gian manh đó một bài học… Cô nhờ Shell điều tra và biết rằng tay này là một kẻ nham hiểm và vô cùng độc ác. Ông ta còn thuê một tổ chức gọi là “Những kẻ săn tiền thưởng” để bảo vệ viên kim cương ấy. Tên cáo già này từng khiến cho rất nhiều tên trộm như cô và Shell sa lưới, để rồi sống suốt đời trong nhà đá… Càng thử thách và càng nguy hiểm thì Mei và Shell càng thích. Vì đó là cuộc sống mà họ chọn.Họ chỉ cần sát cánh bên nhau,họ không có gì để mất… Nhưng Brian… hắn có cả một tương lai ở đây, hắn có những dự định thật đáng yêu,thật dễ thương ở đây,hắn là một phần trong trái tim những con người của thị trấn nhỏ này… Lần đầu tiên,Mei cảm thấy chùn lòng… 

Brian chìa ra một cây tiêu đưa cô nhóc. Mei ngạc nhiên. Mấy lần thấy Brian thổi,cô cũng muốn thử. Nhưng mỗi lần đặt tiêu lên môi thì tim cứ như có cái gì thắt lại… Vì vậy mà mấy lần mei lấy ra rồi lại cất vào… Lẽ nào Brian đã thấy? 

- Gì vậy? 

- Anh dạy em thổi. Em thích mà,phải không? 

- Nhưng tại sao lại là hôm nay? 

- Hôm nay không phải sinh nhật em sao? 

Mei càng ngạc nhiên hơn. những gì thuộc về lí lịch cá nhân Mei và Shell đều không cho phép chúng tồn tại,lại càng không bao giờ dùng lí lịch thật khi hành động, vậy lí nào Brian lại biết? 

- Sao anh biết? 

- Anh còn biết,ba chúng ta sinh cùng một ngày. 

Trùng hợp vậy sao? Kể cả Mei và Shell sinh ra cùng một ngày mà Brian cũng biết. Brian không đơn giản là một “chủ nợ” của Mei trước kia như Shell từng bảo. Brian là ai? Và hắn có quan hệ thế nào với Mei và Shell… Quá khứ mà Shell lãng quên phải chăng có liên quan tới Brian… 

Mỗi lần bên cạnh Brian là mỗi lần Mei nghe tim mình rộn ràng… chen lẫn một cảm giác sợ hãi mơ hồ… 

Brian nhìn Mei. Mei vội lãng tránh cái nhìn của Brian. Cô nhóc im lặng một lúc rồi nói: 

- Brian, anh định chừng nào mới rời khỏi đây? 

Brian ngạc nhiên. Hắn tiến lại gần cô: 

- Anh không định sẽ ra đi. Nơi này cũng giống như nhà của anh rồi. 

- Anh có nghĩ tới một ngày mình sẽ bị vướn vào rắc rối hay không? Anh là người ngoài cuộc, em và Shell là người thế nào chắc anh cũng hiểu. Cái viễn cảnh vui vẻ, hạnh phúc mà anh xây dựng… nó có thể thành hiện thực với anh,nhưng… với em và Shell là không bao giờ. Có lẽ,nó chỉ tồn tại trong giấc mơ của em thôi… 

- Mei à… 

- Cuộc sống chúng ta không giống nhau. Em nghĩ anh nên rời khỏi đây và kiếm một nơi nào như thế này xây dựng thiên đường mơ ước của mình… 

Mei lạnh nhạt bước đi. Mei quyết định trả Brian về với thế giới thật của anh ta… 

……….. 

Brian bất chợt kéo Mei lại và hôn lên môi cô nhóc… Mei ngạc nhiên… nhưng cũng không hiểu sao mình lại ngoan ngoãn trong vòng tay hắn… Một giây, hai giây, nhiều giây trôi qua… Tim cô nhóc đập nhanh-nhưng vẫn có cái gì bóp nghẹn nó lại… Một chuỗi hình ảnh chạy qua và biến mất ngay lập tức trong đầu cô… 

Mei sợ… nỗi sợ hãi không căn cứ… 

Mei đẩy Brian ra. 

- Anh đang làm trò điên khùng gì hả? 

- Mei, thật ra chúng ta… 

Brian định nói gì đó nhưng Shell kịp xuất hiện. Cái nhìn của Shell lạnh lùng vô cùng. Mei nhìn hai người con trai rồi bỏ đi… 

Lúc này,Shell tiến tới nắm áo Brian xốc lên một cách thô bạo… 

- Tôi cấm anh đụng tới Mei! 

- Anh yêu cô nhóc,em biết mà. 

Shell thẳng tay đánh vào mặt Brian khiến môi hắn chảy máu. Shell ghì Brian vào thân cây một cách thô bạo, giận dữ nói: 

- Anh muốn gì hả,Brian? Anh đã làm Mei khóc biết bao lần,giờ anh muốn thế nào nữa mới hài lòng? Mei đã quên anh, đó là sự thật. Anh với cô ấy đã là quá khứ rồi. Anh càng cố chấp, càng níu kéo chỉ khiến cho cả ba thêm khó xử mà thôi!Hãy cút khỏi cuộc sống của chúng tôi đi, được không hả? 

Brian cười buồn. Hắn nhìn em trai mình và hỏi: 

- Em yêu Mei chứ Shell. 

- Phải! 

- Vậy nếu bắt em phải rời khỏi cô ấy, em sẽ như thế nào? 

Hai anh em nhìn nhau. Brian gạt tay Shell ra rồi bỏ đi. 

Shell nhìn theo dáng của Brian-cái dáng ấy thật đơn độc và luôn chất chứa nhiều tâm sự,nó khiến cho có một cái gì cay đắng len lỏi trong lòng của gã… 

Cả một buổi chiều, Brian ngồi một mình trên đồi và thổi một đoạn tiêu chất chứa đầy tâm sự… Nó da diết, và tha thiết… Nó đánh vào tâm trạng của cả ba người. 

Brian trở về. Hắn tự nhủ mình không được phép bỏ cuộc. Hắn đã mất bao năm trời tìm kiếm Mei,hắn không được phép bỏ cuộc. Hắn kiên trì ở lại đây không phải vì muốn chiếm Mei cho riêng mình,mà vì: hắn chỉ muốn được thấy cô nhóc hạnh phúc… 

Brian trở về nhà. Hắn và Mei vô tình chạm mặt nhau ở cửa. Cả hai đều thấy lúng túng,khó xử. Mei miễn cưỡng cười gạo như chưa có gì xảy ra giữa họ. Brian cũng thế-hết sức miễn cưỡng,gượng ép. 

Một hồi cô nói: 

- Anh thấy Shell đâu không? Gặp anh ấy bảo anh ấy đến gặp em... 

Đúng lúc Shell vừa về: 

- Anh đây.Có gì không? 

Mei và Shell trao nhau cài nhìn chỉ có họ mới hiểu rồi cùng vào phòng Mei.Họ bàn cái gì đó trong ấy rất lâu. Brian rất muốn biết họ làm gì trong ấy. Hắn cảm thấy quan hệ giữa họ…đã thân thiết tới mức không ai có thể chen vào được. Brian cảm thấy khó chịu với cái cảm giác là kẻ bên lề cuộc sống của họ. Nhưng hắn từng tự nhủ,chỉ cần được ở bên cạnh Mei,cô bé chọn ai cũng được. 

Tối đó,khi Brian cố công chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật cho ba người,thì hai người kia không thấy đâu.Vì hôm ấy là trăng tròn,Brian đoán họ đi đâu. Mấy hôm nay, mạng và báo chí liên tục đưa tin. Trên bản đồ đất nước Senbi,hắn thấy vừa có thêm cây gim mới cắm vào đó… Tọa độ của nó đúng vào nhà của một tay chính trị mang nhiều tai tiếng và nguy hiểm ở một thành phố gần đó… 

Brian cảm thấy có gì đó không bình thường. Lai lịch viên kim cương mà lão ta có được rất mơ hồ. Với giá trị của nó,nó sẽ khiến nhiều tên trộm chú ý và thèm muốn. Lẽ ra hắn ta phải bí mật chuyện này được bao nhiêu thì càng tốt,cớ sao lại như hét lên cho cả thiên hạ đều biết? Hắn ta quá tự tin? Hay… hắn có một âm mưu? 

Brian e họ gặp nguy hiểm nên vội vã lên đường… 

Quả thật là vậy.Thông tin tên chính trị gia tham lam ấy vừa mua về một món bảo vật mà Mei tìm được trên mạng hóa ra là một cái bẫy dụ cả hai sa lưới… Họ bị tóm ngay khi vừa chạm tay vào bảo vật. May sao,lúc đó Brian tới kịp… 

- Brian, sao anh tới đây được? 

- Thoát khỏi đây rồi nói. Hai người ra xe trước,để anh giải quyết bọn người này. 

- Nhưng… 

- Nhanh! Shell, em hãy đem Mei đi ngay đi! 

Ánh mắt Brian và Shell giao nhau. Shell miễn cưỡng nghe theo. 

Lúc này,một mình Brian bị vây giữa một đám người.Mei dù bị Shell kéo đi vẫn cố ngoái đầu lại,cảnh tượng đó gợi lên trong Mei về một người mà Mei thấy thật quen thuộc… Sự tinh nhuệ, gan góc của Brian, ánh mắt quyết liệt khi đứng ra bảo vệ người thân của Brian… Bất chợt,trong đầu Mei hiện ra một cái tên… “Nhất Phong…” 

Vì xông vào vòng vây và đối đầu với quá nhiều người mà Brian bị thương.Shell đưa Mei ra xe an toàn thì cũng quay lại với Brian,sau khi bảo cô nhóc chạy trước. Hai anh em sát cánh bên nhau chiến đấu.Brian bị một tên đâm lén,nhưng Shell đã hạ gụt kẻ ấy cho anh trai. Shell thấy tên trùm và lao tới hắn ta. Brian nhận ra tên trùm ấy không bình thường. Brian hét lên: 

- Dừng lại,hắn ta là giả! 

Bất ngờ, Shell bị lúng túng. Một tiếng nổ lớn vang lên-có một quả bom trang bị trên người kẻ giả mạo kia. Bon người này dùng tới cả chiêu nham hiểm đó… 

Shell quay qua Brian như cảm ơn. Thình lình,Brian lấy một tia lửa loé lên,hắn vội đỡ cho Shell viên đạn bắn lén kia.Nó trúng vào bụng Brian. Hắn khuỵ xuống… 

Shell điên cuồng quay nhìn lại. Gã giương súng và chĩa thẳng về hướng đó, rồi bắn. Viên đạn của hắn chuẩn và uy lực tới mức nó xuyên qua lớp bê tông và trúng ngay giữa đầu tay súng bắn tỉa bí ẩn. 

Brian lúc này gần như kiệt sức vì mất máu nhiều máu... 

Mei vào tới. Cô nhóc đã lấy xe chạy phá banh cửa chính vào tận trong sân đưa hai người kia đi.Bọn người kia ngoan cố đuổi theo. Chính lúc này Brian buộc phải dùng tới súng để bắn rơi súng bọn cảnh vệ đuổi theo họ. Hắn tự hứa không dùng tới súng,vì mỗi lần hắn dùng súng là có người bỏ mạng. Nhưng lần này,tình hình nguy cấp buột hắn phải ra tay…Đường đạn hắn bắn ra chuẩn xác,nhanh tới mức đối phương chỉ kịp nghe nhói một cái là đổ gục,bàn tay nạn nhân bị khoét một lỗ tròn-không hề đau đớn… Và ánh mắt Brian khi ấy thật lạnh lùng,quyết đoán… 

Brian bị thương khá nặng,máu ra nhiều… 

- Brian… 

- Anh… không sao… 

Vì họ không thể để lộ hành tung và nơi đang ở nên phải đi đường vòng thật xa và đánh lạc hướng bằng cách đi bộ xuyên qua khu rừng để trở về. 

Khi ấy,trang tròn soi tới đỉnh… 

Về tới nhà,Brian ngã quỵ trước khi kịp bước qua ngưỡng cửa… 

Shell chạy ra sau bếp lấy dụng cụ ý tế và nước nóng để chuẩn bị lấy viên đạn trong người Brian ra. Rồi gã nhìn thấy bàn tiệc mà Brian đã chuẩn bị sẵn cho hôm nay-sinh nhật của ba người.Cái bánh hắn làm không khéo lắm nhưng ba cái tên Shell-Mei-Brian trong cái vòng tròn được viết rất cẩn thận,công phu… Ba cái mặt cười bên dưới trông thật ngộ nghĩnh… 

Trong lòng Shell cảm thấy thật khó chịu vô cùng… 

“Nhất Phong là đồ ngốc! Thời buổi này ai lại còn làm bánh sinh nhật? Mình ghét hắn,mình thật sự ghét hắn. Hắn làm cho mình nhận ra… người quan trọng với Shell bây giờ… không chỉ có mỗi Mei mà thôi…” 

Sau khi lấy đầu đạn trong người Brian ra được, trời cũng dần sáng... Vết thương làm hắn sốt nhẹ, nhưng Mei bên cạnh hắn không rời… Mệt, cô nhóc thiếp đi trên ngực Brian lúc nào không biết. Mắt cô nhóc vẫn ươn ướt… Tay vẫn níu áo Brian như sợ bỏ ra hắn sẽ biến mất… 

Shell nhìn hai người bọn họ rồi lắc đầu. Gã phải bế cô nhóc lên đem vào phòng. Tay cô níu lấy Shell,chắc tưởng là Brian chăng? Vẻ mặt Mei lúc ngủ đơn thuần như một thiên sứ, và Shell không bao giờ muốn thấy thiên sứ của gã phải rơi lệ… Gã hôn nhẹ lên trán Mei,tha thiết, dịu dàng… 

Brian lờ mờ tỉnh lại,hắn nhìn theo dáng Shell và Mei bước ra. Họ…thật xứng đôi làm sao. Hắn cố nhắm mắt lại… 

“Sau chuyện tối qua, mình nhận ra rằng mình…hơi thừa đối với cuộc sống của Shell và Mei…Vai trò của mình chỉ có thể là một người bảo vệ, chứ không bao giờ là một phần trong quan hệ giữa họ,trong cuộc sống của họ… Giờ đây, họ đúng là một cặp đẹp đôi,chả lẽ mình vẫn cứ ngu ngốc chui đầu vào làm kẻ thứ ba đáng ghét, đáng chán? Có lẽ,mình phải rút lui thôi…Mei và Shell nói đúng. Cuộc sống của họ không cần một kẻ mang tên Nhất Phong… Tới lúc phải ra đi thật rồi…” 

Bình minh từ từ ló dạng… 

Khi ngôi nhà nhỏ giữa thảo nguyên chìm trong im lặng,chỉ nghe ngoài kia là tiếng gió và âm thanh của lũ chim ríu rít ngoài đồi trà, có một Brian lầm lũi ra đi với vết thương trên người, trả lại khoảng trời riêng cho những người mà hắn thương yêu nhất… 

Hắn ngước lên nhìn đồi trà kia xanh ngắt một màu-màu xanh trải ra tới vô tận-màu xanh ẩn chứa cả tâm trạng buồn của kẻ phải ra đi… Phía bên kia đồi trà là một thế giới khác mà dù hắn không thích cũng phải quay lại với nó – thế giới không có Mei bên đời…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.