[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 143




Tiễn bước quốc vương đại nhân, Cơ Trường Dạ quay đầu lại nhìn Cơ lão gia tử, cười lạnh nói, “Tổ phụ, thế này ông vừa lòng chưa? Tôi và Hữu Xu triệt để chia tay, chỉ mong ông đừng hối hận.”

“Hối hận? Tiễn bước một phế vật không biết đẻ trứng, ta cao hứng còn không kịp! Quỳnh Lâm, thông báo quản gia đi đốt pháo hoa, đêm nay ta muốn mời nhóm tộc lão đến tụ hội, thuận tiện giới thiệu chủ mẫu Cơ gia tương lai cho bọn họ.” Cơ lão gia tử khoát tay với mẹ Cơ, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Minh Châu đang đỡ mình. Cơ gia kết hôn với hoàng thất, sinh con ra cũng có đủ quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, chẳng qua thuận vị* tương đối gần cuối mà thôi. Nhưng việc này không có gì, ai có thể cam đoan những người kế thừa phía trước có thể sống thật tốt chứ?

*Thuận vị: thứ hạng kế thừa, giống như “người kế thừa thứ nhất”, “người kế thừa thứ hai”…. Thứ hạng cao sẽ được ưu tiên kế thừa.

Cơ Trường Dạ tự nhiên hiểu rõ tính toán của tổ phụ. Trước khi gặp gỡ Hữu Xu, hắn từng nghĩ rất nhiều cách cho hôm nay, vốn chuẩn bị giam lỏng lão gia tử cướp đi soái vị, hiện tại thì cái gì cũng không muốn làm. Chính như quốc vương đại nhân đã nói, hắn hiện tại chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.

“Mấy người tụ đi, tôi đi trước.” Hắn hơi gật đầu liền đi lên xe bay, để lại lão gia tử tức giận đến giậm chân, trên đường gọi điện thoại cho Phàn Triệu, “Hữu Xu về ký túc xá chưa?”

“Không, quốc vương đại nhân nghỉ học, mới vừa làm xong thủ tục nghỉ học, hiện tại đã dọn đến biệt viện Lâm gia ở.” Phàn Triệu nhịn cười nói, “Tướng quân, quốc vương đại nhân bảo tôi cho anh biết, có khả năng cậu ấy sẽ đạp Cơ gia vào trong bùn, bảo anh không cần lo lắng. Anh là người của cậu ấy, cậu ấy sẽ che chở anh.”

Tâm tình tối tăm của Cơ Trường Dạ nháy mắt liền quang đãng, mỉm cười nói, “Được, tôi hiểu. Cậu ấy có nói cho cậu biết tính toán của cậu ấy không?”

“Không có, cậu ấy cầm tư liệu Tống gia đi, cụ thể muốn làm gì lại chưa nói. Tướng quân, tôi thực chờ mong hành động kế tiếp của quốc vương đại nhân, cậu ấy có đầy đủ năng lực quấy đảo phong vân, càng có đầy đủ lợi thế đảo điên sự thống trị của năm đại thế gia. Tướng quân, bố cục mục nát sắp bị đánh vỡ, tương lai là thuộc về chúng ta.” Giọng Phàn Triệu bởi vì hưng phấn cùng chờ mong mà run nhè nhẹ.

“Nói cho cậu ấy biết, bất luận cậu ấy muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.” Cơ Trường Dạ lộ ra biểu tình ôn nhu.

“Vì sao anh không tự mình nói với cậu ấy?” Phàn Triệu quẹo một vòng, lái đến quân bộ.

“Quyền hạn của trí não Hữu Xu bị thu hẹp, hiện tại tôi không có cách nào trò chuyện với cậu ấy. Lão gia tử tuổi càng lớn đầu óc càng hồ đồ, luôn cho mình là chúa tể thế giới.” Giọng điệu Cơ Trường Dạ chuyển lạnh, “Nếu không phải Hữu Xu muốn tự mình giải quyết phiền toái, hôm nay chính là ngày quân đoàn Đệ Nhất đổi nguyên soái.” Đương nhiên cũng là ngày hắn tuyên bố tin vui, nhưng không có vấn đề gì, chờ đợi càng lâu quả thực mới có thể càng ngọt ngào. Một ngày nào đó hắn muốn cho toàn tinh hệ biết, người mình yêu không phải phế vật gì đó, mà là tình nhân hoàn mỹ nhất ưu tú nhất trên thế giới.

“Binh biến rất không có ý nghĩa, vẫn là xem quốc vương đại nhân làm mưa làm gió càng sảng khoái. Tôi thực chờ mong nội dung «quốc vương trọng sinh ký» kỳ thứ ba.” Phàn Triệu ở bên kia cười ha ha. Cường giả chân chính bất luận lâm vào tuyệt cảnh như thế nào cũng có thể thong dong ứng phó, mà quốc vương đại nhân đâu chỉ là ung dung, quả thực là nghiền áp đả kích. Chỉ mong gia tộc Cơ gia cổ xưa mà lại mục nát này có thể thừa nhận nổi trời long đất lở sắp đến.

Cùng lúc đó, Hữu Xu đang một lần lại một lần gọi điện thoại cho chủ tử, lại thủy chung không tra ra được số, chỉ vào màn hình trí não hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Đức Hiên đem hành lý nhất nhất bỏ vào trong tủ treo quần áo, “Quyền hạn của cậu bị Cơ lão gia tử thu hẹp, cấp bậc là cấp thấp nhất, chỉ có thể liên hệ với trí não cùng cấp khác.”

“Nói cách khác tôi chỉ có thể xen lẫn với mấy người cấp bậc thấp nhất à?” Hữu Xu biểu tình tối tăm. Ở thời đại tin tức hóa, quyền hạn thông tin bị gắt gao thu hẹp ở cấp thấp nhất, việc này triệt để ngăn chặn con đường cậu đi lên, trừ khi rời khỏi đế quốc, nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ thoát khỏi thân phận công dân bậc thấp.

Không hề nghi ngờ, Cơ lão gia tử đang làm nhục Hữu Xu, lấy một loại phương thức nhẹ nhàng bâng quơ lại làm người ta lửa giận tuôn trào.

“Không quan hệ, tôi có thể giúp cậu giải khóa, nhưng mà chỉ có thể đem quyền hạn đề cao đến cấp S. Quyền hạn của tướng quân là cấp SSS, muốn đề cao đến loại trình độ này phải xâm lấn trình tự đầu não trung tâm, hiện nay tôi chỉ có thể vào sáu mươi sáu tầng bên ngoài, kém xa tiêu chuẩn kia.” Làm hacker giỏi nhất tinh hệ Phi Mã, Lâm Đức Hiên cũng không bẻ gãy nổi hệ thống phòng ngự có thể nói là biến thái của đầu não.

“Tôi đây hiện tại chẳng phải là không liên lạc được với tướng quân?” Hữu Xu đưa trí não qua, rầu rĩ không vui hỏi.

“Có một chỗ có thể cho người bất luận cấp bậc gì bất luận quyền hạn gì tiến hành liên hệ không có chướng ngại.” Lâm Đức Hiên tựa như nghĩ đến cái gì, nhịn không được cười rộ lên, “Chính là web cá nhân. Nếu tôi nhớ không lầm, cậu và tướng quân đã xóa nó rồi.”

“Vậy cậu có biện pháp khôi phục không?” Hữu Xu vội vàng nhích qua.

“Có thể.” Ngón tay Lâm Đức Hiên nhanh chóng hoạt động, mới vừa đem số liệu khôi phục liền thu được một cái @, hóa ra tướng quân cũng đồng thời khôi phục web cá nhân, lại đăng một tin tức, “Em vĩnh viễn là quốc vương của tôi, chúa tể của tôi. Wanan.” Bên dưới phụ thêm một tấm ảnh: trong hộp thiên nga nhung đen có hai chiếc nhẫn kim cương kiểu nam, dưới đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống lóe ra ánh sáng rực rỡ. Đây vốn là hắn lấy đến cầu hôn, cuối cùng lại không thể dùng tới.

Nhóm fan lục tục bình luận bên dưới, có chúc hắn chia tay vui vẻ, có khuyên hắn đặt ánh mắt cao chút, còn có chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thân là chiến thần đế quốc, lại yêu một phế vật như thế, cái gì quốc vương, chúa tể, lại đem mình đặt ở trong bụi bậm mặc người giày xéo, quả thực mất hết thể diện Cơ gia, cũng mất hết thể diện đế quốc! Còn ầm ĩ tiếp nữa, bọn họ liền từ fan biến thành anti.

Còn khỏi nói, sau khi cái tin này đăng lên, tướng quân quả nhiên rớt rất nhiều fan, có thể thấy cảm xúc mâu thuẫn của dân chúng đối với đoạn tình cảm này cao bao nhiêu. Lâm Đức Hiên vừa lật xem bình luận vừa hỏi, “Câu nói cuối cùng là có ý gì cậu biết không?”

“Ngủ ngon?” Hữu Xu vui rạo rực soạn tin nhắn.

“Đích thật là ngủ ngon, nhưng còn có một tầng hàm nghĩa càng sâu hơn.” Lâm Đức Hiên cười nói, “Mỗi một tiếng ‘ngủ ngon’ đều cất giấu một câu —— tôi yêu em yêu em. Không nghĩ tới tướng quân rất biết chơi trò lãng mạn.”

Bên tai Hữu Xu đỏ bừng, trong tin nhắn cũng bỏ thêm một câu “wanan”, cảm thấy không đủ lại thêm một cái “moa moa”, ấn gửi xong, lại chuyển phát cái weibo hình ảnh kia, cũng thêm một câu cuồng vọng —— hôm nay anh lạnh lẽo với tôi, ngày sau tôi cho anh trèo cao không nổi! Phía sau thêm một cái biểu tình miệt thị.

Những lời này vốn là lời thoại của nam số 2 «thiên cổ nhất đế». Hắn từ thời kỳ trung cổ xuyên qua đến thời kỳ viễn cổ, biết rõ lịch sử khi đó, rất sớm liền ôm lấy đùi Tông Thánh đế và quốc sư tương lai. Lúc ấy Tông Thánh đế còn là một hoàng tử nghèo túng bị biếm vào chùa, liên lụy khiến nam số 2 cũng bị người ta xem thường, bởi vậy bị phụ thân của nữ số 2 hối hôn. Lúc ấy hắn chính là nói như vậy với nhạc phụ tương lai, cuối cùng cũng quả thật khiến nhạc phụ quỳ đến cầu xin mình, quá trình đánh mặt vô cùng thích thú.

Hiện nay «thiên cổ nhất đế» đã kết thúc, câu lời thoại rất có ma tính mị lực này cũng hot khắp tinh hệ Phi Mã, lúc này Hữu Xu lấy nó đăng lên, không biết rước lấy bao nhiêu người nhạo báng.

“Nam số 2 người ta đánh mặt là do hắn có đùi vàng, lại có bản lĩnh, hơn nữa nhạc phụ cũng chỉ là thứ sử nho nhỏ, đấu không lại hoàng tộc. An Hữu Xu mi dựa vào cái gì khiến Cơ gia trèo cao không nổi? Dựa vào cái IQ EQ rớt xuống số âm của mi à? Dựa vào lớp da mặt còn dày hơn tầng khí quyển của mi à? Nhìn như vậy, Cơ tướng quân còn thật sự là trèo cao không nổi đâu! Ha ha ha ha ha ha…” Những bình luận như thế che trời lấp đất xông vào trang cá nhân của Hữu Xu.

Cơ Trường Dạ che chắn bình luận, đầu tiên là nhìn nhìn tin nhắn quốc vương đại nhân gửi tới. Cậu thế mà học được “moa moa”, còn học được chụp hình, gửi cho mình vài cái hôn gió, vểnh đôi môi phấn hồng và má lúm đồng tiền nhìn thật ngọt ngào. Sau lưng dính người như vậy, ở mặt ngoài lại quyết tuyệt cao lãnh, cách màn hình, Cơ Trường Dạ cũng có thể tưởng tượng được biểu tình linh động thiên biến vạn hóa của thiếu niên, không khỏi lắc đầu bật cười.

Hữu Xu và chủ tử dùng tin nhắn tán gẫu đến lửa nóng, thiếu chút nữa quên xem tư liệu Tống gia, vẫn là Lâm Đức Hiên nhắc nhở mới nhớ tới. Cậu nhanh chóng nhìn quét vài lần, rốt cuộc xác định Tống gia quả nhiên tồn tại liên hệ nào đó với mình. Tống gia chân chính phát tài là ở kỷ nguyên mạt thế. Lúc ấy tang thi hoành hành, trong gia tộc bỗng nhiên nhảy ra một vị thiên sư năng lực biến hoá kỳ lạ, thực lực cường đại này vượt xa bất luận dị năng giả nào, ngay cả tang thi vương nhìn thấy cũng rất sợ hãi. Thông qua mấy ngàn năm tích lũy, Tống gia đã thành môn phiệt cao nhất, lại bởi vì bệnh di truyền của gia tộc mà từ từ suy bại.

Tư liệu nói loại bệnh này tên là “ngũ tệ tam thiếu”, nhưng Hữu Xu lại biết đây là do văn hóa cắt đứt khiến cho truyền sai. ”Ngũ tệ tam thiếu” không phải bệnh, mà là mệnh. Người Tống gia đời đời tu tập đạo thuật, lại không hiểu “thiên cơ không thể lộ”, tự nhiên sẽ bị trời phạt, có người đoản thọ, có người khắc chết lục thân, chậm rãi liền chết hết. Cái gọi là truyền thừa của bọn họ bất quá là tạp ký trước kia Hữu Xu viết chơi, tất cả đều là mấy phép thuật nhỏ dễ hiểu, không nghĩ tới ở mạt thế lại có thể phát huy uy lực lớn như vậy.

Tống gia, ở kiếp mình làm quỷ y chính là họ Tống, hay mẹ An Hữu Xu là chi thứ của Tống gia kia? Bằng không làm thế nào nhận được di vật của mình? Khi Hữu Xu âm thầm cân nhắc, Lâm Đức Hải vội vàng trở về. Hiện nay y đang tham gia giải đấu siêu tân tinh cơ giáp, vừa được Hữu Xu gọi về liền xin nghỉ.

“Sao ngài lại nghỉ học?” Lâm Đức Hải tất cung tất kính làm cái chào theo nghi thức quân đội.

“Bởi vì tôi phải làm gia chủ, về sau sẽ rất bận.” Hữu Xu nâng nâng cằm, “Ngồi đi, tôi có việc nói với anh.”

“Chuyện gì?” Lâm Đức Hải có chút khẩn trương.

“Tôi muốn anh rời khỏi Cơ gia vào dưới trướng tôi, cái giá là hai cơ giáp siêu năng, hai viên sinh hoa đan.”

“Hai cơ giáp siêu năng? Ở đâu ra?” Lâm Đức Hải có trung thành như thế nào đi nữa, lúc này cũng không khỏi tâm tình dao động. Bảng giá này rất cao, cao đến mức đủ để thành lập hai quân đoàn, thậm chí đảo điên chính quyền đế quốc. Nhưng mà y không thể không liều mạng khắc chế, không thể không nhiều lần khuyên bảo mình —— Cơ tướng quân có ân với mình.

“Tự cải tạo. Anh có sẵn cơ giáp không, trong vòng nửa tháng có thể làm xong.” Hữu Xu lấy ra hai viên đan dược, hướng dẫn từng bước, “Đây là sinh hoa đan, có thể đề cao thực lực. Hiện tại anh là cấp SS, ăn nó có thể tấn chức đến cấp SSS. Đương nhiên nó không phải vạn năng, còn phải xem bản thân anh có bao nhiêu tiềm lực. Thế nào? Đãi ngộ của tôi có phải tốt hơn Cơ gia không? Anh yên tâm, về sau tướng quân cũng sẽ đi theo tôi lăn lộn, anh không tính là phản bội hắn.”

“Tướng quân cũng đi theo ngài lăn lộn?” Ở thời khắc nghiêm túc như thế, Lâm Đức Hải lại có chút muốn cười.

“Đúng.” Hữu Xu đưa cái tay nâng đan dược ra phía trước.

Hai má Lâm Đức Hải đỏ lên, nỗi lòng hỗn loạn, rốt cuộc sau năm phút đồng hồ tự hỏi mới nói giọng khàn khàn, “Cám ơn gia chủ.” Lâm Đức Hiên rúc trong góc lấy tốc độ nhanh nhất nhào lên, ôm chặt lấy đùi vàng của Hữu Xu. Cơ giáp siêu năng, đó là giấc mộng lớn nhất cuộc đời này của hắn. Không, phải nói là giấc mộng của nam nhân toàn tinh hệ.

Sau khi Phàn Triệu được Lâm Đức Hải thông báo liền than thở nói, “Tướng quân, tôi cũng muốn đi nương nhờ quốc vương đại nhân, anh có phê chuẩn không?”

Cơ Trường Dạ vùi đầu xử lý văn kiện còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Cơ Hưng lắp bắp mở miệng, “Anh họ, em cũng muốn đi.”

“Được, đều đi đi.” Cơ Trường Dạ tắt trí não, cười như không cười nói, “Tôi cũng muốn đi, chúng ta cùng đi?”

“Anh, anh nói thật hay là nói giỡn vậy?” Cơ Hưng lui ra phía sau hai bước, giọng mang khẩn trương.

“Tôi cũng không nói giỡn. Tôi muốn ăn cơm mềm của quốc vương đại nhân, như thế nào, không thể à?” Cơ Trường Dạ không cho rằng hổ thẹn, ngược lại lấy làm vinh.

“Có thể có thể, em cũng muốn ăn.” Thoáng nhìn biểu tình giận tím mặt của anh họ, Cơ Hưng vội vàng kéo Phàn Triệu chạy đi, mơ mơ hồ hồ còn có thể nghe thấy Phàn Triệu oán giận, “Cậu nói bậy nói bạ cái gì vậy…”

Sau khi tướng quân và An Hữu Xu chia tay, đế quốc lại tuôn ra một tin tức nặng ký —— Lâm Đức Hiên mắc chứng hỏng gien hiện giờ đã khôi phục khỏe mạnh, đang làm thủ tục quay lại hệ khống chế cơ giáp. Chữa khỏi cho hắn không phải ai khác, mà là An Hữu Xu. Cậu là truyền nhân đời cuối cùng của quỷ y Tống gia.

Chứng hỏng gien là một loại bệnh nan y mà nhân loại thủy chung khó có thể trị được. Trình độ gien ưu hoá càng cao, nguy cơ bị bệnh lại càng lớn, cho nên người bình thường thường cách biệt với nó, mà những nhân vật thiên tài thế gia cự tộc tỉ mỉ bồi dưỡng ra thì có 30% tỉ lệ bị bệnh.

Có bao nhiêu người tuyệt vọng mà chết, lại có bao nhiêu người còn đang giãy dụa trong thống khổ, phóng mắt toàn tinh hệ, số lượng mặc dù không khổng lồ, nhưng nhất định không ít. Nhưng mà đáng sợ nhất không phải là ốm đau tra tấn, cũng không phải đoản thọ uy hiếp, mà là cảm giác chênh lệch và khuất nhục khi từ đám mây ngã xuống đáy cốc, bị người ta vứt bỏ và giày xéo. Nếu có một phần vạn hy vọng, bọn họ đều nguyện ý nếm thử, vì đó trả bất luận cái giá gì cũng sẽ không tiếc.

Khi Lâm Đức Hiên tiếp nhận kiểm tra sức khoẻ để chuyển hệ, ánh mắt toàn tinh tế đồng loạt ngắm nhìn trên người hắn, không trung lơ lửng mấy trăm camera, toàn phương vị không góc chết tiến hành trực tiếp.

“Đây là tiến sĩ Ellen, đây là tiến sĩ Tô Minh, bọn họ là hai vị y học gia nổi tiếng nhất đế quốc.” Nhìn thấy hai vị đại nhân vật không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, Lâm Đức Hiên lập tức dẫn kiến cho gia chủ.

“Chào hai người.” Hữu Xu khoanh tay đứng, biểu tình kiêu căng.

Ellen và Tô Minh cảm thấy không vui, lại không biểu hiện ra ngoài, ôn hoà chào hỏi sau đó liền bảo Lâm Đức Hiên nằm vào khoang thuyền kiểm tra. Để chữa khỏi chứng hỏng gien, hai người cố gắng hơn một trăm năm, lại thủy chung không có đột phá. Bọn họ còn từng liên danh sáng tác văn, công kích quỷ y chi đạo của Tống gia. Tống gia đã sớm xuống dốc, y thuật cũng đã thất truyền, những sự tích vô cùng kì diệu đó tự nhiên bị trở thành lời nói vô căn cứ.

“Trường Dạ, sao cậu lại tới đây?” Tô Minh mới vừa điều chỉnh tốt dụng cụ, chỉ thấy bạn từ nhỏ bước vào, ánh mắt nhìn chằm chằm An Hữu Xu.

“Tôi đến xem quốc vương đại nhân của tôi.” Cơ Trường Dạ đi đến bên cạnh thiếu niên, cởi quân mạo hành lễ. Hữu Xu hận không thể nhào lên gặm chủ tử vài cái, biểu tình lại càng thêm kiêu căng, cái cằm vốn hơi hơi nâng lên sắp chọc tới tận trời.

Lâm Đức Hải rất muốn cười, nhưng không thể không cố nén, nghe thấy tiếng tích tích khởi động của máy kiểm tra, vội vàng quay đầu nhìn lại. Giờ này khắc này, không ai chú ý hành vi tự hạ thân phận si tình bất hối của Cơ tướng quân nữa, bọn họ chỉ muốn biết, chứng hỏng gien có thể chữa khỏi hay không. Đối với người thường mà nói đó là chuyện thực xa xôi, đối với thế gia cự tộc căn cơ thâm hậu mà nói lại là uy hiếp trí mạng. Vì việc này, hàng năm bọn họ hao phí tài chính cao tới mấy trăm thậm chí hơn một ngàn triệu ở viện nghiên cứu y học.

Mỗi một góc tinh hệ Phi Mã, nhóm thiên chi kiêu tử đã từng ngã xuống từ thần đàn đang dùng hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm máy kiểm tra, đồng thời cũng nhìn chằm chằm thiếu niên dung mạo tú lệ.

“Thiếu chủ, ngài mới vừa phát bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt. Trước tiên ngài ngủ đi, có thuộc hạ ở nơi này nhìn, chờ ngài tỉnh rồi thuật lại cũng giống vậy.” Lão quản gia trung thành và tận tâm lo lắng đây lại là một lần tra tấn “từ hy vọng đến tuyệt vọng”. Thiếu chủ dần dần suy nhược, chịu không nổi bất luận kích thích gì.

“Quản gia, không cần gọi tôi là thiếu chủ.” Thanh niên gầy yếu không chịu nổi trào phúng cười nói, “Tôi đã không còn là thiếu chủ nhà Rendell, tôi hiện tại thậm chí còn không có họ. Để tôi xem xem, đây là một lần cuối cùng, nếu nó vẫn là một hồi âm mưu, tôi liền nhận mệnh.” Thiên tài mắc chứng hỏng gien thường bị gia tộc vô tình bỏ qua, không phải ai cũng có vận may giống như Lâm Đức Hiên, có một anh trai luyến đệ thành cuồng che chở.

Trong xóm nghèo Cát Nhã tinh, một thiếu nữ dung nhan tiều tụy đang nhìn chằm chằm trí não đã sớm vô cùng rách nát trên cổ tay, nghe thấy tiếng đập cửa “rầm rầm rầm”, không giống dĩ vãng cuống quít chạy ra ngoài, mà là làm bộ mình không ở nhà. Hai mắt cô đỏ rực, cắn chặt hàm răng, giống như đang chờ mong cứu chuộc trọng sinh, lại đang chờ mong hủy diệt vĩnh viễn. Tình hình giống vậy phát sinh ở những địa điểm khác nhau, từng trái tim bức bách chờ đợi cứu chuộc đang lấy tần suất giống nhau nhảy lên.

Trải qua kiểm tra tỉ mỉ liên tiếp, tiến sĩ Ellen và Tô Minh vốn chuẩn bị đâm thủng âm mưu lớn của thế kỷ đã không còn lời nào để nói. Bọn họ nhất trí cho rằng còn cần kiểm tra thêm một lần, rồi lại kiểm tra thêm một lần, ước chừng gây sức ép ba giờ mới run giọng nói, “Không sai, Lâm tiên sinh đã khôi phục, tinh thần lực, dị năng, thể chất đều là cấp S, tiềm lực từ cấp SS trước đây đề cao đến SSS, tương lai có khả năng vô hạn.”

Đổi một cách nói, chỉ cần Lâm Đức Hiên đủ cố gắng, tương lai một ngày nào đó có lẽ sẽ bắt kịp thậm chí vượt qua Cơ tướng quân, đây là thứ người khác nghĩ cũng không dám nghĩ. Quỷ y chi đạo không hổ là quỷ y chi đạo, quả thật biến hoá kỳ lạ khó lường.

Hai vị tiến sĩ y học khiếp sợ đến tột đỉnh, người xem ngồi xổm canh giữ trên internet chuẩn bị tùy thời phun xả cũng hơn nửa ngày nói không nên lời. Bệnh nan y được xưng là khó trị nhất thế kỷ cứ như vậy trị hết à? Không có bất luận tác dụng phụ gì? Tuy rằng đã được hai vị ngôi sao y học xác thực, nhưng vẫn cảm thấy thực huyền huyễn.

Không đợi mọi người hoàn hồn, Lâm Đức Hải lại quăng quả bom tiếp theo, “Cơ tướng quân, tôi muốn ở đây nói với ngài một tiếng xin lỗi. Từ nay về sau, Lâm gia thoát ly Cơ gia, chuyển làm môn hạ Tống gia.”

“Tống gia? Tống gia gì?” Cơ Trường Dạ nói ra lời thoại đã sớm soạn tốt với quốc vương đại nhân.

“Đương nhiên là quỷ y Tống gia. Tôi đã sửa lại họ, về sau chư vị có thể gọi tôi là Tống Hữu Xu.” Hữu Xu mở trí não, chiếu ID mới của mình ra.

Internet một mảnh ồ lên, thế lực khắp nơi sau khi ngắn ngủi kinh ngạc qua đi liền sôi nổi thở dài: phương pháp chữa khỏi chứng hỏng gien hiển nhiên quý giá, nhưng nếu vì thế mà thoát ly Cơ gia không khỏi mất nhiều hơn được. Người bị bệnh dù sao cũng là số ít, bỏ qua cũng không tiếc, hà tất đặt tiền đồ của toàn tộc lên. Lâm gia là dựa vào Cơ gia giúp đỡ mới đứng vững gót chân trong quân, không có Cơ gia, Lâm gia nhất định xuống dốc không phanh, đến lúc đó Tống Hữu Xu có thể cung cấp cho bọn họ cái gì? Ngoại trừ một phương thuốc chỉ có rất ít người có thể sử dụng được, có thể nói là hai bàn tay trắng.

“Lâm Đức Hải hồ đồ!”

“Hắn quá trẻ tuổi, đầu óc dễ dàng nóng lên. Không quá một năm, Lâm gia sẽ xóa tên khỏi nhất lưu thế gia!”

“Không cần một năm. Giải đấu siêu tân tinh cơ giáp kế tiếp, Lâm Đức Hải nhất định ngã xuống. Cơ gia làm việc luôn ngoan lệ, tuyệt đối sẽ không cho phép Lâm gia tiếp tục tồn tại.”

“Đáng tiếc, hai anh em Lâm gia cũng là nhân vật thiên tài hiếm có.”

Tiếng thở dài liên tiếp, nhưng mà ở sau lưng thương hại lại cất giấu gương mặt tham lam. Dù gì Lâm gia cũng là nhất lưu thế gia, một khối bánh ngọt lớn như vậy, ai không chờ gặm một cái?

Cơ Trường Dạ nhìn chằm chằm hai anh em Lâm gia, giống như vô cùng đau đớn lại cứng rắn tự kiềm chế, qua ước chừng nửa phút mới khàn giọng lên tiếng, “Giúp tôi chăm sóc Hữu Xu.” Dứt lời thật sâu liếc nhìn thiếu niên một cái, bước rời đi, để lại một bóng lưng tiêu điều mà lại cô độc.

Vầy xong rồi à? Tay xé phản đồ đâu? Chân đạp kẻ tâm cơ đâu? Tướng quân, anh cũng quá yếu đuối rồi! Dân chúng đế quốc càng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng ngôn luận mãnh liệt công kích An Hữu Xu, không, Tống Hữu Xu lại giảm bớt rất nhiều, trong đó phần lớn là người thường, nhóm thiên chi kiêu tử cấp bậc gien ưu hoá trên A+ đều ngậm miệng không nói, có người thậm chí bắt đầu xóa bỏ những lời nói mang tính vũ nhục trước kia.

Người thường không cần lo lắng mắc chứng hỏng gien, nhưng đặc chủng nhân thì khác, trong mười người có khả năng xuất hiện ba người, phần trăm này đã rất cao, ai cũng không dám cam đoan mình là người may mắn. Mà Tống Hữu Xu là người duy nhất có thể chữa khỏi loại bệnh nan y này, từ một loại ý nghĩa khác mà nói cũng là cứu tinh của tất cả đặc chủng nhân, nếu không muốn ngã xuống từ thần đàn, không muốn chết đi trong cực độ khuất nhục, thì phải nâng niu cậu tôn kính cậu.

Những người chỉ số IQ còn online đã bắt đầu soạn tin nhắn tạ lỗi, sau đó chú ý “thần côn Hữu Xu”, cũng làm các loại truy phủng tạo thế ở khu bình luận công cộng, phải để lại cho đối phương một ấn tượng tốt. Người chỉ số IQ không online cũng kịp phản ứng lại dưới sự thúc giục của người nhà, vội vội vàng vàng đưa lên lễ vật.

Bọn họ đều là tinh anh nhân tài ở mỗi một lĩnh vực, trong đó lại lấy quan viên quân bộ làm chủ, mở cột tư liệu, mỗi một người đều là siêu cấp VIP, mỗi một người đều thanh danh hiển hách, khiến người thường kêu gào chửi rủa sợ tới mức câm như hến. Náo loạn mấy phút đồng hồ, internet dần dần khôi phục bình tĩnh, chỉ có từng câu từng câu lấy lòng ở lại trang đầu.

Thực lực càng mạnh, địa vị càng cao, cũng lại càng sợ hãi mất đi tất cả, đây là nhược điểm không thể tránh khỏi của nhân loại. Để dự phòng bị bệnh, những người này nguyện ý kính Tống Hữu Xu, thời điểm tất yếu cũng sẽ bảo hộ cậu, nhưng nếu Cơ gia chuẩn bị đối phó Lâm gia, bọn họ chỉ có thờ ơ lạnh nhạt. Vì một loại khả năng mà đánh cược vận mệnh toàn tộc, bọn họ không ngốc giống như Lâm Đức Hải.

Cơ lão gia tử nhìn chằm chằm tiêu đề đỏ tươi phóng đại, lãnh khốc cười. Nếu đây là thủ đoạn Tống Hữu Xu chèn ép Cơ gia, ông ta chỉ có thể nói mình thực thất vọng. Muốn trùng kiến Tống gia hả? Vậy được, ông ta liền tìm người kế thừa Tống gia chân chính trở về.

Cùng lúc đó, nhóm thiên chi kiêu tử đã từng ngã xuống từ thần đàn đang đầy lòng kích động chạy đến thủ đô tinh, đây là hi vọng cuối cùng, chẳng sợ trả giá tất cả bọn họ cũng muốn nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.