Sáng hôm sau,3 quan tài được đưa ra nghĩa trang cùng lúc. Đó là lão Trình,lão Kim và quan tài của kẻ vô danh thế mạng cho Nhất Phong. Họ sẽ được đặt bên cạnh nhau trong giấc ngủ ngàn thu. Bà Mỹ Thanh muốn làm điều này để kết thúc mối hiềm khích mấy chục năm qua của hai nhà Trình-Kim. Hôm ấy,dưới màn tuyết trắng, nghĩa trang bị nhuộm thêm bởi màu áo đen tang tóc.Chẳng có tiếng khóc,chỉ có những tiếng thở dài, tiếc thương cho họ,những con người từng một thời vùng vẫy,làm mưa làm gió trong thế giới ngầm-cái thế giới mạnh được,yếu thua…
Thù hận là gì chứ? Hai người con người từng là bạn cùng sinh ra tử để rồi chuyển thành kẻ thù không đội trời chung.Cuối cùng lại được chôn cạnh nhau,trong cùng một nghĩa trang…
Khi quan tài hạ huyệt,Phong chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Shell cũng vừa có mặt bên cạnh hắn. Khi nghĩa trang không còn lại một bóng người, bọn họ mới xuất hiện trước ngôi mộ… Shell thoáng ngạc nhiên vì thấy Phong. Những dấu vết quỷ dữ trên người hắn hoàn toàn biến mất.Giờ đây,không ai có thể nhận ra con người có khuôn mặt khôi khô,tuấn tú nhưng…thật buồn,thật lạnh đó từng là một Kim Nhất Phong làm mưa làm gió cả thành phố Đan Thành này.
Phong quay qua Shell.Giờ đây hắn đang đối diện với người em trai cùng cha khác mẹ mà hắn không bao giờ ngờ tới. Tình thâm là sợi dây liên kết vô hình nhưng khá mạnh mẽ.
Họ đặt vòng hoa trước mộ rồi mỗi kẻ đi một hướng…
Bất chợt,Phong quay lại nói với Shell
- Anh muốn tới mộ của Mei.
- Tôi không bao giờ coi anh là anh trai. Đừng ra lệnh cho tôi.
- Anh không ra lệnh.Nhưng…
Shell quay lại nhìn Phong-đó là ánh mắt muốn nói rằng: Mei thuộc về Shell,dù cô ấy đã không còn nhg cô nhóc vẫn thuộc về gã. Nhất Phong không có tư cách gọi tên cô nhóc…
- Hãy quên Mei đi. Cuộc sống của Mei đã gặp quá nhiều bất hạnh vì anh rồi,hãy để linh hồn cô nhóc được yên nghỉ. Quay về với Thiên Hương của anh đi. Anh còn mắc nợ cô gái ấy một lời hứa,hãy nhớ điều đó.
- Shell…
- Tuy bây giờ anh đã thay đổi,nhưng cũng không thể ở lại thành phố này.Cảnh sát trước sau gì cũng phát hiện ra âm mưu tráo người này.Họ không phải là những tên ngốc đâu.Tối nay sẽ có thuyền đợi anh và Thiên Hương ngoài cảng biển. Chỉ cần rời khỏi đất nước này thì cảnh sát cũng bó tay.Cuộc sống của hai người từ đây sẽ hoàn toàn tự do,không còn vướng bận vào bất cứ ân oán nào của hai họ Trình-Kim,anh cũng không phải ngày này sang ngày kia đối mặt với kẻ thù và âm mưu của họ. Không phải đó là cuộc sống mà anh ao ước hay sao?
Nhất Phong cười buồn. Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn xa xăm…
- Phải. Anh đã từng mơ… Nhưng bây giờ, giấc mơ ấy vô nghĩa rồi. Vì trong đời anh…đã mất Mei vĩnh viễn…
Shell chậm rãi bước đi. Phong đứng yên như một pho tượng không linh hồn…
Tuyết vẫn bay lất phất như mưa phùn phủ trắng nghĩa trang buồn …
********************************
Tối hôm đó, mọi người ra cảng biển tiễn Phong. Trong khi hắn ôm tất cả các anh em,bà Thanh chỉ đứng từ xa không dám lại gần hắn… Bà vẫn chưa dám đối mặt với hắn…
Sau khi ôm tất cả mọi người,hắn mới nhìn bà.Thiên Hương kéo nhẹ áo hắn như thúc giục.Lúc này hắn mới chịu tiến lên về phía bà. Hắn nhìn bà một lúc rồi nói
- Bà ở lại…giữ gìn sức khỏe. Tôi sẽ biết tự chăm sóc…
- Phong…
Bất chợt hắn nhìn bà tha thiết,trìu mến rồi nói:
- Tôi có thể gọi bà là …mẹ…hay không?
Bà Thanh tưởng mình nghe lầm.Bà ngước lên nhìn hắn. Hắn ôm lấy người phụ nữ ấy… Hắn từng hứa với lòng, nếu được gặp lại bà,hắn sẽ nói với bà những lời nói mà suốt bao năm trời hắn muốn nói…
- Mẹ,con …rất yêu mẹ.
- Nhất Phong,mẹ cũng vậy.
Cảnh tượng ấy thật xúc động làm sao.Mọi người ai cũng nhìn nhau và mừng cho sự đoàn tựu của hai mẹ con.Dù hơi muộn một chút…
Trong bến cảng vang lên tiến ồn khiến mọi người lo lắng tưởng cảnh sát tới.Nhưng khi nghe kỹ hơn thì biết đó là tiếng của Nhất Lang.Anh vừa đi,vừa nói, những từ ngữ vừa điên vừa tỉnh.Nhất Phong chạy tới túm lấy anh, anh đáp lại bằng nụ cười ngây dại…
- Anh Hai! Sao lại thế này hả anh Hai?
- Nhất Lang!
Bà Mỹ Thanh cũng chạy tới ôm lấy Nhất Lang. Anh ứa nước mắt.Trong một khoảnh khắc,anh chợt tỉnh và nhìn mẹ mình,nhìn em trai. Nhưng chỉ một vài giây sau thì lại ngây ngô ra,cười như điên dại…Anh hoàn toàn không biết,không cảm giác,không nhận thức được gì hết. Nhất Lang sau bao nhiêu biến cố ập tới,trong đó chính anh là người đã mê muội,mù quang,ích kỷ gây ra,thì nay đã phát điên.Thần trí anh giờ nửa ngây,nửa dại,tỉnh tỉnh,mê mê…
Tàu tới,đến lúc Phong phải lên đường.
- Mẹ cố gắng chạy chữa cho anh ấy. Khi nào con và Thiên Hương sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, con sẽ thông báo tình hình của mình.
- Con đi đi.Mẹ không sao đâu.
Hắn ôm bà lần cuối,thật chặt. Sau,hắn quay qua Nhất Lang.Hắn đặt tay lên vai anh trai mình.
- Anh phải bảo trọng.Kim Gia còn trông chờ ở anh đó.
Hắn ôm Nhất Lang.Sau đó nhìn các anh em lần cuối. Hắn ôm Thạch…
- Cậu là người tôi tin tưởng nhất.Cho tới khi anh tôi khỏi bệnh, cậu nhất định phải đứng ra gánh vác gầy dựng lại Kim Gia.
- Em biết.Em sẽ coi Kim Gia là nhà của mình,anh yên tâm đi.
Luyến lưu một hồi,hắn nắm tay Thiên Hương rồi cả hai xuống tàu. Hắn đã quyết định rời khỏi nơi này,mang theo hình bóng người con gái mà hắn yêu đến suốt cuộc đời…
Chiếc tàu chở Nhất Phong đi xa dần vào bóng tối,từ từ mất hút,để lại phía sau đoàn người lưu luyến trông theo...
Trên ngọn hải đăng, một nơi có thể quan sát phía cảng,Shell đứng đó trông theo. Phía sau gã là Dark…và Mei…
- Vậy là anh ta đi rồi. Kế hoạch của em đã thành công rồi đó.
- Cảm ơn anh,Shell…Từ nay Nhất Phong sẽ tìm thấy cuộc sống mà mình mơ ước.
Shell nhìn Mei dò xét…
- Em để anh ta đi như vậy sao?
Mei im lặng. Cô nhóc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu…
- Đó có lẽ là giải pháp duy nhất cho cả hai chúng em. Cảm ơn anh vì lúc nào cũng ở bên cạnh em.
Rồi cô nhóc quay qua Dark…
- Dark, dù sao thì tôi cũng phải gọi ông là thầy,đúng không?
- Đó là điều tất nhiên rồi.
- Nếu vậy,đã là thầy thì có phải là phải giúp đỡ học trò chứ?
Dark ngao ngán với trò rào trước đón sau này của Mei. Cô nhóc có thêm trò gì nữa đây?
- Thôi, muốn gì thì nói đi.
Mei cười buồn,thật buồn nhưng cũng cương quyết…
- Con muốn…thầy giúp con xóa sạch kí ức.Con không muốn giữ lại những kí ức đau buồn này. Con muốn mình trở lại điểm khởi đầu,nơi mọi thứ…là tờ giấy trắng. Sẽ không còn Nhất Phong, sẽ không thấy đau nữa…
Shell ôm lấy vai cô nhóc,nhìn cô tha thiết…
- Chẳng lẽ em không thể nào quên được hắn hay sao?
Mei cúi gầm mặt,rồi khẽ lắc đầu…
- Em… xin lỗi.
Shell ôm lấy Mei vào lòng. Gã siết chặt cô nhóc,âu yếm,tha thiết,nhg cũng bất lực…
- Nếu như em từ bỏ kí ức thì em sẽ quên cả anh nữa,anh không muốn!
Mei để yên trong vòng tay Shell. Vòng tay ấy không đem đến cho cô nhóc cảm giác yêu thương,rộn ràng như của Nhất Phong…nhưng vòng tay Shell luôn là nơi Mei thấy tầm hồn tĩnh lặng,bình yên và an toàn nhất…
- Shell, hãy…chìu ý em lần này nữa thôi. Hãy để mọi thứ qua đi. Chúng ta…sẽ bắt đầu lại từ đầu, rời khỏi đây, để lại tất cả ký ức không vui về nó. Hứa với em đi.
Shell nhìn Mei rồi gật đầu.
Như vậy lại càng hay.Chỉ cần Meila quên đi Nhất Phong,chỉ cần Mei không biết có một Kim Nhất Phong tồn tại trên cõi đời này thì… Mei mãi mãi thuộc về gã…
********************
Trên tàu,tuy đã rời khỏi Dã Nguyên khá xa nhưng Phong còn chất chứa khá nhiều tâm sự. Hắn đem lá thư mà lão Kim nhờ Thiên Hương chuyển tới hắn ra đọc.Đó là những gì ông cố gắng viết cho hắn trong những ngày cuối đời…
“ Nhất Phong,con yêu của ta!
Ta e rằng mình khó qua khỏi.Vì thế có những điều ta muốn con biết. Tuy con không phải là con ruột của ta, nhưng ta luôn luôn tự hào về con.Từ lâu ta đã xem con thật sự là con ruột của Kim Gia.Ta đã nuôi dạy con bằng tất cả tâm quyết của mình,dù ta biết rằng…con là con trai của lão Trình và Mỹ Thanh. Ta không bao giờ hối hận về điều đó.
Ta chết đi không có gì phải bận tâm ngoài Kim Gia,và…đứa con gái đáng thương của mình-Tử Du.Nó không hề biết mình là cốt nhục của Kim Gia,và ta cũng không muốn nó biết.Nó chỉ càng thêm hận ta đã bỏ rơi mẹ con nó.Ta mong con hãy giúp ta chăm sóc nó…Ta biết con rất yêu nó nhưng không thể đối diện với nó bởi mối thù của hai gia tộc.Giữa hai đứa đã có nhiều chuyện không vui xảy ra,nhưng ta hy vọng con hãy một lần lãng quên lí trí,lắng nghe con tim mình muốn gì,nghĩ gì,cảm nhận được gì…
Ta mong rằng con hiểu những gì ta nói.
Ta rất yêu con,Nhất Phong…”
Phong gấp thư lại. Một luồng gió mạnh thổi qua làm lá thư tung bay thật cao…,thật xa… và bị nhấn chìm dưới những đợt sóng biển…
Phong chậm rãi,bình thản hồi tưởng lại cuộc đời mình,không bỏ qua bất cứ điều gì.Những con người mà hắn quen biết,kẻ thù,người thân và…bao trùm hồi ức của hắn chỉ gói gọn trong một chữ … “Mei”.
Một chàng trai hiện ra trước mặt hắn.Cứ như thể hắn đang phân thân và nói chuyện với chính mình vậy…
“ Ngươi…là Tiêu Dao.Ngươi là con người ta vẫn gặp trong giấc mơ của mình đó ư?”
“ Ta cũng chính là ngươi đó,Nhất Phong. Ngươi yên tâm,có lẽ đây là lần cuối cùng ta xuất hiện trước ngươi. Ta muốn cho ngươi thấy cái này…”
Trước mắt Nhất Phong hiện ra một người con gái,đó là Mei của kiếp trước. Hắn được thấy chuyện tình của mình ở kiếp trước,cái lần chia tay ở Thuỷ Trúc Viên ấy…và dưới địa phủ… Hắn nhớ lại tất cả những gì cả hai từng hẹn ước…
Tay Tiêu Dao nắm chặt tay Tiểu Ngọc,nói với nàng trong lúc hai tên quỉ to con đang cố chia lìa họ
“Chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau.Muội phải nhớ lời thề giữa chúng ta!”
“Phải,mặc kệ cái gọi là định mệnh.Chúng ta hẹn gặp ở kiếp lai sinh…”
“Kiếp sau,hay ngàn vạn kiếp sau nữa… Chúng ta vẫn sẽ yêu nhau…”
Tới đây,khung cảnh trước mắt biến mất. Đó là cuộc hẹn của 900 năm trước, nguyện ngàn đời,ngàn kiếp,dù trải qua bao sóng gió cũng sẽ yêu nhau,đến với nhau… Sao hắn có thể quên điều này được chứ? Nhưng… sự thật phũ phàng không cho hắn sự chọn lựa… Phong đấm tay vào thành tàu thật mạnh…
- Quá muộn rồi,Mei đã không còn nữa. Ngươi cho ta xem những cái này làm gì chứ? Ta… đã mất Mei thật rồi,ngươi biết không?
- Ngươi thật sự nghĩ cô ấy đã chết sao? Sao ngươi không thử hỏi con tim mình? Hãy lắng nghe nó nói gì với ngươi.
-
Tiêu Dao chỉ vào ngực mình rồi mỉm cười. Nhất Phong nhìn vào ngực mình và đưa tay lên đó.
“Lắng nghe ư?” Hắn chẳng nghe bất cứ thứ gì khác,ngoài một thứ âm thanh từ sâu thẳm rằng…hắn yêu Mei hơn tất cả mọi thứ trên đời…
Tiêu Dao cũng biến mất… Nhất Phong sực tỉnh…
Phía trước,một bến cảng cách xa thành phố Đan Thành,nơi cho họ nghỉ chân trước khi bước vào chặng hành trình xa hơn…
Từ lúc tàu cập bến,Nhất phong suy nghĩ mông lung.Thiên Hương cảm nhận được điều đó. Khi tàu có đủ nhiên liệu và thức ăn,họ quyết định lên đường tiếp.Nhưng tại bến tàu,Nhất Phong chần chừ không lên tàu.Thình lình,hắn ôm lấy Thiên Hương…
- Anh xin lỗi…
Thiên Hương gọi khẽ tên Nhất Phong với một linh cảm bất an,một linh cảm không bình thường…
- Phong…
Hắn buông Thiên Hương ra rồi nhìn cô tha thiết,bối rối,áy náy… Hắn cầm bờ vai cô,dịu dàng nói…
- Anh thật sự xin lỗi em, Thiên Hương. Dù có ở bên cạnh em,anh cũng chỉ nghĩ tới một người thôi. Anh không thể cho em thứ em muốn,anh không thể đáp lại tình cảm của em được. Anh không thể ích kỷ với em,và…ích kỷ với cảm giác của mình. Em…hãy quay lại Kim Gia,nơi mà có người sẽ thay anh chăm sóc em.
Cô gái níu lấy áo hắn,không muốn rời ra…
- Anh định đi một mình sao?Anh đi đâu?
Phong cười buồn rồi hít một hơi thật sâu,sau đó thở ra… Hắn có vẻ rất tin vào chọn lựa của mình…
- Đi khắp nơi,theo cảm giác của mình,theo con tim mình. Trong cuộc sống rày đây mai đó ấy,anh không biết cái mà mình đang tìm kiếm liệu có tồn tại hay không,nhưng anh phải đi. Tất cả những gì anh muốn nói với em là… anh xin lỗi.
Thiên Hương buồn bã nhìn hắn. Cô hiểu ra cái mà Phong muốn đi tìm là gì…
- Anh… đang muốn tìm Mei,đúng không? Nhưng cô ấy…
Nhất Phong đâu phải không biết rằng Mei đã chết… Nhưng tận trong sâu thẳm hắn vẫn cảm nhận sự tồn tại của Mei… Đã có lúc hắn thấy phân vân,nghi ngờ quyết định và cảm giác của mình…
- Anh không biết,anh không biết!
Nhưng khi hắn bình tâm lại,hắn lại nghe con tim mình thúc giục…
Khi ta đặt niềm tin và hy vọng vào một điều gì đó mà ngay cả chính bản thân ta cũng nghi ngờ, ta sẽ khó tránh những lúc hoài nghi và muốn bỏ cuộc. Nhưng khi cái niềm tin đó quá mạnh mẽ, nó có thể khiến ta bất chấp tất cả để theo đuổi,dù đó có thể là một cuộc rượt đuổi vô vọng…
- Cái duy nhất anh biết lúc này là lắng nghe những gì con tim anh mách bảo… Nó bảo rằng… Nhất Phong sẽ chỉ là một ngọn gió cô đơn,lạc lỏng và buồn chán… nếu không có Mei… Em có hiểu không?
Thiên Hương cười buồn.Cô dịu dàng đẩy anh ra rồi bước xuống tàu một mình…
Chiếc tàu bắt đầu rời bến,Nhất Phong vẫn đứng trên bờ trông theo.Thiên Hương bất ngờ chạy lên mũi tàu nói vọng về phía hắn
- Em hiểu mà!Em sẽ quay về Kim Gia.Khi nào anh tìm được thứ anh muốn tìm,em muốn anh cho em biết,được không? Nếu không,em sẽ đợi anh,đợi tới một lúc nào đó anh quay về tìm em. Nhất Phong,anh phải biết điều này! Em…rất yêu anh! Tình yêu đó không thua gì tình yêu của Mei dành cho anh đâu. Em sẽ đợi anh về! Anh nhớ không hả?
Nhất Phong cười rồi nói vọng theo:
- Được, anh hứa với em!
Phong vẫy tay cho tới lúc tàu xa tít ngoài kia. Cuộc hành trình của hắn chỉ vừa mới bắt đầu thôi…
“ Mei,có thể mọi người cho rằng anh là tên ngốc,nhưng…anh tin,ở một nơi nào đó anh có thể tìm thấy em, tìm thấy thứ mà chúng ta gọi là hạnh phúc. Định mệnh là gì? Số Phận là gì? Anh không quan tâm! Anh chỉ biết…anh yêu em… và phải tìm em,dù là phải đến tận chân trời góc bể…”
**************************
Lúc đó,tại một nơi rất xa,Shell đang dẫn Mei đi tham quan khắp nơi trước khi Dark thực hiện nguyện vọng lấy đi kí ức của Mei. Shell đã đưa Mei tới những nơi mà cô nhóc muốn đi… Dường như những nơi ấy… đều có bóng dáng của Nhất Phong…
Rồi ngày ấy cũng tới…
- Em đã nghĩ kỹ chưa?
Shell muốn xác nhận lại quyết định của cô nhóc một lần nữa…
- Em suy nghĩ kỹ rồi.Sau khi em không còn ký ức, mọi chuyện thế nào hãy cho nó thế ấy. Mà Shell nè!
Cô nhóc quay qua Shell,nụ cười tươi tắn, hồn nhiên và ngọt lịm…
- Anh đây.
Gã đợi chờ,hy vọng vào thứ đẹp đẽ mà Mei sẽ nói với mình. Có thể Mei đã hiểu tình cảm của hắn dành cho cô nhóc. Có thể… Mei sẽ nói…
- Chúng ta…mãi mãi là bạn tốt nhé? Mei nói và vẫn giữ nụ cười đáng yêu của một thiên thần…
Shell nhìn Mei,gã cảm thấy cay đắng quá!Đến khi sắp bước qua một cánh cửa hoàn toàn không ký ức,cô bé vẫn muốn nói với gã rằng: họ mãi mãi là bạn tốt mà thôi! Một Kim Nhất Phong là ai…mà có ma lực đến thế sao? Gã cười buồn rồi ôm lấy Shell vào lòng…
- Thì em bảo mọi chuyện thế nào hãy để cho nó thế ấy mà. Anh hứa với em sẽ để mọi chuyện tự nhiên. Cho tới khi nào…em thật sự chấp nhận anh… Anh sẽ không bỏ cuộc cho tới khi mình vẫn còn có thể cô gắng… Nhưng chắc chắc, anh sẽ mãi mãi làm cái bóng bên cạnh Meila…
- Cảm ơn, Shell.
Dark bước tới,định thực hiện thần chú thì bỗng Shell ngăn lại…
- Ngươi lại muốn gì đây,nhóc con?
Shell chậm rãi rút ra một lá thư đưa cho Mei
- Thật ra…đây là lá thư mà Nhất Lang muốn anh đưa cho em,nếu em không còn sống thì đốt trước mộ em.Anh nghĩ em nên đọc nó. Tránh sau này có gì phải hối tiếc…
- Shell...
Shell xoa đầu Mei rồi đi ra ngoài.
Mei nhìn theo gã…
Cô nhóc sờ lên lá thư,tim khẽ đập nhanh vì cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Nhất Phong trên ấy. Mei đắn đo một lúc không biết có nên mở ra hay không. Cuối cùng, cô quyết định mở ra…
Sau khi đọc xong lá thư của hắn,cô cười… Nước mắt Mei rớt trên nét chữ của Phong rồi nhòe đi… Cô nhóc nâng lá thư lên để nó nương theo gió biển mà bay đi, biến mất trong màn đêm… Mei hít một hơi thật sâu, khoan khoái nhìn lại hai người thân:một là thầy,một là bạn thân, tay quẹt nước mắt đi,cười nhẹ nhàng rồi bảo…
Mei đã sẵn sàng bước vào cánh cửa mới rồi!
Shell bước tới ôm chầm lấy cô nhóc.Gã muốn một lần nữa lưu giữ thật kỹ khoảnh khắc này,vì có lẽ chỉ sau vài giây phút nữa thôi, Mei mà gã từng biết…sẽ khác…
“Dù em có là ai,anh vẫn suốt đời bên cạnh em,Meila…”
Mei hiểu tình cảm của Shell,nhưng cô nhóc không muốn mình ích kỷ trao cho gã một tình cảm tạm bợ. Có lẽ,khi trở thành một con người khác,Meila hoàn toàn mới ấy sẽ chấp nhận tình cảm của Shell cũng nên. Mọi thứ,hãy để nó đến một cách tự nhiên… những hồi ức của quá khứ,Mei muốn gom hết tất cả vào tim mình,dành trọn nó cho Nhất Phong và cất thật kín trong tiềm thức,để nỗi buồn và đau thương không còn có thể làm đánh mất nụ cười thiên thần mà Mei từng có…
Lá thư của Phong…
“ Mei,anh xin lỗi…
Anh không biết tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này…
Em biết không?Thời gian hạnh phúc nhất mà anh từng có là những khoảnh khắc có em trong đời. Cảm ơn em,cô nhóc của anh.
Ngày mai này anh không còn trên cõi đời nữa,anh không biết em sẽ đối diện với điều này thế nào?Anh xin lỗi vì đã không giữ trọn lời hứa với em,làm thiên thần hộ mệnh cho em.Anh rất hối hận vì đã làm em đau.Anh căm hận chính mình vì điều đó,em biết không?
Nếu mai này gặp lại,kiếp này hay kiếp khác,anh vẫn mong thấy hình ảnh đẹp nhất của em.Đó chính là nụ cười của em.Hứa với anh,đừng bao giờ khóc nữa,lại càng không nên khóc vì một kẻ như anh. Anh muốn được lưu giữ mãi trong tim mình nụ cười của Mei,sự tinh quái đáng yêu của Mei.
Đã bao giờ anh nói với em điều này chưa hả nhóc? Xin lỗi,có lẽ lời thú nhận này hơi muộn màng… Có một điều mà biết bao lần trong suy nghĩ anh muốn nói với em. Giờ đây,anh vẫn còn có thể chứ? Rằng… người anh yêu nhất trên cõi đời này là… Mei. Anh yêu em và sẽ mãi mãi yêu em,Mei…”